Ông Lưu không dám mạo hiểm, nhìn dòng lũ cuồn cuộn, ông không muốn chết trẻ, Hổ Tử nhà ông mới được mấy tháng, ông còn muốn nhìn con trai khôn lớn thành người!
“Thôi kệ, không vớt nữa, đằng nào cá cũng lắm xương, tôi cũng chẳng thích ăn.” Ngoài miệng thì nói không thích, nhưng thực ra là tự dối lòng, chứ không thì cũng tiếc hùi hụi, dù gì người ta cũng có cá mà ăn.
Bọn họ không ra bờ sông vớt cá, nhưng lại không cưỡng được việc hóng chuyện.
Nguyễn Sơ Đường cũng vậy, cứ nằng nặc đòi đi ra ngoài.
Hạ Thục Nghi đành để Nguyễn Đình Chu bế con bé đi xem người ta bắt cá.
Đến bờ sông nơi nước lũ đã dâng cao, họ thấy không ít người vì muốn vớt cá mà bất chấp nguy hiểm, quăng lưới giữa dòng nước xiết.
Nguyễn Sơ Đường liếc mắt một cái là nhận ra ngay chỗ sắp xảy ra chuyện: 【Chính là chỗ đó, vậy mà vẫn có người không sợ chết. Lát nữa chỗ đó sạt lở, bọn họ đều sẽ ngã xuống, bị lũ cuốn trôi, hối hận cũng không kịp.】
Nguyễn Đình Chu nhìn theo hướng mắt con gái, lòng chợt trĩu xuống, anh lớn tiếng gọi: “Lưu Đại Vĩ, mau quay lại! Chỗ đó không an toàn đâu, quay lại mau, các cậu không muốn sống nữa à?”
Lưu Đại Vĩ đang bị réo tên và em trai quay đầu lại, thấy Nguyễn Đình Chu mặt mày sa sầm gọi bọn họ thì sợ đến mức lùi lại mấy bước, cũng không dám mạo hiểm nữa.
Đúng lúc này, họ nhìn thấy chỗ mình vừa đứng, bờ kè sông sụp xuống. Nếu họ còn ở đó, chắc chắn đã ngã nhào xuống nước. Cơn lũ lớn hung dữ thế này, có lẽ họ đã bị cuốn phăng đi rồi.
Ý thức được điều đó, ai nấy đều sợ đến tái mặt, cũng chẳng còn tâm trí vớt cá nữa, vội vàng lùi về nơi an toàn.
Những người khác thì thầm: “Đúng là mạng lớn, suýt nữa thì bị lũ cuốn trôi.”
“Cũng may có anh trí thức Nguyễn, nếu không phải anh ấy nhắc một câu, hai anh em nhà họ Lưu chắc toi mạng rồi.”
Hai anh em biết ơn cứu mạng: “Cảm ơn anh trí thức Nguyễn, sợ chết khiếp, suýt nữa thì chúng tôi rơi xuống rồi.”
“Sau này đừng đến những chỗ nguy hiểm nữa, mạng người chỉ có một, đừng dễ dàng mạo hiểm.” Nguyễn Đình Chu vỗ vai họ, mấy cậu choai choai này đúng là không sợ trời không sợ đất mà.
Nguyễn Sơ Đường mắt long lanh nhìn ba mình: 【Đây là tâm linh tương thông sao?】
Nguyễn Đình Chu xoa cái đầu tròn xoe của cô con gái rượu một cách đầy yêu thương, thầm nghĩ không phải tâm linh tương thông gì đâu, mà là nghe được tiếng lòng của con nên mới biết nguy hiểm đó chứ.
Ông Lưu cũng ra xem náo nhiệt, vốn dĩ ông cũng định đứng ở vị trí đó vớt cá, nếu không phải được Đường Đường nhắc nhở, ông thật sự đã bị lũ cuốn trôi mất rồi.
Đường Đường lại cứu ông một mạng.
Ánh mắt ông Lưu nhìn Đường Đường phải gọi là vô cùng biết ơn.
