Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám

Chương 75


Trăng treo cao đổ xuống mặt biển tựa hồ soi rọi hết thảy vạn vật dưới đại dương.

Có lẽ đây sẽ là thanh nguyệt lần đầu nhìn thấy và cũng là lần cuối trong thế giới lời nguyền.

Hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên cũng chỉ có thể hít thở một chút bình yên, sau đó lại tiếp tục hành trình đầy máu tanh.
Khí lạnh toát ra khi cánh cửa xe buýt dần mở, ngoài tài xế Tam Cốt ra chẳng có ai, nhóm bọn họ là người đầu tiên trên xe.

Bách Hổ ngồi ở vị trí cũ, cạnh cửa sổ.

Cách hai hàng ghế cuối, Lưu Vũ ngồi ở dãy bên phải, gọi Tạ Thành đến ngồi chung.

Anh định bước đến thì bị Tạ Anh kéo lại.
"Ngồi với em đi anh".
Tạ Thành khó xử, anh thấy Tạ Anh cũng đã lớn rồi đi đâu cũng kè kè nhõng nhẽo với anh trai.

Không biết cậu có cảm thấy xấu hổ không, nhưng anh thì lại thẹn thay cậu.
Anh thở dài: "Em ngồi phía sau anh đi".
Tạ Anh bĩu môi, không muốn phá hỏng không gian yên bình cậu miễn cưỡng chấp nhận.
Tiểu Vương thì nhảy lên ngồi cùng ông Bách.
Xe bắt đầu chạy.
Ngồi cạnh Lưu Vũ, anh không kìm được mà đưa mắt lén nhìn hắn.

Người đàn ông có góc nghiêng sắc xảo như tạc tượng, sóng mũi cao không nhọn cũng không tròn, mắt phượng xếch lên một cách kiêu ngạo.

Nhưng sâu thẳm trong đồng tử màu hổ phách lại mang ánh sao vàng rực của vũ trụ.

"Cậu làm gì mà nhìn tôi dữ vậy?".

Lưu Vũ bỗng hỏi.
Chìm trong cơn say vì đẹp, Tạ Thành giật mình bối rối: "Tôi...!Tôi đâu có nhìn anh đâu".
Ngón tay của hắn khẽ chạm vào tay anh, cong môi cười không đáp.

Hai tai Tạ Thành phì khói liền đỏ ửng, con cừu nhút nhát khẽ rút tay lại, anh vờ như không có chuyện gì mà đánh trống lảng: "Anh Vũ à, không biết nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta là gì nhỉ?".
Lưu Vũ phì cười lắc đầu: "Tôi hong biết nữa, theo cậu sẽ là gì?".

Nhiệm vụ vừa hoàn thành là nỗi kinh hoàng đầu đời của anh, nhiệm vụ tiếp theo chắc chắn sẽ khủng khiếp hơn lần trước.

Nghĩ đến cảnh mình lại bị đem đi trải nghiệm cuộc đời bi thảm đen tối đầy ám ảnh như của Thanh Phi Hưng, anh liền rùng mình toát mồ hôi lạnh.
"Theo tôi thì nó sẽ là một độ khó hơn nhiệm vụ vừa rồi.

Có thể nó sẽ là bệnh viện ma chăng?".

Theo nguyên lý của những game kinh dị mà Tạ Thành chơi qua, thông thường phá đảo map này thế nào map thứ hai cũng sẽ xuất hiện bệnh viện ma ám.

Nhưng liệu game có thể áp dụng cho đời thực?
Hắn nói: "Có thể".
Xe buýt chạy chậm dần dừng lại, nhìn ra cửa sổ thì thấy là trạm xe.
Tạ Thành hỏi: "Chúng ta đến nơi rồi sao? Nhanh vậy?".
Lưu Vũ đáp: "Không phải, xe đón thêm mấy người nữa".
Cửa xe mở, đi lên đầu tiên là một người đàn ông khoảng hàng bốn với trang phục nhân viên văn phòng, gương mặt nghiêm nghị.

