Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà

Chương 57

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Đảo mắt đã qua bảy năm, bảy năm này cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Từ Thanh Dương thăng chức lên làm phó đoàn trưởng, Đại tráng nhà Lý tẩu tử kết hôn, Thạch Hiểu Tĩnh sinh thêm đứa con trai, hai đứa nhỏ cũng tiểu học.

Hà Nguyệt vỗ về cái bụng tròn vo, nghĩ đến tiểu sinh mệnh bên trong, không khỏi nở nụ cười.

Đứa nhỏ ngoài ý muốn này là từ lần gần nhất Từ Thanh Dương đi làm nhiệm vụ mà có được.

Từ Thanh Dương mấy năm nay không ít lần đi làm nhiệm vụ, nhanh thì một hai tuần, lâu thì kéo dài ba bốn tháng mới trở về.

Lần này hắn đi hơn bốn tháng, cũng không biết khi hắn về thấy bụng mình tròn vo sẽ phản ứng thế nào.

Không nói đến Từ Thanh Dương biết sẽ thế nào, hai đứa nhỏ biết ma ma mang thai thì cực kì hưng phấn.

Đặc biệt là Tiểu bảo, tuy rằng trong quân khu có rất nhiều đứa bé nhỏ hơn hắn. Nhưng hắn vẫn rất cao hứng khi sắp có thêm em trai em gái ruột.

Từ tiểu bảo ngồi cạnh Hà Nguyệt, thật cẩn thận vuốt ve bụng nàng.

"Ma ma, em gái đang ngủ sao?" Cũng không biết tại sao, Từ tiểu bảo cảm thấy trong bụng Hà Nguyệt là em gái.

Mà Hà Nguyệt đã có cả con trai lẫn con gái, bởi vậy đối với giới tính đứa nhỏ này cũng không quá tò mò. 

"Ma ma cũng không biết."

"Ma ma nói em gái còn hơn bốn tháng nữa mới đi ra phải không?"

"Đúng vậy, đến lúc đó Tiểu bảo sẽ là ca ca."

Đối với với việc trở thành ca ca, Từ tiểu bảo tỏ ra rất hưng phấn, lập tức vỗ ngực bảo đảm hắn sẽ sẽ là một ca ca tốt.

"Vậy ca ca hôm nay đã làm xong bài tập chưa?"

"Còn một chút, bây giờ con sẽ đi làm nốt." Sau khi nói xong, Từ tiểu bảo liền ngoan ngoãn cầm vở đi làm bài.

Hơn hai mươi phút sau, Từ nhị bảo cũng đã trở lại, bảy năm qua đi, vốn là đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp cũng trở thành một tiểu cô nương thon thả.

"Ma ma, con đã về."

"Đã về rồi, có đói bụng không, có muốn ăn chút điểm tâm không?" Hai đứa nhỏ đang vào giai đoạn phát triển, sức ăn cũng lớn hơn so với trước kia.

"Vâng, cảm ơn ma ma." Từ nhị bảo lấy điểm tâm trên bàn, bỏ vào trong cái miệng nhỏ, chờ đến khi ăn xong, cũng tự giác đi làm bài tập.

Hà Nguyệt đối với việc học hành của hai đứa nhỏ rất để tâm, cũng may hai đứa nhỏ cũng biết cố gắng.

Từ tiểu bảo hàng năm an ổn ngồi ở vị trí thứ nhất toàn ban, thành tích của Từ nhị bảo cũng ở top đầu, khiến cho mấy tẩu tử hâm mộ không thôi.

Hà Nguyệt biết, ba năm tới sẽ khôi phục kì thi đại học, bởi vậy mấy năm nay nàng không dám lơi lỏng việc học của hai đứa nhỏ chút nào.

Hà Nguyệt vừa qua sinh nhật 27 tuổi được mấy ngày, Từ Thanh Dương đã trở lại.

Chỉ cần nghĩ tới phản ứng của Từ Thanh Dương khi thấy bụng nàng, nàng đều không nhịn được mà bật cười.

"Chàng đã về rồi." Mới vừa dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong, Hà Nguyệt cảm thấy hơi khát, liền xuống bếp uống nước, vừa vặn gặp hắn vào nhà.

"Ừm... Còn chưa ngủ?" Từ Thanh Dương đang cúi đầu đổi giày, trong khoảng thời gian ngắn không chú ý tới bụng nàng.

"Đang muốn ngủ, có chút khát nên xuống đây uống chén nước."

"Bình nước trong phòng hết nước rồi sao? Ta không ở nhà nàng đến nước cũng lười thay?" Từ Thanh Dương nghe vậy mày nhăn lại, đang muốn nói nàng hai câu, liền thấy cái bụng to ra của nàng.

"Nàng... Nàng... Nàng..." Từ Thanh Dương lắp bắp, nhìn cái bụng nhô lên của nàng, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.

"Ha ha ha..." Hà Nguyệt bị hắn chọc cười, nhìn hắn chậm chạp không dám lại gần, liền chủ động đi tới chỗ hắn.

Tay nhỏ cầm tay hắn đặt lên bụng nàng, ôn nhu nói: "Chàng rời đi không lâu ta liền phát hiện mang thai, đã hơn sáu tháng."

Chờ đến khi Từ Thanh Dương vuốt ve bụng nàng, rốt cuộc mới phục hồi lại tinh thần.

Hắn nhìn nhìn bụng nàng, lại dùng ánh mắt đem nàng toàn thân trên dưới đảo qua một lần, lúc này mới thở ra một hơi.

"Đứa nhỏ có quậy nàng không?" Hắn nhớ rõ lần trước Hà Nguyệt mang thai, tuy rằng bọn nhỏ rất ngoan, nhưng bởi vì song thai, nàng khó tránh khỏi sẽ có chút không thoải mái.

Nghĩ đến mấy tháng vừa rồi hắn không có bên cạnh chăm sóc nàng, để nàng tự mình đối mặt với mấy tình huống đó, hắn nhịn không được mà gắt gao nắm tay, lo lắng nhìn nàng.

"Ta không sao." Hà Nguyệt cười cười trấn an hắn, sau đó tiến lên vài bước ôm lấy eo hắn.

"Con rất ngoan, Nhị bảo cùng Tiểu bảo cũng nghe lời, chàng đừng lo lắng."

Từ Thanh Dương thật cẩn thận che chở bụng nàng, bàn tay to vòng sau thắt lưng nàng, khom lưng, đem đầu chôn lên cổ nàng.

"... Ừm, ta đã trở về."

"Ôm nàng đi lên ngủ?"

"Ừm..." Hà Nguyệt rúc trong lòng ngực hắn, mềm mại lên tiếng.

Bị hắn bế lên, ở trong lòng ngực hắn ngáp một cái, ngửi hơi thở trên người hắn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

- -----------------------------------------------------------------

Hoàn chính văn
Bình Luận (0)
Comment