Chứng cứ nắm trong tay, Trạch Hòa Sắc mất cả buổi sáng để chỉnh sửa bài đăng làm rõ sự thật.
Cậu ngồi trước máy tính gõ lạch cạch, Diêm Bồi Chu thỉnh thoảng lại ghé qua liếc một cái, cho vài lời góp ý: "Thái độ em đừng nhún nhường quá, không thì ai cũng nghĩ em dễ bị bắt nạt. Bình luận thì khỏi cần đáp lại."
Hắn còn bắt lỗi mấy chỗ chi tiết: "... Chỗ này gõ trùng chữ rồi, nhớ xóa đi."
Trạch Hòa Sắc không hề thấy hắn lắm lời.
Bài vừa đăng lên, dư luận lập tức đảo chiều. Đám người gió chiều nào theo chiều ấy rơi rụng từng mảng, đến tối thì không còn bình luận chất vấn nào mới xuất hiện nữa.
Lục Lục cũng mừng vì cậu tự minh oan được cho bản thân, gửi tin nhắn tới, nói cảm giác cậu dạo này trở nên cứng rắn hơn. Là chuyện tốt thôi, dù sao cây ngay chẳng sợ chết đứng.
Cuối cùng cô còn cảm thán:
【Thầy Bạch, tuần này thầy gặp vận đỏ à, cứ như có thần trợ vậy ——】
Tin nhắn dừng lại ở cụm "có thần trợ vậy", Trạch Hòa Sắc xem đi xem lại mấy lượt, vẫn không biết phải đáp lại thế nào.
Cậu có nên vì Diêm Bồi Chu mà nói một câu công bằng, đính chính lại rằng: là được "quỷ trợ" mới đúng không?
Lục Lục chắc sẽ tưởng cậu phấn khích quá độ, đến mức rối loạn thần kinh mất thôi.
Gửi nốt phần bản thảo còn lại cho Lục Lục, Trạch Hòa Sắc chui vào chăn, đổ người xuống giường ngủ một giấc.
Mọi chuyện đã xử lý xong, cuối cùng cậu cũng có một giấc mơ bình thường, trong sáng, tỉnh dậy là quên hết.
Lần này Trạch Hòa Sắc ngủ rất lâu. Đến khi tỉnh lại, Diêm Bồi Chu đang ngồi ngay mép giường, không đụng đến điện thoại của cậu, chẳng rõ đang suy nghĩ chuyện gì.
Hắn... không phải nhìn cậu cả đêm đấy chứ?
Cậu chỉ âm thầm lẩm bẩm trong lòng, không ngờ lại bị Diêm Bồi Chu nghe thấy.
"Tôi không rảnh đến thế."
Đôi mắt ác quỷ đảo qua, ánh nhìn rơi lên người cậu khẽ biến đổi: "... Hay là nói, em rất mong tôi làm vậy?"
"— Không hề nhé!"
Trạch Hòa Sắc quay mặt sang chỗ khác, không muốn đối diện ánh mắt đầy hứng thú của hắn, rồi bất chợt nhớ đến lời hắn nói mấy ngày trước.
Cậu lấy hết can đảm, nắm lấy tay Diêm Bồi Chu: "Việc tôi muốn làm, tôi đã làm rồi. Lời anh nói... còn tính không?"
"Rời khỏi đây, rồi tha cho tôi."
"Được thôi." Diêm Bồi Chu vốn đã đứng lên, nghe vậy lại dừng bước, nghiêng đầu nhìn cậu, nheo mắt, "Để tôi nhớ xem còn phải nhắc em chuyện gì nữa không."
Trạch Hòa Sắc đứng yên tại chỗ, cứ nhai đi nhai lại hai chữ "được thôi" trong đầu, là không quan tâm, hay là một kiểu uy h**p đổi cách diễn đạt?
Ngoài dự đoán, con quỷ này giữ lời thật.
Diêm Bồi Chu nói: "Nếu sau này còn muốn tôi quay lại thì gõ ba lần lên cửa phòng. Ở đây lâu rồi, tôi cũng bị đồng hóa, cho dù ở xa đến đâu cũng cảm nhận được."
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn cậu: "Tôi đi rồi đấy?"
"— Khoan đã!"
Trạch Hòa Sắc vô thức kéo tay áo hắn lại.
"... Diêm Bồi Chu." Cậu lắp bắp mở miệng, hỏi một con quỷ: "Anh... thật sự tồn tại chứ?"
