“Mời cô phối hợp hẳn hoi, cô Quý”
Từ hôm Hạ Thì Lễ nói bản thân muốn cầu hôn, Quý Kiều vẫn luôn trong trạng thái thấp thỏm lại đợi chờ.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Cô biết bản thân sẽ được cầu hôn, nhưng lại không biết Hạ Thì Lễ sẽ cầu hôn khi nào hay bằng phương thức nào.
Lúc mới đầu, Quý Kiều nghĩ là Hạ Thì Lễ sẽ cầu hôn vào tết dương.
Vào kỳ nghỉ tết, mỗi ngày cô đều trang điểm xinh đẹp, sợ rằng khi được cầu hôn cô không được xinh đẹp.
Nhưng lo lắng mà trải qua một kỳ nghỉ rồi, bên phía Hạ Thì Lễ vẫn không có động tĩnh gì.
Quý Kiều không nói được là mình có cảm giác gì, trái tim như được treo lên cao, không biết khi nào sẽ hạ xuống.
Cảm giác phức tạp này vẫn luôn tồn tại mãi đến khi kết thúc kì nghỉ Tết nguyên đán.
Tết dương, Tết nguyên đán, lễ tình nhân, thậm chí là tiết nguyên tiêu…
Mỗi một ngày lễ, Quý Kiều đều nghĩ có phải là hôm nay hay không.
Nhưng hiện thực nói với cô — không phải.
Ngược với người đang thấp thỏm bất an như cô, Hạ Thì Lễ thì vẫn như trước, hoàn toàn không nhìn ra được là anh đang âm thầm chuẩn bị cầu hôn.
Nếu không phải là 0 giờ hôm đó anh đã nhắc đến trước thì Quý Kiều vốn định nói cho anh kế hoạch năm mới của bản thân vào hôm lễ tình nhân rồi.
Nhưng bây giờ Hạ Thì Lễ đã nhìn thấy kế hoạch của cô, bản thân cô cũng không cần cố ý nói lại nữa.
Cứ như vậy đến tháng 3, thời tiết dần trở lên ấm áp, Hạ Thì Lễ vẫn chưa cầu hôn.
Tâm trạng thấp thỏm của Quý Kiều đã hoàn toàn bị thời gian mài mòn rồi, dứt khoát coi như không có chuyện này, vẫn làm việc và sinh hoạt như bình thường.
Khoảng thời gian này, mẹ Quý Tương vậy mà lại đăng ký kết hôn trước cô một bước.
Bố mới của Quý Kiều họ Lục, là một giảng viên đại học, nho nhã lịch sự, là thành phần tri thức cao cấp mà Qúy Tương luôn sùng bái.
Vợ trước của chú Lục đã qua đời nhiều năm rồi, không có con, cũng luôn không có tìm bạn đời khác.
Tích cách hai người bù trừ nhau, chung sống cũng rất vui vẻ, năm ngoái sau khi quen biết nhau không lâu liền xác nhận mối quan hệ yêu đương.
Năm nay qua Tết là hai người liền rút thời gian đi đăng ký kết hôn.
Đối với việc Qúy Tương đang là mẫu người có suy nghĩ “đàn ông không thể dựa vào” chuyển thành người “âm thầm đăng ký kết hôn”, Quý Kiều rất vui mừng.
Bao nhiêu năm như vậy mẹ vẫn chỉ có một mình, bây giờ tìm được người có thể khiến bản thân dũng cảm thay đổi chính là một chuyện tốt.
Cũng có lẽ, cho dù là phụ nữ bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì đều có trái tim thiếu nữ, khát vọng yêu và được yêu.
Tiệc cưới của mẹ và chú Lục được tổ chức vào cuối tháng 3.
Tiệc rượu được tổ chức một cách đơn giản lại ấm áp, chỉ mời bạn bè thân thiết và họ hàng hai bên.
Quý Tương mặc bộ sườn xám màu đỏ, đầu tạo hình thành kiểu tóc quý phái lại xinh đẹp, môi to son đỏ, dáng người có lồi có lõm.
Chú Lục mặc tây trang giầy da, trên mặt đeo cặp kính gọng tròn, 50 tuổi nhưng dáng người vẫn cao ráo, loáng thoáng vẫn thấy được phong thái hồi còn trẻ.
