Sau Tết Đoan Ngọ, mùa hè mới thực sự đến.
Nguyễn Sơ Đường dù bị tiếng ve sầu đánh thức nhưng vẫn có thể ngủ say sưa, cô bé đã quen với cuộc sống ở thôn quê rồi.
Buổi trưa trời nóng, sẽ kê giường tre ở chỗ thoáng gió trong sân, Nguyễn Đình Chu đưa cô bé ra ngủ ở hành lang, gió hiu hiu thổi, phải nói là dễ chịu vô cùng.
Nguyễn Sơ Đường đã có thể lật người rất linh hoạt, nằm sát bên ba thì thấy nóng, cô bé liền ngọ nguậy như con giòi, bò ra xa khỏi ba mình, tự tìm một chỗ mát mẻ, khi thì nằm sấp ngủ, lúc lại nằm nghiêng.
Ngoài cô bé ra, còn có Hổ Tử.
Hổ Tử chỉ mặc mỗi một cái yếm kiểu cũ, cứ thế ở truồng ngủ ngon lành.
Nhưng Nguyễn Sơ Đường thì không chịu, cô bé nhất định phải mặc quần áo, nếu không được thì quấn tã vải cũng được, chứ bắt ở truồng là cô bé khóc. Hễ cô bé khóc là ba mẹ cô bé không dám lơ là, phải tìm cách che chắn cho cô bé.
Nguyễn Sơ Đường cũng không ngờ ba mẹ mình lại hiểu được “tiếng trẻ con”.
Người khác cười nhạo cô bé giữa trời nóng mà quấn kỹ như vậy, ba mẹ cũng chẳng nói gì, chỉ bảo là cô bé thích thế.
Cô bé cũng sợ nóng, nhưng so với sợ nóng, cô bé càng sợ xấu hổ hơn.
Nếu không phải vì bỉm là thứ mà ở nông thôn thời này chưa ai từng thấy, ngay cả người thành phố thì cũng chẳng mấy ai dùng qua. Có mấy cửa hàng bán thứ này, nhưng đắt cắt cổ, đâu phải ai cũng dùng nổi.
Nếu cô bé mà ước có bỉm dùng, không biết sẽ còn rước lấy bao nhiêu lời ra tiếng vào nữa.
Nguyễn Sơ Đường đành tự chịu thiệt thòi, không dùng bỉm.
Nhưng đêm nào cô bé cũng tè dầm không ít, bản thân cô bé cũng đâu có muốn, chẳng qua là tối ngủ mơ thấy đi tiểu, thật sự không nhịn nổi mà.
Đến khi cô bé tỉnh dậy phát hiện tè ướt sũng, lại phải phiền ba dậy giặt chiếu, thay lót nệm, mùi nước tiểu khai nồng nặc, phải nói là khó ngửi vô cùng.
Nguyễn Sơ Đường còn tưởng ba sẽ tức giận, ai ngờ ông bố này giặt tã lại vui vẻ ra mặt, đêm hôm khuya khoắt cũng không hề sầm mặt, còn dỗ dành cô bé: “Đường Đường đừng sợ, ba không giận đâu, con còn nhỏ, tè dầm là bình thường, chờ con lớn lên là hết thôi.”
Nguyễn Sơ Đường được dỗ dành đến mức áy náy, tối hôm đó liền ước có mười bịch tã quần, loại một bịch 92 miếng, dĩ nhiên càng nhiều càng hời, dùng không hết thì để dành, sau này em trai em gái của cô bé có thể dùng.
Nhìn cái đà này của ba mẹ, chắc là sẽ không chỉ sinh một mình cô bé đâu.
Sáng hôm sau, Nguyễn Đình Chu vừa tỉnh dậy đã suýt vấp phải đống tã giấy. Anh nhìn kỹ lại, phát hiện ra đó là một bịch đồ kỳ lạ, xem qua tờ hướng dẫn sử dụng mới biết là tã giấy, chuyên dùng cho trẻ sơ sinh.
Nguyễn Sơ Đường tỉnh dậy thì thấy ba mẹ đang túm tụm lại nghiên cứu bịch tã giấy. Trước đây họ chưa từng thấy thứ này bao giờ, chỉ cảm thấy sờ vào rất mềm mại thoải mái, hình như bên trong là bông, còn bên ngoài thì chống thấm nước.
Nguyễn Sơ Đường nằm sấp nhìn bọn họ một lúc lâu: 【Tối dùng thôi, ban ngày ra ngoài dễ bị người ta thấy lắm. Dùng xong thì đốt đi, tiêu diệt mọi chứng cứ, như vậy tối đến ba mẹ không cần phải thường xuyên sờ mông mình xem có tè hay chưa.】
【Với lại, mấy cái tã vải kia không thoải mái gì cả, quấn vào mông vừa rát vừa đau, con không thích. Có bỉm thì khác hẳn, dùng xong vứt đi là được. Yên tâm đi, mười bịch lớn đủ dùng lâu lắm!】
Vợ chồng Nguyễn Đình Chu lúc này mới biết thứ này dùng thế nào, liền thử ngay cho Nguyễn Sơ Đường. Kích cỡ vừa khít, mặc tã giấy vào rồi thì không cần mặc quần thủng đũng nữa, tối ngủ cũng khỏi phải lo dậy giặt chiếu.
Sống chung một sân, giấu được người ngoài chứ làm sao giấu được hàng xóm.
Hạ Thục Nghi nhẩm tính, mỗi tối hai miếng, mười bịch cũng đủ cho Nguyễn Sơ Đường dùng rất lâu. Cô bèn hào phóng hỏi ý kiến Nguyễn Sơ Đường, rồi lặng lẽ lấy một bịch đưa cho Hổ Tử dùng.
Đêm đó, vợ chồng họ vẫn chưa yên tâm, phải sờ thử mấy lần, xác định bên ngoài không hề ẩm ướt, ngoại trừ cái bỉm căng phồng nước tiểu, những chỗ khác đều khô ráo sạch sẽ.
Dùng rồi mới biết, loại bỉm này đúng là tiện thật.
Thím Phương vừa thích vừa không khỏi cảm thán: “Đồ thì tốt thật đấy, chỉ tội tốn bông quá, bên trong toàn là bông thấm nước, dùng xong vứt đi thì phí quá, tôi phải tận dụng mới được.”
Sau này Nguyễn Sơ Đường mới biết, mấy chiếc bỉm đã dùng đó được thím Phương giặt sạch sẽ, rồi moi hết lớp bông bên trong ra, dùng để may cho Hổ Tử một cái áo bông nhỏ, nhưng đó đều là chuyện về sau.
Dù sao thì cô bé sẽ không bao giờ dùng thứ này, cô bé không vượt qua được rào cản tâm lý đó.