Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám

Chương 83


Bàn chân bằng vàng khổng lồ đạp đổ bàn thờ, trái cây cùng hoa tươi bị giẫm nát.

Mỗi bước đi đều in lại dấu chân khắc sâu trên đất.

Bức tượng phật tổ không ai điều khiển tự chuyển động trước sững sốt của nhóm người.
Gương mặt phật tổ hiền từ nguyên một nét, chẳng lay động thay đổi.

Bàn tay chấp lên trước mặt, sau đó uyển chuyển bước đi.
Hạ Hàn tái mét mặt mày nắm chặt cánh tay Tạ Thành: "Chúng, chúng ta mau chạy đi chứ!".
Thế nhưng cơ thể như bị cột lại trên trụ, không cách nào nhúc nhích, tựa hồ đang bị dây xích vô hình cuốn lấy.

Đôi chân nặng nề nhưng không sụp đổ, chỉ có một bộ phận duy nhất có thể di chuyển thoải mái đó chính là cái đầu.
Bức tượng bước đi dần chầm chậm, sau đó đứng im.
Nét hoảng sợ trên gương mặt Hoài Nghi bỗng tiêu tan đi một chút, chấn an: "Bức tượng này chắc là robot thôi, không có gì phải sợ hết".
Nhìn bức tượng phật tổ cách chừng mấy mét, Phương Ngọc Ly nói nhỏ: "Không phải robot đâu chú, là quái vật!".
Hoài Nghi phủ định: "Là robot, các cô cậu thử nghĩ đi nếu một đồ vật tự động di chuyển trong khi đó chẳng thấy ai đứng gần điều khiển thì chắc chắn kẻ đó đang điều khiển từ xa hoặc con robot này có chế độ tự hoạt động do cài đặt sẵn".
Trình Ti cũng lên tiếng: "Chú ơi, là yêu quái thật đấy, ở trong thế giới lời nguyền thì làm gì có vụ tin vào khoa học chứ".
Hoài Nghi chặc lưỡi quay mặt chỗ khác không thèm cãi với mấy đứa nhóc.
Cứ ngỡ bức tượng sẽ không làm gì mình, mấy người liền bình thản.
Luồng gió vô hình từ tứ phía đột ngột ập đến, gió xé cay mắt.

Nhóm người đau rát nhắm mắt, vừa mở mắt ra đập vào chính diện họ là thân dưới khổng lồ của tượng phật.
Phật tổ uy nghiêm liếc nhìn xuống những con người nhỏ bé.

Một chân giở lên cao.
Thình thịch, thình thịch.
Đứng trước cái bóng đổ khổng lồ trên đầu, cái sợ hãi đã biến mất từ lâu đột ngột trở lại xâm nhập lấy tâm trí Tạ Thành.
Cái chết gần kề đến như vậy sao?
Những thứ khủng khiếp kinh dị những lần trước trải qua mà nói dần chai lì cảm xúc, nhưng chính ngay lúc này nỗi sợ không ngừng luồng lách trong cơ thể anh.
Không còn tâm trí nghĩ đến sự sống chết của mọi người ra sao nữa, bản thân anh còn chưa lo xong.
"Gâu gâu gâu!!!".
Tiểu Vương đột nhiên xuất hiện ở ngoài chạy vào hung hăng cào cắn chân còn lại của bức tượng.
"Không! Tiểu Vương! Đừng!".
Tượng phật vô biểu cảm liền đạp nát tiểu Vương, như voi đạp kiến.
"Không!!!".
Tạ Thành căng mắt, con ngươi trợn to đến đồng tử bé xíu nhìn chú chó tội nghiệp dập nát xương thịt thành một bãi nhày nhụa dưới đất.

Ruột gan tựa hồ nổ tung hòa với máu đỏ.
Tiếng ẳng văng vẳng khắp gian nhà, vọng lại thê lương.
Vừa chứng kiến cảnh tượng sắp diễn ra trong tương lai mình, Tạ Thành run lên.

Ngay lúc này bàn chân vàng khổng lồ ấy liền chạm đến đỉnh đầu mình.
Không kịp nhận ra cái chết, thời gian mơ hồ chuyển động chầm chậm như thể một phim đang tua chậm để khán giả có thể xem rõ chi tiết mòn một mọi thứ.
Bóng khổng lồ dần áp sát mặt, ngay sau đó chiếc cổ Tạ Thành gãy quẹo dần, thân người xiêu vẹo chứng tỏ cho một bộ cốt đã nát vụn.
Ầm ầm!
Thịt xương cứ thế bị đạp bẹp dưới đất, máu tươi bay như những cánh hoa đẹp đẽ giữ sắc vàng màn đêm thăm thẳm.