"Có phải sau khi tôi xử lý xong chuyện của mình, hóa giải xong khúc mắc, thì anh sẽ biến mất? Hoàn thành nhiệm vụ rồi, anh phải đi tìm ký chủ mới... còn người cũ thì tìm đại cái lý do lấp l**m là xong?"
Vì đã vẽ quá nhiều truyện tranh, Trạch Hòa Sắc đoán trúng hướng đi cốt truyện gần như ngay lập tức. Cậu biết bản thân đang hoang mang, vì Diêm Bồi Chu cuối cùng cũng chịu nói lời chia tay.
"Cái gì?"
Diêm Bồi Chu không hiểu sao cậu lại đột nhiên nghĩ ra chuyện chẳng ăn nhập gì với thực tế, bèn dứt khoát nắm lấy tay cậu, đặt lên ngực mình, ấn xuống vùng dưới xương sườn bên trái: "Đang nghĩ vớ vẩn gì thế? Tôi ở đây, là thật còn gì nữa."
Trạch Hòa Sắc chưa kịp phản ứng. Làn da dưới lòng bàn tay ấm áp, hình như còn có nhịp tim. Lồng ngực Diêm Bồi Chu phập phồng đều đặn, có lẽ chỉ là mô phỏng, nhưng lại không giống với trái tim của cậu, đang đập thình thịch không kiểm soát.
Cậu còn ngơ ngác, Diêm Bồi Chu đột nhiên bật cười. Tiếng cười trầm thấp vang lên trong lồng ngực, truyền qua lòng bàn tay đến cả người, làm Trạch Hòa Sắc giật mình rụt tay lại ngay lập tức.
Hắn không kéo tay cậu lại, chỉ nói với giọng thoải mái: "Không nỡ nói tạm biệt à? Vậy để tôi nói."
Hắn lại nhéo vành tai cậu, vừa vò nhẹ vừa xoay mấy vòng mới chịu buông tay: "Tôi đi đây. Tạm biệt. Nhớ tôi thì gõ ba lần, thầy Bạch có nhớ được không đấy?"
Sao lại dùng giọng đó để gọi cậu? Cách xưng hô cũng kỳ lạ.
Mất mặt chết đi được. Nhiệt nóng trên vành tai còn chưa kịp tan hết, Trạch Hòa Sắc nhón chân muốn dậm xuống sàn cho đỡ xấu hổ: "Anh có thể đừng gọi tôi như thế được không?!"
Diêm Bồi Chu cố ý chọc cậu: "Trước kia chẳng phải tôi cũng gọi thế à, lúc đó em đâu có phản ứng mạnh như vậy? Hửm? Thầy Bạch?"
Hắn chắc chắn là cố tình.
Trạch Hòa Sắc bị hắn gọi đến mức mặt nóng bừng, nhưng vẫn cứng đầu không chịu thua: "Là giọng điệu có vấn đề."
"Em có dạy tôi đâu. Thế nên tôi đành gọi theo kiểu dễ chịu nhất thôi." Diêm Bồi Chu nhún vai, chống tay lên giá bên cạnh.
Được rồi, Trạch Hòa Sắc thừa nhận, hình như thật sự cậu chưa từng dạy hắn chuyện này. Diêm Bồi Chu có lẽ đã xem cuộc trò chuyện giữa cậu và Lục Lục, hắn bị Lục Lục dạy hư rồi.
Trên đời đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra, câm rồi mà còn dạy được quỷ nói chuyện. Trạch Hòa Sắc cũng không buồn cãi nữa.
"Giờ thì biết rồi." Diêm Bồi Chu nói, nụ cười đùa cợt trên mặt biến mất, giọng nghiêm túc lại, "Nói thật đấy, gõ cửa ba lần. Trạch Hòa Sắc, hứa với tôi là em sẽ nhớ."
"... Tôi nhớ rồi." Trạch Hòa Sắc nghe thấy giọng mình khẽ khàn đi (dù nó chỉ là suy nghĩ của cậu, thực ra cậu đâu có nói chuyện), như vừa cắn phải vỏ ô liu, vừa đắng vừa ngọt.
"Này." Cậu gọi Diêm Bồi Chu lại: "Anh có muốn ăn trưa xong hẵng đi không?"
Câu trả lời là ba tiếng gõ "cộc cộc cộc" vang lên từ cửa phòng ngủ.
Diêm Bồi Chu đã rời đi, chỉ chớp mắt thôi mà bóng dáng đã biến mất. Lúc đi còn thật sự gõ ba cái, giúp cậu khắc sâu thêm vào trí nhớ.
...Không tin trí nhớ cậu đến thế sao.
