Sáng hôm sau tỉnh dậy, lúc lướt lại dòng weibo đang hot hôm trước, Trạch Hòa Sắc vẫn ngây người ra một lúc.
Thật ra cậu vẫn bị ảnh hưởng. Cậu muốn nói điều gì đó cho bản thân. Diêm Bồi Chu đã dạy cậu rất lâu, không thể nào đến chút phản hồi tích cực cũng không có.
Hắn luôn nói với cậu rằng, muốn làm gì thì cứ làm đi. Nói thì dễ, khó là ở chỗ thực hiện.
Trạch Hòa Sắc biết trong tay mình có gì để dùng.
Có một mẩu giấy, kẹp trong tập phác họa cũ. Trên đó là nét chữ đầy chửi rủa kiểu "mày chết đi", chính là bút tích của đám từng bắt nạt cậu năm xưa. Lúc lấy nó ra lần nữa, cậu thậm chí muốn bật cười. Bản thân khi ấy giữ lại ác ý, còn những thứ thật sự quý giá thì lại vứt đi mất.
Không thể cứ sai mãi như vậy được.
Cậu rất trân trọng những độc giả đã đi cùng mình suốt thời gian qua, những người đến tận bây giờ vẫn tin vào nhân cách cậu, trong đó có lẽ cũng bao gồm cả Diêm Bồi Chu.
Tấm giấy ấy được chụp lại rồi đăng lên weibo. Trạch Hòa Sắc đã chuẩn bị sẵn sàng để đối diện với những lời lăng mạ mà mình sợ hãi nhất, nhưng khi nhìn kỹ thì phát hiện phần lớn bình luận vẫn là ủng hộ và tin tưởng cậu.
Thậm chí có cả những người bạn cùng lớp trước kia chỉ đứng ngoài quan sát cũng lên tiếng minh oan cho cậu, có người còn nhắn riêng xin lỗi, nói rằng lúc đó không nên giúp đám kia che giấu.
Trạch Hòa Sắc im lặng, thật ra không biết nên trả lời thế nào.
Người từng đăng bài bôi nhọ giờ cũng cuốn xéo, xóa bài, hủy luôn tài khoản. Lục Lục cũng gửi tin nhắn vào lúc ấy:
[Không biết nên nói gì, nhưng thầy Bạch à, bọn em vẫn luôn đứng sau thầy.]
[Lần sau nếu lại gặp chuyện dư luận như vậy, nhớ báo bọn em một tiếng, bên ban biên tập cũng có thể giúp được ít nhiều mà?]
Diêm Bồi Chu ngang nhiên liếc trộm màn hình của cậu, rất hài lòng với tình hình hiện tại:
"...Thế giới chưa chắc sẽ trở nên tốt hơn, nhưng em thì có thể."
Trạch Hòa Sắc lườm hắn:
"Nói như đúng rồi ý? Đồ quỷ tự luyến."
Buổi chiều họ ra ngoài, vừa hay gặp bà cụ hàng xóm dưới lầu. Trạch Hòa Sắc cứng đờ, chỉ gật đầu một cái rồi chạy trốn ngay trước mặt bà.
Ra khỏi cửa chống trộm, Diêm Bồi Chu chạm vào vai cậu:
"Em không định thử nhìn bà ấy thêm vài giây sao? Bà già đó thay mấy bộ răng giả rồi mà cũng không cắn em nổi đâu."
Trạch Hòa Sắc lắc đầu:
"Phiền lắm. Có khi người trong khu này đã đồn đại tôi kỳ quặc rồi ấy chứ, người quá im lặng thì ai cũng ghét."
Diêm Bồi Chu nói:
"Trạch Hòa Sắc, thật ra em trông rất dễ được người ta thích."
Kể cả không phải người cũng thích.
Tất nhiên câu sau hắn không nói ra. Da mặt người mỏng lắm, trêu quá đà là sẽ chui vào vỏ. Diêm Bồi Chu thu lời đúng lúc.