Tượng phật giở chân lên, bên dưới đã biến thành vũng máu cùng đất đá trôi nổi, thịt nhày còn vương lại trong lòng bàn chân.

Bức tượng liền chà sát sang mặt đất khô sạch sẽ khác, trong đó lẫn lộn máu thịt của nhau chẳng phân biệt được ai với ai.
Một con mắt rơi ra từ kẽ bàn chân, bức tượng không muốn bỏ sót liền dí nhẹ ngón chân cái, con mắt liền biến mất.
Boong.
Tiếng chuông vang lên, vạn vật chìm trong khoảng đen vô tận, vài hạt kim tuyến li ti tích tụ thành luồng khói phát sáng bay lượn lờ giữ khoảng không.

Tựa như linh hồn tung tăng sau khi được giải thoát.
Từng giai điệu nơi thiên đường vang lên, dễ chịu hương hoa bạch trầm hương, thoải mái mây bồng tinh tú ấm áp.
Hưởng thụ chẳng được mấy chốc, làn khói phát sáng đột ngột bị cây đinh ba đâm xuyên, khói tản, sắc màu đỏ rực của địa ngục hiện lên.

Ác ma đầu trâu mặt ngựa cầm đinh ba cười phá lên khằng khặc, phía dưới chính là nồi nước sôi lửa bỏng tóe lên tia hỏa nóng cháy.

Những con người chỉ còn lại mảng da xám ngoét bọc lấy bộ xương khô còi không ngừng giãy giụa vùng vẫy trong nồi nước.

Gương mặt hốc hắc thâm đen, nhô hàm răng cùng hai con mắt trắng dã chất hết nước mắt cùng kiệt.
Trên cao nhìn xuống như những con kiến lúc nhúc trong ly nước.
Từng cơn rát bỏng thấm vào từng tấc xương, đau điến hơn đang sống bỗng bị giết.
Đau quá!
Cứu tôi với!
Ác ma cười sang sảng liền dùng đinh ba nhọn hoắt ghim xuống kẻ khóc than.

Đâm xuyên một cách dễ dàng, kẻ đó khọt khét đưa tay lên không trung với lấy tia hy vọng khi một cánh hoa đào đột ngột rơi xuống mặt.
Phập!
Ác ma đem kẻ vừa đâm chòng vào cây gai nhọn đã xuyên xỏ mấy chục con người khác.
Địa ngục!
Đây chính là địa ngục!
Kẻ vừa bị xỏ vào cây gai chính là Tạ Thành.
Hai mắt trợn trắng miên màng nhìn lên một vùng sắc đỏ trên trời.

Nơi nơi là tiếng la hét thảm thiết.

Tiếng gào gống van xin tha mạng của vạn chúng sinh.

Tiếng chém giết quát nạt của lũ quỷ to lớn hung hãn.
Khói lửa giăng khắp lối, không kẻ nào thoát khỏi địa ngục.
Phịch.
Lại thêm một con người nữa chồng lên thể xác anh, rồi lại thêm nữa.

Sức nặng của mấy chục con người phía trên dần dà khiến anh kiệt sức mà tắt thở.
"Nơi ánh sáng len lỏi không thể lóe lên chiếu thấu chính là lòng người".
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Âm thanh trái tim từ hư vô vang văng vẳng bên tai.
"Tại sao mọi người lại đối xử với tôi như vậy..? Tôi cũng là con người mà...".
Giọng nói ai đó đang khóc thầm xuyên từ tai bên này qua tai bên kia.
Quen quá.
Nhưng anh chẳng nhớ là của ai.

Ai đang khóc đấy?
"AAA!!!".
Âm thanh đột ngột gào lên thê lương, màng nhĩ anh tựa hồ muốn thủng.
Mở choàng mắt, màn đêm ập xuống mặt, mơ màng chẳng nhìn rõ thứ gì, chỉ thấy có ánh sắc mờ ảo ánh cam tựa ánh đèn dầu.

Sau một lúc tiêu cự lấy lại, anh mới nhìn rõ những gì trước mắt.
Địa ngục đã biến mất.

Âm thanh vô vọng của địa ngục biến mất.

Ác quỷ đầu trâu mặt ngựa biến mất.

Đau đớn biến mất.
Hiện tại anh đang ở đâu?
Khẽ nhúc nhích, cảm thấy có vật gì đó nặng choàng ngang bụng mình.

Tạ Thành nhíu mày khó chịu.

Cơ thể rã rời.

Bỗng tia sét trong lòng đánh ngang khi nãy anh vừa bị bức tượng phật tổ đạp bẹp, cơn đau đớn thấu tận thiên địa ập đến.

