Sau Khi Bé Ngoan Phân Hóa Thành A

Chương 75

Được một đám đông vây quanh ở giữa, mỹ nữ không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà dáng người cũng rất ấn tượng: chân dài, eo thon, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo. Chỉ riêng đôi chân trắng nõn ấy đã đủ thu hút mọi ánh nhìn. Chiếc eo nhỏ nhắn uyển chuyển theo điệu nhạc gợi cảm, từng sợi tóc của cô cũng như đang nhảy múa.

Tận Tư Minh cũng không nhịn được mà liếc nhìn thêm vài lần. Sau phút ngỡ ngàng, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Diêu Cẩn lúc nhảy múa.

Cô từng đến chỗ Diêu Cẩn luyện tập để xem cô ấy nhảy. Nghĩ đến dáng vẻ uyển chuyển của Diêu Cẩn khi hòa mình vào điệu nhạc, so sánh một chút, mỹ nữ trước mặt này bỗng trở nên không còn hấp dẫn gì nữa.

Đứng xem một lúc, Tận Tư Minh cảm thấy hơi nhàm chán, liền kéo tay áo Cố Lạc nhắc nhở cô ấy chuẩn bị đi, nhưng đối phương rõ ràng không có ý định rời đi, đứng im không nhúc nhích, ánh mắt dán chặt vào phía trước: "Đợi một chút mà, cậu làm gì gấp thế, dù sao bài tập cũng đã nộp rồi, chiều nay chúng ta đâu có việc gì."

Cố Lạc nhìn thấy mỹ nhân thì không nhấc chân nổi, Tận Tư Minh chỉ đành ở lại thêm một lúc nữa. Để giết thời gian, cô đứng sang một bên nghịch điện thoại.

Đang cập nhật trò chơi đã lâu không chơi, bỗng cô phát hiện mọi người xung quanh bắt đầu lùi ra xa. Tận Tư Minh nghi hoặc ngẩng đầu lên, thấy mỹ nữ vốn đang nhảy múa giữa đám đông giờ đã đứng ngay trước mặt mình. Theo bản năng, cô lùi lại một bước, nhưng người kia lại tiến lên một bước, áp sát cô.

Mọi người xung quanh lập tức tản ra, nhường chỗ cho hai người, cuối cùng ở giữa chỉ còn lại họ.

Âm nhạc trong loa vẫn tiếp tục. Mỹ nữ trước mặt nhẹ nhàng nhảy múa áp sát cô. Vì phép lịch sự, Tận Tư Minh không lùi nữa, chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo, ngượng ngùng và cứng nhắc cử động cơ thể không mấy linh hoạt của mình, hơi phối hợp với đối phương để ít ra không trông giống như một cây cột đứng bất động tại chỗ.

"Em gái à, có muốn tham gia nhóm nhảy của bọn chị không? Chị có thể tận tay dạy em nhé."

Mỹ nữ nháy mắt với cô, Tận Tư Minh mỉm cười, từ chối khéo: "Cảm ơn chị, nhưng mà em bẩm sinh không có năng khiếu nhảy múa, thôi thì bỏ qua ạ."

Mỹ nữ nói: "Không sao đâu~ Dù sao vào nhóm không phải chỉ để học nhảy. Trong nhóm có nhiều mỹ nhân lắm nhé, chỉ cần một tuần là thoát ế luôn ấy~"

"Em..." Má Tận Tư Minh hơi đỏ: "Em có bạn gái rồi."

"Hả?" Mỹ nữ mở to đôi mắt ngạc nhiên: "Tân sinh viên các em không phải vừa mới khai giảng thôi sao... Trời đất, là ai ra tay nhanh thế chứ?"

Tận Tư Minh: "......"

Không xa đó, phía sau hai chiếc bàn có tấm bảng ghi "Tuyển thành viên nhóm nhảy Tâm Động," hai nữ sinh ngồi phía sau nhìn thấy Chúc Hoa vốn đang nhảy rất hăng say giờ lại chạy đi làm quen với cô em tân sinh xinh đẹp, liền ôm trán lắc đầu cảm thán.

"Cô ấy lại bắt đầu rồi à?"

"Chúc Hoa lúc nào chẳng vậy, thấy đẹp là không từ chối, gặp được mỹ nhân tuyệt sắc thì chủ động ra tay. Dù sao cũng chỉ tìm người an ủi trong kỳ phát tình thôi mà."