"Những kẻ lên mặt bắt nạt em là do mắt mù, em cứ coi bọn chúng là mấy cây cải trắng sớm muộn gì cũng bị lợn ủi đi. Đừng quan tâm mấy câu chua ngoa chúng nói."
Trạch Hòa Sắc chớp mắt:
"Văn chương của anh thật sự không đáng khen."
Diêm Bồi Chu dứt khoát kết thúc đề tài:
"...Thôi. Không bỏ chạy ngay tại chỗ thì nên được khen rồi."
Sau đó hắn thật sự bắt đầu khen cậu, dù thời điểm có hơi vô lý.
Tối hôm đó, Trạch Hòa Sắc vẫn đứng trước gương đánh răng như mọi ngày.
Tay cậu chuyển động theo thói quen, đầu óc thì lơ đễnh, chợt nhớ ra: cũng từng có một thời điểm như thế này, cậu nhìn vào gương, mà Diêm Bồi Chu trong gương cũng đang nhìn cậu.
Theo yêu cầu mạnh mẽ của cậu, Diêm Bồi Chu hiện tại không còn xuất hiện bất ngờ trong gương nữa, phần lớn thời gian cũng nhớ gõ cửa – hình như đã khác đi nhiều so với trước kia.
Cậu mới nghĩ đến đó, hắn thật sự đến luôn.
Cửa không đóng, ác quỷ đứng ngoài nhà tắm, hỏi cậu:
"Trạch Hòa Sắc, em có muốn nghe chuyện phiếm dưới lầu không?"
"Cặp đôi tầng ba kìa, hai đứa dính sát mũi vào nhau. Đèn còn chưa tắt, mà đã... trong phòng ngủ."
"— Rồi sao?"
Trạch Hòa Sắc nghi hoặc liếc hắn, muốn bảo hắn bớt xem mấy thứ đó đi, có liên quan gì đến chúng ta đâu. Nhưng Diêm Bồi Chu không cho cậu thời gian phản ứng.
"Em không muốn thử à?" Hắn lải nhải rồi lập tức sáp lại gần.
Phản xạ đầu tiên của Trạch Hòa Sắc là: chắc lại học được ở đâu đó – trên TV hay tận mắt nhìn thấy? Nhưng việc tìm hiểu nguồn gốc cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì lúc này chóp mũi của Diêm Bồi Chu đã cọ lên chóp mũi cậu rồi.
Một cảm giác kỳ diệu.
Trạch Hòa Sắc không hay biết mắt mình đã trợn to. Diêm Bồi Chu lùi lại nửa bước, vừa khéo nhìn rõ hết từng biến đổi nhỏ trên khuôn mặt cậu.
Dễ thương quá – hắn lại nghĩ như vậy, không phải lần đầu.
Hắn đưa ngón tay chạm nhẹ môi dưới của cậu, giọng dịu dàng dụ dỗ:
"Há miệng."
Đầu óc cậu phản ứng chậm, không ý thức được hắn định làm gì. Ban đầu còn mím môi, nhưng theo lời hắn lại buông ra.
Trạch Hòa Sắc biết mình phản ứng quá chậm, Diêm Bồi Chu bảo gì làm nấy. Tư duy của cậu cứ như bị hắn hút mất.
Thế nhưng cậu lại có chút thích cảm giác này – chẳng cần nghĩ ngợi gì về điều tốt hay xấu, Diêm Bồi Chu bảo làm gì thì làm nấy. Tệ lắm thì cũng chỉ là bị con quỷ này nuốt chửng mà thôi. Cơ mà đâu phải hôm nay hắn mới có cơ hội đó.
Nửa giây sau, ngón tay của Diêm Bồi Chu luồn vào miệng cậu, thô lỗ s* s**ng răng cậu từ hàm trên xuống hàm dưới, đặc biệt chú ý đến răng nanh, cứ cọ đi cọ lại mấy lần.
Hắn bật cười: "Đánh rất sạch. Ngoan lắm."
Hai ngón tay mang theo nước miếng rút ra, thay vào đó là một thứ khác – hơi lạnh.
Trạch Hòa Sắc đến lúc này mới nhận ra: Diêm Bồi Chu đang hôn cậu.
