Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà

Chương 47

Buổi lễ tuyên dương diễn ra vào ngày hôm sau.

Thanh niên trí thức trong đội, còn có đội trưởng, cùng những thôn dân muốn đến hội trường của công xã đều có thể tham dự.

Nhà thím Lưu cũng chẳng màng đến công điểm nữa, tìm gặp đội trưởng xin nghỉ một ngày, rồi cùng nhà Nguyễn Sơ Đường đến hội trường công xã dự lễ tuyên dương.

Hạ Thục Nghi xúc động lấy chiếc áo sơ mi trắng mà cô vẫn không nỡ mặc ra, đưa cho Nguyễn Đình Chu thay.

Ngày thường Nguyễn Đình Chu chỉ mặc quần áo vá víu sờn cũ, áo may ô, nhưng anh vốn đã điển trai ngời ngời, đến quần áo rách cũng chẳng thể che nổi vẻ ngoài. Giờ đây, chỉ cần chải chuốt một chút, đám phụ nữ trẻ, các bà các thím trong thôn đều chẳng dám nhìn thẳng vào anh nữa.

Nguyễn Sơ Đường được mẹ bế trên tay, ngắm nhìn Nguyễn Đình Chu trong chiếc áo sơ mi trắng và quần dài xanh quân đội, dáng vẻ vừa chỉn chu sạch sẽ, lại nho nhã điển trai, cô bé không khỏi nhướng mày: 【Ba mình đẹp trai thật đấy, phong thái ôn tồn lễ độ, đậm chất thư sinh, nhìn là biết người trí thức.】

Nguyễn Đình Chu được cục cưng nhà mình khen thầm trong bụng, cũng thấy hơi ngượng ngùng.

【A a a a, mẹ mình thật có phúc, lấy được ông ba đẹp trai thế này!】

Hạ Thục Nghi nhìn người đàn ông đẹp trai nổi bật của mình, gương mặt bất giác ửng hồng. Cô đúng là có phúc thật, trong số các thanh niên trí thức, hai người đẹp trai nhất chính là Nguyễn Đình Chu và Lê Thanh Phong.

Cô và Lê Thanh Phong quen nhau trên chuyến tàu hỏa đưa họ cùng về nông thôn. Giữa đám đông, cô đã để ý đến anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, thầm nghĩ Lê Thanh Phong trông thật trắng trẻo, cao ráo, đúng là một người ưu tú.

Lê Thanh Phong ưu tú thật, nhưng Hạ Thục Nghi cũng không nghĩ nhiều, bởi những người thầm thương trộm nhớ anh ta quá đông. Sau vài ngày quan sát, cô nhận ra mình và Lê Thanh Phong không phải người cùng một thế giới, nên cũng chẳng buồn chen chân vào.

Mãi cho đến khi gặp Nguyễn Đình Chu, người thanh niên trí thức đến đón họ về nông thôn ngày đó, Hạ Thục Nghi mới thực sự hiểu thế nào là tiếng sét ái tình.

Cô đã yêu Nguyễn Đình Chu ngay từ cái nhìn đầu tiên, đặc biệt khi biết anh cũng đến từ Kinh Thị, Hạ Thục Nghi càng để ý đến anh nhiều hơn.

Nguyễn Đình Chu thuộc tuýp người ngoài nóng trong lạnh, bề ngoài, anh có vẻ đối tốt với tất cả mọi người, nhưng thực chất chỉ là xã giao. Sau này, khi phát hiện Nguyễn Đình Chu dường như đối xử với mình có chút khác biệt, cô đã vui mừng khôn xiết.

Mùa đông năm thứ hai về nông thôn, cô đổ bệnh một trận thập tử nhất sinh. Chính Nguyễn Đình Chu đã cõng cô đến bệnh viện. Khi ấy, cô lấy hết can đảm, ghé vào tai anh thì thầm: “Nếu em không chết, em có thể gả cho anh được không?”

Lúc ấy, nghĩ mình không qua khỏi nên cô đã bất chấp tất cả mà đánh liều một phen.

Cũng may nhờ sự dũng cảm liều lĩnh đó của cô, nếu không thì chưa chắc đã lấy được Nguyễn Đình Chu. Phải biết rằng, khi ấy ở đội thanh niên trí thức có hai cô gái rất ưu tú, bọn họ xuống nông thôn chỉ để cho có lệ, chờ lấy được suất vào Đại học Công Nông Binh là sẽ trở về.

Cả hai cô đó đều thích Nguyễn Đình Chu, nhưng anh chẳng để mắt đến ai.

Cuối cùng, khi cô khỏi bệnh và định “xù” lời hứa, chính Nguyễn Đình Chu đã chặn đường, bắt cô phải thực hiện lời hứa. Hai người cứ thế mà mặt đỏ tim run, nắm lấy tay nhau.

Khi đó, một trong hai cô gái kia ngỏ lời thích Nguyễn Đình Chu và muốn cùng anh trở về thành phố, Hạ Thục Nghi đã tự ti đến mức rụt rè, dám làm mà không dám nhận.

May mắn thay, Nguyễn Đình Chu không phải hạng người xu nịnh, anh không thích cô gái có gia thế kia, đã từ chối lời đề nghị đưa anh cùng về thành phố của cô ta, mà chọn một người chẳng có gì như cô.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Thục Nghi nhìn người đàn ông của đời mình tràn ngập xúc động.

Nguyễn Sơ Đường nhìn mẹ mình mắt hoe hoe đỏ, rồi lại nhìn ba với ánh mắt ngập tràn cưng chiều, cô bé chớp chớp mắt: 【Nhìn qua nhìn lại làm gì, ôm hôn nhau đi chứ!】

Nguyễn Đình Chu giật mình vì tiếng lòng quá đỗi táo bạo của cục cưng nhà mình đến nỗi sặc cả nước bọt.

Hạ Thục Nghi thì ngượng đến mức mặt đỏ bừng.

Nguyễn Sơ Đường bó tay: 【Hai người là vợ chồng hợp pháp mà, hôn nhau một cái thì có làm sao?】

Nguyễn Đình Chu dở khóc dở cười, cục cưng à, mọi người đều ở đây cả, muốn ôm hôn thì cũng phải đợi con ngủ rồi chứ?

Thời buổi này, vợ chồng trẻ muốn thân mật cũng phải để ý đến con nhỏ. Để tránh bị cô con gái rượu nghe lỏm được, tối nào anh cũng lén lút như đi vụng trộm, vừa mệt tim vừa kích thích.

Hạ Thục Nghi chỉ muốn vứt quách đứa con này đi cho rồi. Bản thân cô là một người hay e thẹn, vậy mà sao lại sinh ra một cô con gái mặt dày, bạo dạn không biết ngượng là gì thế này cơ chứ?

Bình Luận (0)
Comment