Sau Khi Bị Ác Quỷ Nhắm Tới

Chương 19

Hôm diễn ra hội chợ truyện tranh là một ngày u ám, từ sáng sớm Trạch Hòa Sắc đã bị Diêm Bồi Chu lôi tới hội trường.

Lục Lục có việc bận không đến được, thay vào đó là một biên tập viên khác phụ trách liên hệ với cậu, nhưng người đó vẫn còn đang trên đường tới.

Đến trước cổng kiểm tra an ninh, Trạch Hòa Sắc mới thật sự nhận ra mình sắp bước vào, cảm giác vẫn cứ mơ hồ không thật.

Lòng bàn tay cậu toát mồ hôi lạnh, Diêm Bồi Chu cũng chẳng để tâm, vươn tay nắm lấy, rồi hỏi: "Người kia còn chưa đến à?"

Ngay giây sau, người mà hắn nói liền nhảy ra, đầu cặp một cái kẹp tóc nhỏ giữ mái tóc uốn nhẹ, ngượng ngùng cười với cậu: "Thầy Bạch? Chào thầy, em là Tiểu Lý đây, chính là 'Lý Bái Thiên Không Đi Làm' đã add WeChat với thầy hôm qua đó. Kẹt xe quá nên em đến hơi muộn."

So với Trạch Hòa Sắc chẳng nói một lời, Tiểu Lý trông đặc biệt nhiệt tình: "Thầy vào trước đi ạ, khu ký tặng nằm sâu bên trong hơn một chút."

Dưới sự hướng dẫn của cô, Trạch Hòa Sắc nhận được thẻ ra vào hội trường và cũng biết được vị trí bàn ký tặng, nhưng động tác và nét mặt của cậu vẫn còn rất căng thẳng, gò bó.

Diêm Bồi Chu đi sau cùng, ánh mắt ghi lại rõ ràng bóng lưng cứng đờ kia.

Hôm nay Trạch Hòa Sắc như một con mèo cẩn thận từng chút, xù cả lông đuôi, bước đi còn lộn xộn.

Trong buổi ký tặng sắp diễn ra, chú mèo ngoan Trạch Hòa Sắc sẽ chịu trách nhiệm ký tên, còn việc của hắn chỉ là v**t v* cho mèo thư giãn.

Diêm Bồi Chu rất vui lòng làm mấy chuyện này.

Hắn đứng sau Trạch Hòa Sắc như vệ sĩ, nhìn những quyển sách được liên tục đưa đến trước mặt cậu.

Phần lớn người đến là những nữ sinh trẻ trung, mang theo bản in truyện tranh đơn hành bản để xin chữ ký, thái độ rất lễ phép. Căng thẳng trên người Trạch Hòa Sắc nhờ đó cũng tan bớt rõ rệt.

Thỉnh thoảng không cảm nhận được sự hiện diện của hắn nữa, Trạch Hòa Sắc sẽ gọi tên hắn. Ban đầu còn ngập ngừng, thiếu tự tin: "...Diêm Bồi Chu?"

"Tôi đây." Hắn liền trả lời, nhất thời ngứa ngáy, vươn tay gãi gãi lên mặt Trạch Hòa Sắc.

Trạch Hòa Sắc còn mải ký tên, để hắn cọ mấy cái, đến khi ngừng bút mới khẽ cảnh cáo: "...Đừng sờ nữa, nhột."

Nói là thế, nhưng cảm giác bị chạm vào là thật, cảm giác an tâm cũng là thật.

Diêm Bồi Chu ngoan ngoãn thu tay lại, tiếp tục đứng sau cậu trông chừng: "Chữ ký đẹp lắm, luyện trước rồi à?"

Trạch Hòa Sắc ậm ừ đáp một tiếng.

Về sau, mỗi lần Trạch Hòa Sắc nhờ hắn giúp việc gì cũng tự nhiên hơn nhiều, sẽ nhờ hắn gây chút tiếng động để thu hút sự chú ý, còn mình thì lén lút đi nghỉ uống nước, cũng sẽ chủ động bắt chuyện, hỏi hắn phía bên kia hội trường có đông người không.
Diêm Bồi Chu thấy rất hài lòng.

Trong số fan có người muốn chụp ảnh chung, đến trước mặt Trạch Hòa Sắc ngỏ ý, cậu đều lắc đầu từ chối nhẹ nhàng. Hắn nhờ đó mà kết luận được rằng Trạch Hòa Sắc không muốn xuất hiện trong ống kính người khác.

Sau đó lại có người muốn dí sát mặt Trạch Hòa Sắc để chụp ảnh, nhân viên chưa kịp ngăn cản, Diêm Bồi Chu đã giật lấy máy ảnh của người kia, đập thẳng lên bàn.

