Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám

Chương 71


Bầu trời mây đen kịt đã chuyển thành màu máu, tựa huyết lệ của trời, từng giọt mưa máu tưới trên những tán cây khô cằn như thể đổ sự chết chốc của ác linh hòa hồn vào từng cái cây, khiến nó trở thành quỷ dữ.
"Khít, Gra!!!".
Những cái cây đang dần chuyển động, gốc rể lung lay chồi ra khỏi đất.
RẦM!
Tia sét đánh ngang, sắc đỏ thẩm bao trùm lấy khu du lịch Thanh Phi, biển xanh thành biển máu.
Bịch, bịch, bịch!
Thình thịch, thình thịch!
Tạ Thành đổ mồ hôi lạnh chạy vào phòng vệ sinh, anh đẩy cái tủ chắn ngang cánh cửa, rồi nhảy vào buồng cuối khóa chặt cửa.

Cánh cửa buồng vệ sinh có lỗ thông phía dưới, anh nhanh chống đóng nắp bồn cầu, ngồi rút chân lên.
Rầm rầm rầm!
Cửa phòng vệ sinh đang bị một con quỷ không đầu đập dồn dập.
"Hôm nay mày phải chết! Hôm nay mày phải chết!!!".
Không đầu nhưng âm thanh phát ra lại rất điếc tai.
Tạ Thành cố ép cho tim đừng mạnh nữa, anh siết chặt cán dao lưỡi dài đang bị vải đen bọc lấy.
Nó đập cửa không có dấu hiệu dừng lại.

Bàn tay anh đổ đầy mồ hôi lạnh, không lẽ anh liều mạng với nó?
Con quỷ bên ngoài không kẻ nào khác chính là Hiểu Hân.
Không phải là người tham gia lời nguyền Hiểu Hân.

Nói cách khác chính là Hiểu Hân được Thanh Phi Hưng tạo ra thành thứ ác quỷ, ra lệnh cho chúng đi săn lùng bọn họ.
Hiện tại, Tạ Thành, Lưu Vũ và Tạ Anh đã bị tách nhóm.
Sau khi bọn họ đi qua dãy hành lang phòng ngủ thì chạm mặt với quỷ hồn Lý Tiểu Quyên.

Cô ta bị chặt mất thân dưới, còn lại thân trên dùng hai tay bò lếch.

Thế nhưng tốc độ của cô ta như con chuồn chuồn.

Không chỉ có cô ta, còn có cả trăm yêu ma quỷ quái khác có sức mạnh như bầy sư tử, thú hoang dã.

Tạ Anh bị thương nên sức lực giảm xuống đáng kể, Lưu Vũ một mình chém mấy chục con quái vật khổng lồ đã gần kiệt sức, Tạ Thành chỉ có thể nhặt mấy thanh sắt trong đống đổ nát mà phòng thân.
Cả ba không thể nào cứ thế mà chết chùm được, nên chọn cách tách ra để đi tìm Thanh Phi Hưng để kết thúc trò chơi.

Lưu Vũ xung phong ở lại giữ chân đám yêu ma quỷ quái.

Tạ Anh và Tạ Thành cùng nhau đi hướng khác.

Thang máy chính không hoạt động, anh và cậu lòng vòng cũng đến được thang máy phụ.
Vừa lú đầu ra ngã rẽ, Tạ Thành xém đập mặt vào con quỷ đói phía trước.

Vừa thấy anh nó liền gú lên rồi nhào lại anh, quỷ đói ốm yếu, anh phang một gậy là nó chết tươi ngay.

Nhìn ra, không chỉ một con, mà cả bầy đang đứng chặn trước cửa thang máy.

Số lượng này không đùa được, nhìn đen ngòm chắc cũng cả ngàn.
Tạ Anh chặt lưỡi, giật lấy cây gậy của anh xông lên đập bọn chúng.

Cậu hàn băng tuyệt tình, đánh đến máu bắn ra như màu vẽ phun lên trang giấy trắng, vẽ ra hình thù một đóa hoa màu đỏ, nhưng khung cảnh trước mắt cậu thiếu niên đã biến thành bãi thịt nhừ huyết tanh tung tóe, lũ quỷ đã chết đang dần biến mất.

Tạ Thành chăm chú nhìn bờ vai rộng đằng xa mà không nhận ra rằng có một thứ đang chầm chậm tiến đến sau lưng anh.

Đôi chân trần xám xịt đầy tơ mạch đen chằn chịt, máu chảy đầm đìa xuống chân, nó bước đi in bàn chân máu dưới đất.