Có cái gì đó thăm dò vào trong khoang miệng, mềm mại, linh hoạt, mang theo nhiệt độ ấm nóng. Chiếc lưỡi ấy vừa lưu luyến xoay vòng khắp nơi, vừa tạm dừng ở một chỗ, cuối cùng mới chịu rút ra.
— Ừm?
Lúc mở mắt ra lần nữa, Trạch Hòa Sắc không biết nên để lưỡi mình ở đâu. Dường như từng ngóc ngách trong miệng đều đã bị Diêm Bồi Chu "ghé thăm", toàn bộ dính mùi vị của hắn.
Cậu có một loại cảm giác rất khó nói rõ, chỉ biết là có súc miệng cũng chưa chắc xua đi được.
Diêm Bồi Chu thì chẳng biết xấu hổ là gì, nhếch nhác hỏi thẳng:
"Này, Trạch Hòa Sắc, bị hôn xong em cảm giác thế nào?"
Trạch Hòa Sắc quyết định phớt lờ, quay đầu không thèm nhìn hắn – nhưng lại phát hiện mình thật sự đang... hồi tưởng.
Chỉ cần Diêm Bồi Chu nói một câu, cậu liền như bị kéo trở lại tình cảnh ban nãy. Hắn vẫn đang đùa giỡn khoang miệng cậu, thử chỗ này, chọt chỗ kia, tò mò và hứng thú từ đầu đến cuối không hề giảm.
Vòm họng của cậu vốn rất nhạy cảm, Diêm Bồi Chu nhanh chóng phát hiện điểm này, bèn tập trung công kích đúng chỗ ấy, khiến cậu bật ra vài âm thanh khó chịu.
...Mất mặt quá. Trạch Hòa Sắc không muốn thừa nhận rằng những âm thanh đó là do miệng mình phát ra.
Cậu hớp ngụm nước súc miệng, vừa xấu hổ vừa bực bội:
"Đã bảo là tôi không biết mà."
Ác quỷ bật cười, nụ cười vừa lưu manh vừa xấu xa:
"Không nhớ à? Vậy thì làm lại lần nữa."
Thế là đường lui cuối cùng của Trạch Hòa Sắc bị chính cậu tự chặn mất. Vòi nước còn chưa kịp khóa, ác quỷ đã dồn cậu vào góc tường, nơi sát giá để đồ.
Gạch men mát lạnh, dù có lớp áo thun cách ra nhưng vẫn làm cậu co người lại. Diêm Bồi Chu thấy rõ phản ứng ấy.
Hắn dứt khoát vòng tay ôm lấy cậu, ép sát vào. Luồng khí quen thuộc vẫn như trước, chỉ có trên người Diêm Bồi Chu mới có mùi đó.
Mùi của quỷ không khó ngửi. Cậu giống như bị một con thú lớn nhào tới đè vào vách, chỉ là đối phương chẳng có lớp lông mềm nào để làm đệm, khiến cơ thể cậu đau ê ẩm. Sức của Diêm Bồi Chu quá mạnh.
Trạch Hòa Sắc gần như sắp sụp đổ. Mặc cho cậu đẩy hắn thế nào, động tác của Diêm Bồi Chu vẫn chẳng hề chững lại, thậm chí còn làm rơi cả chai sữa tắm xuống sàn. Rõ ràng cậu không phát ra âm thanh thật, nhưng lại có cảm giác như tiếng của mình cũng khản đặc đi.
"— Còn vòi nước chưa khóa! Nước đấy! Một tấn tận hai đồng lận!"
Trạch Hòa Sắc gào thét trong lòng.
Diêm Bồi Chu giả điếc chọn lọc, vẫn mặc kệ tất cả mà hôn cậu, hoàn toàn không quan tâm đến chỗ nước đang bị phí phạm kia.
Con quỷ này chắc chắn học vật lý kém lắm, Trạch Hòa Sắc thầm mắng. Ai từng học 'Hà Trung Thạch Thú'* hẳn đều hiểu, nếu hắn có đầu thai làm người thì cũng chỉ là học sinh đội sổ.
