Có cần một cái ôm an ủi hay không
Vài hôm sau sinh nhật, Quý Kiều nhận được điện thoại của mẹ cô Quý Tương.
“Kiều à, mẹ lại quên mất sinh nhật con rồi.” Quý Tương nói rất nhanh, “Gần đây mẹ thực sự bận quá, sinh nhật con đã ăn bánh gatô chưa?”
Quý Kiều đã sớm quen với chuyện mẹ cô quên sinh nhật cô, nói đã ăn rồi.
Quý Tương lại tiếp tục hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ chuyển cho con 1000 tệ rồi, con cùng bạn học tự đi mua mấy bộ quần áo mới.
Ăn đồ ăn cũng không cần tiết kiệm, nên tiêu cứ tiêu.”
“Con biết rồi mẹ, cảm ơn mẹ.” Quý Kiều không ngắt máy, vẫn luôn cảm thấy mẹ còn muốn nói gì nữa.
Quả nhiên…
“Con không ở trường học yêu đương linh tinh gì chứ?”
“Không ạ.” Quý Kiều ngồi trên giường, rầu rĩ trả lời.
Không phải là do cô vẫn chưa thả thính thành công sao?
Nghe con gái nói, Quý Tương rõ ràng đã nhẹ nhàng thở ra: “Không có thì tốt.
Nam sinh ở trường đại học tính tình vẫn chưa ổn định, có mấy người đáng tin cậy đâu? Con cứ ngoan ngoãn học tập là được, bình thường thực sự muốn mua cái gì thì bảo với mẹ, mẹ cho con tiền.
Dù sao cũng đừng vì mấy đồng tiền của nam sinh mà đưa mình vào.”
Quý Kiều tuổi trẻ của đời trước mà nghe những lời như này, chắc chắn không tránh khỏi sẽ tranh luận với mẹ mấy câu.
Nhưng người nói chuyện với Quý Tương hôm nay, là Quý Kiều đã sống lại một lần.
Cô nhẹ thở ra, không hề phản bác gì liền nói vâng.
Quý Kiều là con ở một gia đình đơn thân, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ gặp bố của mình, cũng không biết mặt bố mình như thế nào.
Hồi nhỏ không hiểu chuyện, Quý Kiều thấy bố của các bạn học liền vô cùng hâm mộ, về nhà liền ầm ĩ đòi đi tìm bố.
Mẹ cô bị hỏi đến phiền, giọng điệu không tốt trả lời: “Con không có bố!”
“Người khác đều có bố, sao con lại không có?” Cô nghẹn ngào ch/ảy nước mắt, vừa khóc vừa hỏi.
“Đừng khóc nữa!” Mắt Quý Tương đỏ bừng, tâm trạng đột nhiên kích động hét lên với cô, “Bố con chết rồi.
Nghe rõ chưa? Ông ta chết rồi!”
Lúc đó Quý Kiều đã có chút khái niệm về từ “chết”.
“Chết” nghĩa là “không gặp được nữa”.
Cô rất thất vọng, cũng rất đau buồn.
Từ đó, từ “bố” liền trở thành cấm kị trong nhà.
Hồi đó Quý Kiều nghĩ rằng bố cũng giống như ông bà ngoại, nằm dưới bia mộ đen trên núi.
Nhưng dần dần lớn lên Quý Kiều mới hiểu rõ, “chết” này không giống với “chết” đó.
Đôi mắt đỏ bừng của mẹ không hẳn là đau lòng, mà có thể là căm hận.
Thỉnh thoảng Quý Kiều cũng sẽ nghĩ, bố cô chắc hẳn đang sống tốt ở đâu đó.
Ông bao nhiêu tuổi rồi? Ông có từng nghĩ sẽ đi tìm mình không?
Chắc là không đâu.
Bây giờ TV, internet, sách báo phát triển như vậy, muốn tìm một người dễ hơn trước kia nhiều.
Huống hồ nhìn phản ứng của mẹ cô, chắc là bố đã làm điều gì có lỗi với bà rồi.
Là người được mẹ nuôi nấng chăm sóc từ nhỏ đến lớn, Quý Kiều chắc chắn sẽ đứng bên phía mẹ cô.
Từ nhỏ đến lớn, trong cuộc sống của Quý Kiều chưa từng xuất hiện dấu vết của người bố.
Có lúc thấy chương trình tìm người thân trên TV, cô cũng sẽ ảo tưởng cảnh tượng bố sẽ đi tìm cô.
Đến lúc đó cô nhất định sẽ nghiêm túc trước mặt công chúng từ chối nhận bố.
Bố cô có thể sẽ hối hận đau lòng rơi nước mắt, cầu xin cô và mẹ tha thứ.
Thế nhưng cô tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
Chỉ cần mẹ cô không tha thứ, cô cũng sẽ không tha thứ.
“Đại hội nhận thân” như thế Quý Kiều đã tưởng tượng hơn chục năm rồi.
Nhưng thực tế là, bố chưa từng đến tìm cô.
Đến bây giờ, Quý Kiều về cơ bản đã tiếp nhận việc “bố đã chết” rồi.
Quý Kiều buông bỏ rồi, nhưng cô cảm thấy mẹ cô thì lại không.
Nhiều năm như vậy, mẹ cô vẫn không tái hôn, lại quản thúc cô đến mức khắt khe.
Bà không chỉ không cho Quý Kiều yêu sớm, mà ngay cả có nam sinh thích cô cũng không được phép.
Từ lúc Quý Kiều học tiểu học đã nhận được rất nhiều yêu thích của các bạn nam.
Mỗi lần đi chơi cùng bạn học, mẹ cô phải xác nhận ba lần là không có bạn nam thì mới cho đi.
Lên cấp ba, có nam sinh nhân lúc tan học đưa thư tình cho Quý Kiều.
Không may, chuyện này đúng lúc bị Quý Tương bắt được.
Bà xé thư tình thì không nói làm gì, lại còn ồn ào đến tận trường học, tuyên bố nếu như trường học không dạy dỗ các bạn nam hẳn hoi liền báo lên bộ giáo dục nói có người quấy rối con gái bà.
Không bao lâu, gần như cả trường đều biết, mẹ của Quý Kiều lớp 10 là người nghiêm khắc.
Ba năm cấp ba, Quý Kiều vẫn luôn là hoa khôi lớp, nhưng lại không có nam sinh nào dám theo đuổi cô.
Rất nhiều bạn học đều âm thầm thảo luận sau lưng cô là mẹ cô Quý Tương có vẫn đề về tâm lý.
Cô gái đang ở thời thanh xuân vốn mẫn cảm, sau vài lần nghe các bạn thảo luận Quý Kiều xấu hổ và tức giận đến khóc.
Sau khi lên đại học, Quý Kiều thực sự có cảm giác được buông thả.
Lúc mới ở bên Thường Ninh Viễn, Quý Kiều vẫn luôn không dám nói với Quý Tương.
Mãi đến lúc sắp tốt nghiệp, Quý Tương mới biết con gái mình tìm được bạn trai ở đại học, còn muốn ở lại thành phố Hối Đồng.
Lúc này Quý Tương mãnh liệt phản đối, muốn Quý Kiều chia tay rồi trở về nhà.
Quý Kiều tất nhiên không chịu.
Cô giống như cái lò xo vẫn luôn bị ép xuống, một khi bật lên, sức lực kinh người.
Quý Kiều không những không chia tay, ngược lại còn kết hôn sớm, tình nguyện khổ cực ở thành phố H với Thường Ninh Viễn cũng không trở về.
Quý Tương tức giận vô cùng, suýt chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với Quý Kiều.
Mãi sau này sự nghiệp của Thường Ninh Viễn khởi sắc, đối với Quý Kiều trước sau như một, thái độ của Quý Tương mới dần buông lỏng.
Quý Kiều nhớ đến tin nhắn nhận được hôm bị tai nạn xe ấy, không biết lúc đó mẹ muốn nói với cô chuyện gì…
“Mẹ không nói với con nữa Kiều Kiều, trong cửa hàng vẫn còn rất nhiều việc.
