Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Chương 19


Trúc Tuế dừng hôn lên trên tuyến thể, nhưng lưỡi vẫn hoạt động, dịu dàng liếm mút.

Cổ họng của Tống Chân không thể khống chế mà phát ra âm thanh kiều mị.
Thân hình Trúc Tuế bất động, nhả ra.
Cổ của hai người kề sát nhau, Trúc Tuế ở bên lỗ tai của cô thì thầm, "Chị, em chỉ nghĩ muốn giúp chị giảm đau.

Chị tốt nhất......đừng lên tiếng."
Đầu óc của Tống Chân mơ mơ màng màng, chờ kịp hiểu được câu nói của Trúc Tuế, mặt đã đỏ au như trái cà chua.
Biết da mặt của cô mỏng, Trúc Tuế cũng không cần câu trả lời, chỉ duỗi tay che miệng cô ấy lại.

Lần thứ hai cúi người......
Miệng bị che lại, tuyến thể lần nữa bị liếm vào.

Liếm, mạc danh kì diệu, Tống Chân càng thấy ngượng hơn, mất tự nhiên đến mức, gò má chậm rãi hiện lên một vệt hồng thấu.
Lý trí của cô thanh tỉnh liền cảm thấy xấu hổ với hành động đụng chạm của Trúc Tuế.

Phản ứng của cơ thể lại hoàn toàn trái ngược, rất thành thật yêu thích.

Yêu thích đến nỗi lưng bị điện giật phát run, các ngón tay căng chặt.
Được rồi.

Quá đủ rồi.

Không đau như vậy......
Muốn nói chuyện, há miệng, môi của cô vô tình suợt quá khe ngón tay của Trúc Tuế.

Tống Chân nhận thấy động tác của Trúc Tuế đình trệ, cô lập tức không dám cử động nữa.
Thành âm của Trúc Tuế khàn khàn, "Chị...thấy ổn chứ?"
Tống Chân gật đầu, trong cổ họng kêu ô ô, cực kỳ đáng thương.
Ngay sau đó, cô cảm giác được miệng nhỏ đang bị che từ từ được thả ra.
Giữ nguyên tư thê ôm nhau, Trúc Tuế không buông Tống Chân.
Tránh cho mặt đối mặt với nhau lại xấu hổ thật nhiều.

Trúc Tuế còn có suy nghĩ khác.
Tống Chân bị Trúc Tuế ôm vào trong ngực, mặt một vùi xuống, căn bản cũng không nghĩ sẽ ngẩng lên.
Vì thế, lần nữa ngửi được hương bạc hà thoang thoảng, Tống Chân biết Trúc Tuế đang phát ra pheromone để xoa dịu cô, nói không cảm động, là không có khả năng.
Tuyến thể mới vừa trải qua tổn thương, một khi mất đi tin tức tố trấn an, đau đớn vẫn cứ tăng lên......!Có thể được một một loại pheromone khác vây quanh như vậy, cảm giác có lẽ sẽ đỡ hơn một chút.
Vừa định ngẩng đầu, lại bị Trúc Tuế ấn trở về.
"Chị cứ để như vậy, giữ yên một lát." Dừng một chút, thanh âm của Trúc Tuế vẫn còn khản đặc, "Em không phóng thích quá nhiều tin tức tố đâu."
Tống Chân nằm trong lòng ngực của cô ấy, bảo trì tư thế, không khí mới hoà thuận.
Tống Chân phản ứng, nhỏ giọng đáp lời, "Ừm."
Chờ tuyến thể đỡ hơn, Tống Chân đơn giản sửa soạn, rồi cùng Trúc Tuế đi ra ngoài.
Quay trở lại đúng lúc Tả Điềm đã sắp xếp xong các loại thuốc phải dùng.
Bất quá, sắc mặt của Tống Chân thật sự kém.

Cô chỉ vừa xuất hiện, mọi người xung quanh liền quan tâm hỏi han.

Tống Chân tùy tiện bịa ra một lý do.

Tả Điềm lo lắng, Trúc Tuế ở bên cạnh chú ý tới việc Tống Chân đột nhiên rùng mình, cô nói qua với Trúc Nghi, mượn tạm một cái áo khoác của chị ấy, khoác lên người Tống Chân.
Mắt thấy Tống Chân có ý khước từ, Trúc Nghi một lòng tràn đầy cảm kích, mở lời " Cô Tống không chê thì cứ cầm dùng đi."
Người ta đã nói ra hai chữ "Không chê", Tống Chân cũng không đành từ chối nữa, thấp giọng nói câu cảm ơn, đem áo quấn chặt.

