Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà

Chương 13

Sáng hôm sau, Hà Nguyệt tỉnh lại, ngoài ý muốn phát hiện Từ Thanh Dương ngày thường sớm ra cửa còn chưa dậy.

Nàng ở trong lòng ngực hắn xoay người, cẩn thận đánh giá hắn ngủ, có thể là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, khi ngủ hắn còn rất đáng yêu.

Nàng sờ sờ lông mày Từ Thanh Dương, đi xuống đôi mắt, cái mũi, cuối cùng dừng lại ở trên môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve môi hắn.

Mới vừa chạm vào, đã bị hắn há mồm ngậm lấy.

Từ Thanh Dương thật ra đã sớm tỉnh, chỉ là ôm nàng cảm giác quá mức thoải mái, vì thế liền ôm người nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn mở mắt ra, trong miệng còn hàm chứa đầu ngón tay nàng, hàm hồ nói: "Không muốn đi lên?" Sau khi nói xong còn ám chỉ mà đâm một cái về phía trước.

Hà Nguyệt ngượng ngùng, lại bị hắn ái muội va chạm, hoang mang rối loạn rút tay về: "... Ha ha chàng tỉnh rồi, có đói bụng không, ta đi làm bữa sáng nhé?" Nói xong liền hướng xuống giường muốn chạy, lại bị Từ Thanh Dương kéo lại, ấn ở trên giường hung hăng hôn một hồi mới buông tha nàng.

"Đúng rồi, hôm nay muộn như vậy rồi sao chàng còn chưa ra ngoài? Bên quân doanh không vội sao?" Hà Nguyệt một bên ăn sáng, một bên tò mò hỏi.

Từ Thanh Dương duỗi tay gắp một đũa dưa góp, nhàn nhạt nói: "Hôm nay ta nghỉ ngơi."

Nghỉ ngơi sao? Thật tốt quá, vậy hôm nay sẽ có người hỗ trợ, Hà Nguyệt tâm tình rất tốt, ăn cơm so với bình thường nhanh hơn vài phần.

Ăn xong cơm sáng, Hà Nguyệt chịu đựng ánh mắt cười nhạo của Từ Thanh Dương, đem chính mình bọc kín mít mới cùng hắn đi ra ruộng.

Bắp đã cao đến bụng, Hà Nguyệt ở phía trước nhổ cỏ, Từ Thanh Dương theo sau cuốc đất.

Gần tới 11 giờ, Từ Thanh Dương nhìn Hà Nguyệt mồ hôi đầy đầu, cố ý nói: "Ta đói bụng, nàng về trước nấu cơm đi."

Hà Nguyệt gật gật đầu, chỉ cho rằng hắn thật sự đói bụng: "Ta đây đi về trước, chàng cuốc xong cũng nhanh trở về nhé."

Chờ Hà Nguyệt đi khỏi, Từ Thanh Dương đẩy nhanh tốc độ, cuốc xong đất lại đem cỏ dại nhổ nốt.

Hà Nguyệt giữa trưa chưng một chén trứng, lại nấu một chén mì, ăn cùng với đĩa dưa góp mà một vị tẩu tử tặng.

Bữa cơm vô cùng đơn giản, hai người lại ăn vô cùng thỏa mãn.

Buổi chiều Lý tẩu tử qua đây, nói rằng trong nhà nàng ấy có trứng gà sắp nở, hỏi nàng có muốn hay không, có thể đưa mấy quả cho nàng.

Hà Nguyệt nghĩ nghĩ, liền đáp ứng đưa cho nàng ấy mấy quả trứng gà coi như trao đổi, liền sai sử Từ Thanh Dương đi làm chuồng gà cho nàng.

Từ hôm nay, tiểu nông nữ Hà Nguyệt muốn trở thành phú bà dưỡng gà Hà Nguyệt.

Từ Thanh Dương nghe được nàng nói xuy một tiếng, "Vậy xin hỏi nàng tính toán nuôi mấy con gà?"