Trong bữa tiệc, hai người với vẻ đẹp xứng đôi cùng nhau lần lượt đến các bàn chúc rượu, tiếng cười sang sảng của Quý Tương thỉnh thoảng lại vang lên.
Đến cuối cùng, hai má Quý Tương đã ửng đỏ lên, ánh mắt chú Lục nhìn bà cũng mang theo ý cười.
Hiếm khi Quý Kiều nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng như thiếu nữ của mẹ, cô thấy mới lạ lại vui mừng.
Bản thân đã khiến mẹ từ một cô gái chưa trải sự đời nhanh chóng trưởng thành thành một người phụ nữ độc lập, còn chú Lục lại khiến mẹ trở lại thành thiếu nữ.
Cái cảm giác giao nhau này rất kỳ diệu.
Hôm kết thúc buổi tiệc rượu, Quý Tương liền chính thức chuyển vào sống cùng chú Lục.
Nhà là ở phòng dành cho giáo viên trường đại học H, căn hộ ba phòng khoảng 100m vuông.
Căn hộ ở gần trường đại học, hoàn cảnh xung quanh rất tốt, hàng xóm đa phần đều là giảng viên vùng gần đó hoặc là nhóm nhân viên nghiên cứu.
Lúc Qúy Kiều đến thăm chú Lục đã từng đến đó 1 lần, rất hài lòng với hoàn cảnh nhân văn và nơi ở đó.
Thấy mẹ đã có gia đình mới của bản thân, Quý Kiều cũng có thể yên tâm quay lại Hối Đồng với Hạ Thì Lễ.
Sau khi quay lại xe, Quý Kiều rảnh rỗi liền ngồi lướt weibo, một bài share lại bài post đang hot trên weibo đập vào mắt cô.
Tiêu đề bài đăng là “Người con trai thầm yêu 10 năm sắp kết hôn rồi”.
Yêu thầm, 10 năm, kết hôn, mấy từ mấu chốt này vừa xuất hiện, những tâm sự ngây ngô của thiếu nữ đã thi nhau hiện lên, mà tiêu đề mang sắc thái BE càng được nhiều đồng cảm.
Quý Kiều liền nhấp vào, hứng thú nhìn.
Bài viết nói về câu chuyện yêu thầm từ năm 15 tuổi đến năm 25 tuổi của một cô gái, không hề nói ra tình cảm thiếu nữ đối với lớp trưởng lớp cấp 3 của mình.
Chủ tus nói: “15 tuổi, tôi thích một người con trai mặc áo đồng phục;
18 tuổi, tôi nhìn bóng dáng chàng trai đó rời đi với cô gái khác;
19 tuổi, tôi nhìn thấy tin chàng trai đó ở bên cô gái khác trên tin tức;
22 tuổi, sau khi tốt nghiệp bọn họ vẫn chưa chia tay;
25 tuổi, cô gái đó lần đầu tiên công khai tình cảm của bọn họ trên mạng xã hội.
Tôi nghe nói, bọn họ sắp kết hôn rồi.”
Đây là phần đầu của bài post, tương đương với một lời dẫn.
Phần phía sau lại tỉ mỉ nói về quá trình yêu thầm chua xót của bản thân với người con trai đó, từ hồi cấp ba mãi đến khi tốt nghiệp đại học rồi đi làm.
Trong những câu chữ đơn giản bình thường với lối hành văn mạch lạc loáng thoang mang theo nỗi buồn man mác.
Cuối cùng chủ tus nói: “Tôi đã dùng 10 năm thanh xuân của bản thân để thích một người con trai ưu tú, tôi không hối hận.
Bài post này coi như là kỷ niệm của 10 năm yêu thầm của tôi.
Chúc anh hạnh phúc.”
Những bình luận phía dưới đều đau lòng cho chủ tus.
“Đọc làm tôi buồn quá huhuhu”
“Tôi cũng dùng cả thanh xuân để thích một người con trai, anh ấy bây giờ cũng kết hôn rồi, chúc anh hạnh phúc”
“Thật đáng tiếc, nếu như đại học mà học cùng một trường thì mọi chuyện có khi đã khác”
“Khóc chếc mất, thương chủ tus quáaaaa”
“Sao chủ tus không chủ động tỏ tình thử đi chứ? Nói không chừng có cơ hội đó”
Chủ tus trả lời: “Sau khi lên đại học, tôi cũng từng định tỏ tình.
Nhưng khi tôi đến trường của anh nhìn thấy một cô gái, tôi liền biết tôi đã hết hy vọng rồi”
“Chủ tus có muốn gửi bài post này cho chàng trai ấy xem không?”
“Tầng trên cho cái chủ ý khắm lọ gì vậy? Tôi mà là vợ chưa cưới của nam thần thì tôi tức chếc mất”
Chủ tus cũng trả lời: “Không cần thiết nữa.
Người được yêu thầm không nhất định phải biết, trừ khi hai bên yêu thầm nhau”
“Chủ tus rất tỉnh táo cũng rất lý trí, bạn cũng phải hạnh phúc nhé!”
“A a a a vẫn cảm thấy đáng tiếc quá à !!!”
Quý Kiều mò được link gốc ở trên weibo, nhấp vào xem hết bài post của chủ tus.
Tâm trạng chấn động không thôi, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại.
Vì cô phát hiện ra, hình như chàng trai đó và Hạ Thì Lễ vô cùng khớp với nhau…
Thậm chí ngay cả người “vợ chưa cưới” không được miêu tả đến cũng rất giống với cô.
Quý Kiều hơi lơ đãng, quay đầu sang nhìn về phía Hạ Thì Lễ.
Anh đang nhìn về phía trước, góc nghiêng khuôn mặt tuấn tú.
Nắng xuân rơi trên áo sơ mi trắng, mang lại cảm giác ấm áp, dịu dàng.
Cô nhớ đến những gì chủ tus nói trong bài post, hồi cấp ba nhìn thấy lớp trưởng ôm một chồng sách vở từ phòng giáo viên ra, hai người đi qua nhau, lớp trưởng chủ động cười với cô ấy, từ đó cô ấy liền rơi vào lưới tình.
Chủ tus đặc tả khung cảnh lúc đó, ánh nắng chiếu lên làn da trắng trẻo thanh tú của lớp trưởng, đồng phục sạch sẽ gọn gàng, nụ cười dịu dàng, trên hành lang ồn ào, cầu thang cũ kĩ…
Lác đác một vài từ, khung cảnh đang gặp mặt nhau đã hiện lên trước mắt.
Quý Kiều ngẩn người nhìn sườn mặt Hạ Thì Lễ, không kìm được mà tưởng tượng về khung cảnh lúc đó.
Chàng trai đang lái xe cảm nhận được sự bất thường của cô, khẽ liếc mắt “Sao thế?”
Quý Kiều buột miệng: “Hồi cấp ba anh là lớp trưởng à?”
Hạ Thì Lễ có hơi không ngờ, khẽ nhướn mày: “Đúng vậy, sao thế?”
Trong lòng Qúy Kiều bị xiên một nhát, khẽ lắc đầu: “Không có gì.”
Cô hơi nhíu mày, nhớ lại, trong đầu cô dần hiện lên một khuôn mặt yên tĩnh, mơ hồ.
Là cô ấy à…
Bao nhiêu năm như vậy, Quý Kiều không nhớ ra nổi tên và dáng vẻ của cô gái đó.
Chỉ loáng thoáng nhớ hồi năm nhất quả thực có một cô gái ở ngoài trường tìm Hạ Thì Lễ, cô còn vì vậy mà cố ý đến nhà ăn thăm dò tình hình xem sao.
Cô ấy vậy mà… hiện tại vẫn thích Hạ Thì Lễ sao?
Quý Kiều hơi mở to mắt, lúc đang cảm thấy không thể tin được, loáng thoáng lại có chút cảm giác khó chịu nói không không lên lời.
Trên chủ quan, chủ tus không có bất kỳ ý muốn phá hoại tình cảm của hai người bọn họ, nhưng mà bài post lại vô tình đánh trúng tâm lý thiếu nữ của mọi người mà trở lên hot, còn bị cô nhìn thấy.
Có một cô gái âm thầm yêu bạn trai của bản thân 10 năm, nếu như mà nói Quý Kiều không để ý chút nào là điều không thể.
Nhưng mà, cô gái đó cũng không sai mà.
Thậm chí cô ấy còn chẳng đề cập đến những thông tin cụ thể, hoàn toàn là do bản thân cô tự suy đoán.
Cái gì mà vợ chưa cưới là bạn học, cùng trong đội thi đấu, đại học lập nghiệp, chuyên ngành khoa học máy tính, vợ chưa cưới trên mạng xã hội có rất nhiều fan…
Mặc dù bài post không nói cụ thể, nhưng Quý Kiều vẫn có thể đoán được qua rất nhiều chi tiết nhỏ.
Trên lý trí cô có thể hiểu được cô gái đó, nhưng về mặt tình cảm cô lại có hơi ghen.
Cảm giác xoắn xúyt này vẫn luôn theo cô mãi đến khi về nhà, biểu hiện rõ ràng lúc vận động trước khi đi ngủ.
Quý Kiều có lúc hơi ghét bỏ động tác của anh mạnh, có lúc lại cảm thấy tốc độ của anh quá chậm, lúc sau dứt khoát nói muốn chủ động, kết quả là không được một lát liền nhụt chí mà nằm ra kêu mệt.
Hạ Thì Lễ bị cô ép đến không lên được cũng không xuống được, không biết làm sao.
Anh muốn lật người, nhưng Qúy Kiều lại giống như con lười nằm ỷ lại trên người anh không cho anh động đậy.
“Kiều Kiều…” Hạ Thì Lễ bất lực nói.
Cảm giác này quả thực là…
Quý Kiều lầm bầm hai tiếng, động đậy hai cái rồi lại thôi.
Hạ Thì Lễ quả thực là bị cô giày vò phát điên luôn, mồ hôi nhễ nhại, khóe mắt cũng dần phiếm hồng.
Đến lúc anh nhịn không nổi nữa định bất chấp dùng vũ lực thì Qúy Kiều đột nhiên ngẩng đầu, môi phủ lên, rất dịu dàng mà hôn anh.
Đầu lưỡi Hạ Thì Lễ động động, định hôn đáp lại thì cô lại lùi lại.
Cứ như vậy mấy lần, Quý Kiều cứ luôn không cho anh được như ý.
Hô hấp của Hạ Thì Lễ thêm nặng nề, trong mắt là sự bất mãn tủi thân.
Trong đêm tối, ánh mắt Quý Kiều chăm chú nhìn anh.
Nhẹ giọng nói thầm: “Anh khiến người khác yêu thích như thế làm gì cơ chứ?”
Hạ Thì Lễ ngạc nhiên: “Sao cơ?”
Biểu cảm của Quý Kiêù nghiêm túc, hỏi: “Nếu như anh biết có một người yêu thầm anh rất nhiều năm, thì anh có cảm động không?”
Hạ Thì Lễ lắc đầu: “Không đâu.”
Quý Kiều: “Vì sao?”
Hạ Thì Lễ nghĩ nghĩ: “Có lẽ trên phương diện này anh có hơi lạnh nhạt.
Thích ai, thích bao lâu đều là chuyện của 1 người.”
Đời trước anh thích Quý Kiều cũng là chuyện của một mình anh, anh không hề cảm thấy uất ức, cũng không cần Quý Kiều vì thế mà cảm thấy có lỗi hay cảm động.
Anh ngừng lại, nói thêm: “Chỉ có yêu nhau mới là chuyện của hai người.”
Trong chốc lát Quý Kiều trở lên sửng sốt, dường như trong nháy mắt lại nhẹ nhõm.
Cô cong môi, cố ý hỏi: “Vậy còn có chuyện gì mới cần có hai người nhỉ?”
Mắt Hạ Thì Lễ tối lại, hơi nghiêm lại: “Nếu nói bây giờ thì là xx.”
Anh nhân lúc Quý Kiều chưa phản ứng lại lật người lại, nhìn Quý Kiều nói từng chữ một: “Vậy nên mời cô phối hợp hẳn hoi, cô Quý.”
Không ổn, anh thực sự là quá đáng yêu rồi.
Quý Kiều không kìm được mà cười ra tiếng, ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn đáp: “Tuân mệnh! Ông Hạ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Xx thì mọi người tự hiểu ha, không được viết ha.
Hết chương 78
------oOo------