Ban đầu, Tần Hoạ chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, không phát ra âm thanh gì. Nhưng khi nghe bốn chữ “đừng khóc, anh ở đây” của Giang Cảnh Sơ, cô lập tức không kiềm chế được nữa. Cô túm lấy cổ áo anh, vùi mặt sâu vào lồ ng n.g.ự.c anh, từ tiếng nức nở nhỏ dần biến thành tiếng khóc nức nở không thể kìm nén.
Trái tim Giang Cảnh Sơ đau nhói như bị ai bóp nghẹt, trong mắt tràn đầy thương xót.
Người mất thì không thể sống lại. Cho dù anh có bản lĩnh lớn đến đâu, vẫn có những chuyện anh không thể làm được.
Anh chỉ có thể ôm cô chặt hơn nữa, vỗ nhẹ nhẹ lên lưng cô như muốn an ủi như thể có thể xoa dịu phần nào nỗi đau trong lòng cô.
Tần Hoạ cũng không rõ vì sao mình lại đột ngột mất kiểm soát như thế. Năm năm trước, ngày bà mất, cô cũng chỉ lặng lẽ ôm lấy thân thể lạnh ngắt của bà, rơi vài giọt nước mắt, sau đó liền cắn răng gắng gượng lo liệu tang sự.
Sau đó lại phát hiện mình mang thai ngoài ý muốn, rồi ra nước ngoài. Mọi chuyện tồi tệ cứ thế ùn ùn kéo tới khiến cô xoay sở không kịp, căn bản không có thời gian để buồn thương.
Đến khi cô thật sự ổn định nơi đất khách, thỉnh thoảng cô mới mơ thấy bà. Nhưng trong mơ, bà lúc nào cũng mỉm cười nhìn cô, không nói một lời.
Mỗi lần tỉnh dậy giữa đêm, cô đều không thể ngủ lại được.
Nói cho đúng thì đây là lần đầu tiên Tần Hoạ thật sự bật khóc vì sự ra đi của bà.
Mãi đến khi Tần Hoạ dần bình tĩnh lại, cũng đã mười phút trôi qua.
Cô siết chặt hai tay chống lên n.g.ự.c anh, muốn đẩy người ra sau một chút.
Áo sơ mi của Giang Cảnh Sơ đã bị nước mắt cô thấm ướt một mảng lớn, vừa nhàu vừa ướt, trông vô cùng chật vật.
“Khóc xong rồi sao?”
Tần Hoạ khẽ gật đầu, có chút ngượng ngùng.
“Xin lỗi, làm bẩn áo anh rồi.”
Giang Cảnh Sơ chẳng hề để tâm, rút vài tờ giấy đưa cho cô: “Lần cuối anh đến thăm bà, bà vẫn còn rất khỏe mạnh, còn đi rất xa để đón bọn mình mà, sao lại...”
Tần Hoạ nghe đến đây, ánh mắt còn chưa khô hẳn thoáng lên vẻ u uất như thể nhớ đến điều gì đó không muốn nhớ: “Không có gì, người già rồi, bệnh tật nhiều, đến lúc là đi thôi.”
Giang Cảnh Sơ không hoàn toàn tin lời cô nhưng thấy vẻ mặt cô rõ ràng không muốn nói thêm, anh cũng chỉ đành tạm gác lại nghi ngờ trong lòng.
“Vậy khi nào rảnh, chúng ta cùng về Minh Khê Sơn một chuyến. Dù sao anh cũng từng gọi bà là bà nội nhiều năm, xét tình xét nghĩa, cũng nên đi thăm một lần.”
Tối hôm đó, hiếm khi Tần Hoạ không mất ngủ.
Cô ngủ một mạch đến sáng, sau khi chỉnh trang xong thì đến công ty.
Công ty vừa trải qua một biến động lớn, ai nấy đều uể oải như cà tím bị sương lạnh làm héo rũ.
Khi Tần Hoạ đi ngang qua dãy bàn làm việc, có cảm giác hàng chục ánh mắt oán giận đồng loạt b.ắ.n về phía cô như thể muốn dùng ánh mắt mà đục thủng người cô.
Cô không liếc nhìn ai, định đi thẳng vào phòng làm việc.
Vừa hay, Tống Á Lệ bưng cốc cà phê từ phòng trà đi ra, thấy Tần Hoạ giống như gà chọi gặp phải đối thủ, toàn thân tức thì dựng lông lên, thần thái bừng bừng sát khí.
“Ồ, chẳng phải là tổ trưởng Tần sao? Nghỉ phép vui vẻ chứ?”
Tần Hoạ sáng sớm đã chẳng buồn dây dưa với mấy lời châm chọc khiêu khích của cô ta, không thèm ngó tới, trực tiếp đi về phía phòng làm việc.
Tống Á Lệ dạo gần đây phải tăng ca liên tục, mòn mỏi đi nịnh bợ khách hàng, trong lòng vốn đã tích đầy lửa giận. Thấy thái độ của Tần Hoạ như thế, cô ta liền bước tới chắn ngay trước cửa văn phòng của Tần Hoạ.
Đôi mắt phượng dài và xếch nhìn cô đầy căm tức: “Cô thì hay rồi, gây chuyện xong thì phủi m.ô.n.g chạy mất, để lại chúng tôi, những người vô tội làm bia đỡ đạn.”
Tần Hoạ bị chặn vô cớ, trong lòng hơi bực. Cô khẽ nhíu mày, ánh mắt từ dưới quét lên, cuối cùng dừng lại trên mặt Tống Á Lệ: “Tôi chạy hồi nào? Tôi nghỉ phép đàng hoàng, không được chắc?”
“Được chứ, tất nhiên là được.”
Tống Á Lệ cong môi cười lạnh, ánh mắt còn cố tình quét qua đám người đang hóng chuyện phía sau.
“Mọi người nghe thấy chưa? Tổ trưởng Tần của chúng ta vừa có thâm niên, lại vừa có hậu thuẫn. Cần gì phải khách sáo?”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Cô ta cười nhạo, đầy châm biếm: “Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Giang Thị đấy, nói đắc tội là đắc tội luôn. Chỉ cần bản thân thoải mái, sống c.h.ế.t của đám nhỏ như tụi mình thì mặc kệ!”
Tần Hoạ vốn tính cách lạnh nhạt, trong công ty chẳng kết thân với ai, cũng chưa từng chủ động gây thù chuốc oán.
Trước đây, Tống Á Lệ vài lần kiếm chuyện với cô, cô nghĩ mình mới đến, lại vô tình đoạt mất vị trí tổ trưởng mà cô ta nghĩ là chắc chắn nằm trong tay mình nên vẫn luôn nhẫn nhịn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ để mặc người ta miệt thị mình không kiêng dè.
“Tôi có hay không có hậu thuẫn đó là chuyện riêng của tôi, không đến lượt cô bàn ra tán vào.”
Tống Á Lệ không ngờ Tần Hoạ lại cứng rắn như vậy, liền khoanh tay cười lớn: “Nghe chưa mọi người? Nghe rõ hết chưa? Cô ta công khai thừa nhận có hậu thuẫn đó, đâu phải tôi vu khống.”
Đám đồng nghiệp phía sau vốn chỉ nửa tin nửa ngờ, giờ nghe vậy liền nhao nhao lộ vