Sau Khi Bị Đọc Tâm, Tôi Trở Thành Con Cưng Của Cả Nhà

Chương 58

Nguyễn Sơ Đường hỏi lại giọng nói máy móc: 【Làm thế nào để tự động bổ sung hàng hóa?】

Giọng nói kia nhanh chóng vang lên: 【Một ngàn điểm ước nguyện.】

Nguyễn Sơ Đường hít một hơi khí lạnh: 【Nhiều quá, tôi sợ là không đạt được đâu.】

Nguyễn Đình Chu cũng cảm thấy con số đó quá lớn.

Một điểm ước nguyện tương đương với một mạng người.

Một ngàn điểm ước nguyện, tức là phải cứu một ngàn người.

Làm người tốt việc tốt cũng không phải làm theo cách này.

Thôi bỏ đi, số vật tư hiện tại đã khiến họ vô cùng mãn nguyện rồi, sợ là ăn đến tám năm mười năm cũng không hết.

Cái vụ tự động bổ sung hàng hóa gì đó, không cần cưỡng cầu.

Nguyễn Sơ Đường cũng nghĩ vậy, bây giờ không thiếu vật tư, cứ dùng đã rồi tính, còn chuyện cứu người thì cứ để tùy duyên.

Đừng tạo áp lực cho cô bé quá mà, cô bé mới chỉ là một em bé sáu tháng tuổi thôi đó!

Ở khu thực phẩm tươi sống có gà, vịt, cá, thịt bò, đủ loại hải sản, thủy sản, thậm chí có cả cua hoàng đế.

Lần đầu tiên nhìn thấy cua hoàng đế, Hạ Thục Nghi hít vào một hơi: “Đây là con quái vật gì thế? Trông vừa giống nhện khổng lồ, lại vừa giống cua.”

【Là cua hoàng đế đấy ạ, đợi con lớn lên sẽ nấu cho ba mẹ ăn.】 Nhìn cua hoàng đế, Nguyễn Sơ Đường chảy cả nước miếng.

Nguyễn Đình Chu lặng lẽ lấy khăn tay lau dòng nước miếng đang kéo sợi của con gái cưng: “Đợi cục cưng lớn lên, chúng ta sẽ cùng ăn. Bây giờ cục cưng chưa ăn được gì cả, chúng ta không thể bỏ con bé lại mà ăn một mình được.”

Nguyễn Sơ Đường gật đầu tán thành: 【Vẫn là ba thương con nhất.】

Hạ Thục Nghi dở khóc dở cười: “Được rồi, đợi cục cưng ăn được hải sản chúng ta sẽ cùng ăn.”

“Em hình như ngửi thấy mùi gà nướng thì phải.” Chẳng hiểu sao Hạ Thục Nghi lại thấy đói bụng.

Chủ yếu là vì ở đây có quá nhiều món ngon, cả đời này cô chưa từng thấy nhiều đồ ăn thức uống hấp dẫn như vậy, mà chúng lại còn thuộc về nhà mình nữa chứ.

Nguyễn Sơ Đường phấn khích: 【Gà nướng đó! Gà nướng ở đây ngon lắm nha, mà còn không đắt nữa. Ba mẹ mau đi thử đi, con không ăn được, ba mẹ phải ăn nhiều vào nhé. Nhớ để dành cho con một con, đợi con ăn được thịt rồi, con muốn ăn!】

Nguyễn Đình Chu âm thầm gật đầu, đi về phía khu đồ ăn chín. Ở đây không chỉ có gà nướng nguyên con mà còn có đùi gà, sườn cừu, bít tết, đủ các loại đồ kho và cả gà rán, đùi gà chiên, cánh gà chiên đã được làm sẵn.

Nguyễn Sơ Đường: 【Hu hu hu, tại sao mình mới sáu tháng tuổi mà không phải sáu tuổi chứ? Toàn là món mình thèm, mình muốn ăn!】

Nguyễn Đình Chu suýt nữa thì bật cười, lắng nghe tiếng lòng sụp đổ vì thèm ăn mà không được ăn của cô con gái cưng, anh thấy thật sự quá thú vị.

Hạ Thục Nghi ôm một con gà nướng to, hai mắt sáng rực: “Tối nay chúng ta ăn món này được không?”

Nguyễn Sơ Đường dù không ăn được vẫn gật đầu lia lịa.

Nguyễn Đình Chu cũng gật đầu đồng ý.

Họ đặt con gà nướng vào xe đẩy, đôi mắt nhìn không xuể. Hai người từ từ đi qua khu đồ ăn chín, đến quầy gạo mì dầu ăn thì bị số lượng gạo mì chất như núi làm cho kinh ngạc. Có lẽ cả đời này họ cũng chẳng cần phải mua gạo mì nữa rồi?

Thế nhưng chưa hết, khi họ đến khu bánh ngọt, hương thơm ngào ngạt của các loại bánh như bánh cuộn Thụy Sĩ, bánh mochi, tất cả đều được đóng gói sẵn, nhìn qua đã thấy rất ngon, xộc thẳng vào mũi.

Ngoài ra còn có đủ loại bánh mousse lớn nhỏ.

Hai vợ chồng nuốt nước miếng ừng ực.

Không gian chứa vật tư này quả thực đã mở ra một cánh cửa đến thế giới mới cho họ.

Nguyễn Sơ Đường thì vẫn ổn, dù sao đây cũng không phải lần đầu cô bé đi dạo. Chỉ cần nghĩ đến việc tất cả những thứ này đều là của mình, cô bé có thể cười thành tiếng ngay cả trong mơ.

Trong ba bốn tiếng đồng hồ tiếp theo, họ xem không hết các loại trái cây, rất nhiều loại trong số đó họ chưa từng thấy bao giờ.

Ví dụ như quả sầu riêng bốc mùi nồng nặc.

Hai vợ chồng trẻ lần đầu trông thấy, chỉ muốn đi đường vòng để tránh.

Nguyễn Sơ Đường kích động đến mức suýt trèo ra khỏi xe đẩy, hít một hơi thật sâu: 【Sầu riêng, sầu riêng yêu dấu của mình, ôi cục cưng của tôi, mạng sống của tôi ơi! Nhiều sầu riêng thế này đều là của mình, a ha ha ha, phát tài rồi, phát tài rồi!】

Mùa này, vừa hay lại là mùa ăn sầu riêng.

Nguyễn Sơ Đường đã sao chép siêu thị theo tỉ lệ 1:1, đương nhiên cũng sao chép luôn cả món sầu riêng khoái khẩu của mình.

Nếu không phải vì vỏ sầu riêng có gai, cô bé đã ôm lấy quả sầu riêng mà lăn lộn rồi.

Nguyễn Đình Chu nhìn cô con gái cưng sắp phát cuồng của mình, bèn nhặt một quả sầu riêng đặt vào xe đẩy: “Lát nữa mình mang về thử xem mùi vị thế nào nhé?”

Hạ Thục Nghi tỏ vẻ ghét bỏ: “Cái này ăn được thật à?”

Nguyễn Sơ Đường phấn khích đấm ngực thùm thụp: 【Mẹ yên tâm, ngon lắm đó ạ. Món này đắt lắm, ai ăn rồi cũng khen ngon.】

Hạ Thục Nghi liếc mắt, không mấy tin tưởng.

Dù sao thì trong đời cô, loại quả ngon nhất từng ăn cũng chỉ là táo, còn những loại trái cây miền Nam như chuối cô cũng rất ít khi được ăn.

Bởi lẽ vào những năm 60-70, vật tư thiếu thốn, lại còn là thời bao cấp, mua gì cũng cần tem phiếu, mà cũng cần cả tiền nữa, trớ trêu thay cả hai thứ đó nhà họ đều không có.

Khi nhìn thấy chuối, cô không thể rời bước, nhất quyết đòi mang một nải về.

Nguyễn Đình Chu gật đầu tán thành.

Nguyễn Sơ Đường không có ý kiến, dù sao thì cô bé cũng không ăn được.

Nhìn quả sầu riêng năm hộc thơm nức mũi, Nguyễn Sơ Đường gãi đầu gãi tai: 【Em bé sáu tháng tuổi ăn sầu riêng được không? Gấp lắm, online chờ trả lời!】

Bình Luận (0)
Comment