--------
Diêm Bồi Chu trả lại cho cậu một thế giới yên tĩnh thật sự.
Cậu vẫn không thể nói chuyện, bên ngoài cánh cửa lớn mọi thứ vẫn như cũ, chẳng còn ai sẽ nói chuyện hay cãi nhau với cậu, dễ dàng chọc cậu tức giận, cũng chẳng còn ai tranh đồ ăn với cậu, hay cưỡng ép kéo cậu ra ngoài phơi nắng nữa.
Trạch Hòa Sắc vẫn không dám tin rằng Diêm Bồi Chu thật sự đã rời đi. Cậu thử gọi tên hắn vào không khí: "...Diêm Bồi Chu?"
Không có tiếng trả lời.
...Phải làm gì đây? Không có Diêm Bồi Chu sai khiến, Trạch Hòa Sắc lơ ngơ đi vào bếp, lại mở gas để bếp cháy khô, rồi quay ra đóng cửa sổ.
Cậu bước ngang qua ban công, định đóng chặt cửa lại thì chợt phát hiện chậu lưỡi hổ trắng trong góc đã nở hoa.
Không nhớ rõ là bắt đầu từ ngày nào, nhưng Diêm Bồi Chu vẫn luôn chăm chỉ tưới nước cho nó. Giờ thì hoa đã nở, cánh hoa màu trắng cuộn xoắn, hương thơm xộc lên khiến đầu óc choáng váng, chạm vào còn dính mật, hiển nhiên được chăm sóc rất tốt.
Cũng đáng để nói một tiếng cảm ơn.
Cảm ơn thì cảm ơn, nhưng nghĩ tới những gì Diêm Bồi Chu còn nợ cậu, ví như cái chai nước tương rơi vào thùng rác vỡ mất một góc, Trạch Hòa Sắc lại không muốn cảm ơn nữa.
...Thật không?
Giả đấy.
Được giáo dục đạo đức nhiều năm như vậy, Trạch Hòa Sắc tự biết mình bị rèn uốn thành nếp, nhân cách đạo đức dù thế nào cũng cao hơn một con quỷ.
Lưỡi hổ là loại sống rất dai, lâu lâu tưới nước một lần cũng có thể sống cả mấy năm. Cậu chết rồi, chắc Diêm Bồi Chu sẽ quay về chăm tiếp nhỉ.
Trạch Hòa Sắc cũng không rõ bản thân lấy đâu ra tự tin đó, nhưng cậu tin chắc Diêm Bồi Chu sẽ trở lại.
Trong nhà, mùi khí gas ngày càng nồng nặc, nghẹn đến mức cổ họng khó chịu. Cay xộc quá. Người chưa kịp ngất, cậu đã thấy khó mà chịu nổi.
Trạch Hòa Sắc lao vào bếp, tắt lửa rồi mở lại cửa sổ. Khi bình tĩnh lại thì mới nhận ra khả năng chịu đựng của mình mấy ngày nay đã giảm sút thấy rõ.
Giờ tay cậu cũng bắt đầu run rồi.
Thôi được. Vậy thì cắt cổ tay vậy.
Cậu nhìn về giá dao đặt cạnh bếp. Trước đó vào bếp không nhận ra có gì lạ, nhưng lại gần thì dễ dàng phát hiện khác biệt. Sau khi Diêm Bồi Chu rời đi, mấy con dao gọt trái cây trên giá đã biến mất không dấu vết.
Sự thật quá rõ ràng, Diêm Bồi Chu đã mang hết mấy con dao nhỏ đi, chỉ còn lại con dao chặt to tướng, yên vị trên giá như đang trêu chọc cậu.
Đồ điên. Muốn cậu chặt cả cẳng tay mình ra mà ăn chắc?
Trạch Hòa Sắc cầm một con dao lên, hy vọng có thể thấy gương mặt Diêm Bồi Chu phản chiếu trong lưỡi dao như mọi khi, tốt nhất là cậu sẽ tiện tay tát cho hắn hai cái.
Quỷ đúng là sinh vật vô lý, đi xa rồi mà vẫn khiến người ta tức đến phát điên, đúng là sát thương quá lớn.
-------
Trạch Hòa Sắc ngủ trưa một mạch đến tối mịt, lúc tỉnh dậy thì bụng đã đói lả, chẳng còn chút sức lực nào.
Bữa tối cuối cùng là một hộp cơm tự hâm.
Gạo hâm bằng vôi thì cứng, khó nhai, gói sốt lại mặn đắng, khiến cậu vừa ăn vừa phải cố gắng uống nước thật nhiều.
