*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hôm sau Hà Nguyệt đi nhờ xe đến huyện thành, không khí nơi đây rõ ràng trở nên rất khẩn trương.
Tâm tình Hà Nguyệt trầm trọng, nàng biết lịch sử kia muốn bắt đầu rồi, nàng tuy rằng biết sau cơn mưa trời lại sáng. Nhưng trước khi trời sáng lại có quá nhiều người phải trả giá đại giới, dựa vào mình nàng, căn bản không thay đổi được gì.
Cả buổi sáng Hà Nguyệt có chút uể oải, các tẩu tử quan tâm nàng, nàng cũng chỉ nói là nàng say xe.
Sắp đến ngày nghỉ, lần này không ít tẩu tử tới huyện thành, đều là muốn đón bọn trẻ về nhà.
Nàng thừa dịp mọi người tách ra, đi vào cửa hàng lần trước mua bột mì, người mở cửa nhìn thấy nàng, cũng coi như là quen biết, bởi vậy lần này mua rất thuận lợi.
Mua bột mì xong, nàng lại chạy tới Cung Tiêu Xã và tiệm gạo, lần này mua xong, trong khoảng thời gian ngắn nàng không muốn lại đến đây, vì thế mua rất nhiều đồ, ngay cả thịt cũng vậy.
Chờ đến khi nàng cầm theo đồ trở lại xe, thỉnh thoảng còn có người trộm đánh giá đống đồ trên tay nàng.
Một lúc sau, mấy tẩu tử đi đón bọn nhỏ mới khoan thai lên xe, đây là lần đầu tiên Hà Nguyệt nhìn thấy nhiều trẻ con như vậy, ít cũng phải mười mấy đứa, cực kỳ náo nhiệt.
Hà Nguyệt lấy ra ít kẹo trong túi, bọn nhỏ cao hứng muốn hỏng rồi, miệng ngọt như mật nói: "Cảm ơn thẩm thẩm."
Về đến nhà, Hà Nguyệt nghĩ đến thịt hôm nay mua mà muốn chảy nước miếng, cũng không muốn đem nấu, kêu Từ Thanh Dương đặt cái giá nướng thịt, đem thịt trực tiếp để lên nướng.
Bất quá lần này Hà Nguyệt cũng không dám uống rượu, nghĩ đến lần trước uống say bị thao eo đau vài ngày, nói thế nào cũng không uống.
Từ Thanh Dương đáng tiếc xuy một tiếng, xem ra không dễ lừa như vậy.
Ăn cơm no, trên người đầy hương vị thịt nướng, Hà Nguyệt tắm xong, mặc váy ngủ ngồi ở xích đu trong viện, nhàn nhã đung đưa chân hóng gió.
Tóc Từ Thanh Dương còn nhỏ nước, trong tay cầm một kiện áo khoác đi ra, tròng lên vai Hà Nguyệt, đem nàng nhấc lên, ngồi xuống xích đu ôm nàng vào ngực.
Nhẹ nhàng đẩy xích đu, Hà Nguyệt nằm trong lòng ngực Từ Thanh Dương, nhanh chóng mơ màng ngủ mất, cuối cùng bị hắn ôm về giường ngủ lúc nào không hay.
Hôm sau, giữa trưa cơm nước xong, Lâm tẩu tử mang theo hai con gái qua đây.
"Chào tẩu, chào mấy đứa." Hà Nguyệt nhìn hai tiểu cô nương yêu thích không thôi, lấy ít kẹo đặt vào tay bọn chúng.
Thấy Lâm tẩu tử gật đầu, chúng mới vui vẻ nói cảm ơn: "Cảm ơn thẩm thẩm."
"Hai nha đầu này nhát gan, tới chỗ muội mới vui vẻ như vậy." Lâm tẩu tử nhìn bọn chúng chạy tới chạy lui, không khỏi cảm khái.
"Có thể do tuổi còn nhỏ, lớn chút thì tốt rồi." Hà Nguyệt lại cảm thấy hai tiểu cô nương đều ngây thơ đáng yêu, có con gái như vậy cũng không tồi.
Trên đường trở về, tiểu cô nương hỏi Lâm tẩu tử: "Thẩm thẩm thật tốt, con rất thích thẩm ấy, lần sau con có thể tới đây chơi không?"