Đi sau ông ta là một cô gái tóc xoăn nhuộm nâu, nhìn vào đoán chừng là học sinh cấp ba, bằng tuổi Tạ Anh.

Hai người đồng loạt lia mắt nhìn mấy người trong xe.

Cô gái hoạt bát hơn, vừa thấy ghế trống ở chỗ Tạ Anh liền mắt sáng.

Thứ cô chú ý không phải ghế ngồi, mà chính là chàng trai đang ngồi một mình.
Cô liền đi đến chào hỏi cậu: "Xin chào, tôi có thể ngồi ở đây không?".
Tạ Anh không thèm nhìn đến cô ta, cậu lạnh nhạt đáp: "Tùy".
Cảm thấy cậu chàng này lạnh lùng, liền đúng gu cô, cô gái càng thấy thú vị mà liền ngồi xuống bắt đầu bắt chuyện.
Người đàn ông nghiêm nghị ngồi ở hàng đầu tiên cạnh cửa ra vào.
Cứ tưởng chỉ hai người này là hết, bên ngoài có thêm hai người con trai đang chạy đến.
"Chờ chúng tôi với!".
Tạ Thành khẽ nhíu mày: "Giọng nói này...".
Nhìn biểu cảm anh, Lưu Vũ hỏi: "Cậu sao vậy".
Tạ Thành lắc đầu.
Giây tiếp theo, khi hai người bước lên xe, ánh mắt Tạ Thành trợn to, không gian xung quanh tựa hồ ngưng động chìm trong màu trắng vô tận.

Anh mấp máy đôi môi muốn thốt ra gì đó, nhưng cổ họng lại bị nghẹn.


Người kia như cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chăm chăm của anh liền ngẩng đầu.
"Hạ Hàn?".
"Tạ Thành?".
Không gian quay trở lại bình thường, chiếc xe bắt đầu chạy đi.

Người đàn ông đi cùng Hạ Hàn chính là Hà Thanh.

Hai người bọn họ cũng bất ngờ khi gặp lại người quen không kém gì anh.
Tạ Thành không quan tâm Hà Thanh, anh đứng dậy trong vô thức.
Thình thịch.
"Hạ Hàn!".

Anh gọi tên cậu ta.
Nhưng cậu ta như không nghe liền kéo Hà Thanh ngồi đại vào hàng ghế trống nào đó.
Trái tim anh đã từng bị cậu ta làm cho tổn thương, mỗi khi nhìn thấy bóng hình của cậu thiếu niên, anh không đặng được bản thân mà thổn thức.

Day dứt không thể buông lòng.
Hà Thanh hất tay Hạ Hàn ra, hắn ta nhếch mép bước đến chỗ Tạ Thành với điệu bộ khinh thường như ngày trước không thay đổi.

Nhưng khi đó là ngoài mặt giả tạo, lần này sự khi dễ lại bộc lộ.
"Ôi chao ai đây ta, chẳng phải đây là thầy Tạ đó sao? Thầy cũng bị dính vào cái nơi khốn nạn này đó à?".
Đối mặt với hắn ta, anh cảm thấy mình như quay về thế giới hiện thực.

Cảm giác vừa căm phẫn vừa sợ hãi xáo trộn.

Những chuyện xưa cũ lập tức hiện lên trong đầu, nhưng cơn thịnh nộ lấn áp mọi run rẩy trong lòng, Tạ Thành không kìm được mà vung nắm đấm.

Hà Thanh liền ngã ngửa ra sau, có vẻ hắn ta yếu hơn anh rất nhiều.

Anh hiện tại không phải là Tạ Thành luôn cúi đầu chịu nhục trước lũ chuột cống này nữa.

Trải qua bao kinh hoàng, nếm mùi vị chết đi sống lại thì không có việc gì anh phải sợ con chuột chết này.

