Vì không muốn làm phiền quá nhiều, ít nhất là trong tháng này. Cố Tinh dù đã chuyển giao mọi việc ở Song Tinh Giải Trí cho Cố Chân, nhưng vẫn làm việc ở đó.
Sau một ngày làm việc nhịp nhàng, Cố Tinh bắt đầu giải lao.
Còn một giờ nữa mới hết giờ làm, cậu đã gói ghém xong đồ đạc cá nhân vào ba lô, bao gồm một món đồ nhỏ mua từ trên mạng, cùng bình giữ nhiệt chứa nửa bình canh dưỡng dạ dày.
Dĩ nhiên đây không phải là cậu lười biếng, mà là khối lượng công việc và năng lực cá nhân có chút không tương xứng.
Kiếp trước cậu quản lý khối tài sản có thể so sánh với tập đoàn Cẩm Giang của Trình Đông Húc, công việc hiện tại dù không đến mức dùng dao mổ trâu để giết gà, nhưng vẫn rất nhàn rỗi.
Thu dọn đồ đạc xong, mới chỉ qua chưa đến hai mươi phút.
Cố Tinh móc điện thoại ra, định nhắn tin cho Trình Đông Húc.
Dù cả hai mới ăn trưa cùng nhau vài giờ trước, nhưng cậu vẫn rất nhớ anh.
Tuy nhiên, Cố Tinh cuối cùng vẫn kiếm chế.
Trình Đông Húc bận rộn hơn cậu nhiều, gọi điện hay đến Ánh Thịnh tìm anh đều làm lỡ việc của anh.
Chờ anh xong việc, anh sẽ gọi điện, rồi cả hai cùng về nhà.
Vậy nên chờ thêm một lát cũng không sao.
Trong khi đợi, Cố Tinh nhấn nhấn vào ba lô.
Cậu không biết Trình Đông Húc sẽ có phản ứng thế nào khi thấy món đồ cậu mua.
Dù sao thì cậu cũng rất mong đợi.
Mười lăm phút sau, điện thoại của Trình Đông Húc gọi đến.
Cố Tinh vừa nghe tiếng chuông đã nhấc máy, nghe thấy giọng trầm ấm vui vẻ bên kia: "Xuống đi."
Cố Tinh đeo ba lô ra cửa, áo khoác dạ màu be tạo thành một đường cong nhẹ nhàng.
Khi đi ngang qua văn phòng trợ lý tổng giám đốc, cậu gõ nhẹ vào cửa: "Trợ lý Lý, không có việc gì thì anh tan làm đi, bảo Tĩnh Duy cũng về, tối nay không cần anh ấy đưa tôi về."
Lý Ngọc Hạo biết ngay, là Trình thiếu đến đón ông chủ của mình.
Anh ta đồng ý, rồi không kìm được đứng dậy: "Cố tổng..."
"Chuyện gì vậy?" Cố Tinh nhìn Lý Ngọc Hạo có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cố gắng kìm nén cảm giác nóng ruột muốn xuống lầu.
"Không... không có gì." Lý Ngọc Hạo cười gượng: "Chỉ là muốn hỏi cậu, sáng mai..."
"Sáng mai không cần đón tôi." Cố Tinh suy nghĩ một lát rồi thêm vào: "Nếu tôi không đến vào buổi sáng, cũng không cần gọi điện."
Lý Ngọc Hạo nhìn theo bước chân nhẹ nhàng của Cố Tinh rời đi, ngây ngẩn một lúc lâu.
Anh ngồi xuống, mở ngăn kéo nhìn vào tập tài liệu bên trong, rồi lại khóa lại.
Cố Tinh không để ý đến sự bất thường của Lý Ngọc Hạo.
Cậu không biết các cặp đôi bình thường yêu nhau trong bao lâu, nhưng giữa cậu và Trình Đông Húc, dường như luôn ở trạng thái nhớ nhung khi không gặp nhau, dù chỉ là vài giờ hay vài phút.
Cố Tinh đi thang máy riêng xuống lầu.
Khi đi qua sảnh, nhiều ánh mắt tập trung về phía cậu.
Chủ nhân của những ánh mắt đó, một nửa lại nhìn qua cửa sổ lớn sáng rực để xem ngoài cửa tòa nhà.
Trước chiếc xe hơi màu đen sang trọng, một người đàn ông có khuôn mặt đẹp không thua gì ngôi sao đứng đó, áo khoác dài màu đen tôn lên thân hình cao ráo, vững chãi, chìa tay về phía chàng thanh niên đang bước nhanh ra khỏi tòa nhà.
Cố Tinh biết rằng có nhiều người đang nhìn mình từ phía sau, và họ đều là nhân viên của cậu.
Cậu nghĩ rằng mình đã thể hiện rất bình tĩnh và thản nhiên, nhưng thực ra toàn thân cậu đều muốn chạy lao đến người đàn ông đang đợi mình kia.
Thậm chí không chỉ có vậy, Cố Tinh còn muốn đẩy anh lên cửa xe và làm bất cứ điều gì mình muốn.
Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ, cậu kiềm chế đưa tay vào lòng bàn tay của Trình Đông Húc, giọng nói dịu dàng: "Anh Trình."
Trình Đông Húc bóp nhẹ lòng bàn tay của Cố Tinh, tay kia mở cửa xe.
Đợi Cố Tinh lên xe xong, anh mới lên từ phía bên kia.
Người lái xe là Tống Cần.
Ngay khi ông chủ của mình xuống xe đợi người, anh đã nâng tấm chắn trong xe lên.
Hiệu suất tuyệt vời này khiến Cố tổng không chút ngại ngần lao vào lòng Trình Đông Húc ngay khi cửa xe đóng lại.
Sau đó, tặng đối phương một nụ hôn nồng nhiệt và sâu sắc.
Trình Đông Húc ôm eo người trong lòng: "Nồng nhiệt thế này à?"
Anh vừa nói, vừa lấy ba lô của Cố Tinh ra.
Cố Tinh nhớ đến đồ trong ba lô, liền nhận lấy rồi đặt sang bên cạnh, tránh xa Trình Đông Húc.
Cậu ngồi không mấy ngay ngắn, còn động qua động lại.
Trình Đông Húc liền ôm chặt cậu hơn: "Trong ba lô có gì sao?"
Cố Tinh đã quen với sự tinh tế của Trình Đông Húc.
Người này thông minh đến mức như có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nên cậu thành thật đáp: "Mua một món đồ nhỏ, anh không được xem, em sẽ tự tay mở."
Trình Đông Húc nhướng mày, không hỏi thêm.
Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi vẫn còn ẩm ướt của Cố Tinh: "Rất ngọt, buổi chiều ăn trái cây à?"
Cố Tinh biết anh đang nhìn gì, l**m môi: "Vậy anh đoán xem, em đã ăn gì?"
Câu trả lời là một nụ hôn cuồng nhiệt, làm mất hết hơi thở.