"Nhưng lần này vì câu lạc bộ bên cạnh mới tuyển một nữ sinh rất xinh đẹp vào nhóm. Có được mỹ nhân làm gương mặt đại diện, so với năm ngoái, hơn nửa số tân sinh viên muốn vào nhóm đều bị họ giành mất, hại nhóm mình năm nay thu phí thành viên chẳng đáng bao nhiêu. Cô ấy sốt ruột đi tuyển người cũng không phải không có lý."

"Cũng đúng nhỉ. Nói gì thì nói, mắt thẩm mỹ của Chúc Hoa vẫn rất tốt. Cô em Alpha lần này thật sự rất xinh đẹp, nhất là đôi mắt kia, nhìn thôi cũng khiến tim chị tan chảy! Chậc chậc, lần này chị ủng hộ Chúc Hoa, hy vọng cô ấy thành công chiếm được em ấy!"

"Ây... Các chị đúng là đáng sợ thật."

Một bản nhạc kết thúc, Tận Tư Minh thấy đối phương dừng lại liền vội lùi về sau một bước, đồng thời khẽ gật đầu với Chúc Hoa chuẩn bị rời đi. Vừa xoay người, cô phát hiện Cố Lạc, người trước đó còn không thấy đâu, giờ đã đứng ngay bên cạnh.

"Chào học tỷ!"

Cố Lạc là một Alpha, nhưng khuôn mặt tròn trịa, cười lên lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, trông vô cùng đáng yêu và hiền lành.

Chúc Hoa mỉm cười gật đầu đáp lại: "Học muội có hứng thú gia nhập câu lạc bộ nhảy của bọn chị không?"

Cố Lạc hào hứng gật đầu lia lịa: "Có chứ, có chứ!"

"Vậy qua đây điền phiếu đăng ký nhé." Chúc Hoa nhếch môi cười, liếc Tận Tư Minh thêm một cái, "Nếu bạn của em cũng tham gia thì càng tốt~"

Nói xong, cô uốn éo eo thon rời đi. Cố Lạc vui vẻ theo sau, tất nhiên không quên kéo Tận Tư Minh đi cùng.

Chỗ đăng ký gia nhập câu lạc bộ cũng không đông lắm, chẳng mấy chốc đã đến lượt họ. Tận Tư Minh đứng bên cạnh nhìn Cố Lạc vui vẻ ngồi xuống điền thông tin, chờ cô ấy điền xong rồi liền định quay lưng rời đi.

"Đợi đã, học muội! Thẻ thành viên của các em còn chưa nhận đâu."

Một học tỷ gọi cô lại, đưa ra một tấm thẻ trống, Tận Tư Minh ngơ ngác nhìn đối phương: "Nhưng... em đâu có đăng ký đâu, học tỷ..."

Cố Lạc quay đầu cười tươi rói: "Tớ đăng ký giúp cậu rồi, một mình thì buồn lắm. Người ta muốn ở cùng cậu mà~"

Tận Tư Minh: "..."

Dù cảm thấy bất lực nhưng cô cũng không thể làm gì trước sự năn nỉ dai dẳng của Cố Lạc. Chỉ là một câu lạc bộ thôi mà. Cuối cùng, sau khi bị Chúc Hoa lấy lý do mời vào nhóm chat của câu lạc bộ để thêm bạn trên WeChat, cô mới có thể rời đi.

Một tiết học lớn kết thúc, quảng trường lại càng đông đúc hơn khi các sinh viên vừa tan học đổ ra. Nhìn dòng người nhộn nhịp xung quanh, Tận Tư Minh cau mày, kéo Cố Lạc lại: "Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi."

"Buổi chiều còn dài mà, cứ dạo thêm chút nữa đi." Cố Lạc nhướng mày nhìn cô, sau đó nghiêm túc khuyên: "Nghe tớ một câu, đừng lúc nào cũng ru rú trong phòng thí nghiệm như bà già ấy. Nếu không, cậu sẽ bỏ lỡ rất nhiều điều thú vị của thời đại học. Và điều quan trọng nhất..."

Cố Lạc dừng bước, bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu cậu không mở rộng mối quan hệ, thì trong lớp mình, số người chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà mấy Omega còn lại đều là nam. Không phải tớ nói nam Omega không tốt, nhưng thường họ chỉ lo bản thân thoải mái trên giường, chẳng quan tâm gì đến cảm nhận của người khác. Trải qua kỳ phát tình với kiểu người như thế thật sự rất khổ sở."

"Này, nhỏ tiếng chút!" Tận Tư Minh liếc nhìn những người xung quanh, vội vàng cắt ngang lời Cố Lạc. Hai má trắng nõn đã ửng đỏ lên.