Nhớ kĩ lời mẹ nói, học tập thật tốt, trước tiên đừng nghĩ đến chuyện yêu đương.” Âm thanh của Quý Tương lần nữa chuyền ra từ điện thoại.
“Mẹ, vậy khi nào con có thể có bạn trai?” Quý Kiều nhẹ giọng hỏi.
Cô bỗng nhiên rất tò mò, tiêu chuẩn của mẹ cô rốt cuộc là gì?
Giọng điệu của Quý Tương có chút cứng ngắc: “Không phải là mẹ lo con bị lừa sao? Con là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, bị người ta dùng lời ngon tiếng ngọt hoặc là chút lợi ích liền lừa đi mất thì làm sao bây giờ?”
Bà ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Đợi con lớn hơn chút, thành thục một chút lại nói đi.”
Quý Kiều nhẹ thở dài, ngắt điện thoại.
Thật ra mẹ cô nghĩ nhiều rồi, cô sẽ không vì chút lợi ích nhỏ mà thích người khác.
Vì thứ cô thiếu không phải là tiền, mà là tình yêu.
Người ta thường nói, con gái là viên ngọc của bố mẹ.
Nhưng từ nhỏ Quý Kiều không có bố, mẹ lại bận rộn công việc nuôi dưỡng gia đình.
Cô rất ít khi có được cảm giác như châu như ngọc này.
Quý Kiều cũng là từ sau khi trùng sinh mới hiểu rõ, cô đã quá mong muốn được bảo vệ trân trọng.
Vì vậy mới vì Thường Ninh Viễn đối xử tốt mà cô liền dễ dàng sa ngã vào như vậy.
Cái cô muốn, là cảm giác được người khác nâng trong lòng bàn tay.
Cô là đứa trẻ đã lâu không được ăn kẹo chỉ có thể giương mắt mong chờ hâm mộ người khác, trong khoảng thời gian Thường Ninh Viễn cho cô ngon ngọt, cô liền không ngần ngại đi theo anh ta.
Nhưng đời này không thế.
Lần này, Quý Kiều muốn thử nắm quyền chủ động trong tay bản thân.
Mấy hôm sau vào giờ nghỉ trưa, lúc Quý Kiều lần thứ ba định mở cuốn “Tâm lí học tình yêu” thì Hàn Trân Ny bên cạnh không nhịn được phì cười.
“Quý Kiều, tớ nói cậu cũng mua sách được một khoảng thời gian rồi, rốt cuộc có hữu dụng không nha?”
Quý Kiều buồn bực lắc đầu.
Cô đọc cũng không đọc, đừng nói đến hiệu quả.
“Tớ cảm thấy những cái này có lẽ không có tác dụng gì.” Cô mím môi, kiên quyết không thừa nhận bản thân không có kiên nhẫn đọc.
Tiền Tĩnh Tĩnh cười khúc khích, “Tớ thấy cậu đừng đọc nữa, có thời gian không bằng làm mấy bộ đề.
Dù sao trước mắt cũng không có ai lăm le đến Hạ Thì Lễ lớp chúng ta.”
“Tại sao?” Quý Kiều để sách lại lên bàn, nhìn Tiền Tĩnh Tĩnh.
Tiền Tĩnh Tĩnh nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có biết Vương Hạo người học cùng chúng ta không?”
“Mỹ nữ bên khoa điện lực á?” Hàn Trân Ny chen mồm nói.
Tiền Tĩnh Tĩnh gật đầu.
Bình thường đều là lớp 1 và lớp 2 khoa máy tính học chung.
Nhưng các môn học lớn như tư duy triết học phải học cùng một lớp bên khoa điện lực nữa.
Trong một tuần, bọn họ cũng phải gặp lớp điện lực hai bữa.
“Cậu ấy thì sao?” Quý Kiều nói.
Cô có ấn tượng với cô gái này, là một người có dáng người cao gầy, ngũ quan rõ ràng là một mỹ nữ, ở trong lớp điện lực rất dễ nhận ra.
“Cậu ấy hình như cũng thích Hạ Thì Lễ.
Hôm đó tan học tớ thấy cậu ấy đưa một bức thư, giống như thư tình.” Tiền Tĩnh Tĩnh vừa nói vừa nhìn ánh mắt Quý Kiều.
“Sau đó thì sao?” Quý Kiều nghĩ nghĩ, “Cậu ấy(Htl) nhận xong nói cảm ơn sao?”
Người giống như Hạ Thì Lễ, chắc chắn sẽ không để con gái khó xử trước mặt mọi người, cho dù anh có thích người ta hay không.
Tiền Tĩnh Tĩnh gật đầu: “Sao cậu biết?”
Quý Kiều cười khẽ.
Bởi vì cô đã hoàn toàn trải nghiệm được sự lịch sự của anh mỗi khi tiếp xúc.
“Nhưng mà chắc chắn cậu ấy từ chối rồi.” Tiền Tĩnh Tĩnh nhỏ giọng bổ sung, “Là tớ nghe lén tụi con gái khoa điện lực nói chuyện phiếm.
Bọn họ nói trước mắt Hạ Thì Lễ không có ý định có bạn gái.”
Hàn Trân Ny vỗ tay “bốp bốp” hai tiếng.
“Được nha Tiền Tĩnh Tĩnh, cái này mà cậu cũng nghe ngóng được.”
“Tất nhiên!” Tĩnh Tĩnh đắc ý cong môi, lại không nhịn được cảm thán, “Người như Hạ Thì Lễ, ngay cả từ chối người khác cũng dịu dàng, sẽ không để con gái cảm thấy lúng túng rơi vào tình huống xấu hổ đi?”
Quý Kiều khẽ “ừm” một tiếng, biểu thị đồng ý.
Có lẽ là vì điểm này mà cô mới dám không kiêng nể gì mà trêu anh.
Thực ra Quý Kiều hiểu hơn ai khác Hạ Thì Lễ khó theo đuổi như thế nào.
Dù sao theo như quỹ đạo của đời trước, ở đại học anh vẫn luôn không có bạn gái.
Nghĩ đến điểm này, cô liền thở dài, gập sách lại, vất sang một bên.
“Thôi, làm đề làm đề!” Quý Kiều mở sách tiếng anh cấp 4 ra, nhìn về phía hai người bạn cùng phòng, “Mai đi thư viện không?”
Kiếm đàn ông làm gì? Vẫn là học hành đi.
Chưa đến một tháng nữa là phải thi cấp 4 rồi, cô vẫn phải làm đề đây.
Khoảng thời gian sau đó, Quý Kiều tiến vào giai đoạn điên cuồng làm đề.
Tốc độ làm đề của cô gần như là hai ngày một đề, đề của mấy năm gần đây cô đều làm một lần.
Làm nhiều đề rồi, xúc cảm và ngữ cảm đều thuận hơn nhiều.
Cuộc thi cấp 4 tháng 12, Quý Kiều thi xong cảm thấy rất hài lòng.
Nếu như không có sai xót gì, lấy được điểm xuất sắc cũng không là vấn đề.
Giải quyết xong một vấn đề lớn, Quý Kiều vô cùng vui vẻ.
Cô cùng mấy người bạn cùng phòng thương lượng nhân lúc trước cuối kì cùng đi chơi một chuyến.
Tĩnh Tĩnh với Trân Ny đều không có ý kiến gì, còn Hà Hội vẫn từ chối như trong dự kiến.
“Gần đây không có ngày gì đặc biệt nhở.” Tĩnh Tĩnh giở lịch, “Không thì đêm Giáng sinh chúng ta đi chơi nhỉ? Nghe nói trong thành phố có bắn pháo hoa đấy.”
Hàn Trân Ny nhìn về phía Quý Kiều: “Tớ thế nào cũng được, xem Quý Kiều có hẹn hay không đã.”
Quý Kiều ngừng một lúc, hình bóng Hạ Thì Lễ hiện lên trong đầu.
Cô nhìn Trân Ny, lại nhìn Tĩnh Tĩnh.
Hai người đều nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
“Đi đi đi!” Quý Kiều thỏa hiệp vẫy tay.
Trước tiên đừng quan tâm đến đàn ông nữa, đêm Giáng sinh thành girl`s day đi!
