Bữa tối, Nguyễn Đình Chu nhìn bát cơm của mình thì thấy cơm nhiều hơn nước, rồi lại nhìn sang bát của vợ chỉ toàn nước loãng, anh nhíu mày: “Nhà mình hết gạo rồi à?”
“Không còn nhiều đâu, phải hơn hai mươi ngày nữa mới thu hoạch lúa được. Cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, đến lúc đó sẽ được chia kha khá lương thực, chúng ta sẽ được ăn no nê.” Hạ Thục Nghi vừa húp nước cơm vừa mỉm cười nói.
Nhìn cảnh ấy, Nguyễn Đình Chu không khỏi xót xa, liền san một nửa phần cơm của mình sang cho Hạ Thục Nghi, không muốn để cô chịu thiệt thòi: “Em cứ nấu mà ăn đi, để vài hôm nữa anh ra chợ đen xem sao, mua ít gạo về nhà, chứ không thể để bụng đói thế này được.”
Nguyễn Sơ Đường vốn không ăn cơm, cũng chẳng để ý đến lu gạo trong nhà, giờ phút này nhìn bát cháo loãng và nước cơm, lại nhìn bữa cơm chỉ có mỗi món nộm dưa chuột của hai người, đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu lại: 【Nhà sắp không còn gì ăn rồi sao không nói với con chứ, con có thể ước mà, bao nhiêu gạo cũng được hết. Hay là cứ ước một trăm bao gạo, mỗi bao năm mươi ký trước đã nhỉ!】
Trong lòng Nguyễn Đình Chu và Hạ Thục Nghi gióng lên hồi chuông cảnh báo, còn chưa kịp nói chen vào, đã nghe thấy tiếng “rầm”.
Thứ âm thanh của vật nặng rơi xuống đất đó khiến da đầu họ tê rần.
Quay đầu nhìn lại, khoảng sân trong nhà đã chẳng còn lấy một chỗ đặt chân, một trăm bao gạo chất thành đống, choán hết cả khoảng sân.
Không chỉ hai vợ chồng họ bị kinh động, mà cả nhà thím Lưu hàng xóm cũng bị tiếng động làm cho giật mình. Vừa chạy ra xem, họ liền đứng ngây người: “Cái này... đống này từ đâu ra vậy?”
Nguyễn Đình Chu liếc cô con gái đang giả bộ vô tội trong lòng mình, ra vẻ như không phải cô bé vừa ước, nhất thời chẳng biết làm sao. Anh biết con gái không đành lòng thấy hai vợ chồng anh chịu đói, nên mới ước ra cả trăm bao gạo thế này.
Một bao năm mươi ký, một trăm bao là tròn năm nghìn ký gạo. Từng này gạo thì biết đến năm nào tháng nào mới ăn hết đây?
Bị ánh mắt trách móc của ba nhìn, Nguyễn Sơ Đường liền rụt cái đầu nhỏ lại, để lộ ra cái ót tròn xoe. Bình thường lúc ra ngoài đi dạo, mọi người nhìn thấy cái ót của cô bé đều khen đầu nhỏ này tròn xoe, dễ thương ghê.
Nguyễn Sơ Đường cũng rất thích cái đầu tròn của mình, dáng đầu rất quan trọng, đầu tròn thì buộc búi củ tỏi hay cột tóc đuôi ngựa cao đều đẹp.
Giờ cô bé đi ngủ cũng không dám cứ nằm ngửa mãi, mà thỉnh thoảng phải đổi sang nằm nghiêng bên trái, rồi lại nghiêng bên phải, để tránh làm cái đầu tròn xoe bị bẹp mất.
Nhiều gạo thế này, chắc chắn là không giấu được nhà thím Lưu rồi.
Nhìn cả sân đầy gạo, trong đầu Nguyễn Đình Chu chỉ còn văng vẳng một ý nghĩ: Ăn không hết, căn bản là không thể nào ăn hết được!
Nguyễn Đình Chu đành đặt bát đũa xuống, đi ra ngoài giải thích tiện thể bảo nhà thím Lưu cứ khuân một bao về ăn. Việc này khiến thím Lưu sợ tới mức vội vàng xua tay: “Đây là Đường Đường hiếu kính hai người, chúng tôi làm sao dám nhận chứ?”
“Không phải cho không đâu, nhiều gạo thế này ăn sao cho hết được. Lát nữa chúng tôi mượn cái xe kéo nhà thím, rồi nhờ ông Lưu nhà thím giúp một tay, vận chuyển một ít lên huyện cho họ hàng trên đó.” Gạo ăn không hết thì chỉ đành đem bán bớt đi thôi.
Vừa hay ngày mai là ngày họp chợ đen, bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Vừa nghe nhắc đến họ hàng, thím Lưu hiểu ngay tắp lự, tất cả chỉ là cái cớ, thực chất là muốn đem đi buôn bán riêng thôi.
Cũng hết cách thôi, thời buổi này không cho phép mua bán riêng, sẽ bị cho là tàn dư của chủ nghĩa tư bản, nên chỉ đành lấy cớ cho họ hàng để che đậy.
Thím Lưu nghĩ gạo nhà mình cũng sắp hết, giờ chỉ cần giúp một tay là có cả bao gạo lớn mang về, có ngốc mới không đồng ý.
Thím Lưu lập tức gật đầu lia lịa.
Sau bữa tối, họ nghỉ ngơi một lát rồi cả nhóm người lại tất bật khuân từng bao gạo cất hết vào trong nhà, để tránh bị người bên ngoài sân nhìn thấy lại sinh thêm phiền phức.
Trời còn chưa sáng tỏ, sau khi ăn liền hai bát cơm trắng đầy ụ, lại còn nắm thêm hai nắm cơm mang theo, bọn họ đã cùng nhau kéo chiếc xe chở đầy gạo lên huyện, tìm đến chợ đen để bán.