Thấy cô ngượng ngùng, Cố Lạc cười nói: "Có gì đâu, mọi người đều là người trưởng thành cả rồi. Omega và Alpha bình thường ai chẳng có kỳ phát tình. Cậu không định cứ dựa vào thuốc ức chế mãi đấy chứ? Cái đó hại người lắm, chị em à! Nhanh tìm một người yêu đi, không thì kiếm bạn giường hỗ trợ nhau cũng được."

"......"

Những lời nói "quá mức táo bạo" của đối phương khiến Tận Tư Minh bặm môi im lặng, cả cổ cũng đỏ bừng. Lúc này, cô chỉ muốn tránh xa Cố Lạc càng nhanh càng tốt.

Cô vẫn chưa từng nói với Cố Lạc về chuyện giữa mình và Diêu Cẩn. Thứ nhất, cô và Diêu Cẩn vẫn chưa chính thức xác nhận mối quan hệ; thứ hai, thời gian nhập học chưa lâu, cô vẫn giữ một khoảng cách nhất định với những người mới quen. Hơn nữa, việc học bận rộn khiến cô ít có cơ hội bàn luận về những chuyện này.

"Tớ—"

Tận Tư Minh do dự, định nói với Cố Lạc rằng cô đã có người mình thích, nhưng đối phương không để cô nói hết câu, đã kéo cô lao về phía một đám đông khác.

"Bên kia xếp hàng dài thế kia, chúng ta qua đó xem thử đi!"

Cố Lạc đúng kiểu thấy chỗ nào đông người là xông vào đó. Tận Tư Minh bị cô kéo đi, chuyển địa điểm đến đầu bên kia.

Nhìn dòng chữ trên băng rôn, đây cũng là một câu lạc bộ khiêu vũ, nhưng bàn đăng ký lại không bắt mắt như chỗ trước. Không có mỹ nhân nhảy múa, cũng không có dàn âm thanh, cực kỳ đơn giản, nhưng dù vậy, hàng người xếp hàng đăng ký lại rất đông.

"Trời ơi, người phụ trách câu lạc bộ này đẹp quá đi! Minh Minh, chúng ta đăng ký thêm một cái nữa đi. Có mơ mộng cũng tốt mà, biết đâu quen được mỹ nhân thì sao?" Cố Lạc lại kéo Tận Tư Minh lao vào hàng. Nhưng lần này, Tận Tư Minh lại rất ngoan ngoãn, không phản đối chút nào.

Bởi vì mỹ nhân đó chính là Diêu Cẩn.

Cô ấy đang ngồi yên tĩnh ở đó, đôi mắt long lanh, mỉm cười dịu dàng tiếp đón từng người đến đăng ký.

Tận Tư Minh đứng cuối hàng, nghiêng người, ánh mắt không rời khỏi Diêu Cẩn một giây nào. Cô vừa say mê dáng vẻ nghiêm túc của Diêu Cẩn, vừa khó chịu khi thấy những ánh mắt nóng rực từ mọi người xung quanh đang đổ dồn về phía cô ấy.

Cô cắn nhẹ má, hít một hơi sâu, trong lòng dâng lên một cảm giác thôi thúc muốn kéo Diêu Cẩn về nhốt trong phòng mình.

Nhốt Diêu Cẩn trong ký túc xá, sau đó... chỉ cho phép cô ấy mỉm cười với một mình mình thôi!

"Bạn học, đây là phiếu đăng ký. Điền xong rồi đưa lại đây, không cần xếp hàng nữa nhé."

Có lẽ vì hàng người quá đông, thành viên trong câu lạc bộ muốn đẩy nhanh tiến độ, nhưng cũng chẳng có mấy người rời hàng sau khi nhận phiếu. Tận Tư Minh tất nhiên cũng không.

Cố Lạc thấy cô lần này khác hẳn mọi khi, cho rằng cuối cùng Tận Tư Minh cũng chịu nghe lời mình, liền vỗ vai cô với vẻ mặt đầy hài lòng.

Xếp hàng mãi, cuối cùng cũng đến lượt cô đứng trước mặt Diêu Cẩn. Tận Tư Minh ghen tuông đặt phiếu đăng ký lên bàn, đồng thời nở một nụ cười đã tưởng tượng hàng chục lần trong đầu, mong chờ biểu cảm khi Diêu Cẩn ngẩng lên nhìn cô.

Nhưng Diêu Cẩn chỉ liếc qua phiếu đăng ký vài giây, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng như băng, giọng nói cũng hờ hững như đang nói với người xa lạ: "Xin lỗi, đã gia nhập câu lạc bộ nhảy bên cạnh rồi, chúng tôi không nhận."