Nhờ chất liệu lông dê, thân thể từ từ ấm lên.
Thực tập sinh thuộc phòng thí nghiệm phụ và mấy người bọn họ làm việc ăn ý mười phần, thuốc mới được dùng một lượng mà tình hình Trúc Nghi đã dần chuyển biến tốt đẹp......
Nửa giờ trôi đi, Tống Chân và Tả Điềm đem nỗi lo trong lòng bỏ ra ngoài, hỗn loạn đã giảm xuống cấp hai.

Tuy rằng vẫn còn chưa dứt điểm, nhưng đã qua thời kỳ nguy hiểm......
Tống Chân nhìn về phía Trúc Tuế, Trúc Tuế hiểu ý, quay người bước ra cửa.
Người nhà ở bên ngoài cửa chính thấp thỏm chờ đợi.

Trình Lang cũng lưu lại, dựa vào tường chờ kết quả.
Cửa mở ra, mọi người ở hành lang đều xông tới.
Bác trai bác gái mang theo hoang mang, xen lẫn bồn chồn, "Như, như thế nào rồi?"
Lại tự lẩm bẩm, "Chỉ cần tiểu Nghi không có việc gì liền tốt rồi......"
Đây là đã làm tốt công tác chuẩn bị cho việc sinh non.
Thật giống như đang tiến vào hỗn loạn giai đoạn hai, bệnh viện cơ bản đều bó tay, không có biện pháp điều trị.
Liếc mắt thấy vẻ mặt căng thẳng của Vinh Mạc, Trúc Tuế âm thầm thở dài trong lòng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, "Là cháu quá nghiêm túc khiến mọi người hiểu lầm rồi sao? Bên trong vẫn ổn, chị Tống đã áp chế được."
Câu này vừa nói ra, mọi người ở đây đã tính đến chuyện xấu nhất có thể xảy ra, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Vui mừng quá đỗi, phản ứng đầu tiên trái ngược, không nói nên lời.
"Thật sao?" Phút chốc, Vinh Mạc còn ngờ vực, hỏi ngược lại.
"Tuế Tuế, có thật không? Cháu không lừa hai bác chứ?" Bác gái cũng kích động.
"Sao có thể?!" Trình Lang ngạc nhiên đến mức hai mắt mở to.
Trúc Tuế không thèm để ý đến Trình Lang, đối với Vinh Mạc gật đầu, chắc chắn nói, "Anh rể, là thật"
"Không tin thì chính anh đi vào xem thử xem."
"Bác trai, bác gái, bác Vinh, chị ấy đã thoát khỏi nguy hiểm.

Bất quá, muốn hoàn toàn bình phục, còn phải cần thêm chút thời gian."
Trúc Tuế vừa mới nói xong, không để cô nói thêm, Vinh Mạc đã vọt vào trong phòng bệnh.
Thoáng chốc, Vinh Mạc rất nhanh trở ra cùng với hốc mắt đỏ ửng, kích động nức nở nói, "Bố, mẹ, là thật! Hỗn loạn khống chế được.

Tiểu Nghi đã ổn rồi!"
Bác gái che miệng, nước mắt lăn dài, "Thật tốt quá.

Này là sự thật.....!Thật tốt quá."
Tuy rằng bác trai và phó viện trưởng Vinh im lặng, nhưng hô hấp đều nặng hơn vài phần, trong mắt ẩn ẩn ngấn lệ, gật đầu thật mạnh.
Duy chỉ có mình Trình Lang là nhíu mày thật sâu, "Sao có thể? Cô ta như thế nào......"
Trúc Tuế không chút khách khí, "Hai người bọn cô đều làm nghiên cứu thuốc thử Z.

Tiến sĩ Trình cô không biết, thì tôi càng không có khả năng biết."
Trình Lang nghẹn lời, Trúc Tuế: "Tôi nghĩ đợi lát nữa cô vẫn là hỏi chị ấy đi."
Ánh mắt Trúc Tuế ánh là một tia khinh thường, "Cùng làm một nghiên cứu, chị ấy như thế nào có thể làm được? Không thể đâu.