Nó lẩm bẩm.
"Trả lại đây...!L...ương T...ôn, trả lại cho...!Tao".
Cơn gió lạnh tanh lùa đến sau lưng, Tạ Thành biến sắc, anh bất động trợn căng mắt, đồng tử dần lia đến bàn tay thâm xì nhớp nháp bốc mùi cống hôi thối.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
"Tạ Anh, cứu anh!".

Anh không thể phát ra câu này ngoài miệng, ánh mắt cầu cứu hướng về bóng lưng đang chiến đấu đằng trước.

Cổ họng anh tựa hồ bị nhét đá, đau rát khó tả.
Anh biết đó chính là Hiểu Hân.

Cô ta không có đầu nhưng vẫn nói ra âm thanh, cứ như cái miệng của cô ta trong ngực vậy.
"Trả lại đây!".
Mồ hôi lạnh thấm ướt áo, Tạ Thành nhắm mắt hít sâu rồi thở mạnh.

Trong đầu đang đếm số, đến khi ba anh sẽ quay đầu lại, mặc kệ đối mặt với cô ta rồi bỏ chạy.
Một...
Hai...
Ba!
Hai mắt căng như kéo đứt sợi dây tóc, con quỷ trước mặt đang dần bị phân hủy, dòi gián chui trong xương thịt bò lúc nhúc ra ngoài.

Vài con gián rơi xuống đất đang bò về phía chân anh.

"Mịa nó!".
Anh đẩy mạnh cô ta, co giò chạy như tìm chết.

Vừa chạy vừa ngoảnh đầu, đầu óc như bị hút cạn, cô ta đuổi theo gần sát một bên.
Thể lực anh vốn không khỏe, chạy nhanh đến cách mấy nhưng đối với Lưu Vũ và Tạ Anh thì anh chẳng khác gì con rùa sau cùng.

"Cút đi! Sao cô cứ đuổi theo tôi hoài vậy chứ?!!".
Chạy được một đoạn dài, anh sắp sửa đứt hơi mà chết mất.

Gáng thân gáng sức, nếu mà bỏ mạng thì chẳng khác nào làm mất đi năng lượng tích cực của người đồng đội và cậu em trai.
Cho nên bây giờ mới trốn chui trốn nhủi trong cái toilet bốc mùi tanh ngay ngáy như thế này.

Nhớ lại chuyện khi nãy, không biết Tạ Anh ra sao? Lưu Vũ thế nào? Có khi nào họ đang đi tìm anh không?
Rầm rầm rầm!
Tạ Thành cảm nhận cánh cửa viền vàng sắp sửa bị phá tung, bỗng dưng ngẩng đầu lên, mắt sáng rực.

Bên trên có ống thông gió một người có thể chui vào được, nhưng mà đang bị nắp chặt.

Xung quanh buồng toilet không có cái gì có thể phá cửa thông.

Anh miễn cưỡng mở cửa buồng đi ra kiểm tra từng buồng một.
Keng!

Con ốc vàng trên cánh cửa đã văng ra, cánh cửa sắp trụ hết vững rồi.
Anh nhanh chống mở, ba buồng đầu chả có cái gì, điều này khiến anh hoài nghi vào cuộc đời.

Anh không muốn chết!
Còn niềm hi vọng mong manh cuối cùng vào cái buồng thứ tư.

Nếu như mở ra cũng không có cái gì, mà cánh cửa kia bị con quỷ đập nát xông vào, coi như toi.
Thình thịch, thình thịch.
Cánh cửa buồng thứ tư dần mở, ánh kim loại lóe lên trên bồn cầu, ánh sáng hào quang động trên mắt Tạ Thành, anh nhanh chống tung cửa lấy lên cây búa.

Vung sức đập cửa thông gió.
RẦM!
Con quỷ cuối cùng cũng phá được cửa.
Cô ta xông vào từng buồng một, không có một bóng người nào.

Cô ta chẳng có chút trí tuệ, mắt cứ nhìn lẩn quẩn bên dưới, không bao giờ nhìn lên trên trần.
Tạ Thành bò thụt vào trong ống thông gió thầm thở phào, dùng tay áo lau lớp mồ hôi lạnh trên trán.

Bàn tay cầm cây búa không khỏi run bần bật.
Trong ống thông tối thui, bốc mùi cống khó chịu, có cả mùi chuột chết.

Tạ Thành miễn cưỡng nhăn mặt bò đi.

Nương một chút ánh sáng bên dưới những cái lỗ nhỏ anh có thể thấy đường mà mò.
Bò được một đoạn, phía trước xuất hiện hai cái ngã rẽ.

