Về công việc của Thạch Hiểu Tĩnh, Hà Nguyệt tạm thời không rõ lắm.
Hai đứa nhỏ dần lớn lên, đã có thể bập bẹ nói được vài từ.
"Ma ma!!!" Hà Nguyệt nghe thấy Từ Tiểu Bảo kêu nàng, liền từ phòng bếp chạy ra.
Thấy hai đứa nhỏ đưa lưng về phía nhau, giống như đang cãi nhau, Hà Nguyệt không khỏi tấm tắc bảo lạ.
Không có cách nào, Từ Nhị Bảo di truyền từ Từ Thanh Dương, không nói tới cá tính bá đạo, còn rất thích làm nũng.
Mỗi lần chọc Hà Nguyệt tức giận, nàng liền trương cái miệng nhỏ nũng nịu gọi "Ma ma... Ma ma...", Trong lòng nàng có tức giận cũng không giận nổi nữa.
Mà Từ Tiểu Bảo trời sinh chính là cái đuôi của tỷ tỷ hắn, Từ Nhị Bảo đi đến nơi nào hắn liền theo tới đó, tình cảm hai đứa vô cùng tốt.
Hà Nguyệt quan sát, có rất nhiều lần Từ Tiểu Bảo sẽ lén lút nhường tỷ tỷ một chút, mặc kệ là đồ ăn, hay là đồ chơi, chỉ cần Từ Nhị Bảo muốn, hắn đều nguyện ý nhường cho tỷ tỷ.
Bởi vậy nàng thấy hai người hư hư thực thực cãi nhau mới có thể khiếp sợ như vậy.
"Tiểu Bảo tìm ma ma có chuyện gì?" Hà Nguyệt đi đến trước mặt Tiểu Bảo, nhìn hắn chu cái miệng nhỏ, bộ dáng đang giận dỗi.
Từ Tiểu Bảo giơ tay lên, để cho Hà Nguyệt có thể nhìn thấy rõ đồ vật trong tay hắn: "Đồ chơi ba ba làm bị Nhị Bảo nghịch hỏng rồi..."
Trong tay Từ Tiểu Bảo chính là con thú được Từ Thanh Dương đan bằng cỏ cho hắn, chỉ là đã bị phá nát.
Cùng lời nói vừa rồi, Hà Nguyệt đoán được hẳn là bị Nhị Bảo nghịch hỏng rồi, cho nên Tiểu Bảo đang cáu kỉnh.
Cũng không thể trách hắn, ngày thường tuy rằng nhìn Từ Thanh Dương thương khuê nữ, nhưng mà cũng thương Từ Tiểu Bảo không kém.
Nhận được món đồ chơi được Từ Thanh Dương làm tặng, Từ Tiểu Bảo quý cực kỳ, vẫn luôn giữ gìn, không nghĩ tới ngoài ý muốn bị Từ Nhị Bảo làm hỏng rồi.
Hà Nguyệt nhìn Từ Nhị Bảo lén lút trộm nhìn bọn họ, nói: "Nhị Bảo, con lại đây."
Từ Nhị Bảo yên lặng đi tới, đôi mắt phiếm hồng, xem ra là trộm khóc.
"Con biết sai đâu không?" Hà Nguyệt nhìn khuôn mặt nàng thì có chút mềm lòng, nhưng vẫn không thể không nghiêm khắc.
"Con làm hỏng đồ chơi của Tểu Bảo rồi..." Từ Nhị Bảo cắn môi, khe khẽ nói.
"Vậy con đã xin lỗi Tiểu Bảo chưa?" Hà Nguyệt ôn nhu hỏi.
Từ Nhị Bảo lắc đầu.
"Mẹ biết con không cố ý, nhưng làm sai thì phải xin lỗi."
"Con làm hỏng đồ chơi của đệ đệ, có phải nên nói một tiếng xin lỗi hay không?"
Từ Nhị Bảo nhấp môi, ngượng ngùng xoắn xít nói: "Thực xin lỗi Tiểu Bảo... Làm đồ chơi của đệ hỏng rồi..."
"... Không sao." Từ Tiểu Bảo thấy nàng xin lỗi, cũng không tiếp tục so đo, hai đứa nhanh chóng liền vui vẻ.
Chờ Từ Thanh Dương trở về, nàng liền kể chuyện hôm nay cho Từ Thanh Dương.
Hắn lập tức lộ ra biểu tình một lời khó nói hết, như là không nghĩ tới bởi vì món đồ chơi nhỏ mà hắn làm lại khiến hai đứa nhỏ cãi nhau.
"Tiểu Bảo rất thích món đồ chơi chàng làm, ta thấy chàng vẫn nên bồi hắn chơi nhiều hơn."
Nàng biết Từ Thanh Dương đều thích cả hai đứa nhỏ, chẳng qua bởi vì con gái hay làm nũng, hắn thoạt nhìn có vẻ yêu thương hơn một chút.
Nhưng Tiểu Bảo còn nhỏ, hắn có lẽ không biết, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt.
Từ Thanh Dương nghe xong vẫn luôn im lặng, ăn xong cơm chiều xong, hắn đột nhiên đi vào trong viện hái mấy cây cỏ, ngón tay linh hoạt đan vài món đồ chơi cho bọn nhỏ.
Từ Tiểu Bảo cười vô cùng vui vẻ, cả buổi tối chỉ nghe thấy âm thanh hắn kêu Từ Thanh Dương.
"Hai đứa nhỏ ngủ rồi?" Buổi tối hôm nay Từ Thanh Dương chủ động nói muốn dỗ hai đứa nhỏ ngủ, Hà Nguyệt liền lên lầu trước.
"Ừ." Từ Thanh Dương sải bước đến sau giường, đem Hà Nguyệt ôm vào trong lòng ngực, để nàng nằm trên người hắn.
"Yên tâm đi." Thấy hắn còn có chút buồn bực, Hà Nguyệt an ủi nói: "Bọn chúng đều thích chàng, điểm này chàng không cần cảm thấy hoài nghi."
Từ Thanh Dương không nói lời nào, cúi đầu hôn nàng, lặp lại động tác mút hôn lưỡi nàng, hai người không ngừng trao đổi nước bọt trong miệng.
Bàn tay to cũng ở trên người nàng du tẩu, nhanh chóng đem nàng lột sạch.
Như là phát tiết cảm xúc trong lòng, không đợi Hà Nguyệt mở miệng nói chuyện, liền đỡ dương v*t giữa háng vọt đi vào.
Hà Nguyệt a một tiếng, ngửa đầu thét chói tai, thừa nhận hắn ngay từ đầu như bão táp va chạm.