Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà

Chương 37

Thấy bọn họ trở về an toàn, Hạ Thục Nghi thở phào nhẹ nhõm.

Thím Lưu và mọi người cũng vậy.

Hạ Thục Nghi nói: "Cơm nấu xong rồi, đói bụng rồi phải không, mau rửa tay ăn cơm đi."

Nguyễn Đình Chu gật đầu, rửa tay xong liền hỏi: "Đường Đường đâu rồi?"

"Con bé ngủ rồi!" Hạ Thục Nghi vừa múc cơm cho anh vừa nói.

Nguyễn Đình Chu đi từ sáng sớm nên chưa kịp nhìn mặt con gái, giờ về rồi, không ngó qua một chút thì không yên tâm.

Anh vén màn lên liền thấy Nguyễn Sơ Đường đang gặm bàn tay nhỏ xíu của mình. Cô bé nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt to tròn long lanh mở lớn, trong lòng vui sướng: 【Ba về rồi à, ba ơi con xin lỗi, con không nên tham lam quá, ước nhiều gạo như vậy, chúng ta ăn không hết, lại còn làm ba vất vả.】

Trái tim Nguyễn Đình Chu như vừa ngâm trong hũ mật, lại như vừa ngâm trong hũ giấm, vừa ngọt ngào vừa chua xót khôn nguôi. Anh biết con gái cũng chỉ vì không muốn lãng phí điểm ước nguyện mà thôi.

Gạo đúng là hơi nhiều thật, nhưng nếu bán đi, bọn họ sẽ có kha khá tiền trong tay!

Nguyễn Đình Chu ôm cô con gái đáng yêu, dịu dàng vỗ nhẹ lưng con, để cô bé gục đầu lên vai mình, rồi hôn lên cái đầu nhỏ tròn xoe: "Hôm nay ba kiếm được khối tiền đó!"

"Lại còn được ăn cơm gạo trắng nữa chứ, ngày tháng cứ như Tết thế này, chắc chắn là nhờ phúc của Đường Đường rồi, Đường Đường đúng là ngôi sao may mắn của ba đó!" Nguyễn Đình Chu dịu dàng ôm con gái, trò chuyện và khuyên giải con.

Anh không thấy mệt, cũng chẳng thấy vất vả gì cả.

Anh thấy vui lắm.

Nguyễn Sơ Đường nhìn Nguyễn Đình Chu và Hạ Thục Nghi không còn phải uống nước cơm, nhịn đói chỉ để ăn dè sẻn từng bữa cháo loãng nữa, cô bé cảm thấy mình ước có gạo là rất tốt, ít nhất thì bụng cũng được no căng.

Thím Lưu và mọi người cũng được ăn cơm gạo trắng, cơm cháy giòn rụm, Lưu Tiểu Hoa tủm tỉm cười gặm cơm cháy, còn bảo đợi Nguyễn Sơ Đường lớn lên sẽ cho cô bé ăn cơm cháy, cơm cháy vừa thơm vừa giòn, ngon lắm!

Nguyễn Sơ Đường thèm đến nỗi không nhịn được phải mím môi.

Sau bữa cơm tối, Nguyễn Đình Chu ra ngoài một chuyến, chẳng mấy chốc Lê Thanh Phong và cả Triệu Hải Xuyên đều đến, ai nấy đều sững sờ trước những bao gạo chất đống.

Để nhanh chóng bán hết số gạo này đi, Nguyễn Đình Chu cần sự giúp đỡ của họ.

Tối nay còn phải ra ngoài một chuyến nữa, đông người thì thêm sức mạnh.

Lê Thanh Phong nói mình muốn lấy nửa bao gạo, anh có tiền nhưng lại không có gạo.

Giờ có gạo rồi, anh không thể để bụng mình bị đói được.

Triệu Hải Xuyên lấy mười cân.

Chúc Hồng Mai và Tôn Xảo Châu cũng lấy mỗi người mười cân, bọn họ vẫn còn một ít ngũ cốc khác, lương thực không phải là quá thiếu thốn, mười cân chắc là đủ để ăn đến ngày được chia lương thực.

