Phòng học mau chóng hoàn thành xong, hai gian nhà gỗ, mỗi gian các có ba hàng bàn ghế.
Hà Nguyệt cùng một vị tẩu tử khác đảm nhiệm vai trò lão sư.
Diêu tẩu tử thoạt nhìn cùng nàng không sai biệt lắm, chồng nàng ấy vừa vặn là thủ hạ chuẩn bị cưới của Từ doanh trưởng. Hai người ở chung vô cùng hòa hợp.
Tài liệu dạy học Hà Nguyệt đã chuẩn bị xong, nàng phụ trách lớp tiểu học và sơ trung, mà Diêu tẩu tử vì mới tốt nghiệp cao trung, bởi vậy nàng ấy phụ trách học sinh cao trung.
Chờ sau khi khai giảng, Hà Nguyệt cùng bọn nhỏ ở chung cũng rất tốt. Bọn nhỏ ngọt ngào kêu Hà lão sư.
Học sinh tiểu học đi học, trừ bỏ sách giáo khoa giáo tài, nàng còn an bài khóa mỹ thuật cùng thể dục. Để cho bọn nhỏ có thể tiếp cận kiến thức ở nhiều lĩnh vực.
Đáng tiếc là nơi này không có nhạc cụ, trước kia nàng biết chơi dương cầm cùng đàn cello bâygiờ không có biện pháp dùng đến.
Nhưng cũng có thể dạy bọn chúng ca hát, cũng không biết có thể mời đồng chí văn công tới biểu diễn cho bọn nhỏ xem hay không.
Nàng đem chuyện này âm thầm ghi tạc trong lòng, định chờ sau khi sinh bảo bảo lại tính tiếp.
Hà Nguyệt ở bên này hừng hực khí thế dạy học, Từ Thanh Dương lại bị yêu cầu đi làm nhiệm vụ lần nữa.
Lần này đi hơn hai tháng.
Hà Nguyệt đã mang thai hơn bảy tháng, bụng rất lớn, ngày thường trừ bỏ đi dạy học cùng một số việc cần thiết, nàng cơ bản không ra khỏi cửa.
Ngẫu nhiên sẽ đi tìm tẩu tử nhà lân cận tâm sự, nhưng các nàng đều sợ tiểu tử nhà mình không cẩn thận va chạm vào nàng.
Rốt cuộc bụng nàng thật sự quá lớn! Lần trước đi khám, bác sĩ nói bên trong là song thai.
Hà Nguyệt ngay lúc đó liền choáng váng, song thai a! Nàng trước kia rất hâm mộ người mang song thai.
Không nghĩ tới một ngày trong bụng nàng cũng mang song bào thai! Thật là thiên đại hỉ sự!
Nàng ôn nhu sờ sờ bụng mình, không khỏi nghĩ đến Từ Thanh Dương!
Nếu chờ hắn trở về, nhìn đến bụng mình lớn như thế, còn biết tin có hai bảo bảo bên trong, nhất định sẽ bị dọa ngốc đi?
Nghĩ đến trên mặt hắn lộ ra biểu tình kinh ngạc, Hà Nguyệt không phúc hậu mà bật cười.
Tuy rằng Từ Thanh Dương còn chưa trở về, nhưng khoai lang đỏ ngoài ruộng cũng đã đến lúc thu hoạch rồi.
May mắn có mấy tẩu tử cùng mấy đồng chí hậu cần hỗ trợ, ngay cả mấy đứa trẻ cũng hiểu chuyện ở bên cạnh giúp đỡ cùng nhau thu hoạch.
Nàng trừ bỏ cảm kích mà tặng mỗi người chút đồ, còn cho bọn nhỏ nghỉ hai ngày, nên bọn nhỏ rất cao hứng!
Hai ngày nghỉ, nàng cũng nhàn nhã, ngồi ở trong nhà may quần áo cho bảo bảo.
Trước kia cho rằng chỉ có một đứa nên quần áo chuẩn bị có chút không đủ dùng.
Chờ Lý tẩu tử tới, đã thấy nàng ngồi ở phòng khách may quần áo.
"Lần này lại may cái gì cho bảo bảo nhà muội thế?" Lý tẩu tử thuận tay cầm lên xem.
"Là mũ lông, muội thấy đến lúc sinh bảo bảo là mùa đông, sợ chúng còn nhỏ đầu dễ bị tổn thương do giá rét, bởi vậy muốn làm vài chiếc mũ cho chúng mang thay đổi."