“Yay!” Tĩnh Tĩnh hô lên một tiếng, vui vẻ đi lên kế hoạch.
Hôm Giáng sinh, ba cô gái vẫn luôn chơi ở ngoài đến 10 giờ mới về.
Lúc về đến ký túc xá, bọn họ không tránh khỏi bị dì quản lí ký túc xá nói vài câu.
Tiền Tĩnh Tĩnh lập tức lôi túi hạt dẻ rang vẫn nóng hôi hổi ở trong túi ra, đưa cho dì quản lí.
“Dì à, bọn con biết sai rồi.
Đây là hạt dẻ bọn con mua trong thành phố, ngọt cực! Dì thử đi.”
“Ay yo, bọn dì đánh răng chuẩn bị đi ngủ rồi.” Dì quản lí vẫn liên tục lảm nhảm.
“Ngày mai ăn, ngày mai ăn!” Tiền Tĩnh Tĩnh vừa nói vừa đẩy hai người kia chuồn đi.
Ba người vẫn luôn nhịn cười cho đến tầng ba, đến trước cửa phòng mới dám cười ra tiếng.
“Dì thật sự là rất thích ăn hạt dẻ nướng đấy! Đàn chị đúng là không lừa chúng ta!”
“Ha ha ha, đúng thật! Dì ấy nhìn thấy hạt dẻ ánh mắt liền thay đổi, cũng không nói chúng ta nữa.”
“Lần sau đi về muộn lại làm như vậy đi!”
Thành công thoát khỏi sự khiển trách của dì quản lí, mấy người cười nói vui vẻ đi vào phòng.
Hà Hội đang nằm trên gường thấy ba người họ trở về, bỗng nhiên bật dậy nói: “Xem ra mấy cậu vẫn chưa biết.”
“Biết cái gì?” Hàn Trân Ny ngơ ngác.
Hà Hội nhìn khuôn mặt tràn đầy vui vẻ của Quý Kiều, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác sảng khoái.
“Là Hạ Thì Lễ nha, tối nay mọi người trong khoa đều điên cuồng truyền cho nhau nghe đi?”
“Hạ Thì Lễ làm sao?” Trong lòng Quý Kiều cả kinh.
Môi Hà Hội nhếch lên, để lộ ra nụ cười có chút kì lạ.
Quý Kiều chau mày, lúc đang muốn gọi điện thì Tiền Tĩnh Tĩnh đã rút điện thoại ra từ sớm kinh ngạc hô lên.
“Hạ Thì Lễ có con?” Cậu ấy không thể tưởng tượng được mà nói.
“Làm sao có thể?!” Quý Kiều liền phủ nhận.
“Tớ cũng cảm thấy không thể nào.” Tiền Tĩnh Tĩnh lắc đầu, đưa điện thoại đến trước mặt mấy người, “Nhưng các cậu xem.”
Điện thoại hiển thị một bài đăng trên trang diễn đàn trường
—— “Nam thần khoa máy tính chưa kết hôn mà đã có con?”
Trên đầu bài viết là một bức ảnh chụp màn hình, bên trong gồm một bức ảnh và chú thích.
Bức ảnh chụp không rõ lắm, nhưng bộ dáng thanh lãnh anh tuấn của Hạ Thì Lễ vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
Trong ảnh Hạ Thì Lễ đứng cùng với một người phụ nữ xinh đẹp, một tay Hạ Thì Lễ thân mật để trên vai người phụ nữ, một tay xách nôi em bé, trong nôi là bé con sơ sinh.
Dưới ảnh chú thích viết: “Hình ảnh cặp vợ chồng trẻ dùng nôi đón con ra viện.”
Cái này rõ ràng là rất hợp với bức ảnh, nhưng đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là bốn chữ “cặp vợ chồng trẻ”.
Bài đăng này vừa xuất hiện trên diễn đàn liền nhanh chóng trở nên hot, nhiệt độ hồi lâu cũng không hạ.
“Cặp vợ chồng trẻ? Hạ Thì Lễ vẫn chưa đến tuổi kết hôn pháp luật quy định đi?”
“Chắc chắn là chơi bời không cẩn thận để xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Kẻ có tiền sao sẽ để ý cái này?”
“Cmn! Tôi nói sao cậu ta vẫn luôn xin nghỉ phép, hóa ra là làm ra mạng người rồi!”
“Có thể là bạn bè hoặc người thân hay không? Cậu ấy không giống như loại người đó.”
“Chẳng lẽ người viết bài không điều tra sao? Chắc chắn là đã thu nhập tin tức rồi!”
Mỗi người bình luận một khác, không ngừng cãi nhau.
Quý Kiều xem đi xem lại bài viết, trả điện thoại lại cho Tĩnh Tĩnh.
“Không thể nào.” Cô lắc đầu, “Hạ Thì Lễ không thể nào chưa kết hôn mà đã sinh con.”
Một người nói với cô “nụ hôn của con gái rất trân quý” là sao có thể làm chuyện khiến con gái chưa kết hôn mà đã mang thai chứ?
Anh dịu dàng, lịch sự lại có giáo dưỡng, là nam thần rộng lượng ôn hòa mà.
Sao lại có thể bị người khác nói như vậy? Cứ cho là sau này cô không ở bên anh đi chăng nữa, Quý Kiều cũng không cho phép có người bôi nhọ anh!
“Có thể nào là anh em không?” Tiền Tĩnh Tĩnh nhỏ giọng nói, “Chẳng qua cô gái này cũng trẻ thật, không giống mẹ của Hạ Thì Lễ.”
Quý Kiều lắc đầu: “Cậu ấy là con một.”
Quý Kiều nhớ rất rõ, đời trước lúc Hạ Thì Lễ ra đi, mọi người trong nhóm tiếc nuối rất lâu.
Vì nhà Hạ chỉ có một người con trai, đứa con ưu tú như vậy đã ra đi, bố mẹ chắc hẳn rất đau lòng.
“Vậy…”Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn hai người trong ảnh thân mật với nhau, nhất thời không nghĩ được gì.
Nhân lúc vẫn còn một tiếng trước khi đến giờ tắt đèn, Quý Kiều đăng nhập vào tài khoản diễn đàn của mình, trực tiếp nhắn tin cho người đăng bắt người đó nói tên và ngày đăng báo.
Cô không quan tâm, nhất định là người đăng viết sai rồi.
Ngày giáng sinh thứ hai là thứ sáu.
Quý Kiều không ngủ ngon, dậy sớm cầm quà đi đến lớp học trước.
Hạ Thì Lễ không phải là người sẽ chen chúc đến muộn, anh có thói quen đến lớp sớm một chút.
Hôm nay cũng giống vậy, Quý Kiều ngồi trong lớp đợi không bao lâu đã thấy bóng dáng Hạ Thì Lễ và Diêu Húc ngoài hành lang.
Quý Kiều cầm quà đi ra cửa, đứng chặn trước mặt hai người.
“Hạ Thì Lễ.” Quý Kiều gọi anh, hai tay để sau lưng quan sát biểu cảm khuôn mặt anh.
Hạ Thì Lễ nhìn lên, dường như không bị ảnh hưởng gì, vẫn bộ dạng bình tĩnh* như vậy.
*Gốc云淡风轻: vân đạm phong khinh : loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp.
Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành:
Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên,
Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên.
hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.(tudienso)
Nhìn thấy cô cũng vẫn như bình thường cười nhẹ chào hỏi.
Diêu Húc vội vàng nói chen vào: “Quý Kiều, không phải cậu thấy bài đăng kia nên đến chất vẫn anh Hạ đấy chứ? Tôi có thể nói cho cậu…”
“Tôi tin cậu.” Quý Kiều ngắt lời Diêu Húc, chăm chăm nhìn vào Hạ Thì Lễ, giọng điệu kiên định.
Trên mặt Hạ Thì Lễ hiện lên chút kinh ngạc.
Diêu Húc nhìn hai người, vẫy vẫy tay biết điều rời đi.
Nhất thời hành lang còn có hai người.
Ánh mặt trời sớm đông yếu ớt dịu nhẹ, Hạ Thì Lễ đứng chắn trước ánh dương, đôi đồng tử bị nắng rọi vào trở thành màu nâu nhạt.
