Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà

Chương 30

Hà Nguyệt sinh hai đứa nhỏ dường như đã dùng hết sức lực toàn thân.

Nàng chỉ kịp nhìn hai bảo bảo một cái, không đợi Từ Thanh Dương tiến vào liền hôn mê.

Hà Nguyệt ngủ một mạch đến chiều mới tỉnh lại.

Khi tỉnh lại, nàng thấy Từ Thanh Dương ngồi ở mép giường, mắt hơi khép, thoạt nhìn có chút mệt mỏi.

"Nước..." Nàng muốn mở miệng kêu hắn, không ngờ miệng lưỡi khô khốc, nói chuyện cũng khó khăn.

Từ Thanh Dương vừa nghe thấy thanh âm của nàng, lập tức tỉnh lại.

Nghe nàng kêu khát, vội vàng rót cho nàng ly nước, đưa tới miệng nàng: "Uống đi."

Hà Nguyệt nhấp một ngụm, yết hầu tức khắc dịu xuống.

Một buổi tối không thấy Từ Thanh Dương, nàng cẩn thận đánh giá hắn, cũng không biết người này làm sao, trên mặt râu mọc lổm nhổm, ngay cả dưới đôi mắt cũng có thêm quầng thâm.

"Từ Thanh Dương, ta muốn nhìn bảo bảo."

"Ừ, nàng đừng xuống dưới, ngoan ngoãn nằm xuống, ta ôm con tới cho nàng." Hắn đi ra ngoài một lúc liền ôm hai đứa nhỏ quay lại, ngồi xuống mép giường...

Hà Nguyệt vội vàng nhìn qua, cẩn thận đánh giá hai đứa nhỏ, trước tiên kiểm tra ngón tay ngón chân bọn chúng, xác định không có dị tật gì, mới thở phào nhẹ nhõm.

"A... Hai con khỉ nhỏ." Hà Nguyệt nhìn chằm chằm bọn chúng, phụt một tiếng bật cười.

"Đâu là tỷ tỷ, đâu là đệ đệ a?" Nàng nhớ rõ đứa đầu chui ra trước là con gái, đứa sau là con trai.

"Đây, tỷ tỷ bọc khăn màu đỏ, màu lam là đệ đệ."

"Ừm... Tỷ tỷ giống như hơi chút lớn một chút, ta đoán nàng về sau nhất định sẽ rất bá đạo." Giống như cha nó vậy.

"A... Miệng đệ đệ đang động đậy này, thật đáng yêu."

"Có phải bọn chúng đói bụng không?" Hà Nguyệt bỗng nhiên ngầm hiểu, "Bọn nhỏ đã ăn gì chưa?"

"Vừa mới bón ít sữa mạch nha, có lẽ lại đói bụng rồi."

Hà Nguyệt nghe nói bảo bảo đói bụng tức khắc nóng nảy, hướng Từ Thanh Dương duỗi tay: "Chàng đưa bảo bảo cho ta, ta thử xem."

Đứa nhỏ khả năng đói đến nóng nảy, rầm rì hút mãi không ra sữa, Hà Nguyệt nhìn hài tử khó chịu cũng cảm thấy đau lòng.

Nghĩ đến phương pháp trước kia từng nghe qua, nàng liền cắn răng nói với Từ Thanh Dương: "... Chàng hút giúp ta một chút, chờ sữa chảy ra lại cho bảo bảo ăn."

Từ Thanh Dương sửng sốt một chút, vội vàng tiến tới gần ngực nàng, còn chưa bắt đầu mút đã ngửi thấy mùi sữa nồng đượm tản ra. 

Hắn há mồm hút lấy, vốn dĩ sức lực hắn đã lớn, mới hút một ngụm tia sữa đã thông.

Ban đầu còn có một cổ nhàn nhạt mùi tanh, sau đó chính là dòng sữa ngọt ngào.

Từ Thanh Dương tấm tắc mà hút hai ngụm, mới bị Hà Nguyệt đỏ mặt đẩy ra.

"Chàng còn muốn đoạt đồ ăn của bọn nhỏ à?" Hà Nguyệt liếc hắn, "Còn bên kia nữa."

Từ Thanh Dương liếm khóe môi, liếc hai tiểu tử một cái, đều là con của mình, miễn cưỡng không thèm so đo với chúng.

Chờ hắn lui ra, bảo bảo hút sữa quả nhiên dễ dàng, biểu tình cũng hòa hoãn lại.

Hà Nguyệt ôm hài tử trong lòng ngực lần đầu tiên cảm nhận được sự kỳ diệu của huyết mạch tương liên, ngực khẽ thắt lại, bỗng nhiên cảm thấy xúc động muốn khóc.

"Từ Thanh Dương..." Nàng ngẩng đầu nhìn phía hắn, "Chúng ta nhất định phải chăm sóc bảo bảo thật tốt."

Trong lòng Từ Thanh Dương ấm áp, nhìn chóp mũi ửng đỏ của nàng, nhẹ nhàng thở dài, cong lưng từ phía sau ôm lấy nàng, giúp nàng đỡ lấy bảo bảo trong lòng ngực, lúc sau lén lút đặt một nụ hôn lên tóc nàng.

"Yên tâm đi, mặc kệ ta ở đâu, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt mẹ con nàng."

Chờ bảo bảo ăn no rồi ngủ, Hà Nguyệt nằm trên giường, nhìn bộ dáng mệt mỏi của Từ Thanh Dương, đau lòng nói: "Tối qua chàng không ngủ sao? Đi lên ngủ một lát đi." Nói xong nàng liền lùi sang bên cạnh nhường chỗ cho hắn.

Từ Thanh Dương lên giường, thật cẩn thận ôm nàng, cúi đầu chôn ở cổ nàng hung hăng hít một hơi, ngửi được thân thể tràn đầy mũi sữa tươi, hắn cũng dần dần thả lỏng, chỉ chốc lát liền ngủ say.

Hà Nguyệt cũng nhắm mắt lại, nắm bàn tay to đang đặt trên eo mình, lại lần nữa cảm tạ vận mệnh cho nàng tới nơi này.

Nàng ở đây trải qua một cuộc sống hạnh phúc.
Bình Luận (0)
Comment