"Tẩu biết đấy, hiện tại có hai đứa nhóc, mặc kệ cái gì cũng phải chuẩn bị nhiều một chút."
Lý tẩu tử cầm mấy chiếc mũ cẩn thận mà nhìn, mỗi chiếc mũ từ nhan sắc đến hoa văn đều có chút khác biệt, thoạt nhìn cực kỳ đẹp.
Lý tẩu tử cũng vô cùng bội phục nàng, khen vài câu: "Muội thật khéo tay!"
"Thật ra làm cái này cũng không khó, chủ yếu là hoa văn bên trên, nếu tẩu tử muốn học, muội có thể chỉ cho tẩu."
Lý tẩu tử vui vẻ đồng ý, quay đầu lại nói: "Bụng muội đã lớn, có việc gì cần giúp đỡ nhớ nói với tẩu, không cần khách khí."
Hà Nguyệt đương nhiên ngượng ngùng phiền toái người ta, trong nhà kỳ thật không có việc gì nặng, nàng mỗi ngày chỉ là giặt quần áo cùng nấu cơm, những chuyện khác bọn nhỏ đều chủ động tới giúp đỡ.
"Đa tạ tẩu tử, bất quá muội thật sự không có việc gì, nếu cần giúp đỡ muội sẽ nói, phiền toái tẩu tử."
Thấy Hà Nguyệt mọi thứ đều tốt, Lý tẩu tử mới yên tâm về nhà, hàn huyên một hồi Hà Nguyệt cũng cảm thấy có chút mệt, đi lên trên lầu.
Nửa mộng nửa tỉnh, Hà Nguyệt cảm thấy có người đang sờ mặt nàng, nỗ lực mở to hai mắt, liền thấy Từ Thanh Dương đứng ở mép giường nhìn chằm chằm nàng, tay còn đang đặt trên mặt nàng.
"Chàng đã trở lại." Hà Nguyệt nghiêng mặt, ở lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng cọ một chút.
"Ừm, gần đây thế nào? Bảo bảo có nháo nàng không?" Từ Thanh Dương ở mép giường ngồi xuống, quan tâm nhìn chằm chằm nàng.
"Ưm... Chàng yên tâm đi, bảo bảo rất ngoan, đúng rồi, ta có một tin tốt muốn nói cho chàng." Hà Nguyệt ngồi dậy, đem cái chăn ở trên bụng xốc lên, vẻ mặt chờ mong mà nhìn hắn.
"Chàng xem!" Hà Nguyệt ý bảo hắn nhìn bụng mình.
Từ Thanh Dương đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày, mày càng nhăn càng sâu, vươn tay xoa xoa bụng nàng.
Ngay sau đó trầm trọng nói: "... Bụng của nàng... Có phải là quá lớn rồi không?" Sao so với trước khi hắn đi làm nhiệm vụ lớn nhiều như vậy.
Bất quá như là sợ dọa đến nàng, Từ Thanh Dương thực mau bồi thêm một câu: "Bất quá nàng đừng sợ, ngày mai ta đi tìm quân y đến xem, có lẽ là bảo bảo lớn lên nhiều, dù sao giống của lão tử cũng không phải bình thường."
Hà Nguyệt không ngờ Từ Thanh Dương hoàn toàn không nghĩ tới chuyện song thai, nhìn bộ dáng nhăn chặt mày lo lắng của hắn, nàng cũng không tiếp tục gạt hắn, lập tức nói: "Chàng đừng đi."
Từ Thanh Dương ngẩng đầu nhìn nàng.
"Ta mang song thai, tức là trong bụng có hai bảo bảo, bụng sao có thể không lớn?"
"Song thai...?"
"Ừm, song thai, về sau chàng phải vất vả một chút." Hà Nguyệt cười tủm tỉm nói.
Chỉ thấy Từ Thanh Dương sững sờ ở tại chỗ, không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm bụng nàng một hồi lâu, mới cúi đầu, ở trên bụng nàng hôn mấy cái.
Một trước một sau, hôn hôn vài cái xong sau lại đứng dậy đem nàng ôm vào trong ngực, hôn lên trán nàng.
Hà Nguyệt nằm trong ngực hắn, chờ mong hắn nói ra điều gì đó thật cảm động.
Chỉ thấy Từ Thanh Dương cười ra tiếng, cười một hồi lâu mới khoe ra nói: "Lão tử thật giỏi."
Hà Nguyệt: "... Quả nhiên là ta quá ngây thơ rồi."