Chết đến nơi rồi cũng chẳng nhớ mà ăn một bữa ra hồn. Trạch Hòa Sắc thấy lòng khó chịu.
Trong tù còn có "bữa ăn trước giờ hành quyết", muốn uống rượu hay ăn đồ ngọt, nguyện vọng cuối cùng của tử tù thường sẽ được chấp nhận. Đến lượt cậu tự hành mình thì chẳng có đãi ngộ đó. Dù sao cũng là cậu tự chuốc lấy.
Bình thường đến giờ này, Diêm Bồi Chu chắc sẽ nhảy ra trách cậu ăn quá muộn, ăn ít đến mức không đủ nhét kẽ răng. Nhưng giờ không còn được nữa rồi, Diêm Bồi Chu đâu có mắt ngàn dặm.
Con quỷ này mê giám sát cậu ăn đúng giờ nhất, không biết học cái tật đó từ đâu.
Trạch Hòa Sắc đoán chắc hắn xem mấy chương trình về nuôi con trên TV nhiều quá. Trong khu có đôi vợ chồng đang nuôi con đến giai đoạn cần hình thành thói quen sinh hoạt, bật mấy chương trình như vậy cũng chẳng lạ gì.
Ăn uống tử tế là kiến thức sinh hoạt cơ bản nhất, cả cậu lẫn Diêm Bồi Chu đều biết.
Cậu đi tắm, xả nước, c** đ* rồi chợt chú ý đến một vết sẹo lồi trên cổ tay.
Là dấu vết của những lần tự làm đau bản thân, cũng là một vết sẹo xấu xí. Để tránh bị người ta dò xét, vào mùa hè khi ra ngoài, cậu luôn dán hình xăm giả lên để che lại. Nhưng trước mặt một con quỷ thì chẳng cần phải giấu giếm gì cả.
Từ ngày Diêm Bồi Chu thật sự bước vào cuộc sống của cậu, cậu đã không còn cơ hội làm mấy chuyện nguy hiểm kiểu đó nữa. Vết sẹo vẫn còn đó, cũng vẫn lồi lên, chỉ là sắc màu đã nhạt đi nhiều.
Trạch Hòa Sắc đứng im trước gương, không nói gì.
Cậu có thể nói với chính mình rất nhiều điều, sẽ không vì không ai trò chuyện cùng mà buồn đến chết. Nhưng sao tất cả những lời cậu muốn nói đều bắt đầu từ Diêm Bồi Chu, và sao cậu đã quen với điều đó từ lâu mà đến giờ mới nhận ra?
Đồ sắc nhọn không khó tìm, hoặc đập vỡ cốc rồi nhặt mảnh sứ, hoặc lục trong ngăn kéo con dao rọc giấy đã gỉ sét một nửa, luôn có cách.
Nhưng cậu không nỡ nữa rồi.
Nếu Diêm Bồi Chu sẽ quay lại, cậu muốn giữ lại một vài thứ — chậu cây, chiếc cốc, mì cay mà hắn khen ngon, gì cũng được.
Trạch Hòa Sắc có tư tâm.
Chết rồi thì ít nhất cũng còn một con quỷ nhớ đến cậu. Khi không còn bị gán mác vô giá trị, không còn là họa sĩ hay kẻ yếu đuối, chỉ còn Trạch Hòa Sắc chân thực nhất – người mà chỉ Diêm Bồi Chu từng thấy qua.
Chỉ vì điều đó thôi, cậu cũng không thể thật sự tát hắn được.
Tự sát không chuẩn bị trước thì chẳng mấy khi thành công. Để mai đi. Trạch Hòa Sắc nghĩ, có khi mai trời đẹp.
Khi Diêm Bồi Chu không ở đây, căn phòng luôn yên tĩnh đến đáng sợ. Cậu không xem tin tức, cũng không có thói quen bật nhạc. Trong bán kính vài mét quanh cậu, ngoài tiếng bình nước sôi sục lên thì chẳng có gì khác. Bóng đèn trên trần phòng ngủ dùng đã lâu, ánh sáng cũng trở nên mờ mịt.
Khách quan mà nói, đây là một đêm đơn điệu và cô độc.
Cuộn mình trong chăn, Trạch Hòa Sắc lướt qua một lượt những bình luận tiêu cực, rồi hạ quyết tâm, vào phần cài đặt bấm đăng xuất tài khoản.
Nên ngủ rồi.
...Chúc ngủ ngon. Trước khi tắt đèn bàn, cậu chào bức tường trắng.
Bức tường trắng không trả lời. Diêm Bồi Chu đã không còn ở đây nữa.