Khóe môi anh khẽ động, nhẹ giọng hỏi lại: “Tin tưởng tôi sao?”
Không hỏi anh bé con đó là ai sao?
“Ừm!” Quý Kiều gật đầu, cong môi cười, “Tin tưởng cậu.”
Nói xong, cô đưa món quà giấu đằng sau lưng cho Hạ Thì Lễ.
“Cái này cho cậu, coi như là quà an ủi đi.”
Anh đã tặng cô quà xin lỗi, cô cũng tặng một món quà an ủi, bánh ít đi bánh quy lại.
Hạ Thì Lễ đơ người, cúi đầu đưa tay nhận lấy món quà.
Còn chưa kịp nói cảm ơn, âm thanh cô gái mang ý cười lại chuyền đến lần nữa.
“Hạ Thì Lễ.”
Hạ Thì Lễ ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt đôi mắt to tròn của cô, biểu cảm vừa trong sáng lại vừa ranh mãnh.
Cô cong cong môi, giọng nói leng keng trong suốt như dòng suối: “Cậu có cần một cái ôm an ủi hay không?”
------oOo------
Nhiệt độ sớm đông vẫn luôn thấp, vừa có nắng lại vẫn có gió lạnh.
Quý Kiều mặc một cái áo khoác màu xám nhạt, áo len cao cổ, khiến cái cằm trông càng nhỏ và nhọn hơn.
Cô hỏi xong, con ngươi đen nhánh sạch sẽ liền nhìn chăm chăm vào Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ và cô nhìn nhau hồi lâu, cười rộ lên.
Thật đáng yêu.
Hạ Thì Lễ nâng tay lên, muốn xoa xoa mái tóc cô.
Vừa mới động tay, đằng sau truyền đến tiếng bước chân của các bạn học lần lượt đi đến lớp học.
Động tác của Hạ Thì Lễ dừng lại, giống như không có việc gì nắm tay lại, thu tay trở về.
“Đó là em trai của tôi.”
Mặc dù Quý Kiều không hỏi, anh vẫn muốn giải thích rõ ràng.
“Em trai?” Quý Kiều ngây ngốc, kinh ngạc hỏi, “Từ khi nào cậu lại có em trai vậy?”
Sao đột nhiên tình hình lại không giống đời trước vậy?
Mất công cô còn thề son sắt với bạn cùng phòng nói anh là con một.
Hạ Thì Lễ không hề để ý việc Quý Kiều kinh ngạc, kiên nhẫn trả lời cô: “Lúc mới nhập học. Trong ảnh còn có mẹ tôi nữa.”
Quý Kiều nhớ đến cô gái xinh đẹp trẻ trung trong bức ảnh, hé hé môi: “Trông dì trẻ thật ha.”
Không hề nhìn ra đấy là mẹ Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ “ừm” một tiếng, “Rất nhiều người đều nói như vậy.”
Từ bé đến lớn Văn Úc đều chưa bao giờ chịu khổ, cuộc sống tốt đẹp, gia cảnh giàu có. Thêm nữa tính cách bà vốn cũng lạc quan sáng sủa, rất ít khi bận tâm chuyện gì. Nhìn bà sẽ luôn cảm thấy trẻ hơn những người cùng tuổi rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Hạ Thì Lễ khẽ rủ hàng mi, trong lòng hơi buồn.
“Vì vậy, trước đó cậu xin nghỉ, là để chăm sóc mẹ và em trai trong bệnh viện?” Quý Kiều khẽ chau mày, cẩn thận hỏi.
Hạ Thì Lễ gật đầu.
Đời trước, Văn Úc vô tình mang thai. Bố mẹ một phần lo lắng sản phụ lớn tuổi mang thai sẽ nguy hiểm, một phần cảm thấy có một đứa con là Hạ Thì Lễ là đủ rồi. Hai người không hề bàn với anh, lại còn quyết định bỏ cái thai ngoài ý muốn đi.
Không ngờ đứa trẻ này còn rất ngoan cường, lần đầu làm không sạch. Sau khi giải phẫu vẫn lưu lại trong khoang tử υиɠ Văn Úc, không ngừng ra máu, tiếp đó còn bị viêm.
Từ nhỏ Văn Úc đã được ăn ngon mặc đẹp*, tính cách có chút trẻ con. Sau khi bị ốm phải vào viện, tâm tình bà vẫn luôn rất kém. Mỗi lần chồng Hạ Gia Trầm rời bệnh viện, bà đều sẽ khóc một trận.
*Gốc锦衣玉食: cẩm y ngọc thực
Hạ Thì Lễ lo Văn Úc sẽ buồn bực, liền xin nghỉ ở lại bệnh viện bầu bạn với bà, cứ như vậy mà bỏ qua khai giảng và kì quân sự.
Mãi cho đến khi mẹ hoàn toàn trở nên tốt hơn, anh mới trở lại trường học.
Đời này, Hạ Thì Lễ đã quyết định từ sớm, muốn bố mẹ sinh đứa trẻ này ra.
Anh đã nhìn thấy dáng vẻ của bố mẹ Diêu Húc khi cậu ta ra đi, đời này không muốn khiến bố mẹ trải nghiệm một lần.
Điều kiện trong nhà anh không tồi, nuôi thêm một đứa trẻ hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhỡ may sau này bản thân vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ ít nhất vẫn còn có chỗ dựa tinh thần. Em trai hoặc em gái anh sẽ thay anh bầu bạn bên cạnh bố mẹ, bọn sẽ vẫn là gia đình ba người vui vẻ hạnh phúc.
Từ năm lớp 12, thỉnh thoảng Hạ Thì Lễ sẽ nói bóng nói gió bên tai bố mẹ, nói bản thân muốn có một đứa em trai hoặc em gái.
“Thì Lễ, mấy năm nữa con cũng có thể kết hôn sinh con rồi, con còn nói đùa gì vậy?” Văn Úc cười đùa nói.
Lúc mới đầu, bố mẹ vẫn luôn cho rằng anh đang nói đùa, vốn dĩ không hề để tâm. Mãi đến khi anh nói nhiều lần, lại thường xuyên chia sẻ những tin tức giống thế, bố mẹ mới nhận ra anh thực sự muốn có thêm một người trong gia đình.
Do vậy ba người họ tiến hành một cuộc hội ý trong nhà.
Sau khi lắng nghe ý nghĩ của mỗi người, cả nhà đạt thành một hiệp ước.
Xét thấy Văn Úc vẫn còn trẻ, bọn họ sẽ không cố ý sinh thêm. Nhưng nếu như ngoài ý muốn có thêm một đứa trẻ, bọn họ liền giữ lại.
Sau đó, quả nhiên bé con đến với họ, còn đến sớm hơn đời trước mấy tháng.
Hạ Thì Lễ rất vui mừng, đứa trẻ này là sự tồn tại khác biệt duy nhất so với đời trước.
Nhưng mà, kèm theo sự khác biệt duy nhất từ trước đến giờ này, là một lần lại một lần mạo hiểm.
Đứa trẻ mà đời trước rõ ràng là không muốn rời đi, lần này lại không muốn ở lại.
Khoảng thời gian mang thai, gần như toàn bộ hành trình Văn Úc đều phải an thai.
Khoảng thời gian sau của thai kì, bà liền ở luôn trong bệnh viện.
Nhưng cho dù như vậy, Hạ Thì Khiêm vẫn sinh non, đó là khoảng thời gian khai giảng của đại học H.
Cậu bé rất gầy cũng rất nhỏ, còn chưa chuẩn bị tốt để đến với thế giới này. Nhóc còn chưa được 7 tháng, các cơ quan còn chưa phát triển hoàn chính, vừa sinh ra liền được đưa vào l*иg ấp cho trẻ sinh non, đẩy vào ICU*.
*Chăm sóc tích cực, ICU (Intensive Care Unit), hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân. Tại đây, máy móc được sử dụng để theo dõi mọi chỉ số của bệnh nhân, từ nhịp tim, thân nhiệt đến tỉ lệ oxy trong máu
Không chỉ Thời Khiêm sinh non, mẹ Văn Úc trong lúc sinh còn xuất hiện suy tim, một lần lâm vào hôn mê, không dễ dàng gì mới được bác sĩ cứu thoát.