Hà Nguyệt ngượng ngùng vươn ba đầu ngón tay: "Ba con."

Nàng thấy Từ Thanh Dương vẫn luôn cười nàng, ngay sau đó không phục nói: "Chàng đừng xem thường ta, đến lúc đó gà mái đẻ trứng, trứng lại nở thành gà con, không phải càng ngày càng nhiều sao."

Từ Thanh Dương cũng không cùng nàng tranh cãi, ngoài miệng đáp lời nàng: "Ừm ừm, đã biết, chúc nàng sớm ngày thành công." Trong lòng nghĩ đến lúc đó nếu là thật sự sinh nhiều như vậy, chuồng gà khả năng không đủ lớn, bên tổ chức khả năng cũng sẽ không cho phép.

Nhưng là nhìn nàng cao hứng phấn chấn, Từ doanh trưởng quyết định trước không cần đả kích nàng.

Sáng hôm sau, Hà Nguyệt mang theo mang theo tiền cùng phiếu, theo xe đi lên huyện thành.

Các tẩu tử khác đi thăm hài tử, Hà Nguyệt lại tới Cung Tiêu Xã đi dạo, đi một chuyến vẫn là không thấy thứ muốn mua, cuối cùng chỉ mua một khối vải dệt, tính toán làm thêm cho Từ Thanh Dương bộ nội y.

Từ Cung Tiêu Xã đi ra, nàng bị một nữ nhân đụng phải một cái, "Xin lỗi." Đối phương xin lỗi, rồi vội vàng rời đi.

Hà Nguyệt nhìn chằm chằm vào bóng dáng người nọ, không phải bị đâm đau, nàng híp mắt, người kia hình như mua bột mì?

Nàng lặng lẽ đánh giá xung quanh một hồi, nhìn thấy có người từ một gian đi ra, trong tay cầm cái gói giống như bột mì.

Nàng học người khác gõ gõ cửa, đối phương mở cửa thấy nàng, liền xua xua tay nói nàng đi nhầm.

Hà Nguyệt nhìn bên trong chợt lóe qua bóng người, nhỏ giọng nói: "Có bột mì sao?"

Đối phương ngay sau đó trở nên cảnh giác, ánh mắt nhìn từ trên nhìn xuống nàng.

Hà Nguyệt ra vẻ trấn định, lão thần khắp nơi nói: "Muốn phiếu hay tiền, ta đều có." Nàng đem túi phiếu lộ ra để đối phương có thể thấy.

Đối phương lặng một chút ngay sau đó mở miệng nói: "Tiền cùng phiếu gạo đều phải có, hơn nữa giá cả còn đắt hơn gạo."

"Được, cho ta năm cân đi." Hà Nguyệt vui vẻ, đem phiếu với tiền đưa cho hắn, cầm bột mì vui vẻ rời đi.

Về đến nhà, nàng lập tức đem bột mì vừa mới mua ra làm bánh nướng, rải chút hành thái nhỏ lên trên, lại chiên mấy quả trứng, khiến nàng không khỏi nhớ về bánh rán hành ở hiện đại.

Chờ Từ Thanh Dương trở về, nàng từ trong ngăn tủ lấy ra một chai rượu, cao hứng rót cho hắn một ly.

Từ Thanh Dương nhướng mày liếc nhìn nàng một cái, cũng không biết vật nhỏ này hôm nay làm sao, cao hứng như vậy.

Hà Nguyệt ở hiện đại chính là tiểu cô nương ngoan ngoãn, uống rượu không được mấy lần, rượu này nồng độ không thấp, nàng nhấp một ngụm nhỏ, đã cay đến le lưỡi.

So sánh thì tửu lượng Từ Thanh Dương lợi hại hơn nhiều, uống hai ba ly mặt cũng không đổi sắc.

