Cố Tinh tỉnh dậy, không cam lòng động đậy cơ thể.
Phần thắt lưng trở xuống như ngâm trong giấm, ê ẩm đến mức đạt tới một chiều cao mới.
Cậu mò lấy điện thoại trên bàn đầu giường, thấy thời gian hiện là bốn giờ rưỡi chiều.
Tay cầm điện thoại của cậu, cổ tay vẫn còn một vòng xanh tím mảnh mai do bị vật gì đó siết chặt, nhắc nhở cậu về lần tự chuốc họa vào thân.
Vì tạm thời không thích hợp với những hoạt động mạnh, cử động của Cố Tinh rất nhẹ nhàng.
Nhưng chỉ sau chưa đến một phút, Trình Đông Húc đang xử lý công việc trên ghế sofa trong phòng ngủ đã bước đến.
Cố Tinh nghe thấy tiếng bước chân, hé mắt nhìn.
Người đàn ông mặc đồ ở nhà, tinh thần phần chấn đến mức làn da cũng tỏa ra ánh sáng hấp dẫn, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, từ đầu đến chân đều là cảm giác thỏa mãn.
Cố Tinh muốn tỏ ra không vui vì bị làm quá sức.
Nhưng khi nhìn vào gương mặt đang tiến lại gần mình, lại sinh ra cảm giác "giúp tôi dậy, tôi vẫn có thể chiến đấu thêm tám trăm hiệp nữa".
Cuối cùng, cậu kiềm chế chỉ khẽ hừ một tiếng.
Sau đó, một nụ hôn nhẹ rơi xuống khóe môi, người đàn ông cúi mắt hỏi: "Tỉnh rồi?"
Cố Tinh kéo kéo má của Trình Đông Húc, coi như trả thù.
Cậu toàn thân đều đau nhức, chỉ có đầu là không ngừng quay trái phải tìm kiếm, như đang bắt giữ thủ phạm: "Đồ đâu?"
Trình Đông Húc cúi mắt cười khẽ.
Giọng nói của anh trầm ấm và đậm đà, khiến Cố Tinh cảm thấy như có luồng điện nhỏ chạy qua tại: "Chờ một lát, anh lấy cho em."
Sự ăn ý lâu dài.
Không cần hồi đối phương muốn gì, trong lòng đã hiểu rõ.
Cố Tinh thấy Trình Đông Húc đi vòng sang bên kia giường.
Bàn đầu giường bên đó có hai ngăn kéo, Trình Đông Húc mở ngăn dưới ra.
Cố Tinh nhắm mắt cũng biết trong hai ngăn kéo đó có gì.
Ngăn trên là sạc điện thoại và một số vật dụng nhỏ thường dùng, ngăn dưới là vài hộp bao cao su siêu mỏng và vài chai dầu bôi trơn.
Thấy đồ để ở đó, Cố Tinh lo lắng.
Ngăn kéo đó chứa những thứ thường dùng khi hai người vận động, chẳng lẽ Trình Đông Húc muốn coi còng tay là vật dụng thường dùng?
Nghĩ vậy, cậu còn chưa kịp hỏi.
Vì Trình Đông Húc đã cầm một chiếc còng tay mang lại.
Cố Tinh tròn mắt, muốn cố gắng ngồi dậy.
Khi kéo căng một chỗ nào đó không tiện nói ra, cậu lại nằm xuống.
Dù vậy, ánh mắt cậu vẫn luôn dõi theo vật trong tay Trình Đông Húc.
Hai chiếc vòng sáng bóng giờ đã được bọc kín bằng vải mềm màu trắng, trông còn... rất tiện dụng?
Cố Tinh giọng run run: "Anh... anh có ý gì?"
Trình Đông Húc đặt vật đó sang một bên, nâng cổ tay cậu lên hôn, ánh mắt đầy lo lắng nhìn vết hằn trên đó: "Lần sau sẽ không bị thương nữa."
"Không có lần sau, vứt... vứt nó đi!"
"Nhưng anh đã mất rất nhiều thời gian để quấn nó lại, thử xem nhé? Rất mềm, sẽ không làm em đau nữa."
"Dù vậy cũng không được!" Khi bị trói hai tay, cậu giống như con cá bị ném lên bờ, Cố Tinh cương quyết từ chối.
"Thật sự muốn vứt? Món quà em tặng anh anh rất thích." Trình Đông Húc xoa cổ tay trong lòng bàn tay mình: "Lần sau có thể mỗi người đeo một chiếc, lúc ngủ cũng không tháo ra, thật sự không thể giữ lại sao?"
Cố Tinh: "..."
Cậu rất rõ, Trình Đông Húc nói "ngủ" rất có thể là một động từ.
Nhưng vẫn không nhịn được tò mò, một người đeo một chiếc sẽ như thế nào?
Do dự một hồi, cậu "rộng lượng" nói: "Quấn lại rất mất công à? Vậy thì giữ lại đi, nhưng khi nào dùng..."
Trình Đông Húc bóp nhẹ bàn tay mềm mại của Cố Tinh: "Em quyết định."
Sau đó, Cố Tinh nhận ra món quà nhỏ này của mình dường như đã mở ra cánh cửa mới cho Trình bá tổng.
Ài... dù mệt, nhưng thật sự rất đáng giá.
Ngày hôm đó, Cố Tinh lại nghỉ làm.
Lợi ích của việc làm ông chủ là không ai thúc giục khi cậu không đi làm.
Ngày mai là thứ bảy, không phải đi làm.
Vậy nên, Cố Tinh ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày.
Sáng thứ hai, Cố tổng bắt đầu lười biếng không muốn dậy.
Nguyên nhân lười biếng là do tối qua có chút mệt mỏi.
Nói đến chuyện này, là vì Cố Tinh đã cố ý dồn nén bực tức.
Cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, biết rằng Trình Đông Húc sẽ không làm gì mình, nên hành động khá vô tư.
Kiếp trước, Cố Tinh đi theo phong cách cấm dục.
Dáng vẻ như hoa trên đỉnh núi cao, vẻ trong sạch tự giữ, thật giống như một con búp bê hoàn hảo.
Có lẽ vì điều gì quá mức cũng sẽ phản tác dụng, nên cậu đã mất kiểm soát khi ở bên Trình Đông Húc.
Không chỉ mất kiểm soát, mà còn tiến hóa hơn.
Buổi tối, sau khi hai người đã rửa mặt xong, họ đều vào phòng làm việc.
Trình Đông Húc xử lý công việc, Cố tổng thì nằm trên ghế sofa chơi điện thoại.
Tất nhiên, chơi điện thoại không thú vị bằng việc nhìn Trình bá tổng xử lý công việc.
Người đàn ông hai mươi chín tuổi, giữa lông mày có sự sắc bén của tuổi trẻ, nhưng lại pha trộn sự điềm đạm vượt xa tuổi tác, ngồi đó với dáng vẻ lạnh lùng, có một sức hút vô cùng đặc biệt.
Cố tổng biết không thể quấy rầy Trình Đông Húc khi anh đang làm việc.
Nhưng đôi khi thật khó kiềm chế, cậu nhắn tin cho anh: "Anh Trình, anh đoán xem em đang mặc chiếc q**n l*t nào?"