Lâm tẩu tử mỗi tay nắm một đứa, cười ôn nhu: "Đương nhiên có thể, chỉ cần thẩm thẩm đồng ý là được."
Bất quá nàng lại bỏ thêm một câu: "Còn cần Từ thúc thúc đồng ý nữa." Hà Nguyệt cùng Từ doanh trưởng cảm tình tốt, nàng sợ con gái không cẩn thận quấy rầy đến hai vợ chồng.
Buổi tối nằm ở trên giường, Hà Nguyệt rúc trong lòng ngực Từ Thanh Dương, đôi mắt chờ mong nhìn hắn: "Chàng thích con trai hay con gái?"
Từ Thanh Dương nhéo nhéo cổ nàng, tùy ý nói: "Đều được."
Hà Nguyệt bất mãn ngồi dậy: "Sao có thể tùy tiện được? Chàng có phải một chút cũng không để ý hay không?"
Từ Thanh Dương ngây người một chút, hắn cũng chưa nói gì cả, sao lại biến thành hắn không để bụng rồi? Trọng điểm là, ngay cả bóng dáng hài tử còn chưa có đâu.
Từ Thanh Dương trực tiếp dùng hành động đáp lại nàng.
Hắn cúi đầu một bên hôn nàng một bên thoát quần áo, môi dừng trên cổ nàng, nặng nề liếm mút vài cái.
"A ha..."
Tiếng rên rỉ yêu kiều làm con ngươi Từ Thanh Dương thâm thúy thêm vài phần, động tác trên tay cũng nhanh hơn, đem nàng một hai cái lột sạch sẽ.
côn th*t cương cứng để ở miệng huyệt, cũng không đi vào, ở bên ngoài không ngừng cọ xát, chọc cho Hà Nguyệt ngứa ngáy khó nhịn.
"Ha... Chàng... Không tiến vào sao..." Hà Nguyệt khó hiểu nhìn hắn.
Từ Thanh Dương đôi tay nắm lấy nhũ thịt tròn trịa trước ngực nàng, cực đại quy đầu phía dưới đã ướt đẫm dâm dịch, hạ eo đem côn th*t chen vào lối đi chặt chẽ.
côn th*t Từ Thanh Dương bị vách thịt phía trong liếm mút tràn ngập khoái cảm, thịt mềm kiều nộn không ngừng xô đẩy co bóp, khiến hắn nhịn không được bắt đầu trừu động.
côn th*t một lần lại một lần thâm nhập vào sâu hoa huy*t, hung hăng va chạm, Từ Thanh Dương cúi đầu liếm láp da thịt trên người nàng, kích khởi từng đợt tê dại.
Hắn bóp mông nàng hung hăng va chạm vài lần, nàng thân mình banh đến gắt gao, nhịn không được há mồm thở hổn hển.
Hai chân nàng câu lấy eo hắn, côn th*t hoàn toàn đi vào lại nhích thêm vài phần, nhũ thịt trước ngực bị hắn không ngừng nhào nặn đủ loại hình dạng.
Từ Thanh Dương thình lình nâng lên một chân nàng, nhanh chóng thọc vào rút ra, hai mảnh thịt trai theo đó cũng bị đâm đến đỏ bừng.
Hà Nguyệt vô thức nắm lấy khăn trải giường, khoái cảm giống như bọt sóng đánh úp lại, ngón chân không tự giác cuộn tròn.
Nàng khẽ cắn môi, tiếng rên rỉ yêu kiều như có như không từ trong cổ họng tràn ra, "Ha..."
Bụng nhỏ chua xót làm Hà Nguyệt vừa thoải mái lại vừa khó chịu, Từ Thanh Dương cúi đầu liếm láp vành tai Hà Nguyệt, đầu lưỡi liếm lỗ tai nàng, dọc theo cổ hôn đi xuống.
Bàn tay to nâng lên cái mông tuyết trắng tròn trịa, Từ Thanh Dương cắm rút ngày càng nhanh.
Hà Nguyệt bị hắn chặn miệng, vô cùng đáng thương mà phát ra thanh âm nức nở, bụng nhỏ bị đâm chọc phát đau.
côn th*t tiến tới chỗ sâu nhất, một lần lại một lần va chạm đến điểm mẫn cảm sâu bên trong, Hà Nguyệt nhịn không được lại kêu lên.