Nguyễn Sơ Đường không để ý đến ánh mắt của ông Lưu, trong đầu cô bé “ting” một tiếng, giọng nói máy móc vang lên: 【Lưu Quốc Trụ, điểm ước nguyện +1】
Lưu Quốc Trụ chính là tên của ông Lưu.
【Lưu Đại Vĩ, điểm ước nguyện +1】
【Lưu Tiểu Vĩ, điểm ước nguyện +1. Tổng: 10 điểm ước nguyện】
Nguyễn Sơ Đường không ngờ, thế này mà cũng cộng được điểm ước nguyện cho mình.
Cô bé coi như đã hiểu ra, nếu ba mẹ cô bé trực tiếp hoặc gián tiếp thay đổi vận mệnh của những người này, điểm ước nguyện cũng sẽ được tính cho cô bé.
Lại còn có chuyện tốt như vậy sao.
Còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ!
【Mười điểm ước nguyện này không thể dùng linh tinh được, phải tích góp lại, đổi lấy không gian chứa vật tư, như vậy ba sẽ không phải vất vả từng chuyến từng chuyến chở gạo đi bán nữa.】
【Có không gian chứa vật tư rồi, có thể cất đồ trong đó, lúc nào cần thì lấy ra dùng, chỉ cần tránh tai mắt người khác là được. Muốn tích trữ bao nhiêu cũng được, không gian rộng như siêu thị Sam's Club, chắc chắn có chỗ chứa đồ.】
【A a a, không gian chứa vật tư của tôi ơi, mi chờ đó, tui sẽ sớm đổi được mi thôi.】Nguyễn Sơ Đường nắm chặt tay.
Nguyễn Đình Chu nhìn con gái cưng đang nắm chặt bàn tay bé xíu ra vẻ nghiêm túc, dáng vẻ ấy khiến anh thấy dễ thương vô cùng, sự cưng chiều trong mắt gần như tràn ra tới.
Đáng yêu quá đi mất.
Cục cưng nhỏ đáng yêu nhường này lại là con gái của anh.
Lúc đang chuẩn bị quay về, Nguyễn Sơ Đường nhìn chằm chằm vào mặt đường ngập nước, trong lòng phấn khích: 【Đây rồi, chính là chỗ này! Đừng đi, lát nữa sẽ có cá tự nhảy lên bờ đó. Cơ hội thử tài nhanh chân lẹ mắt tới rồi, tối nay mẹ có được ăn cá hay không là nhờ cả vào ba đó!】
Nguyễn Đình Chu còn chưa kịp phản ứng, một con cá mè hoa lớn đã nhảy vọt lên khỏi mặt nước, lao thẳng về phía họ.
Nguyễn Đình Chu theo phản xạ đá một chân, con cá mè hoa bị đá văng lên bãi cỏ. Rời khỏi mặt nước, nó chỉ còn biết giãy giụa quẫy đạp yếu ớt trên đất, cá mà lìa khỏi nước thì làm sao sống nổi.
Nhìn con cá mè hoa, Nguyễn Sơ Đường cười toe toét khoe lợi: 【Ha ha ha, tối nay ba mẹ có cá ăn rồi! Vận may này đúng là không ai sánh bằng!】
Nguyễn Đình Chu, người vừa nhặt được một con cá mè hoa, đã nghĩ ngay đến việc chế biến thành hai món.
Đầu cá làm món đầu cá hấp tương ớt.
Thân cá làm món cá phi lê nấu dưa chua, đúng lúc trong nhà còn dưa chua, mùa hè ăn đồ chua cho dễ tiêu.
Những người khác nhìn Nguyễn Đình Chu một tay bế cô con gái cưng, một tay xách con cá mè hoa lớn đi về nhà, ánh mắt ai nấy đều ánh lên vẻ ghen tị.
Tại sao bọn họ lại không gặp được chuyện tốt như vậy, có cá tự dưng dâng đến tận cửa chứ?