Ba lựa chọn, một là đi thẳng, hai lẽ rẽ trái, ba là rẽ phải.

Phía trước và bên phải âm u, dính đầy tạp nham bụi bẩn, bên trái có vẻ sạch sẽ.
Thông thường, những chỗ nào dơ bẩn thì chỗ đó sẽ có biến, có những thứ kinh tởm đang chờ đợi sẵn.

Còn nơi sạch sẽ khô thoáng dẫn đến chỗ an toàn.
Cứ cho là như vậy, nhưng cuộc đời không ai ngờ trước được điều gì.

Nhỡ đâu đó là điều ngược lại thì sao? Chỉ số may mắn của con người không nhiều đến vậy.

Tạ Thành đặt cược chọn bên phải.
Bên này càng bò vào trong càng nhức mũi nhức óc, mùi này không như mùi phân hay mùi cống, cũng chẳng phải máu tanh.

Nó khó mà diễn tả, Tạ Thành sắp sửa ngất vì thứ này rồi.
"Mắc ói quá".

Anh đang kiềm chế cơn buồn nôn.
Lộp bộp, lộp bộp.
Tạ Thành dừng lại: "Hử?".

Anh tiếp tục bò đi.

Lộp bộp, lộp bộp.
Quái lạ, anh bò thì nghe thấy, dừng lại thì không nghe nữa.
Rốt cuộc nó là thứ gì?
Chuột sao?
Lộp bộp, lộp bộp.
Âm thanh rõ dần.
Tạ Thành tăng tốc.
Cuộc đời không như mơ! Tưởng nơi nguy hiểm chính là nơi an toàn!
Thứ này không phải chuột rồi!
Đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy chân anh.

Tạ Thành biến sắc la lên.
"AA...".
Bàn tay khác bịt miệng anh.
Hương nhang xộc thẳng vào mũi, hơi lạnh phà vào tai: "Tạ Thành, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi".
"Thanh...!Thanh Phi Hưng?!".
Hắn ta bóp lấy cổ anh từ đằng sau, đem anh đè ngã sấp xuống, một thân nặng trịch chường lên người anh.

Tạ Thành vùng vẫy: "Cút! Cút!!!".
Cả cơ thể anh cứng đờ, tay khua loạn.

Trong bóng tối ánh kim loại trên tay lóe lên, Tạ Thành trừng mắt, dồn hết sức lực phang chiếc búa vào đầu Thanh Phi Hưng.

Cây búa dính chặt trên đầu hắn ta, lực của ác ma bỗng buông thõng.

Anh khẽ quay đầu nhìn.
Tiếng hét tận đáy lòng vang vọng.
Cái đầu hắn ta bị móp, thứ chảy ra không phải máu, mà là chất dịch đen xì hôi thối.

Mảng da đầu bị lún vào trong, óc não văng ra ngoài.

Hắn ta trợn trừng đôi mắt tơ máu, nhoẻn miệng cười đến tận mang tai, răng sắt nhọn ố vàng dính đầy thịt tươi trong kẽ răng.
Trái tim Tạ Thành đập dồn dập như thể thêm một nhịp thôi anh sẽ chết vì cơn sốc tim.
"Tạ Thành à, chúng ta nên kết thúc thôi".
"Không...!AAA!!!".
.
"Tạ Thành Thành!".

Tạ Anh đạp tung hết mọi cánh cửa tìm kiếm anh trai.
"Cậu bình tĩnh đi".

Lưu Vũ chém một con quỷ đang rình rập cả hai trên góc trần nhà.
Như sắp phát điên, Tạ Anh đang bị thương bỗng lấy lại sức mạnh mà tung quả cầu lửa vào hắn.

Lưu Vũ né đầu qua một bên, quả cầu lửa đập vào tường nổ tung.
"Khi nãy tôi nghe thấy tiếng hét của anh ấy! Anh tôi gặp chuyện rồi!".
Trong lòng Lưu Vũ lo lắng, âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn đã đặt niềm tin vào Tạ Thành.

Sự tin tưởng này chắc chắn anh sẽ cảm nhận, hắn biết Tạ Thành tuy nhìn yếu đuối nhưng nội tâm anh sẽ vững chắc khi vào đường cùng.

Bản tính mạnh mẽ của con người khi vào ngõ cục cũng sẽ bùng phát.
"Cậu ấy sẽ không sao đâu, chúng ta đi thôi".
Cả hai sau khi đánh chết bọn yêu ma quỷ quái, đi lòng vòng liền gặp nhau.