Thân thể không nhịn được co rút, hoa dịch trong suốt chảy ra bị đâm đến sủi bọt văng tung tóe ướt nhẹp cả giường.
Từ Thanh Dương hít một hơi thật sâu, ở trong dũng đạo ướt át nhanh chóng thọc vào rút ra vài chục cái, mới đem tinh dịch nóng bỏng rót vào tiểu huyệt đang không ngừng mấp máy co rút.
Vài ngày sau, bắp ngoài ruộng đã có thể ăn được, Hà Nguyệt đem bắp nấu thử, bắp vừa ngọt vừa mềm, ăn cực kỳ ngon.
Trong khoảng thời gian này, mấy tẩu tử cơ hồ đều bận rộn ở ngoài ruộng, nhà Hà Nguyệt đã lâu không có ai tới chơi. Hà Nguyệt một mình nhàm chán, thấy Tết Đoan Ngọ sắp tới, nàng muốn thử gói ít
bánh chưng.****Bánh chưng Tết Đoan Ngọ của TQ là cái này nè:<Bánh chưng có nhân ngọt cũng có nhân mặn, bên trong có thịt khô, lòng đỏ trứng muối cùng đậu đỏ.
Từ Thanh Dương một bữa có thể ăn bốn cái, không giống nàng ăn một cái đã no không thể ăn thêm, khiến nàng không khỏi tò mò vuốt ve bụng hắn, đồ ăn nhiều như vậy đi đâu hết rồi?
Từ Thanh Dương thấy nàng sờ sờ cũng không để yên, nhịn không được bắt lấy tay nàng, thanh âm khô khốc cảnh cáo: "Còn sờ nữa, không muốn xuống giường?"
Hà Nguyệt sợ tới mức lập tức ngoan ngoãn thu tay lại, kiên quyết không muốn ban ngày tuyên dâm.
Nàng gói mấy chục cái bánh chưng, cầm mấy cái đưa cho vài vị tẩu tử tương đối thân thiết.
Buổi tối mấy hôm sau, Lâm tẩu tử tới nhà, còn mang cho nàng một tin tức tốt: Đã tìm được mèo con.
"Ở thôn bên cạnh, có nhà có mèo con mới sinh, nếu muội muốn ngày mai ta sẽ bảo mẹ ta hỏi một chút."
Hà Nguyệt hết sức vui mừng, rốt cuộc cũng có tin tức, nhưng nàng cũng ngại để người ta lặn lội mang đến cho nàng: "Nếu không vẫn là muội tự đi một chuyến? Có quá phiền toái tẩu không?"
"Không sao, mẹ ta vừa lúc muốn tới đây thăm ta, ta nhờ mẹ tiện đường mang đến là được."
Lâm tẩu tử đã nói như vậy, Hà Nguyệt cũng không tiện từ chối, nàng về phòng cầm mấy khối bánh đã làm đưa Lâm tẩu tử mang về.
Sắp có mèo con, Hà Nguyệt hưng phấn không thôi, suốt một buổi tối đều cao hứng phấn chấn, Từ Thanh Dương nhìn vậy cười nhạo một tiếng, "Còn không phải chỉ là một con mèo thôi sao."
"Chàng biết cái gì?" Hà Nguyệt khó có khi phản bác hắn một câu, cái gì cũng không ngăn cản được tình yêu của nàng đối với mèo con.
Cũng không biết mèo con bề ngoài thế nào, đến đây có sợ hãi hay không, cả tối nàng đều không bình tĩnh được, thậm chí còn quấn lấy Từ Thanh Dương kêu hắn giúp nàng làm ổ cho mèo, chờ khi mèo con đến liền có chỗ để ngủ.
Từ Thanh Dương không quen nhìn lực chú ý của nàng bị mèo cướp đi, dứt khoát đem người ném lên giường, hai chân kẹp lấy chân nàng, cảnh cáo: "Ngủ! Nếu không chúng ta còn có thể làm việc khác."
Hà Nguyệt lập tức an tĩnh, so với mèo nàng vẫn quan tâm cái eo nhỏ của mình hơn.