"Tửu lượng chàng thật tốt." Hà Nguyệt hâm mộ mà nhìn hắn, cái miệng nhỏ học hắn uống, bất tri bất giác cũng uống hai ly.

Từ Thanh Dương dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, thấy khuôn mặt nhỏ hồng hồng ngốc nghếch cười, ánh mắt mang theo hơi nước, khóe mắt cũng dần dần đỏ lên.

Chờ nàng nóng bắt đầu xả quần áo, Từ Thanh Dương liền hoàn toàn ngồi không yên, hắn trong đầu đánh chủ ý xấu, thanh âm mềm mại nói: "Nóng sao?"

Hà Nguyệt giãy giụa cởi quần áo, quần áo làm sao cũng không cởi được, nàng nghe thấy Từ Thanh Dương nói, nhìn hắn, đáng thương vô cùng nói: "Nóng."

Từ Thanh Dương trong mắt mang theo ý cười, mê hoặc nói: "Có cảm thấy trong phòng rất buồn không?"

Hà Nguyệt gật gật đầu, đúng vậy, thật buồn cũng thật nóng.

"Ta đây mang nàng ra sân chơi đánh đu được không?"

Thấy Từ Thanh Dương hướng nàng duỗi tay, Hà Nguyệt có chút ngo ngoe rục rịch, có thể do hắn hiếm có dịp ôn nhu, làm nàng cũng vươn tay, đem tay bỏ vào lòng bàn tay hắn.

Hà Nguyệt bị hắn bế lên xích đu, vui sướng đung đưa chân, quay đầu thúc giục nói: "Chàng đẩy giúp ta."

"Ha ha ha ha ha... Thật cao... Thật lạnh... Gió thổi thật thoải mái..." Có thể là bởi vì say, Hà Nguyệt chơi giống hài tử, thỉnh thoảng cất tiếng cười to, tiếng cười như chuông bạc rất dễ nghe.

Từ Thanh Dương đứng ở sau nàng, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng không cẩn thận té ngã.

Chờ khi đu dây hạ xuống lại đỡ nàng eo, nhẹ nhàng đẩy, Hà Nguyệt sợi tóc ở không trung bay múa, phất trên mặt hắn còn mang theo hương thơm nhàn nhạt.

Chơi một hồi lâu, Hà Nguyệt rốt cuộc chơi đủ rồi, "Được rồi, để ta xuống dưới đi."

Từ Thanh Dương tiếng nói trầm thấp, cánh tay ôm lên eo nhỏ của nàng, "Nàng chơi xong rồi, chính là ta còn chưa có chơi đâu."

Hà Nguyệt gật gật đầu, đúng thật là nên đổi hắn chơi, hưng phấn muốn đi xuống: "Vậy đến lượt ta giúp chàng đẩy đi, thả ta xuống."

Hà Nguyệt không đẩy nổi cánh tay trên eo, kỳ quái hỏi: "Sao không chịu buông ra?"

Từ Thanh Dương ngồi lên xích đu, đem nàng ôm lên đùi mình: "Ta cảm thấy như vậy tương đối tốt."

Sau khi nói xong để nàng bắt lấy tay vịn, hai chân dùng sức đẩy, xích đu liền bắt đầu lung lay.

"Như vậy quá nguy hiểm... Ta muốn đi xuống..." Hà Nguyệt hoảng sợ bị hắn ôm vào trong ngực, rốt cuộc cảm giác được một tia không đúng, hạ vật cứng rắn dưới mông làm nàng tức khắc có dự cảm không tốt.

Bàn tay Từ Thanh Dương bò lên trên, chuẩn xác bắt lấy nhũ thịt no đủ trước ngực nàng, tay trái cũng không rảnh, đi xuống giữa hai chân nàng tìm kiếm.

Hà Nguyệt khó nhịn mà vặn vẹo thân mình, muốn cự tuyệt: "Không cần... Chàng muốn làm gì... Ta không chơi..."