Định nhào đến đấm cho nát cái bộ mặt giả tạo của hắn ta thì bị Lưu Vũ cản lại: "Tạ Thành, cậu bình tĩnh đi".
Tạ Anh đứng dậy, trước mặt Hà Thanh mà đanh mặt xách cổ áo hắn ta lên, trầm giọng hỏi: "Mày là thằng nào mà dám kiếm chuyện với anh tao?".
Bị ánh mắt sắc lửa đỏ thẳm như nham thạch sắp đung nóng mình, Hà Thanh kinh hãi: "Tôi không có kiếm chuyện với nó, nó là người quen của tôi".
"Ai là người quen với mày?".

Cơn phẫn nộ vẫn chưa hạ xuống, thái độ của Tạ Thành khiến cho Hà Thanh không rét cũng run.
Cứ tưởng mình đã nhận nhầm người, Hà Thanh nuốt nước bọt khẳng định đây chắc chắn là Tạ Thành.

Nhưng cái kẻ hèn hạ, bị hắn ta bắt nạt sai vặt ngày đó đã biến mất, người trước mặt hắn ta hoàn toàn lạ lẫm.
Cảm thấy nếu cứ day dưa với Tạ Thành ở đây cũng không tốt, em trai đáng sợ của anh đang hăm he hắn ta, Hà Thanh khôn lỏi liền hạ mình xin lỗi Tạ Thành, rồi xin lỗi Tạ Anh.

Nhờ vậy hắn ta mới được giải thoát khỏi khí bức áp lực của cậu thiếu niên.

Trong xe chìm trong tĩnh lặng, mọi người đều ngồi im.
Hạ Hàn và Hà Thanh cũng bị cuốn vào thế giới lời nguyền, ý trời sắp đặt cho bọn họ gặp lại Tạ Thành.

Ông trời muốn anh phải nếm thêm mùi vị dao đâm vào tim lần nữa mới thỏa mãn.
Nhìn thấy sự buồn bã trong anh mắt anh nãy giờ không rời khỏi Hạ Hàn, Lưu Vũ hỏi: "Hai người đó là gì với cậu?".
Thở dài, Tạ Thành không nhìn nữa, đáp: "Là đồng nghiệp và học viên của tôi".
"Lúc trước các cậu có xích mích gì sao?".
Thoáng do dự, Tạ Thành không định kể cho ai nghe về chuyện tình của mình.

Vì Lưu Vũ là đồng đội thân thiết cũng như bằng hữu, anh không giấu, nói: "Cái cậu nhỏ con ngồi cạnh cái tên thô lỗ là người tôi thích và cũng là học viên của tội, cậu ấy tên Hạ Hàn.

Còn người ngồi bên cạnh là Hà Thanh, đồng nghiệp của tôi".
Khi nghe Tạ Thành nói Hạ Hàn là người trong lòng, hắn bất ngờ.
Nhìn thấy nét mặt ngơ ra của Lưu Vũ, Tạ Thành tưởng hắn đang nghĩ anh là tên đồng tính biến thái, sợ hắn kì thị liền lúng túng giải thích: "Anh Vũ, thời đại hiện giờ rất rộng rãi việc yêu đương cùng giới mà, tôi chỉ lỡ nằm trong số đấy thôi".
Giãn cơ mặt, hắn nói: "Tôi không có nghĩ xấu cậu đâu, tình yêu mà, nam hay nữ đều không sao miễn mình cảm thấy yêu đúng người là được rồi".
Đúng người sao?
Tạ Thành cười nhạt, cúi đầu: "Nếu đúng người thì tốt biết mấy...!Nhưng tiếc một cái tôi là kẻ thứ ba trong tình yêu của hai người họ".
Hạ Hàn lừa dối anh trước, cậu ta là người câu dẫn anh, khiến anh rơi vào cạm bẫy tình yêu mà không hay biết.

Bị tình nhân lợi dụng, để rồi khi cố thoát ra, giữa lòng ngực lại bị con dao đâm xuyên rạch cho rách nát, máu tuôn không ngừng.
Lưu Vũ an ủi: "Trong tương lai cậu nhất định sẽ gặp được người yêu cậu thật lòng".
Người đàn ông bên cạnh luôn mang đến những lời hay ý đẹp cho anh, Tạ Thành ngẩng mặt mỉm cười: "Tôi hi vọng là vậy".
Mây lởn vởn trên đỉnh núi cao chót vót, sương mù quanh năm suốt tháng bao quanh.