Người xung quanh chỉ nghĩ là do tay run đánh rơi, chẳng ai liên tưởng đến chuyện ma quỷ.

Đến khi ký xong quyển cuối cùng trên bàn, lưng Trạch Hòa Sắc đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Diêm Bồi Chu thấy rõ, liền tìm một tờ giấy ở góc phòng nghỉ đưa cho cậu.

-------

Trong khoảng thời gian Trạch Hòa Sắc bận rộn ký tên, trên Weibo đã xuất hiện thêm nhiều bài viết. Lời lẽ độc hại, muốn gây chiến chỉ có lác đác vài câu, rất nhanh bị admin xóa bỏ, những lời tử tế thì vẫn được giữ lại.

【Thầy vất vả rồi! Bị bạo lực mạng mà vẫn đảm bảo được chất lượng nội dung, thật sự rất rất giỏi luôn đó!】

Có fan ngạc nhiên vì gương mặt trẻ trung của cậu: 【Thầy đáng yêu cực kỳ, đeo khẩu trang kín mít, lúc ký tên còn nháy mắt cười với em nữa, mắt đẹp lắm luôn~】

Nói chung phản hồi về buổi ký tặng khá tích cực.

Mấy bài đó là khi đã về tới căn hộ, Trạch Hòa Sắc mới thấy được.

Vừa kết thúc vòng ký tặng cuối cùng, cậu chỉ thấy may mắn vì không xảy ra chuyện gì bất trắc. Sự kiện kéo dài tới bốn giờ chiều. Sau khi tan, cậu kéo khẩu trang thật chặt, cùng Diêm Bồi Chu lén đi dạo một vòng, xem thử dạo này IP nào đang hot.

Đa phần các gian hàng bán đồ đồng nhân, lúc trước cậu còn ngồi ở bàn, có fan mang móc khóa acrylic tự in tới tặng, nhưng cậu đều từ chối nhận, chỉ duy có một chiếc khăn quàng đỏ là bị sót lại.

Sau buổi ký tặng, Tiểu Lý đuổi theo đưa tận tay: "Thầy ơi! Khăn quàng của thầy rơi nè——"

Cậu theo phản xạ đưa tay đỡ lấy, Tiểu Lý thì đang vội tan làm, còn chưa kịp để cậu lấy điện thoại ra gõ chữ, người đã lặn mất tăm: "Hôm nay em hoàn thành nhiệm vụ rồi! Có duyên gặp lại thầy nha!"

Trạch Hòa Sắc đành hoàn toàn bỏ ý định nhờ cô mang khăn giao lại cho ban tổ chức.

Không nhìn ra được khăn là đan tay hay mua sẵn, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của người khác, vứt đi thì không hay, cậu vẫn cẩn thận cất lại định mang về căn hộ.

Cả hai đi ngang qua cầu vượt. Diêm Bồi Chu tốt bụng kỳ lạ, bắt đầu kể cho cậu nghe về các kiểu chết khác nhau từng xảy ra trên cầu vượt.

"Từ dưới cầu bị người cầm dao rượt lên cầu, đang đi bình thường thì tai họa ập xuống, giữa cầu bị người ta đẩy rơi... Tóm lại nhiều không kể xiết."

Trạch Hòa Sắc mệt rồi, dừng lại giữa cầu.

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt bình thản va vào ánh nhìn của Diêm Bồi Chu: "Anh cũng sẽ đẩy tôi xuống đây sao?"

Gió hất tóc bên tai Trạch Hòa Sắc rồi lại buông xuống, Diêm Bồi Chu bình thản giúp cậu vuốt lại phần tóc rối: "Nhưng tôi nghĩ chết ở đây ồn ào quá, người xem cũng nhiều, em sẽ không thích."

Trong thành phố này, con người có tám triệu kiểu chết. Bị kẻ thù chém loạn đao chỉ là số ít, còn phần lớn là bị cuộc sống vây chặt, tình cảm trói buộc, bận rộn cả đời rồi ra đi bằng những cách bình thường khác – mới là số đông của nhân gian.

Gần đây có hội chợ, ban ngày cầu vượt luôn đông đúc người qua lại. Lúc này cũng có một đợt người nữa tràn lên cầu, có người mặc đồ tối màu, có người ăn mặc sặc sỡ, có người già, có nhóm thanh niên.

Họ là hình bóng thu nhỏ của vô số người – nhưng trong số đó, không ai giống cậu.

Trạch Hòa Sắc siết chặt chiếc khăn quàng trong tay: "Anh nói đúng, tôi sẽ không thích đâu."

Diêm Bồi Chu đúng là rất hiểu cậu.

Chiếc khăn quàng đỏ là loại len đan kinh điển, có tua rủ xuống, phía trên là họa tiết kim cương lớn, chạm vào mềm mại dễ chịu.