Rất kỳ quái, có đúng không?"

Kẻ ngốc nghe cũng hiểu đây là Trúc Tuế đang buông lời châm chọc.

Nhưng mà sự thật ở trước mặt, Trúc Nghi lại là con dâu của phó viện trưởng Vinh.

Trình Lang không cam lòng, suy xét tình thế, đem lời muốn nói ra nuốt ngược trở vào, câm lặng, tự chính mình tránh qua một bên.
Nhưng thật ra vẫn thể hiện qua ánh mắt, trong lòng Trúc Tuế thầm nói.
*
Một giờ sau, xác định tuyến thể hoàn toàn bình phục, Tả Điềm giúp Trúc Nghi gỡ bỏ thiết bị.
Tống Chân dặn dò, "Trúc tiểu thư, đây là phương thức của chúng tôi.

Trước mắt, chị ở lại quân khu ba dùng thuốc.

Nếu tái phát......!Tóm lại, có vấn đề gì thì cứ liên lạc, chúng tôi sẽ tận lực giúp đỡ chị."
"Tuyến thể vừa mới trải qua hỗn loạn, chỗ khác cũng không có vấn đề gì.

Chính là có yêu cầu, chị phải nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày ở nhà.

Hai ngày này trừ bỏ bạn lữ, không được tiếp xúc với pheromone của AO khác......"
Vinh Mạc đỡ Trúc Nghi, Tống Chân đi bên cạnh căn dặn.

Một đường đem người đưa đến thang máy trước, từ đầu tới cuối đều mang vẻ mặt nghiêm túc.
"Cô Tống, hôm nay thật sự là cảm ơn cô.

Lời cô dặn, chúng tôi sẽ làm theo.

Cô tiễn chúng tôi đến đây là được rồi." Vinh Mạc ôm Trúc Nghi, hướng về phía Tống Chân nói.
Trúc Tuế nhìn hành lang, cũng nói, "Chị còn chưa khoẻ thì quay lại đi.

Phó viện trưởng Vinh đang chờ, bác ấy có chuyện muốn nói với chị."
Chỉ nói gỏn gọn như vậy, nhưng trong lòng mọi người đều ngầm hiểu, hôm nay Tống Chân cũng xem như đã lập công, đương nhiên phó viện trưởng muốn tìm cô để khen ngợi.
Thêm nữa, phó viện trưởng Vinh còn là bố chồng của Trúc Nghi, tầng quan hệ này, khẳng định sẽ có ngoại lệ khác cho Tống Chân.
Tống Chân xác thật không thoải mái, liền đồng ý.
Nhìn mọi người bước vào thang máy, Tống Chân nghĩ đến cái gì, "Khoan đã, Trúc tiểu thư, áo khoác của chị."
"À, đưa cho tôi đi." Trúc Nghi ra ngoài cũng đã được một lúc, có lẽ cô ấy cũng cảm thấy lạnh.

Tống Chân trở tay liền đặt lên trên người cô ấy.

Bỗng nhiên được phủ thêm áo không khỏi khiến Trúc Nghi ngẩn người.
Tiếp theo, Trúc Nghi mau chóng quay sang chỗ Trúc Tuế: "Tuế Tuế, hôm nay cũng cảm ơn em.

Cảm ơn em đã đưa chị đến đây."
Trúc Tuế theo chân hai bác của mình rời đi, chờ thang máy khép lại.

Lúc này, Tả Điềm mới quan tâm tiến lên hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Tống Chân.

Tống Chân chỉ cười cười, "Không sao đâu."
Rũ mắt một cái lại chớp mắt, Tống Chân nói: "Bạn tốt, cậu đi gặp phó viện trưởng Vinh đi.

Tớ đi tìm Trình Lang."
Ngưng vài giây, quả quyết, "Đây cũng là thời điểm để nói đến chuyện phòng thí nghiệm phụ."
*
Thời điểm Tống Chân nhìn thấy Trình Lang là khi cô ta đang ở văn phòng cá nhân của mình.
Mặt Trình Lang lạnh như sương đêm, "Cô là tới để khoe việc bản thân đã thành công ngăn chặn được hỗn loạn giai đoạn hai với tôi à?"
Tống Chân không phải tới để cãi nhau, lắc đầu, đi thẳng vào vấn đề, "Trình Lang, tôi muốn tiếp tục tham gia thực nghiệm."
Trình Lang ngẩn ra, con người tối sầm, nói, "Cô thực sự chỉ đến tìm tôi để nói cái này?"
"Tôi mới vừa cứu được mở thai phụ thoát khỏi hỗn loạn giai đoạn hai.