Biết Nguyễn Đình Chu định mang gạo cho nam nữ chính, Nguyễn Sơ Đường vừa nghe nói chỉ mang hai bao thì không nhịn được thầm phàn nàn trong lòng: 【Hai bao sao mà đủ được chứ, ít nhất cũng phải tám bao mười bao ấy. Bọn họ thiếu lương thực lắm, mang nhiều thêm mấy bao mới tốt chứ, đỡ mất công đi một chuyến.】

Nguyễn Đình Chu ngẫm lại thấy cũng đúng, bán một bao cũng là bán, mà hai bao cũng vậy thôi.

Tám bao mười bao cũng chẳng nhằm nhò gì.

Trong tay anh có nhiều gạo thế này, ăn cũng chẳng hết, giữ lại bên mình lại sợ xảy ra chuyện, bán đi càng sớm càng tốt.

Được Nguyễn Sơ Đường "mách nước", nhóm bốn người Nguyễn Đình Chu gồm ba thanh niên trí thức và thêm ông Lưu, kéo theo xe kéo tay, đợi trời tối hẳn liền tránh người trong thôn để đi lên huyện.

Hạ Thục Nghi bế Nguyễn Sơ Đường, dõi mắt nhìn theo bóng bốn người đi xa dần rồi mới quay về nhà.

Trong nhà vẫn còn nhiều gạo như vậy, không thể không có người trông coi được.

Nguyễn Sơ Đường cũng muốn đi theo lắm, nhưng tiếc là lần này Nguyễn Đình Chu nhẫn tâm, trời tối muộn thế này không thể để con bé bị dọa sợ được.

Nếu là ban ngày thì còn có thể dẫn con bé đi cùng cho vui.

Còn buổi tối thì thôi vậy, lỡ dọa con bé sợ thì người đau lòng lại chính là anh.

Hẹn là tám giờ, nhưng bọn họ đến sớm, đợi khoảng nửa tiếng mới nghe thấy tiếng bánh xe đạp lăn trên mặt đất, không lâu sau thì có hai người đi xe đạp tới.

Hai người họ đúng là có tiền thật, mỗi người một chiếc xe đạp, còn giàu hơn cả đội sản xuất của bọn họ cộng lại.

Thấy bên bọn họ có tới bốn người, Mạnh Lệ liếc nhìn họ một cái, thấy không có vẻ gì là ác ý thì thầm thở phào nhẹ nhõm: "Đồng chí Nguyễn đợi lâu rồi, gạo đâu?"

"Ở đây." Nguyễn Đình Chu chỉ vào mấy bao gạo đã để riêng ra.

Mạnh Lệ nhìn thấy vẫn còn bảy tám bao gạo nữa, khẽ nhướng mày, trong lòng có chút động tâm: "Chỗ kia cũng bán luôn hả?"

Nguyễn Đình Chu gật đầu.

Mạnh Lệ cười hỏi: "Có ai đặt chưa?"

Nguyễn Đình Chu lắc đầu.

Mạnh Lệ mừng thầm trong lòng: "Hay là thế này đi, bán hết cho tôi luôn đi. Bên tôi đông người lắm miệng ăn, hai bao gạo cũng chẳng đủ, số gạo này của anh tôi lấy hết được, giá cả dễ thương lượng, anh thấy sao?"

Tám bao gạo này vốn dĩ cũng là chuẩn bị cho cô, giờ cô đã ngỏ lời, anh đương nhiên thuận nước đẩy thuyền, bán hết cho cô.

Lê Thanh Phong nhìn bà lão và ông lão, sợ hai ông bà chuyển không được, bèn tốt bụng hỏi: "Có cần chúng tôi mang về tận nhà không?"

"Không cần đâu, lát nữa sẽ có người đến chở đi." Mạnh Lệ nói đùa, cô có không gian riêng, đừng nói là mười bao gạo, cho dù là một trăm bao cũng chẳng thành vấn đề.

Đương nhiên, đây là bí mật, ngoài những người thân cận bên cạnh cô ra, không ai khác biết cả.

Nếu để người khác biết cô có không gian chứa vật tư, không biết người ta sẽ nghĩ thế nào nữa.

Bình Luận (0)
Comment