Cậu gọi con quỷ bên cạnh: "Diêm Bồi Chu, lại đây."

Diêm Bồi Chu làm theo, vừa tới gần thì cậu liền kiễng chân, quấn khăn vào cổ hắn.

Thế nhưng cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm thắt khăn cho người khác, cứ thế quấn loạn vài vòng, cuối cùng chỉ buộc được một cái nút lỏng lẻo đơn sơ.

"Đây là ý gì?" Diêm Bồi Chu hỏi.

"— Dấu hiệu đánh dấu."

Trạch Hòa Sắc nhìn những chiếc xe chạy vụt qua dưới cầu: "Đợi đến khi tôi chết rồi, cũng biến thành quỷ, sẽ tìm anh tính sổ. Để lại chút gì đó làm ký hiệu thì dễ tìm hơn. Cứ đợi đấy, xem khi nào tôi bò lên từ dưới đất tới gặp anh."

Diêm Bồi Chu chẳng mấy bận tâm những lời ấy: "Vậy thì tôi đợi em đến."

"Nhưng đừng quên, tìm cái chết cũng không dễ gì. Huống hồ tôi còn đang đứng ở đây, suy nghĩ kiểu đó nên sớm gạt bỏ rồi."

Hắn dùng đầu ngón tay v**t v* sợi len đỏ bên cổ, nghĩ một lúc rồi thuận miệng nói: "...Trạch Hòa Sắc, em thật sự là dạy mãi không sửa. Trông thì ngoan thế, sao cứ thích nổi loạn bất ngờ vậy?"

Nút khăn Trạch Hòa Sắc buộc hơi chặt, Diêm Bồi Chu tháo ra, quấn lại cho gọn hơn, chỉ bình thản nói: "Sờ vào rất dễ chịu. Tôi rất thích."

Gió lớn quá, thổi cho tiếng xe lẫn giọng người đều vỡ vụn, Trạch Hòa Sắc không nghe rõ hắn vừa nói gì.

Người qua đường lướt qua sau lưng họ, vội vội vàng vàng. Bây giờ chưa phải mùa xuân, hai bên cầu vẫn là những bồn hoa trơ trụi, không ai dừng lại chụp ảnh mấy cành khô, thế nên người đứng bất động ở giữa cầu như cậu càng thêm lạc lõng.

Trạch Hòa Sắc để ý thấy thỉnh thoảng có người ngoái đầu nhìn cậu, nhưng lại chẳng thấy ai để tâm tới ánh mắt đang đặt trên Diêm Bồi Chu.

Không có ai la lên rằng có một chiếc khăn quàng lơ lửng giữa không trung, cậu mới thấy yên tâm.

Không phải mọi sự tồn tại đều có thể dùng khoa học lý giải, giống như Diêm Bồi Chu đột nhiên bước vào thế giới của cậu, từ một hình tượng trên trang giấy biến thành quỷ có thực thể, hay như những thứ đã qua tay hắn trong mắt người khác sẽ như bốc hơi, chỉ mình cậu là ngoại lệ.

Cậu nhìn người, còn Diêm Bồi Chu thì nhìn những đóa hoa chưa trồi khỏi đất.

Con quỷ này đang đọc tấm biển cắm trong bồn hoa: "Hoa giấy. Mùa hoa bắt đầu từ tháng Ba, có thể kéo dài đến mùa hè. ...Vài tháng nữa là nở rồi."

Trạch Hòa Sắc không chắc mình có còn thấy được cảnh xuân về hoa nở không.

Hiếm khi cậu trò chuyện cùng Diêm Bồi Chu: "...Tôi chính là loại họa sĩ truyện tranh âm u truyền thuyết ấy. Không trồng nổi hoa cũng chẳng nuôi được cây, chỉ biết mò ra kiếm ăn vào ban đêm, như chuột vậy."

Có chiếc xe đạp chạy qua, chuông bị hỏng, dù vặn kiểu gì âm thanh cũng khàn khàn. Cậu sực nhớ tiếng cạch từng vang lên trong phòng khách một đêm nào đó, thuận miệng hỏi Diêm Bồi Chu: "Phải rồi, bữa trước anh chọn vị khoai tây chiên gì vậy?"

Diêm Bồi Chu không trả lời, cũng không hỏi lại "bữa trước" là bữa nào, mà chỉ chuyển chủ đề: "Nhưng tôi thấy em rất thích phơi nắng mà. Từ tháng Bảy đến giờ đã phơi chăn không biết bao nhiêu lần rồi, đèn bàn trên bàn làm việc cũng sáng rực."

Trời đẹp là Trạch Hòa Sắc sẽ vác chăn lên sân thượng phơi cả buổi sáng. Chăn mắc trên dây điện phơi khô, con người đứng dưới nắng ngẩn ra, còn hắn thì chọn một chỗ ngồi gần đó, lặng lẽ bầu bạn với một bức tượng chẳng thể nói lời nào.