Khoảng thời gian đó, là khoảng thời gian Hạ Thì Lễ lo lắng nhất.
Anh lại về trường học xin nghỉ một khoảng thời gian dài, ngày đêm đều ở bệnh viện trông coi mẹ và em trai.
Người nhà mời bác sĩ và nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp nhất, thực ra không cần Hạ Thì Lễ làm gì. Nhưng anh phải ở bệnh viên mới yên tâm.
Rất nhiều lần, anh nhìn em trai qua cửa kính.
Thì Khiêm thực sự rất nhỏ, lúc ra đời chỉ có 3 cân*. Cậu nhóc thậm chí không thể tự hít thở và uống sữa. Sinh ra làm người, những điều cơ bản nhất cậu nhóc chưa học được đã bị đưa đến thế giới này.
*1cân TQ bằng ½ kg.
Nhìn đứa em trai đen gầy, rất nhiều lần Hạ Thì Lễ tự hoài nghi bản thân, đây có phải là một loại cảnh cáo không.
Lẽ nào sự ra đời của Thì Khiêm phải dùng sức khỏe của hai người đổi lại sao?
“Đừng lo lắng, tình huống của em trai cậu càng ngày càng tốt hơn rồi.” Bên cạnh có một y tá đi qua an ủi, “Mấy ngày nay cậu nhóc đã có thể tự hô hấp, chúng tôi dự định sẽ bỏ máy hỗ trợ hô hấp ra.”
Hạ Thì Lễ gật đầu, mở miệng nói cảm ơn: “Làm phiền mọi người chăm sóc em trai tôi rồi, cảm ơn.”
“Là chuyện nên làm, không cần cảm ơn.” Y tá cười trả lời.
Sau khi Hạ Thì Lễ rời đi, y tá trở lại phòng làm việc, biểu cảm có chút hưng phấn.
“Vừa nãy nam sinh đẹp trai kia lại đến xem bé con sinh non.”
Khoảng thời gian gần đây, gần như mỗi ngày anh đều đến, sẽ vô cùng lịch sự cảm ơn bác sĩ y tá trong bệnh viện, kiên nhẫn hỏi han tính hình của em trai, mọi người đều có ấn tượng rất tốt với anh.
“Tôi rất ít khi nhìn thấy nam sinh nào quan tâm đến em trai như vậy. Lại còn là hai anh em cách nhau nhiều tuổi như vậy.” Có người cảm thán.
“Đúng vậy, rất nhiều người là con một đều không thích bố mẹ có thêm em nữa, đặc biệt là sản phụ cao tuổi như này. Sau này có khi là bản thân phải nuôi.”
“Chẳng qua vừa nhìn là thấy điều kiện trong nhà cậu ta khá tốt. Mẹ cũng rất xinh đẹp.”
“Điều kiện gia đình tốt, nhiều thêm một người em trai không phải là nhiều thêm một người phải chia tài sản sao?”
Mấy người cứ tán dóc một hồi chủ đề liền chuyển đến chuyện gần đây con trai con gái gia đình giàu có tranh giành tài sản.
Hạ Thì Lễ đã rời đi không hề biết gì về nội dung câu chuyện phiếm của mấy người y tá, anh đem tin Thì Khiêm có thể bỏ máy hỗ trợ hô hấp nói cho Văn Úc.
Văn Úc vui vẻ cười: “Bản thân mẹ cũng cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
Thì Khiêm và mẹ hồi phục từng ngày, mọi chuyện dường như đang phát triển theo hướng tốt lên.
Hạ Thì Lễ trả phép trở lại trường học đi học, bình thường chỉ cần rút ít thời gian đến bệnh viện xem xem.
Lại sau đó, Thì Khiêm được chẩn đoán bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ kiến nghị bọn họ nên đợi cậu bé lớn hơn chút nữa để làm phẫu thuật tim.
Bệnh tim này từ lúc khám thai đã phát hiện ra rồi, bác sĩ nói đây thuộc dạng bệnh tim bẩm sinh nhẹ, có thể tiếp tục giữ lại thai nhi. Nhưng không ai ngờ được, Thì Khiêm lại sinh non, quá mức yếu đuối khiến cậu nhóc phải phụ thuộc vào rất nhiều biện pháp bên ngoài.
Trong vòng một năm đầu đời, cậu nhóc bắt buộc phải được chăm sóc một cách cẩn thẩn.
Trong lòng Hạ Thì Lễ nói xin lỗi với em trai rất nhiều lần.
Thì Khiêm là do bản thân anh xin bố mẹ. Khó khăn lắm cậu bé mới đến được thế gian này, nhưng lại yếu ớt như một viên pha lê mong manh dễ vỡ.
Hạ Thì Lễ kể một cách đơn giản chuyện em trai sinh non cho Quý Kiều nghe.
“Bây giờ cậu nhóc vẫn ổn chứ?” Quý Kiều lập tức hỏi.
Hạ Thì Lễ gật đầu: “Vẫn tốt. Bây giờ đợi nhóc lớn hơn một chút thì làm phẫu thuật.”
“Nhất định cậu nhóc sẽ không sao đâu, cậu đừng lo lắng.”
Quý Kiều kiềm chế sự hoang mang trong lòng, an ủi Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ ngừng một chút, cười gật đầu: “Đúng, cậu nhóc sẽ không sao.”
Đối với anh mà nói, Thì Khiêm không chỉ là em trai, mà còn đại diện cho hy vọng của anh, một loại khả năng.
Anh và bố mẹ sẽ chăm sóc thật tốt cho Thì Khiêm, khiến nhóc trở thành một cậu bé khỏe mạnh, vui vẻ.
Anh sẽ làm hết sức mình, không để Thì Khiêm xảy ra chuyện tương tự như con mèo.Quý Kiều tặng quà xong liền nhanh chóng vào lớp học trước khi chuông reo.
Vừa ngồi xuống, Tiền Tĩnh Tĩnh đã tò mò chạy qua hỏi: “Hạ Thì Lễ nói như thế nào? Bé con đó là của ai?”
“Là em trai cậu ấy.” Quý Kiều cũng không che giấu, nói đúng sự thật.
Hàn Trân Ny ngơ ngác, vô thức buột miệng: “Vậy cô gái đó là…”
“Là mẹ cậu ấy.” Quý Kiều gật đầu.
Vừa dứt lời, Quý Kiều thấy Hà Hội đang ngồi hàng phía trước cô rõ ràng cứng đờ người.
Quý Kiều đắc ý cong cong môi, cố ý cao giọng nói: “Tớ đã nói Hạ Thì Lễ không thể nào có con rồi mà!”
Hà Hội cắn môi, nắm chặt chiếc bút trong tay, đầu ngón tay trắng bệch.
Không có chứng cứ gì mà Quý Kiều vẫn cho rằng Thường Ninh Viễn lăng nhăng, nhưng sao trong chuyện này lại tin tưởng Hạ Thì Lễ như vậy?
Bỗng nhiên Hà Hội cảm thấy có chút thương hại Thường Ninh Viễn.
Nhìn đi, đây là cô gái mà cậu thích đấy. Cô ấy bôi nhọ cậu, vô duyên vô cớ cho rằng cậu lăng nhăng, nhưng lại tin đối thủ của cậu vô điều kiện.
Hà Hội cúi đầu, gửi cho Thường Ninh Viễn một tin nhắn.
Sau khi tan học, Tiền Tĩnh Tĩnh với Hàn Trân Ny muốn đi siêu thị mua ít đồ, Quý Kiều liền trở về ký túc xá một mình.
Lúc vừa mới đi đến cổng khu ký túc xá, đằng sau có người gọi cô.
Bước chân Quý Kiều khựng lại, không hề quay đầu.
Thường Ninh Viễn lại nhanh chân chạy đến trước mặt cô, biểu cảm có chút phức tạp nhìn cô.
Quý Kiều không nói gì, đợi anh ta mở lời trước.
Từ lần trước cô vất quà của Thường Ninh Viễn đi, đã rất lâu anh ta khkông có động tĩnh gì rồi. Bây giờ bất ngờ gọi cô, không biết lại có chuyện gì đây.