Hiện tại, tôi có tư cách để đàm phán với cô."
Đàm phán......
Trình Lang lặp lại, trong lòng tự nhấm nuốt hai chữ này, ngón tay nắm chặt một chốc, lại cưỡng bách chính mình thả lỏng.
Khắc chế cảm xúc, Trình Lang nói: "Cô muốn nói chuyện gì? Cô muốn khôi phục phòng thí nghiệm phụ?"
"Không." Tống Chân dứt khoát, lại làm Trình Lang sửng sốt.
Tống Chân: "Hạng mục đã thăng thành cấp S, phòng thí nghiệm phụ tồn tại là không phù hợp với quy định của pháp luật.

Tôi muốn dẫn mấy người nữa đến gia nhập vào phòng thí nghiệm chính."
Qua một thoáng, giọng Tống Chân dịu lại, "Tôi đã tìm được chỉ số của "thuốc điều hoà".

Chỉ cần một khoảng thời gian......!thuốc thử Z, không lâu nữa, phải chờ ra thử nghiệm lâm sàng.

Cô cũng như hạng mục này đều yêu cầu tới tôi.

"
Trong giới học thuật, ai cũng đều biết, thuốc ổn định là hạng mục nghiên cứu phát minh mười mấy năm của quân khu ba, mà chỗ khó là ở thành phần của "thuốc điều hoà".
Dựa vào thực tế, ở thời điểm nghiên cứu phát minh thuốc thử Z, cả Tống Chân lẫn Trình Lang đều hiểu, việc này là một cửa ải khó khăn, hai người đều từng bị mắc kẹt ở đó.

Nghiên cứu phát minh "Thuốc Điều Hòa" đã được tiến hành song song cùng lúc với khoảng thời gian hạng mục nghiên cứu bắt đầu......
Tới tận bây giờ, Tống Chân mới nói cô đã tìm được chỉ số......
Ánh mắt Trình Lang mơ hồ, chớp mắt một cái, cười nhạo, "Đồng dạng nghiên cứu, nghiên cứu phát minh "Thuốc Điều Hoà" giống với nghiên cứu thuốc.

Cô có thể tìm được, tôi lại tìm không được sao?"
"Tôi không có ý như kia.

Nhưng không biết cách, chỉ sợ cô tìm đến hoa mắt, càng mất thêm nhiều thời gian." Gián đoạn một lát, Tống Chân định ra tâm tư, vứt bỏ thành kiến lại chân thành nói, "Bất luận có ra sao, cô với tôi vẫn luôn là cộng sự tốt của nhau.

Cô cần tôi bởi tôi có độ nhạy bén với thành phần thuốc, tôi cũng cần cô bởi cô có năng lực về việc nghiên cứu thành phần thuốc.

Chỉ còn một bước....Hà tất......"
Tống Chân: "Cô cũng hy vọng hạng mục có thể thành công.

Nếu tôi đã không so đo hiềm khích trước đây, thì cô......!Bỏ qua điểm mấu chốt trong lòng đó, hẳn là so với tôi vẫn ít......"
Ở chỗ Tống Chân không nhìn được, tay Trình Lang gập lại, nắm chặt.
Chốc chốc, Trình Lang quay mặt đi tới, nhẹ nhàng nói, "Được thôi."
Không cho Tống Chân cơ hội để vui mừng, Trình Lang lại nói, "Chỉ cần em quay trở về bên cạnh tôi, những thứ còn lại đều được chấp nhận."
Thân mình Tống Chân cứng lại.
Trình Lang lặp lại một lần, Tống Chân không dám tưởng tượng.
Trình Lang cười lạnh, "Nếu hạng mục này đối với em quan trọng như vậy, việc phục hôn kia cũng không có là gì đâu nhỉ?"
Tống Chân: "Tôi không đùa với cô......"
"Tôi không nói đùa.