Thường thì buổi tối hôm ấy, trước khi ngủ, Trạch Hòa Sắc sẽ chôn đầu vào chăn, hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Lúc đó hắn sẽ mở mắt, lặng im đứng trên tường phòng ngủ như một kẻ rình trộm vĩnh viễn không thể bị bắt.

Diêm Bồi Chu còn biết đèn bàn của Trạch Hòa Sắc luôn bật ở mức sáng nhất.

Hắn còn muốn nói "chuột thì đâu biết đi hai chân", lý lẽ để phản bác đủ để đếm bằng hai bàn tay, thậm chí có khi còn không đủ.

Nhưng Trạch Hòa Sắc lúc này có vẻ chẳng muốn nghe nữa, thế thì cứ chiều theo cậu vậy.

"— Đủ rồi!"

Trạch Hòa Sắc cắt lời hắn, không giấu được vẻ bối rối và luống cuống.

Diêm Bồi Chu nhận ra, từ lúc hắn quay lại căn hộ này, Trạch Hòa Sắc đã trở nên thất thường.

Là đang ngượng sao?

...Suy nghĩ con người đúng là khó hiểu thật đấy.

Hắn thầm cảm thán, rồi im lặng lan ra giữa hai người, Trạch Hòa Sắc cũng không nói gì thêm.

Cầu vượt bắc ngang giữa con đường lớn, gió mạnh, Diêm Bồi Chu sợ cậu lạnh, khăn quàng đã tháo xuống, chỉ chờ quấn lại cho cậu.

Hắn hỏi: "Thật sự không lạnh à?"

Giọng Trạch Hòa Sắc lạnh buốt, ít nhất cũng lạnh hơn nhiệt độ cơ thể hiện tại: "Tặng anh rồi. Tôi không cần."

Diêm Bồi Chu không ngại bị lạnh mặt, vẫn tiến lại gần: "Vẫn còn giận à?"

"...Không có."

Trạch Hòa Sắc phủ nhận.

Cậu không học được cách giận dỗi. Đã bỏ lỡ giai đoạn học cách nổi giận, nên mọi cơn giận chỉ là chớp nhoáng, vụt qua rồi mất.

Nhưng Diêm Bồi Chu lại đáng ghét thật. Thỉnh thoảng cứ khiến cậu phải tức lên, lửa giận bốc lên, cảm xúc dao động, như vậy cảm giác tê liệt của cái chết cũng bị xua đi ít nhiều.

Cậu gắng gượng dẹp bỏ mọi ý nghĩ không nên có, ném balo cho Diêm Bồi Chu, để con quỷ này dắt cậu về nhà: "Diêm Bồi Chu, tôi muốn về rồi."

Diêm Bồi Chu lập tức nắm lấy tay cậu: "Vậy đi thôi. Tôi dắt em."

Nhiệt độ không nói dối. Tay Trạch Hòa Sắc rõ ràng đang bảo rằng cậu bị lạnh.

Hắn nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng, buông tay ra, đưa hai tay lên ôm lấy mặt cậu: "Đồ nói dối. Mặt em còn lạnh hơn cả tay tôi."

Trạch Hòa Sắc không né tránh, để hắn siết chặt đôi tay ôm lấy gương mặt mình. Qua khỏi cầu, cậu mới ngoái đầu lại nhìn, trong mắt lóe lên ánh sáng li ti.

Diêm Bồi Chu chắc chắn đó không phải là phản chiếu của ánh chiều tà. Hôm nay đâu có nắng.

Gió vẫn còn thổi, Trạch Hòa Sắc hiếm hoi cười với hắn, ánh mắt cong cong sáng bừng: "Có bao giờ nghĩ rằng... tay anh quá lạnh, nên mới không cảm nhận được nhiệt độ của người khác không?"

Diêm Bồi Chu không buông tay, chỉ đặt tay cậu vào trong túi áo khoác mình.

Hắn mặt không đổi sắc: "Lần sau tôi sẽ chú ý. Nếu thấy khó chịu, em cũng phải nhớ nói ra."

Diêm Bồi Chu không phải kiểu quỷ mù đường, đi qua một lần là nhớ rõ. Trạch Hòa Sắc được hắn dắt đi tới trạm xe buýt, suốt dọc đường chìm trong suy nghĩ, không hề để tâm tới lối đi, may mà tay được nắm chặt nên không ngã thật.

"Lần sau" là một trong những câu cửa miệng của Diêm Bồi Chu. Con quỷ này luôn thẳng thắn tuyên bố rằng họ sẽ còn có ngày sau.

Thế nhưng Trạch Hòa Sắc lại chẳng thấy chán ghét chút nào.

Bình Luận (0)
Comment