"Hà Trung Thạch Thú" (河中石兽) là một văn bản thuộc chương trình Ngữ văn Trung học Cơ sở của Trung Quốc, do nhà văn Tất Nguyên (毕沅) thời Thanh viết. Tên truyện nghĩa là "Tảng đá giữa sông".
Nội dung của truyện ngắn này là một câu chuyện ngụ ngôn phê phán tư duy cứng nhắc, kể về việc người ta cố tìm lại một con thú bằng đá bị nước lũ cuốn xuống sông. Ban đầu, các học giả và quan viên bàn cách tìm theo lý thuyết: như chảy bao xa, lún bao nhiêu – nhưng đều thất bại. Sau đó, một ông già chăn trâu nói một câu rất đơn giản: "Vật rơi ở đâu thì cứ từ đó mà tìm là được", và cuối cùng tìm được đúng chỗ.
Tiếng nước ào ào, đầu óc cậu vì thiếu oxy mà bắt đầu choáng váng. Một bên đau lòng, một bên lại thấy có thứ gì đó kỳ lạ đang trỗi dậy – cảm giác thỏa mãn quái dị. Cậu không hiểu vì sao mọi chuyện lại đi đến mức này.
Thầy Bạch sống hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là "bay bổng đến mức muốn ngất xỉu". Diêm Bồi Chu hôn quá mãnh liệt, lượng oxy ít ỏi còn lại trong người bị rút sạch. Cậu thật sự tưởng mình sắp nghẹt thở.
Nhưng ngay trước khi toàn bộ ý thức rời khỏi, Diêm Bồi Chu buông ra.
Không khí mới ùa vào, Trạch Hòa Sắc đưa tay lên cổ họng đang khó chịu, vẫn còn đờ đẫn.
Vòi nước được Diêm Bồi Chu khóa lại. Phòng tắm lại chìm vào yên tĩnh. Cậu nhìn thấy bản thân trong gương – tai đỏ bừng, trên mặt hình như còn bốc hơi nóng. Chẳng lẽ là đang mộng xuân?
Diêm Bồi Chu vẫn đang cười: "Ngay cả thở cũng không biết à?"
Không hiểu sao hắn còn cười nổi, trong khi cậu – vừa đánh răng xong – bị hắn giày vò thành thế này, lại còn phải súc miệng lần nữa. Chưa kể tiền nước, Diêm Bồi Chu chắc chắn không định trả thay.
Trạch Hòa Sắc giận sôi trong bụng, trừng mắt nhìn hắn, chỉ hận không thể cắn cho con quỷ này một phát, cắn vào môi, vào ngực, hay cổ cũng được.
Nhưng cậu chỉ dám nghĩ thế. Thứ bị cắn chặt trong miệng vẫn chỉ là bàn chải đánh răng.
Diêm Bồi Chu xoa môi, như đang suy nghĩ gì đó, rồi hỏi: "Em thích không?"
"...Tôi không biết."
Trạch Hòa Sắc tránh ánh mắt hắn. Cậu hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào cách Diêm Bồi Chu đang nhìn mình – nóng rực, thiêu đốt, hoặc cũng có thể là ánh nhìn của kẻ săn mồi nhắm vào con mồi trong bẫy. Cậu không biết, cũng chẳng cần phải biết.
Nếu cậu thật sự hỏi Diêm Bồi Chu lý do hắn làm vậy, thì tên đó chắc chắn sẽ vênh váo đáp lại:
"Tôi muốn hôn em, thế thôi."
Trạch Hòa Sắc hiểu, trong tình cảnh thế này, mọi phản kháng đều vô ích. Cho nên cậu không nói gì thêm.
-------
Dạo gần đây, Diêm Bồi Chu rất kỳ lạ, hết ôm lại hôn. Tuy cậu cũng nhận ra, cả hai đều là những tồn tại rất đặc biệt với nhau, nhưng vẫn có cảm giác lạ lẫm chưa thể thích ứng ngay.