Cả hai đều trong tình trạng lo lắng Tạ Thành gặp chuyện.
Bọn họ đi thang máy phụ xuống tầng một.
Đối diện thang máy đằng trước là cửa sau của khách sạn.


Cánh cửa gỗ viền vàng có hoa văn hoa bông hoa mẫu đơn bằng vàng lấp lánh.
Bên ngoài sắc đỏ huyết, những bức tượng đầu dê bằng thạch cao xếp ngay hàng thẳng lối, chính giữa là lối đi bằng gạch xỏi, hai bên là hồ sen nước trong veo bị ánh đỏ trên bầu trời phản chiếu, giống như hồ máu chứ không phải mặt hồ nước.
Gió lạnh lùa đến, dưới ánh đèn vàng chiếu rọi lối đi, đằng xa nơi khuất sáng, có một bóng đen đang đứng bất động.

Đồng tử màu hổ phách của Lưu Vũ lóe lên ánh sắc vàng nhạt, đăm chăm chăm cái bóng đen.

Hắn khẽ nheo mắt: "Là cậu ta".
Tạ Anh nhếch mép: "Lương Tôn?".
Cả hai tiến lên mấy bước, lúc này đèn vàng hất vào cái bóng.

Thấy rõ cả người nhuộm huyết đỏ, cánh tay bị chặt máu tuôn không ngừng, thành một vũng dưới đất.

Nhưng đó chỉ là đằng sau lưng của anh ta, cái đầu của anh ta đang xoay ba trăm sáu mươi độ ra sau, hai con mắt đen xì trừng bọn họ chăm chăm.
"Lương Tôn ở phòng chờ nhìn thấy cảnh này chắc anh ta khóc thét mất".

Tạ Anh đánh giá con quỷ trước mặt, cậu hỏi: "Tại sao Thanh Phi Hưng có thể tạo ra những yêu ma quỷ quái kinh tởm như thế này được cơ chứ?".
"Không phải do Thanh Phi Hưng tạo, do Ma Vương".

Lưu Vũ đáp.
Nét hoài nghi trên mặt hiển thị, thế mà từ khi bọn họ gặp Lý Tiểu Quyên và Hiểu Hân đã thành quỷ cứ ngỡ do tên ác ma kia tạo ra.

Bọn họ mới biết thế giới lời nguyền, mọi yêu ma quỷ quái đều sẽ do một kẻ chủ mưu phía sau.
Ma Vương.
Cọt kẹt.
Cái mình của anh ta đang bẻ lại cho khớp với cái đầu.
Vù!
Anh ta xé gió nhảy lên phóng về phía Lưu Vũ và Tạ Anh.

Cả hai né ra .
"Khá khá khá!!!".

Anh ta ghim đầu dưới đất mà cười lên khoái chí.

Đứng bật dậy, cái đầu nằm im trên mặt đất, cái thân bắt đầu bay nhảy.

Lưu Vũ nói: "Chúng ta nên đi thôi, tên quỷ này cũng như Lý Tiểu Quyên, giế.t chết một lần cũng sẽ tự động hồi sinh, day dưa mãi chúng ta sẽ kiệt sức".
Hai người bỏ mặt Lương Tôn đang nhảy múa loạn xạ mà chạy đi.

Anh ta nhận thấy con mồi chạy trốn liền phóng đến đuổi theo.
Lối đi dài ngoằng, phía trước dần xuất hiện một cái ngôi miếu, viền trên nốc vàng lấp lánh là thứ khiến hai người họ chú ý.

Con quỷ tốc độ không bằng hai người bọn họ nhưng thiếu một đoạn nhỏ sẽ đuổi kịp cả hai.

Bọn họ tăng tốc, cửa miếu đang bị thanh sắt chặn ngang.

Tạ Anh xông lên trước, nhanh tay mở cửa, Lưu Vũ phi vào.

Cả hai nhanh chống đóng lại, khóa chốt cửa.

Lưu Vũ đẩy bức tượng cạnh cửa miếu chặn lại.
Tạ Anh ngồi sấp bằng dưới sàn, đỡ đầu, than: "Cái thân chủ của thằng nhóc họ Tạ này sắp chịu hết nổi rồi, tôi mà hoạt động mạnh thêm giây nào nữa e rằng cơ bắp của nó nổ tung mất".
Phực!
Những ngọn đèn trong ly nến bỗng sáng phừng lên, hai cây đèn cúng lớn khắc hình rồng phản chiếu bức tượng phật tổ trước mặt.

Dưới ánh nến vàng, hai người bọn họ sầm mặt khi nhìn thấy một người đang nằm co quắp trong tư thế bị gãy tứ chi.

Bình Luận (0)
Comment