Tiêu Dẫn ngay lập tức hiểu ý của cậu thiếu niên, trong lòng không thoải mái, chính xác hơn là cảm thấy có lỗi.
Tiêu thị kinh doanh nhiều ngành.
Nhưng bắt đầu từ ngành dược, chuỗi bệnh viện khắp nơi là trọng điểm.
Một khi xảy ra vụ giết người, gây náo loạn điều đầu tiên người ta nhớ đến khi nhắc đến bệnh viện của Tiêu thị sẽ là nơi này có người chết.
Ảnh hưởng tiêu cực sẽ không chỉ gây thiệt hại cho bệnh viện xảy ra sự việc, mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của Tiêu thị.
Cố tổng hiện giờ vẫn chưa lớn hẳn, thấp hơn Tiêu Dẫn một chút.
Nhưng điều đó không ngăn cản cậu có khí thế đủ để nhìn xuống đối phương, kiêu ngạo và có chút châm biếm: "Tôi nghĩ mình đã giúp Tiêu thiếu một việc lớn, Tiêu thiếu nhanh chóng quên ơn mà chất vấn tôi, thật khiến người ta thất vọng.
Lúc này mặt Tiêu Dẫn nóng bừng lên.
Anh còn muốn nói gì đó, nhưng Cố tổng không muốn nghe nữa, cậu thong thả bước đi xa.
Tiêu Dẫn đứng đó rất lâu, mặt vẫn cảm thấy nóng ran.
Anh xuất thân phi thường, từ nhỏ đã thông minh, ngay cả người lớn trong nhà cũng chưa bao giờ nói nặng lời với anh, cho đến bây giờ.
Rõ ràng cảm thấy mất mặt, nhưng trong lòng Tiêu Dẫn không sinh ra chút tức giận nào.
Cố Tinh bước đi xa, nhưng khóe miệng vẫn cong lên.
Nếu phải diễn tả cảm giác, thì chỉ có một chữ thôi: Sướng!
Lâu rồi không mắng người, kỹ năng vẫn còn tốt.
Không biết điều này có coi là thay mặt nguyên chủ trả thù không.
Dù sao thì, thà người khác khổ còn hơn mình khổ.
Khó chịu hoặc làm người khác khó chịu, câuh chọn cái thứ hai.
Cố tổng trước đây chưa từng vào đồn công an làm biên bản, không ngờ lại xong nhanh như vậy.
Cậu định quay lại bệnh viện tìm Tề Tu, nhưng nhìn xuống tay quấn băng, lại thôi, rồi gọi điện cho Lâm Đình.
"Tiểu Đình, khi nào cậu và anh Tề về đến nhà thì nói cho anh, anh sẽ đặt đồ ăn mang đến cho hai người." Cố Tinh gọi điện cho Lâm Đình.
Cậu tính toán, thẻ VIP của Vị Trân không dùng thì phí.
"Anh, anh Tề nói không cần phiền phức..."
"Đồ ăn riêng, anh thấy cũng được, đến sa mạc rồi thì không có mà ăn đâu."
"Ăn, ăn, ăn! Anh, anh đặt gì em ăn nấy." Lâm Đình cuối cùng cũng hạ giọng: "Anh, anh vẫn ổn chứ?"
"Anh rất tốt, để ý tiếng gõ cửa nhé." Cố Tinh dặn dò, rồi cúp máy.
Cố Tinh đặt vài món ở Vị Trân.
Một nửa là món nhạt cho Tề Tu ăn, một nửa là món ngọt cay cho Lâm Đình, rồi để địa chỉ nhà Tề Tu.
Khi về đến nhà đã là buổi trưa.
Cố Tinh nhớ mình đã nói với dì Phùng buổi trưa không về ăn, nên bà không nấu cơm trưa.
Cả buổi sáng trải qua một số sự kiện thăng trầm.
Về đến nhà, cảm giác mệt mỏi mới ập đến, cậu cũng đói, không muốn làm phiền dì Phùng, chỉ nói muốn uống cháo.
Sau bữa trưa.
Cố Tinh nhìn tay mình được quấn như cái kén, đành tạm thời tắm rửa qua, rồi đi ngủ.
Khi tỉnh dậy, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cố Tinh nheo mắt nhìn, là số lạ, tắt máy tiếp tục ngủ.
Không ngờ cùng một số điện thoại lại gọi đến.
Vết thương trên tay đau nhói từng đợt, lại bị quấy rầy giấc ngủ, Cố tổng có chút bực mình.
Cậu bấm nghe, dự định nếu là người quảng cáo linh tinh, sẽ lừa cho một trận, để họ nhớ đời.
Vừa nghe máy, đối phương còn bực mình hơn Cố Tinh.
"Thân thủ mèo ba chân, còn bày đặt làm oai! Không nghe máy, ông đây tưởng cậu tự đào hố chôn mình rồi chứ!" Giọng nói trong điện thoại mang một sự hung hãn tự nhiên.
Nếu không phải nói lắm lời như vậy, chắc cũng đủ để dọa người.
Cố Tinh xoa xoa trán: "Xin lỗi, tôi ngủ quên mất, Chu thiếu... tôi không hiểu ý của anh."
Nói xong, câu còn đưa điện thoại lên trước mặt nhìn, là số lạ.
Cậu nhớ rằng trong bữa ăn của đạo diễn Lộ, mình đã lưu số của Chu Duẫn Chi.
Chắc là anh ta đổi số.
Giọng trong điện thoại đúng là của Cố Tinh.
Nhưng so với trước, giọng cậu mang thêm vài phần mệt mỏi, lại có chút mềm mại.
Chu Duẫn Chi xoa tai, giọng không tự giác hạ thấp: "Gầy gò không có nổi hai lạng thịt, còn dám liều mạng, không sợ dao rạch nát cái mặt đẹp đẽ à."
Mặc dù miệng nói vậy, nhưng trong đầu anh không khỏi nhớ lại video, thấy thiếu niên có động tác rất gọn gàng.
Lúc này Cố Tinh đã tỉnh táo hơn nhiều.
Cậu hiểu ý Chu Duẫn Chi, anh đang nói về chuyện sáng nay ở bệnh viện.
Biết anh và Tiêu Dẫn có mối quan hệ tốt, Cố Tinh cũng không để ý nhiều.
Vẫn mang theo chút mệt mỏi, giọng nói chậm rãi: "Đẹp đẽ? Ồ, cảm ơn Chu thiếu khen ngợi."
Chu Duẫn Chi: "..."
Cậu nhóc này đang chế giễu mình sao?
Đầu dây bên kia đột ngột cúp máy.
Cố Tinh ngáp một cái, nghĩ rằng ngủ cũng không được nữa, đứng dậy thôi.
Chân vừa chạm vào dép, điện thoại của Chu Duẫn Chi lại gọi đến.
"Tôi vô tình nhấn nhầm!" Chu Duẫn Chi tức giận nói, sau đó lại tiếp tục: "Nếu không phải Ngô Dũng nhìn thấy cậu trên video trên ứng dụng Thành Tần, tôi còn bị che mắt, lá gan của cậu đã lớn đến trời rồi..."