"Ngoan... Chúng ta vừa mới bắt đầu chơi, chơi thêm một chút." Bàn tay cách quần lót bắt đầu xoa bóp huyệt khẩu, không bao lâu, dâm dịch chảy ra đem quần lót thấm ướt.

Hai chân Từ Thanh Dương tiếp tục đưa đẩy, xích đu lại đung đưa, Hà Nguyệt gắt gao nắm lấy bàn tay trước ngực nàng, Hà Nguyệt bị bắt ngửa đầu ra sau tiếp nhận nụ hôn của hắn.

"A ha..." Hà Nguyệt bị hôn mặt đỏ bừng, móng tay dùng sức bấu vào cánh tay hắn, Từ Thanh Dương bất tri bất giác đem quần nàng thoát đi, nâng mông nàng, huyệt khẩu không hề che chắn đụng phải quy đầu nóng bỏng.

Khuôn mặt nhỉ của nàng đỏ lên, "Chàng... Sẽ không muốn ở chỗ này..." Nàng ẩn ẩn đoán được ý của Từ Thanh Dương, không thể tin được hắn lại lớn mật như vậy.

Trả lời nàng là những nụ hôn dày đặc của hắn, tiếp theo côn th*t đã sớm ngẩng đầu chờ đợi rốt cuộc cắm vào, thình lình lao tới làm hai người đều kinh hô ra tiếng.

"Ôm chặt ta." Từ Thanh Dương thấp suyễn một tiếng, tiếp theo hai chân dùng sức đẩy, xích đu mang theo hai người đi lên.

"Không cần... Không cần... Thật đáng sợ..." Hà Nguyệt bị kích thích kinh thét chói tai, theo xích đu đong đưa, tiểu bức côn th*t khi thì rút ra, khi rơi xuống lại hung hăng cắm đi vào.

Dưới tác dụng của trọng lực, côn th*t cắm vào sâu xưa nay chưa từng có, Hà Nguyệt hoài nghi bụng nàng có bị đâm xuyên qua không.

Từ Thanh Dương phối hợp với xích đu đong đưa, mỗi lần đều là nguyên cây hoàn toàn đi vào, vách thịt mềm mại gắt gao mà kẹp lấy côn th*t, khoái cảm làm hắn nhịn không được kêu rên ra tiếng: "Thật chặt..."

Hà Nguyệt bị hắn đại khai đại hợp thọc vào rút ra, hai má đào hồng, khóe mắt rưng rưng, trong cơ thể từng trận tê dại làm nàng thanh âm rách nát, một câu hoàn chỉnh cũng nói không ra.

"A ha... Không được... Thật sự không được... Ha... Muốn hỏng rồi..." Nàng phát hoảng, tiểu huyệt liều mạng mút lấy côn th*t bên trong, ngược lại bị côn th*t trướng đại một vòng cắm càng sâu, nhục bích cũng bị căng ra.

Tiểu huyệt phía dưới của Hà Nguyệt hàm chứa côn th*t, hai tay của hắn dùng sức đem nàng ôm vào trong ngực, tốc độ ngày càng nhanh, đem nàng đâm ưỡn thẳng thân mình.

Ý thức dần dần tan rã, miệng nàng lung tung kêu to: "A a a... Muốn hư rồi... Ô a... Sắp hỏng rồi..."

Bụng nhỏ một trận co rút, thân thể dưới tác dụng của trọng lực nhanh chóng co thắt, cuối cùng thét chói tai phun ra từng luồng dâm dịch ấm áp.

Từ Thanh Dương đẩy nhanh tốc độ, không hề đè nén bản thân, điên cuồng thẳng lưng, đem tinh dịch nóng bỏng tưới vào chỗ sâu trong tiểu bức.

- ---------------------------------

Nhân đây chúc tất cả các bạn nữ có ngày 20/10 vui vẻ nhaaa:<<
Bình Luận (0)
Comment