Cảnh địa ngục sâu thẳm trong đáy mắt hiển thị.
Anh run lên, nước mắt chực trào.
"Sợ quá...!Mẹ ơi, con không muốn chết nữa đâu".
Bây giờ hồi sinh lại nhưng anh không muốn phải trải qua bất kỳ cơn đau nào nữa.
Anh chỉ muốn quay lại hiện thực, một cuộc sống bình dị không cảnh chém giết.
Nhưng...
Những khung cảnh tổn thương trong thế giới thực lần lượt xuất hiện, những áp lực cuộc sống chồng chất, những nụ cười giả tạo của mình cố treo trên miệng khi mà sâu tận trong cõi lòng chứa biết bao oán hận đau khổ.
Đó là nơi anh chẳng muốn quay về.
Giữa thế giới thực và thế giới lời nguyền, đều tồn tại hai chữ đau khổ.
Không muốn trở về thực tại, không muốn ở mãi trong lời nguyền.
Cuộc đời thật khốn nạn.
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi".
Tạ Thành: "?!".
Bàn tay mạnh mẽ khẽ khàng chạm vào má anh, ngón tay quệt đi nước mắt trên mi.

Người nọ kéo anh nhích lại ôm vào lòng.

Hơi ấm từ cơ thể truyền đến, người này khiến anh không muốn kháng cự.
"Anh Vũ...".

Tạ Thành ôm lại hắn, dụi đầu lên ngực hắn.
Người đàn ông này thật ấm áp, mang đến cảm giác che chở.
"Anh Vũ, chúng ta đã hồi sinh lại rồi sao?".

Lưu Vũ khẽ đáp: "Đúng vậy".
Sau đó im re, không ai nói gì.
Tạ Thành: "..........".
Nỗi sợ hãi đã qua đi, được ôm ấp trong lòng ngực vững chắc Tạ Thành ngượng ngùng cảm thấy khá nóng khẽ cử động.

Bỗng đùi anh vô tình đụng trúng vật cứng gì đó.
"Nằm im".
Giọng trầm của hắn vang lên khiến anh giật mình bất động.
Tạ Thành: "..........".
Lia mắt xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng, dưới lưng là tấm chiếu tre.

Hình như đây là phòng ngủ.
Thình thịch, thình thịch.
Gì vậy?
Tiếng tim đập mạnh không phải của anh.

Âm thanh rất gần, áp tai lắng nghe kỹ thì nhận ra là của Lưu Vũ.
Hắn sao thế?
"Tạ Thành...".
Hơi thở nóng rực phả bên tai anh, nghe ra giọng hắn bị khàn.

Chẳng lẽ hắn đang bị sốt sao?
Ngẩng mặt xem tình hình, anh lo lắng khi nhìn thấy gương mặt đang đỏ bừng của đối phương.

Nhanh chống đưa tay lên trán hắn, luồng lửa mơ hồ xộc qua lòng bàn tay, anh liền rút lại.
Nóng.
Bật dậy: "Anh Vũ, anh không sao chứ?".
Tạ Thành luống cuống: "Hay để tôi đi lấy nước cho anh nhé?".
"Đừng".
Không để cho anh đứng lên hắn liền kéo anh xuống, ngã nằm trên người hắn.
Đột nhiên có gì đó mạnh mẽ cọ vào hạ thân anh, Tạ Thành đỏ mặt giật mình cọ quậy.
"Cậu đừng có quậy nữa, nằm im đi!".
Hắn lớn tiếng mang âm điệu gấp gáp.
Không hiểu chuyện gì, Tạ Thành ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Ngay khi tưởng chừng nằm im sẽ xong chuyện, Lưu Vũ bất ngờ đè anh dưới thân.
Hoang mang, Tạ Thành kinh ngạc: "?!".
Chưa kịp phản ứng điều gì, hắn đặt môi xuống môi anh.

Chiếc lưỡi hung hăng cạy hàm răng tiến vào bên trong, cuốn lấy chiếc lưỡi rụt rè của anh mà tung hoành.

Tựa hồ cơn khát nước đến tột cùng, hắn mút lấy chiếc lưỡi như uống cạn nước.
Tạ Thành khó thở vùng vẫy, nhưng sức người đàn ông này quá lớn, căng hai tay anh một cách thô bạo không cho anh giãy giụa.
Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?
Đột ngột như dã thú, con mồi như anh khó mà chống cự.
Khó chịu quá.
Cơ thể nóng phực.
Không lẽ cơn sốt của hắn đã lây truyền qua anh?
Bàn tay mạnh mẽ mò vào trong áo anh, tựa như chiếc khăn nhúng nước nóng đắp vào da thịt.

Tạ Thành rùng mình, không hiểu sao đầu óc mê mang khi ngón tay ấy dần mò đến điểm nhấn màu hồng trên ngực.