Ánh mắt Thường Ninh Viễn lưu luyến trên khuôn mặt Quý Kiều một lát, hồi lâu mới thấp giọng lên tiếng: “Cậu nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn chưa?”
“Thấy rồi.” Quý Kiều gật đầu.
“Cậu nhìn thấy…mà không có chút gì nghi ngờ cậu ta sao?” Thường Ninh Viễn chau mày, trong lòng buồn bực lại chua xót.
“Không.”
Thường Ninh Viễn thở dài, cảm giác khó chịu trong lòng lại càng dâng cao.
Biều tình trên khuôn mặt cô gái thản nhiên như thường, không nhìn ra chút dấu vết nào lừa dối anh ta.
Nhưng càng như vậy, Thường Ninh Viễn lại càng khó chịu, cảm giác khó thở càng mãnh liệt.
Không biết từ đâu mà Quý Kiều nghe được rằng anh ta lăng nhăng, mặc sức liền tin tưởng rồi phán anh ta án tử hình. Nhưng cái người Hạ Thì Lễ này, có ảnh đặt trước mặt cô rồi mà cô cũng không tin?
Ngoài việc vô cùng buồn bực, Thường Ninh Viễn còn cảm thấy có chút không thể chịu nổi.
Dựa vào đâu cô liền nhận định Hạ Thì Lễ sẽ không có con trước khi kết hôn cơ chứ?
Mặc dù tuổi tác bây giờ của bọn họ còn nhỏ, nhưng chuyện học sinh trung học phát sinh quan hệ thậm chí có thai vẫn có rất nhiều. Các cặp đôi yêu sớm nhiều như vậy, sau khi ăn trộm trái cấm rồi có thai cũng là chuyện có thể xảy ra. Không nói việc của Hạ Thì Lễ là thật hay giả, ít nhất bức ảnh đó là có thật, chú thích giấy trắng mực đen rõ ràng! Vì sao cô lại không nghi ngờ?!
Thường Ninh Viễn nặng nề thở ra mới tìm lại được âm thanh của bản thân.
“Vì sao?” Anh ta hỏi, giọng nói khô khốc khó nghe.
Vì sao cậu không tin mình lại tin cậu ta.
Quý Kiều có chút nghi hoặc: “Cần thiết phải trả lời câu hỏi này sao? Tôi cảm thấy cậu ấy không phải người như vậy thôi.” Cô nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Thường Ninh Viễn, trong lòng có chút bồn chồn, muốn rời đi.
“Không có chuyện gì thì tôi lên tầng…”
“Vậy tại sao cậu không tin tôi?” Thường Ninh Viễn đột nhiên nói, mắt nhìn chằm chằm vào Quý Kiều.
Ánh mắt hung dữ, giọng nói không chỉ cao hơn một tông: “Cậu nói đi!”
L*иg ngực Thường Ninh Viễn nghẹn tức đến khó chịu. Anh ta không hiểu bản thân đang làm cái gì, vì sao lại không cam lòng như vậy.
Quý Kiều bất thình lình bị dọa sợ, lùi lại một bước.
“Cậu có bệnh à?! Tôi nghĩ như nào sao phải giải thích với cậu?”
Nói xong, Quý Kiều nhanh chóng quay người đi vào ký túc xá nữ.Bài viết trên diễn đàn vẫn ồn ào huyên náo.
Sau khi Diêu Húc thay Hạ Thì Lễ làm sáng tỏ đấy là em trai anh, vẫn có mấy người không tin, bình luận kích động* dưới bài đăng.
*带节奏: mang nhịp điệu: Thuật ngữ Internet đề cập đến việc cố tình kích động cảm xúc của mọi người và để những người không biết sự thật làm theo. Thuật ngữ này ban đầu xuất phát từ thuật ngữ của trò chơi, có nghĩa là những người chơi có kinh nghiệm hoặc anh hùng có lợi thế, có thể đóng một vai trò lãnh đạo nhất định, tổ chức đồng đội của họ thực hiện một số hành vi tấn công hoặc phòng thủ có ý nghĩa và chơi những gì thuộc về đội. Động lực và nhịp điệu của cuộc tấn công và phòng thủ được tổ chức tốt, được gọi là ” mang lại một làn sóng nhịp điệu “
“Chắc là lôi bố mẹ ra làm lá chắn đi?”
Trong mắt những người này, dường như việc thanh thiếu niên Hạ Thì Lễ này làm người ta mang thai còn có sức thuyết phục hơn so với việc bố mẹ có con lúc lớn tuổi.
Quý Kiều nhắn tin với người viết rất nhiều lần rồi, rốt cuộc mới lấy được tên với ngày của bài báo.
Đặc biệt tìm đọc bài báo, Quý Kiều quả thực tức đến dở khóc dở cười.
Sau khi cô gửi cho Hạ Thì Lễ tên tòa soạn, người viết và tên báo, không nhịn được mà phàn nàn với bạn cùng phòng.
“Ayy các cậu biết bài báo nó nói cái gì không?”
“Nói cái gì?” Tiền Tĩnh Tĩnh tò mò.
Quý Kiều thở dài, bất lực nói: “Nói về việc áp dụng và phổ biến ghế an toàn cho trẻ em và nôi em bé ở các thành phố.”
Hàn Trân Ny cười “phì” một tiếng.
“Cái gì cái gì?” Tiền Tĩnh Tĩnh chớp chớp mắt, chau mày không hiểu, “Sao tớ nghe chẳng hiểu gì, đấylà cái gì vậy?”
Quý Kiều: “…”
“Đợi sau này cậu có con rồi sẽ hiểu.” Hàn Trân Ny cũng lười giải thích, dùng cách mà người lớn trả lời đối phó với trẻ con để trả lời cậu ấy.
Tiền Tĩnh Tĩnh “hứ” một cái quay đầu đi, “Không nói thì tớ tự đi tra!”
Kết thúc cuối cùng của chuyện này là báo chí đính chính lại và đăng tin xin lỗi, người đăng trên diễn đàn trường cũng gỡ ảnh và xin lỗi. Bài đăng trước đó bị gỡ bỏ, bài giải thích xin lỗi được đính trên diễn đàn một tháng.
Sau khi phong ba trên diễn đàn ngừng lại, Quý Kiều từng hỏi Hạ Thì Lễ có muốn tìm người đăng bài không.
Hạ Thì Lễ lắc đầu: “Người đó đồng ý đưa cậu số phát hành của bài báo, có lẽ không cố ý hắt nước bẩn lên người tôi.”
“Nhưng cậu ta đã làm tổn hại đến danh dự của cậu.” Quý Kiều cảm thấy bất bình thay cho Hạ Thì Lễ.
“Cậu ta xin lỗi, tôi chấp nhận. Vậy là được rồi.” Hạ Thì Lễ cười cười.
Quý Kiều “ò” một tiếng, cụp mắt không nói gì.
Nếu như chuyện này xảy ra trên người cô, có lẽ cô sẽ không để trôi qua dễ dàng như vậy.
Hạ Thì Lễ đúng là một người tốt bụng rộng rãi. Anh dịu dàng như gió xuân mưa thu, không có chút tàn ác nào.
Hạ Thì Lễ cúi đầu liếc nhìn Quý Kiều đang im lặng, cô gái khẽ cau mày, không biết đang nghĩ cái gì.
“Quý Kiều.” Anh bỗng nhiên lên tiếng.
“Ừm?”
Hạ Thì Lễ cười cười: “Tôi không truy cứu người đang bài nữa, nhưng cảm ơn.”
Quý Kiều ngơ ngác: “Cảm ơn? Tôi sao?”
Hạ Thì Lễ gật đầu.
“Cậu đã cảm ơn rồi thây.”
Anh đã nói cảm ơn rất nhiều lần rồi.
Hạ Thì Lễ cong môi, thấp giọng nói: “Không đủ.”
Quý Kiều không chỉ giúp anh lấy được số báo mà còn tặng anh một cái bút máy. Chỉ nói cảm ơn thôi thì sao mà đủ đây?
Quý Kiều nghĩ nghĩ: “Vậy cho cậu nợ đi! Đợi lúc tôi muốn cậu trả nợ thì lại nói sau.”