Nói xong, Diêu Cẩn không nhìn cô thêm một lần, tiện tay ném phiếu đăng ký qua một bên, quay đầu gọi: "Người tiếp theo."

"Ơ... Nhưng mỹ nhân ơi, em cũng đăng ký câu lạc bộ bên cạnh mà chị vẫn nhận phiếu của em đấy thôi..." Cố Lạc đứng bên cạnh, nhìn mỹ nhân vừa thay đổi thái độ một cách khó hiểu, yếu ớt lên tiếng.

"Ồ, tôi chỉ không nhận của cô ấy thôi." Diêu Cẩn lạnh nhạt đáp.

Tận Tư Minh đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích. Cô không ngờ Diêu Cẩn lại nói chuyện với mình bằng thái độ như thế, cũng không hiểu tại sao cô ấy lại lạnh lùng như vậy, như thể họ chưa từng quen biết.

Gần đây, sự xa cách đột ngột của Diêu Cẩn đã khiến cô đủ đau lòng. Giờ thái độ của cô ấy như thêm dầu vào lửa, làm bùng nổ mọi tủi thân đã tích tụ trong lòng những ngày qua.

Một cơn gió thổi qua làm phiếu đăng ký của Tận Tư Minh bị vứt ở mép bàn rơi xuống đất. Cô không nói gì, xoay người rời khỏi hàng người đang chờ.

Đứng bên cạnh quan sát mà không hiểu chuyện gì, Cố Lạc thấy Tận Tư Minh mang theo cơn giận bỏ đi, cũng vội vàng đuổi theo.

Diêu Cẩn lạnh lùng nhìn bóng lưng đang tức giận rời đi của Tận Tư Minh, hàng mi khẽ rung, khuôn mặt tinh tế hiện lên chút ủy khuất và oán trách.

Cho cậu thời gian và không gian là để cậu trưởng thành, chứ không phải... để cậu bị những Omega khác quyến rũ.

Hơn nữa, Diêu Cẩn cũng không cảm thấy những lời mình nói lúc nãy có gì quá đáng. Cái tên ngốc này thật sự không nhận ra rằng cô đang ghen sao?

Tận Tư Minh cau mày, bước đi với cơn giận dữ suốt cả quãng đường, cho đến khi đến dưới tòa ký túc xá thì bất ngờ dừng lại.

Cố Lạc, người vẫn luôn theo sau, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, dò hỏi:

"Cậu và mỹ nhân lúc nãy... quen nhau đúng không?"

Trực giác mách bảo Cố Lạc rằng giữa hai người chắc chắn có mối quan hệ nào đó, hơn nữa còn rất thân mật.

"Đừng lo cho mình, cậu về trước đi."

Tận Tư Minh không trả lời câu hỏi của cô, siết chặt nắm tay, như thể đã đưa ra quyết định gì đó. Sau đó, cô quay đầu lại, kiên quyết bước trở về hướng cũ.

Chỉ vì mình tham gia thêm một câu lạc bộ khiêu vũ thôi đúng không? Cùng lắm thì... mình rút ra là được chứ gì.

Nhưng cô còn rất nhiều điều muốn hỏi Diêu Cẩn. Tại sao cô ấy có thể lúc nóng lúc lạnh, tự do phóng khoáng như vậy, còn cô thì lại phải hoang mang, suy nghĩ lung tung, bất an và lo được lo mất?

Nếu Diêu Cẩn thực sự cảm thấy chán và muốn rũ bỏ cô, thì... làm sao có thể để cô ấy đạt được ý muốn chứ! Cô không phải là kiểu người để người khác muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Hôm nay, cô nhất định phải dạy dỗ Diêu Cẩn một trận ra trò!

—//—

Tác giả có lời muốn nói:

Haizz, yêu đương làm người ta giảm trí tuệ. Chỉ một chuyện nhỏ thôi cũng có thể thành mâu thuẫn. Không cãi nhau thì lấy đâu ra màn hôn hít kịch liệt?

Phiền ghê, tại sao Tận Tư Minh lại đồng ý nhảy cùng người khác? Vì cô coi hành động đó như một kiểu trình diễn nghệ thuật đường phố, hoàn toàn mang tính nghệ thuật. Thế nên khi người ta nhiệt tình mời mọc, cô chỉ đơn thuần lịch sự đáp lại trước mặt mọi người. Chứ chẳng hề nghĩ đến ý nghĩa nào khác.

Còn chuyện đăng ký câu lạc bộ, chỉ là một việc không quan trọng. Lúc đó, cô cũng không nghĩ nó sẽ gây ra ảnh hưởng gì, tại sao lại phải từ chối?
Bình Luận (0)
Comment