Khiến anh không muốn phản kháng, để mặc sự đời.
Tách đôi môi, chuỗi kim tuyến trong suốt kéo theo ám muội.


Hắn dần hôn đến cần cổ trắng kia, khẽ cắn.
"Ư, anh Vũ...!Đau".
Lạ quá, không có cảm giác sợ hãi khi bị động tay động chân như ở phòng thay đồ trong suối nước nóng, ngược lại hưng phấn dần dâng trào.
Đã rất lâu rồi anh chưa có cái cảm xúc này đối với bất kỳ ai.

Có lẽ vì cô đơn quá lâu, cuộc sống bao sóng gió chẳng có suy nghĩ về tình yêu khoái cảm.

Đến khi gặp người đàn ông này ham muốn bỗng trỗi dậy.
Hắn hôn má anh, bàn tay dần cởi bỏ từng cúc áo anh.

Cơ thể không tỳ vết hiển thị, đôi mắt mơ màng nhìn nam nhân trước mặt bỗng ra hình dáng một nữ nhân.
"Đẹp quá...".
Ngón tay hắn khẽ lướt qua bụng dưới của anh, người dưới thân run lên bần bật.

Ngón tay dừng lại, hắn ôm lấy Tạ Thành ngồi trên đùi mình.

Kề đầu trên vai anh, hắn dụi dụi như tiểu lang tìm được mẹ.
Tạ Thành bất ngờ, đơ người giây lát anh dịu dàng vuốt ve mái tóc xoăn của hắn.
Giữa nơi ma quỷ nhiều như kiến trong tổ, tử thần cần kề bỗng có được một người âu yếm giúp xua đi nỗi sợ thầm kín trong lòng, Tạ Thành không khỏi rung động.
Đây là người tiếp theo chạm đến trái tim anh, luôn mang đến cho anh ấm áp, cảm giác luôn được che chở.
Tình cảm ban đầu anh chỉ nguyện trao duy nhất một người, nhưng người đó lại phụ bạc anh, đem sự tin tưởng đập tan nát.

Anh khi xưa chính là thật lòng yêu Hạ Hàn, nhưng đó lại là tình đơn phương, sau khi biết người ta phản bội dần dà anh chẳng muốn tin ai nữa.
Liệu anh có thể cùng người đàn ông tên Lưu Vũ này thành một đôi?
"Thanh Hoa à".
Tiếng vỡ vụn xé ngang cõi lòng Tạ Thành.
Ha, đúng rồi...!Anh quên mất hắn đã có vợ, một người mà đối với hắn hơn cả kiếp người, dùng nửa đời mòn mỏi tìm kiếm trong biển máu chính là Lạc Thanh Hoa.
Lại thêm một kẻ lừa tình.
Gieo hi vọng rồi dập tắt hi vọng.
Mím môi, anh tự hỏi trên đời này liệu có mấy người thật lòng cùng anh bước tiếp quãng đường đời còn lại?
Là do từ trước đến nay đơn phương tự hưởng sao?
Nên tự chính mình đau khổ?
"Thanh Hoa, anh nhớ em lắm".
Thình thịch.
Có gì đó khẽ luồng qua tim anh nhói lên, Tạ Thành hít sâu rồi thở mạnh đẩy hắn ra.
"Anh tỉnh táo lại đi!".
Thoát khỏi vòng tay ấm áp, anh đứng phất lên cài lại cúc áo, chỉnh lại trang phục đang xộc xệch.

Lạnh nhạt lặp lại câu khi nãy: "Anh mau tỉnh táo lại đi, tôi là Tạ Thành, không phải Thanh Hoa".
Lưu Vũ không chút phản ứng nào, hắn đờ người ánh mắt xa xăm không ngừng nhìn Tạ Thành.
Bỗng trong đầu anh nảy lên suy nghĩ đáng sợ: "Này, đừng nói có ai đó đã câu mất hồn vía anh nha..?".
Đáp lại anh là sự tĩnh lặng đến đáng sợ.
Người trước mặt như biến thành tượng đá, ngẩn người như tên ngốc.
Không hiểu sao mọi vật hiện tại có gì đó khiến Tạ Thành ớn lạnh, nhưng cái làm anh rùng mình chính là Lưu Vũ trước mặt.

Ánh mắt sắc màu hổ phách tựa hồ phát ra ánh sáng nhàn nhạt không ngừng dán vào anh.
"Này...".

Tạ Thành thăm dò lén lút như ăn trộm mà nhè nhẹ bước chân tiến lên.
Ngón tay vừa khẽ khàng giơ ra chưa chạm vào thì đột ngột hắn ngã xuống đất, ngất đi trong hoang mang sợ hãi của Tạ Thành.
__________
[Lời tác giả]
Tình yêu không có thật?.

Bình Luận (0)
Comment