Hạ Thì Lễ gật đầu: “Được.”
Đột nhiên Quý Kiều nhớ đến tin nhắn của clb leo núi trong điện thoại, trong đầu đột nhiên nảy ra chủ ý.
“Cậu đã nhận được tin nhắn của clb leo núi chưa? Không thì thế này đi, thứ 7 cùng nhau đi leo núi nhé?”
Hạ Thì Lễ nhìn về phía ánh mắt Quý Kiều một lúc.
“Cậu…hôm đấy bận sao?” Quý Kiều hoang mang.
“Không.” Hạ Thì Lễ cười cười, đồng ý.
“Được, vậy thứ 7 cùng đi.”Cách thứ 7 vẫn còn vài ngày nữa, Quý Kiều dự định mấy ngày này sẽ ngủ sớm một chút, nạp năng lượng.
Nhưng không biết vì sao, mấy hôm này chất lượng giấc ngủ của cô lại kém một cách kì lạ.
Đêm vừa buông xuống, cô liền bắt đầu mơ thấy những giấc mơ kỳ quái.
Có lúc mơ thấy cô ở một mình trong một rừng cây ở hoang đảo vắng bóng người, có lúc lại mơ thấy bạn học và người thân, đáng sợ hơn là, cô còn mơ thấy Thường Ninh Viễn.
Trong giấc mơ Thường Ninh Viễn chất vấn cô sao lại đối xử với anh ta như vậy, ánh mắt giận dữ*, vẻ mặt dữ tợn.
*Gốc目眦欲裂: Cụm từ gồm bốn ký tự mô tả hai hốc mắt giận dữ như sắp tách ra.(theo baidu)
Còn cô thì như bị chặn ở cổ, không thể nói ra lời nào.
Sau khi tỉnh lại, Quý Kiều sờ lưng bản thân, trong lòng hốt hoảng.
——Cô sờ thấy sau lưng toàn mồ hôi lạnh.
Khó khăn lắm mới đến tối thứ 6, Quý Kiều tắm rửa từ sớm leo lên giường nằm.
Cô đặt báo thức sau đó im lặng đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt định đánh một giấc ngon lành.
Ai ngờ được đêm đến, Quý Kiều lại nằm mơ.
Cô mơ thấy lễ tang của mình.
Cô thấy mình nằm giữa vòng tròn hoa cúc, khuôn mặt yên tĩnh bình thản, dường như chỉ đang ngủ mà thôi.
Mẹ Quý Tương trông có vẻ gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt giống như một giây sau sẽ ngất đi. Bên cạnh bà là một ông chú lạ mắt, biểu cảm nặng nề.
Lễ tang tổ chức ở nhà cũ, rất nhiều bạn học của cô đều đến.
Tiền Tĩnh Tĩnh khóc không nói lên lời, mắt Hàn Trân Ny cũng đỏ bừng lên.
Quý Kiều thậm chí còn nhìn thấy hình bóng Thường Ninh Viễn.
Anh ta đứng bên ngoài chỗ xa nhất, đôi mắt đỏ ngầu, râu cũng không cạo. Đầu tóc anh ta có chút rối, áo vest có vẻ như to hơn một cỡ, mặc trên người rộng thùng thình. Anh ta nhìn chằm chằm vào di ảnh trên tường, giống như một cái xác không hồn.
Phân đoạn cuối cùng của tang lễ là tất cả mọi người đứng quanh di thể của cô nói lời từ biệt cuối cùng.
Quý Kiều nhìn thấy người mẹ vẫn luôn quật cường mạnh mẽ đang khóc.
Bà âm thầm rơi nước mắt, không nói gì đi đến bên cạnh cô.
Quý Kiều muốn an ủi bà đừng khóc, nhưng cho dù cô cố gắng như thế nào cũng không thể nói một lời nào.
Đi hết một vòng, Quý Tương trở lại chỗ cũ, đợi những người khác lần lượt đến từ biệt.
Trong hội trường tang lễ dần dần vang lên càng nhiều tiếng nức nở.
Đột nhiên, Quý Tương giống như nhìn thấy cái gì đó, ánh mắt bỗng trợn tròn, hung dữ nhìn về một phía.
——Bà phát hiện ra Thường Ninh Viễn ở cuối đám người.
Quý Tương sải bước đi qua đó, nắm lấy áo vest Thường Ninh Viễn kéo ra ngoài.
“Cậu cút đi cho tôi!” Chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, Quý Tương đè thấp âm lượng.
“Mẹ, mẹ để con nhìn Quý Kiều một lần cuối cùng đi.” Thường Ninh Viễn thấp giọng cầu xin.
“Mẹ gì mà mẹ?! Ai là mẹ cậu?” Quý Tương dần tăng âm lượng, thở gấp không ngừng.
Bà chỉ tay về hướng cửa, l*иg ngực không ngừng phập phồng, “Cậu lập tức cút đi cho tôi! Cậu không xứng được nhìn mặt con gái tôi lần cuối!”
“Xin lỗi.” Đôi mắt đỏ bừng của Thường Ninh Viễn cụp xuống, nhỏ giọng xin lỗi: “Con thật sự không ngờ rằng…”
“Cút!” Quý Tương trợn mắt, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, giọng nói bởi vì nghẹn ngào mà trở nên run rẩy, “Không được làm phiền Kiều Kiều an nghỉ, tôi sợ nó nhìn thấy cậu thì sẽ buồn nôn.”
Thường Ninh Viễn khóc, nghẹn ngào nói “xin lỗi”, chậm rì rì dời đi.
Sau đó hình ảnh chuyển một cái, tiếp đó là sau khi kết thúc tang lễ.
Quý Kiều nhìn thấy mẹ cô và Thường Ninh Viễn đứng trước cửa nhà cô.
Tiền mặt và hộp quà nằm rải rác trên nền đất.
Quý Tương vừa khóc vừa mắng, giọng nói vốn sắc bén của người phụ nữ lại khô đến khàn cả đi.
“Từ đầu tôi đã không đồng ý cho các cậu kết hôn! Cậu đã hứa với tôi thế nào? Là ai nói sẽ tốt với con gái tôi cả đời?”
Trên tay bà cầm một cái hộp rỗng, nện từng cái từng cái lên người Thường Ninh Viễn, phát ra âm thanh rất vang.
Người trong tiểu khu vây quanh xem, nhưng Quý Tương không để ý.
Bà chỉ vào Thường Ninh Viễn chất vấn: “Cậu còn mặt mũi mà đến thăm Kiều Kiều sao? Cậu xứng với nó sao?!”
“Bây giờ cậu có mấy đồng tiền dơ bẩn liền giỏi rồi? Có thể tìm được cô gái trẻ trung hơn rồi đi? Cậu đừng có quên, những đồng tiền này của cậu, đều là Quý Kiều ở bên cậu cùng cậu kiếm được!”
“Kiều Kiều phải vì cậu mà chịu khổ bao nhiêu cậu rõ ràng hơn tôi. Cậu hồi đáp nó bằng cách nɠɵạı ŧìиɧ tìm người phụ nữ khác sao?”
“Nếu không phải do cậu, sao Kiều Kiều lại bị xe tông chứ?”
Nói liên tục khiến giọng Quý Tương khàn đặc, cổ họng sắp phát không ra tiếng.
Bà hô hấp nặng nề, ném cái hộp trên tay lên người Thường Ninh Viễn.
“Mang tiền của cậu cút đi! Tôi không cần!”
Thường Ninh Viễn không trốn đi, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc mấp máy hai cái, không phát ra tiếng.
Anh ta không để ý đến tiền và quà đang nằm lăn lóc trên đất, kéo lê bước chân đến trước ô tô, mở cửa xe ngồi vào trong.
Chiếc ô tô màu đen dừng bên đường rất lâu, không nhìn rõ động tĩnh bên trong xe.
Một lúc lâu sau, cái xe từ từ khởi động, rời đi.
Bánh xe đi qua, một vài tờ tiền bay theo gió, lại từ từ rơi xuống.
Giống như lá vàng khô héo úa tàn mùa thu.“Quý Kiều ! Quý Kiều!”
