"Đây là?" Hạ Thục Nghi chớp chớp mắt.
Nguyễn Đình Chu đóng cửa lại, chỉ vào mấy hộp sữa bột nói: "Cho Đường Đường uống, là sữa bột. Anh đếm có mười hộp, còn có một cái bình sữa nữa, hình như là loại chuyên dùng để em bé bú."
Nguyễn Sơ Đường quay về nhìn thấy mười hộp sữa bột, suýt chút nữa thì khóc ngất: [A a a, tại sao mình lại chỉ ước có mười hộp tám hộp thôi chứ, ước mười thùng tám thùng có phải tốt hơn không! Một thùng có sáu hộp thì phải, chỉ đủ cho mình uống một tháng rưỡi.]
Mười hộp này nhiều nhất cũng chỉ đủ dùng trong ba tháng, mà đó còn là kiểu uống kèm với sữa mẹ.
Ai bảo Nguyễn Sơ Đường bú khỏe làm gì, không giống mấy đứa trẻ khác, lúc cữ chỉ uống sáu mươi, tám mươi ml.
Cô bé này phải uống tới một trăm mốt, trăm hai ml mới đủ no.
Không thế thì sao mà da thịt trắng trẻo nõn nà, mũm mĩm, mềm mại thế này được. Tất cả là nhờ uống khỏe, uống được đấy.
Nguyễn Sơ Đường hối hận khôn tả, thầm nhủ với lòng, sau này tuyệt đối không được ước bừa nữa, dù là vô tình hay cố ý, người ta cũng sẽ thực hiện cho bằng được.
Nhìn điểm ước nguyện vơi đi, Nguyễn Sơ Đường tiếc đứt ruột.
Trong lúc cô bé còn đang tiếc rẻ, Nguyễn Đình Chu đã cất những hộp còn lại xuống gầm giường, chỉ để lại một hộp bên ngoài. Anh xem kỹ hướng dẫn cách pha sữa, nhiệt độ nước, cả việc nên cho nước trước hay cho sữa bột trước, bao nhiêu nước thì pha bao nhiêu thìa sữa bột, tất cả đều được ghi rất rõ ràng.
Để thực hành cho quen tay, anh còn tráng bình sữa bằng nước sôi, rồi dùng nước trong phích để pha sữa.
Động tác hết sức cẩn thận, chỉ sợ làm đổ mất một ít.
Nguyễn Sơ Đường đã uống no nê, nhìn ba loay hoay một lúc thì mí mắt nặng trĩu: [Hết chịu nổi rồi, buồn ngủ quá, phải đi ngủ thôi, con không uống sữa nữa đâu, đi ngủ đây!]
Đến lúc Nguyễn Đình Chu tự tay pha xong sữa, ôm bình sữa xoay xoay trong lòng bàn tay, thử nhiệt độ để chắc chắn không còn nóng, rồi đưa đến trước mặt Nguyễn Sơ Đường thì cô bé đã giơ tay nhỏ lên ngang tai, ngủ say trong tư thế đầu hàng mất rồi.
Hướng dẫn sử dụng có ghi sữa đã pha không nên để quá lâu kẻo hỏng.
Mà anh lại không nỡ đánh thức con gái dậy, hai vợ chồng nhìn nhau, cuối cùng dựa theo nguyên tắc không được lãng phí, chồng một ngụm, vợ một ngụm, nếm thử vị sữa bột xem sao.
Nói thật thì đây cũng là lần đầu tiên bọn họ uống thứ này.
Nguyễn Đình Chu chép miệng: "Chẳng có vị gì mấy nhỉ? Còn không bằng của em!"
Câu này khiến mặt Hạ Thục Nghi đỏ bừng lên, cô lườm anh một cái: "Còn nói nữa! Anh chê em chưa đủ mất mặt hay sao hả? Sau này cấm anh đụng vào."
Nguyễn Đình Chu biết vợ mắc cỡ, anh xấu hổ sờ mũi. Thấy con gái đã ngủ say không nghe được họ nói chuyện, anh lại mặt dày dỗ vợ, dỗ vợ mình thì có gì mà mất mặt chứ!
Từ khi có sữa bột, Nguyễn Sơ Đường bắt đầu uống luân phiên. Có sữa mẹ thì bú mẹ, không có thì uống sữa bột. Cô bé biết điều hơn những đứa trẻ bình thường khác, cho gì uống nấy, không hề kén chọn, dù sao cũng tốt hơn là bị đói.
Cứ như vậy, việc cho Nguyễn Sơ Đường uống sữa ban đêm được giao cho Nguyễn Đình Chu, hễ cô bé đói vào nửa đêm, Nguyễn Đình Chu liền lập tức dậy pha sữa, một tay bế con, một tay giữ bình sữa.
Nhìn Nguyễn Sơ Đường uống sữa ừng ực, ánh mắt Nguyễn Đình Chu mới dịu dàng và cưng chiều làm sao.
Vấn đề lương thực đã được giải quyết, nhưng Nguyễn Sơ Đường lại thấy hơi lạ, tại sao điểm ước nguyện của Chúc Hồng Mai vẫn chưa thấy về tài khoản. Theo lý mà nói, tối hôm đó đã nhất tiễn song điêu, nguy cơ tử vong của Lê Thanh Phong được hóa giải, thì nguy cơ của Chúc Hồng Mai cũng phải được giải trừ theo mới đúng.
Vậy mà mấy ngày nay, điểm ước nguyện mãi chẳng thấy đâu, Nguyễn Sơ Đường thầm nghĩ không biết có phải đã xảy ra vấn đề gì không.
Hạ Thục Nghi nghe được tiếng lòng của Nguyễn Sơ Đường, liền cố ý ra gốc cây lớn đầu làng ngồi một lát. Đây là nơi tụ tập tám chuyện của thôn, dân làng rất thích ra đây ngồi bàn tán.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau Nguyễn Sơ Đường đã biết chuyện gì xảy ra.
Cái gã lưu manh kia, ngủ với con gái nhà người ta rồi mà còn không muốn chịu trách nhiệm, cứ khăng khăng đòi cưới thanh niên trí thức về làm vợ, lại còn chê Hòe Hoa không biết chữ, vừa xấu vừa lùn tịt, không xứng với gã.
Dân làng nghe mà tức cười, nếu không phải do hên xui thế nào, thì Hòe Hoa đời nào thèm gả cho gã.
Nhà Hòe Hoa ban đầu cũng đâu có muốn, nhưng khổ nỗi chuyện này đến người làng bên cũng biết cả rồi. Chàng trai vốn đã định cưới trước đó không đồng ý nữa, nói Hòe Hoa là đồ giày rách, sống chết không chịu cưới cô ta, thế là hôn ước bằng miệng cũng đành hủy bỏ.
Dân làng thì cứ chỉ trỏ bàn tán, nhà Hòe Hoa đành phải muối mặt, bắt gã lưu manh kia phải chịu trách nhiệm.