Từ lúc bắt đầu học đại học, em luôn như thế, bận rộn với các loại hạng mục, nghiên cứu khoa học cùng công tác.

Trước nay đều đặt lên trên hết.

Năm đầu tiên tôi xuất ngoại, mỗi lần muốn tìm em......"
Tống Chân không thể nghe thêm được nữa, thật vất vả cô mới đè nén được mớ cảm xúc hỗn độn đó xuống.

Lúc này lại ngo ngoe, rục rịch trỗi dậy, Tống Chân đột ngột nâng cao giọng: "Trình Lang! Tôi không muốn nói chuyện tình cảm cá nhân với cô!!"
Không muốn nói, cũng không thể nói.
Cô không muốn......!lại đem miệng vết thương xé rách.
Trình Lang lặng yên, rất mau thấy đổi, kiên quyết, "Thứ tôi cần là cái này."
Không ai chịu nhường ai, Tống Chân khẽ đóng mắt lại, "Cô xác định rồi sao?"
Nhận được hồi đáp một cách chắc nịch.

Trình Lang cho rằng Tống Chân sẽ nhượng bộ.

Đổi lại, Tống Chân đỡ trán nói, "Xem ra, tôi tới đây tìm cô là một sai lầm."
Trong khi Trình Lang còn đang ngơ ngác, Tống Chân đã xoay người bước đi.
*
Đưa Trúc Nghi đến bên cạnh xe, Trúc Nghi đem Trúc Tuế kéo đến bên người, lén nói mấy câu.
Đi theo Trúc Nghi đến chỗ trống, yên tĩnh, Trúc Nghi đưa áo choàng đưa cho Trúc Tuế.
"Em nghe này."
Trúc Tuế: "?" hơi thở xung quanh có hương cảm quýt nhàn nhạt.
Trúc Tuế nghĩ rằng Trúc Nghi đối với thân phận của Tống Chân có điều hoài nghi, muốn hỏi, Trúc Nghi đã thở dài nói, "Từ tận đáy lòng chị thực sự cảm kích cô Tống.

Điểm này, vô luận như thế nào cũng đều sẽ không thay đổi.

Cho nên, Tuế Tuế......"
"Em hãy thành thật trả lời chị.

Vì sao, khi cô ấy dùng quá áo khoác của chị lại có mùi hương tin tức tố của em?"
Trúc Tuế sững người, chậm rãi mới nhận thức được, mùi pheromone của cô chỉ hơi phảng phất, nhưng cũng không tránh được thính giác của người trong nhà.
Ngập ngừng ngẩng đầu nhìn Trúc Nghi, Trúc Tuế nhớ rõ, cái áo này là chính mình đưa cho Tống Chân......
Ái ngại, trầm mặc, trong lòng Trúc Tuế chỉ có một câu, này, đây là có ý tứ!
*
Tống Chân đi gặp phó viện trưởng Vinh.
Chờ Trình Lang cũng được gọi lên, Tống Chân và Tả Điềm liền ngồi ở phía đối diện của phó viện trưởng Vinh.
Quả thật, như đang làm trò trêu tức Trình Lang, phó viện trưởng Vinh hướng Tống Chân xác nhận, "Cho nên, các cô là muốn xin thành lập tổ nhóm nghiên cứu thuốc thử Z thứ hai, đúng không?"
Tống Chân gật đầu, "Dạ.

Đúng vậy ạ."
Tạm ngừng, lại thẳng thắn bộc bạch, "Còn có, cháu muốn viện nghiên cứu khoa học khởi tố tới toà án quân sự."
"Khởi tố, Trình Lang xâm chiếm thành quả nghiên cứu khoa học của người khác.

Bởi vì năm đó hạng mục thuốc thử Z, là cháu tạo nên."
Trình Lang ngây ra như phỗng.
Theo bản năng, nắm chặt tay.

Vừa định phản bác nói hạng mục năm đó tạo ra chỉ là hình thức ban đầu, là các cô cùng nhau khai triển.

Tính ra, Tống Chân có cáo trạng cũng không có khả năng thành lập tội danh......
Tống Chân nói ra mục đích chính của bản thân: "Cháu muốn khiếu nại nhằm khôi phục danh hiệu người sáng lập hạng mục thuốc thử Z,.":,,.
- ---.

Bình Luận (0)
Comment