Con quỷ này nói nhiều đến đáng sợ, miệng cứ lải nhải không chịu ngừng. Không hôn cậu nữa thì lại bắt đầu bám riết không buông:
"...Trạch Hòa Sắc, em khác hẳn tất cả những con người mà tôi từng gặp."
"Đúng là lời vô nghĩa" Trạch Hòa Sắc nghĩ. "Ai chẳng từng được dạy "mỗi người là một cá thể độc nhất vô nhị" chứ?"
Nhưng Diêm Bồi Chu nói:
"Em của ngày hôm kia, hôm qua, và hôm nay cũng không giống nhau. Một chút thay đổi tinh tế: móng tay dài hơn, dễ vui vẻ hơn, không còn né tránh tôi nữa – đều rất thú vị."
"—Tôi muốn thấy nhiều hơn nữa: em lúc ngượng ngùng, lúc đắc ý, khi thắng tôi một lần thì ánh mắt liền sáng rỡ, hay đơn giản chỉ là dáng vẻ đang vừa mơ màng vừa đánh răng. ...Mỗi ngày tôi đều như đang khai quật kho báu."
Hắn tự cười giễu bản thân:
"Không nghiện mới lạ."
Cuối cùng là câu thở dài hiếm thấy ở hắn:
"Tôi nghĩ, trong một thời gian rất dài sắp tới, tôi sẽ không rời khỏi bên em đâu."
Trạch Hòa Sắc chỉ im lặng nghe hắn nói cả đống lời tự cho là đúng, lòng rối như tơ vò. Nụ hôn đầu đời cứ thế bị cướp mất, mà cậu lại chẳng cảm thấy thật sự tức giận.
Diêm Bồi Chu ngừng nói, không quấy rầy cậu nữa, nhưng vẫn đứng chờ ngoài cửa đợi một câu trả lời.
Trạch Hòa Sắc không thèm chấp ác quỷ chưa học hết phổ cập giáo dục, cũng không biết nên đáp lại thế nào mới gọi là đúng, nên thái độ của cậu rất mơ hồ.
Cậu vo tròn tờ giấy lau đã dùng, giống như trút giận, ném mạnh vào thùng rác:
"...Tùy anh. Tốt nhất là anh sớm chán mấy thứ mới mẻ này, rồi hoàn toàn hết hứng thú với tôi đi."
Nhưng cậu có thật sự nghĩ vậy không? Trạch Hòa Sắc bắt đầu không nhìn rõ lòng mình nữa, chỉ biết bây giờ cậu cần nhất là chạy trốn.
Đáng lẽ nên khóa cửa phòng tắm từ bên trong, để Diêm Bồi Chu biến thật xa. Cả hai đều cần bình tĩnh lại.
"Không giống đâu." Diêm Bồi Chu phủ định lời cậu, "Từ lúc dọn vào đây, hứng thú của tôi với em chỉ có tăng lên, không thể đột nhiên mất đi được."
Thấy sắc mặt cậu khác hẳn trước đó, Diêm Bồi Chu không dám làm quá.
"Không làm phiền nữa."
Hắn giặt khăn mặt cho cậu, đưa tận tay rồi bước ra ngoài.
Khăn ướt giúp hạ nhiệt, Trạch Hòa Sắc dùng nó lau mặt, nhiệt độ trên da rất nhanh giảm xuống, nhưng cả người vẫn còn cảm giác khó tả.
Thậm chí đến chập tối hôm sau, lúc đang đứng cắt rau trước thớt, cậu vẫn không ngừng nhớ lại diễn biến quỷ dị tối qua.
...Trên đời này, con quỷ đó đối xử với cậu là tốt nhất. Dùng đủ mọi cách để giữ cậu sống, thích chọc ghẹo, thích nhìn cậu cứng họng, cười nhạo, trêu đùa. Miệng thì độc, nhưng trái tim lại rõ ràng ấm áp, luôn hướng về phía cậu.
Quỷ cũng có tim đúng không? Cậu từng nghe được tiếng tim hắn đập mà.
Rốt cuộc có phải cậu đang ảo tưởng không? Cậu cũng không biết. Chắc chỉ cần mổ ra xem là biết