Cỏ cây mọc thành rừng rậm trên núi tựa hồ che khuất ngôi chùa nghiêm trang bên trên.

Nhiệt độ dần hạ thấp khi xe buýt đến nơi này.


Đến trạm dừng cũng là lúc trời gần sáng.
Khi ở trên xe, cô gái ngồi cạnh Tạ Anh lúc nào cũng bắt chuyện trước với mọi người.

Cô tên Phương Ngọc Ly, đang chuẩn bị thi đại học thì bị cuốn vào lời nguyền, là người mới chưa từng trải qua nhiệm vụ nào.

Người đàn ông nghiêm nghị là Hoài Nghi, anh ta là người bảo thủ ít khi nói chuyện, dù cố đến bắt chuyện với anh ta thì chỉ nhận lại con mắt hoài nghi.

Bởi vậy tên anh ta mới là Hoài Nghi.
Nhóm người trên xe trao đổi giới thiệu với nhau, đã biết hết tên của nhau.
Mọi người xuống xe, lúc đi ngang Hạ Hàn, Tạ Thành khó có thể giấu nổi biểu cảm nhìn tình xưa.

Nhưng cậu ta chỉ ném lại cho anh một cái thờ ơ, xem anh không tồn tại mà vội lướt qua nhanh.

Dõi theo bóng lưng nhỏ bé ấy, nhớ lại khi xưa Hạ Hàn luôn là người chủ động tìm và tiếp xúc với anh.

Một cậu thiếu niên với gương mặt ngây thơ tựa đầu lên vai anh khi nghỉ trưa dưới góc cây sân sau căn tin của học viện, lắng nghe anh kể mọi loại chuyện.
Cậu ta cùng Hà Thanh làm chuyện đó hoàn toàn không hề hay biết Tạ Thành đã nghe thấy.

Cho nên không lý nào gặp lại anh cậu ta lại làm ngơ không quen biết.

Khi chuyện đó xảy ra, anh đã rất sốc, không thể tin được những gì mình đang nghe thấy.

Khi sinh tồn trong thế giới lời nguyền cứ tưởng đã mài dũa cho tim trở nên sắc đá, nhưng trong lúc đó anh từng suy nghĩ về cậu ta chắc chắn có khúc mắc.

Cậu ta vì lý do nào đó nên mới thông đồng cùng Hà Thanh lên kế hoạch hãm hại anh.
Khi gặp lại Hạ Hàn một lần nữa, anh rất muốn tóm cậu ta lại hỏi cho ra lẽ.

Nhưng mà, cứ như có bức tường vô hình đã ngăn hai con người tương ngộ.
Cách trạm xe mấy mét, nhóm người đi đến mới thấy có tới mười mấy người nữa đứng trước lối dẫn lên núi.
"Là những người bị cuốn vào lời nguyền sao?".

Tạ Thành bỗng hỏi.
Lưu Vũ nheo mắt quan sát, nhếch môi đáp: "Đúng vậy, có vẻ nhiệm vụ lần này khó đây nên mới cho nhiều người tham gia".
"Gâu gâu gâu!".
Nhìn thì thấy tiểu Vương đang sủa Hà Thanh đằng trước dữ dội, thêm một giây nào nữa thôi nó sẽ cắn chết hắn ta.
Hà Thanh ném đá rồi nhặt nhánh cây dọa nó: "Cút đi! Con chó xúi quẩy này!".
Lườm hắn ta, Tạ Thành bước đến đem tiểu Vương ra.
Đám người đằng trước thấy có mấy người đang đi đến liền hô lên nhiệt tình chào đón: "Người mới! Mau mau nhập hội cùng chúng tôi nào!".

Bình Luận (0)
Comment