Có người không ngừng lay vai cô, Quý Kiều từ từ mở mắt.
Nhìn thấy Tiền Tĩnh Tĩnh đang lo lắng ngồi xổm ở đầu giường.
Thấy cô tỉnh rồi, Tĩnh Tĩnh thở dài nhẹ nhõm, đôi mắt mở to hỏi thăm cô đầy quan tâm: “Cậu mơ thấy ác mộng sao? Vừa rồi cứ khóc không ngừng, báo thức kêu mấy lần rồi cũng không nghe thấy.”
Khóc?
Quý Kiều giơ tay sờ sờ khóe mắt.
Một mảnh ẩm ướt.
Giấc mơ này cũng chân thật quá rồi, chân thật đến nỗi giống như tất cả phản ứng hành động của mọi người đều đã từng xảy ra vậy.
Tiền Tĩnh Tĩnh trước mặt và người khóc đỏ cả đôi mắt trùng khít lên nhau.
Trong lòng Quý Kiều chua xót.
Cô ngồi dậy, đưa tay ôm lấy người trước mặt.
Tiền Tĩnh Tĩnh không có phản ứng kịp, cứng đờ người ra.
“Đúng vậy, mơ thấy ác mộng.” Quý Kiều đặt cằm lên vai cô gái, thì thầm nói.
Cô thở dài, trong lòng hoảng sợ.
Cô chết thì chết rồi, nhưng những người còn sống thì phải làm sao?
Trước đây Quý Kiều vẫn luôn cảm thấy mẹ là người phụ nữ kiên cường, độc lập. Trừ một lần đỏ mắt khi nhắc đến bố ra, từ trước đến giờ Quý Kiều chưa từng nhìn thấy mẹ khóc.
Cô nhớ đến khuôn mặt tiều tụy tái nhợt và giọng khản đặc không nói lên lời của mẹ trong mơ, tim giống như bị ai đó bóp chặt.
“Không sao đâu, ai cũng nói cảnh mơ ngược với đời thật mà.” Tĩnh Tĩnh giơ tay vỗ vỗ sau lưng cô, “Tỉnh dậy là tốt rồi, đừng sợ.”
Quý Kiều im lặng hồi lâu, khẽ “ừm” một tiếng.
Quý Kiều đặt báo thức dậy sớm, vốn dĩ định dậy sớm một chút đi đến dưới tòa nhà của Hạ Thì Lễ đợi anh.
Nhưng bị cảnh trong mơ quấy nhiễu, Quý Kiều không có tâm trạng trang điểm.
Sau khi rửa mặt, cô mặc một chiếc áo hoodie và quần dài đen, khoác thêm chiếc áo khoác gió màu cam.
Buộc một kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản, Quý Kiều cầm balo lên ra cửa.
Đi đến cổng ký túc xá, bước chân Quý Kiều khựng lại.
Cô thấy Thường Ninh Viễn đứng ở bậc thềm, đang nhìn về phía này.
Cảnh trong mơ như cưỡi ngựa xem hoa tràn vào đầu Quý Kiều, chỉ cần nghĩ đến việc mẹ bị tức đến run rẩy, cô liền không thể nào kiềm chế được sự căm phẫn đối với Thường Ninh Viễn.
Cô hít một hơi, đi vài bước đến trước mặt Thường Ninh Viễn.
“Cậu đang làm gì?” Cô lạnh lùng chất vấn.
“Tôi…”Thường Ninh Viễn ngập ngừng, “Tôi muốn xin lỗi cậu, lần trước hình như đã dọa cậu sợ rồi…”
Hình ảnh Quý Kiều như chim sợ cành cong hôm đó khiến anh ta trăn trở mấy hôm nay, cuối cùng vẫn muốn đi xin lỗi cô.
Quý Kiều nhìn Thường Ninh Viễn trẻ tuổi anh tuấn ở trước mặt, trong đầu hiện ra toàn là bộ dáng sau khi anh ta nɠɵạı ŧìиɧ.
Không nói là Thường Ninh Viễn của tu/ổi 18 và Thường Ninh Viễn ở tuổi 25 không giống nhau, trong mắt Quý Kiều, bọn họ đều là một người. Bây giờ Thường Ninh Viễn vẫn chưa nɠɵạı ŧìиɧ, chẳng qua bởi vì anh ta vẫn chưa bị cám dỗ.
Ha/m muốn của con người tăng lên từng chút một.
Bây giờ ha/m muốn lớn nhất của Thường Ninh Viễn là cô, là Quý Kiều ở tu/ổi 18, là Quý Kiều trẻ tuổi xinh đẹp, biết khiêu vũ, mang danh hiệu hoa khôi.
Anh ta có được cô rồi, liền theo đuổi tiền bạc.
Lúc anh ta có tiền bạc lại có cô rồi, tình cảm bước vào giai đoạn yên ổn, anh ta liền bắt đầu theo đuổi cảm giác mới mẻ kíɧ ŧɧíɧ.
Con người mà, là lòng tham không đáy như vậy đấy.
“Thường Ninh Viễn.” Quý Kiều bình thản nói.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng. “Cậu nói không sai, tôi là người cực kì hám giàu.”
Thường Ninh Viễn giật mình trong một khoảnh khắc, đôi mắt nhất thời nhìn Quý Kiều không chớp mắt.
Quý Kiều khoanh hai tay trước ngực, giọng điệu lạnh nhạt: “Vậy nên cậu nên tự mình biết mình đi. Với điều kiện bây giờ của cậu, cậu cảm thấy tôi sẽ chịu khổ cùng cậu sao?”
Dù sao cũng là người ở bên nhau 7 năm, hơn ai hết Quý Kiều là người hiểu rõ nhất làm sao để cứa dao vào tim anh ta.
Nhưng những lời này, cũng chẳng phải là đang nhắc nhở bản thân cô về những gì đã xảy ra sao?
Cô nhớ đến những chiếc túi Gucci, LV trên dòng bạn bè của Trần Tiểu Thố, trong lòng đau đớn từng cơn.
Thường Ninh Viễn đứng ngơ người tại chỗ, môi hé mở.
Anh ta muốn nói, mặc dù nhà anh ta không giàu có, nhưng cũng không đến nỗi phải chịu khổ. Hơn nữa học lực của bọn họ cũng khá tốt, sau này nhất định sẽ không tệ.
Nhưng không kịp nói gì, câu nói sau đó của Quý Kiều đã ném anh ta vào hầm băng, cả người lạnh lẽo.
Quý Kiều cười châm biếm: “Muốn tặng tôi quà, đợi khi nào cậu mua được LV thì hẵng nói. Những món quà khác tôi đều không thích, cũng không cần.”
Mặt Thường Ninh Viễn hết trắng lại đỏ, khó coi vô cùng. Đối với anh ta mà nói LV vô cùng đắt đỏ. Lần trước quà anh ta tặng Quý Kiều, chẳng qua chỉ là cái ví tiền 200 tệ. Không chỉ anh ta, ngay cả bố mẹ anh ta cũng chưa bao giờ mua đồ LV. Càng không thể cho anh ta số tiền đó để theo đuổi con gái.
Khuôn mặt Thường Ninh Viễn tê dại, hồi lâu sau, anh ta xanh mét mặt mày, bàn tay nắm chặt không nói lời nào liền rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Thường Ninh Viễn, Quý Kiều cảm thấy nhẹ nhõm lại sảng khoái.
Bị cô sỉ nhục như vậy, chắc là anh ta sẽ không chạy đến tìm cô nữa đâu.
Thường Ninh Viễn ở đời này có lúc làm cho Quý Kiều cảm thấy có chút biếи ŧɦái cuồng theo dõi, cô muốn Thường Ninh Viễn hết hy vọng triệt để với cô. Khoảng thời gian trước mắt, mượn cái cớ này là thuận tiện và có hiệu quả nhất.
Quý Kiều thở dài nhẹ nhõm, quay người lại, nhất thời đơ người.
Hạ Thì Lễ mặc bộ đồ thể thao màu rằn ri, đang đứng đối diện lặng lẽ nhìn cô, không biết anh đã nghe được bao lâu rồi.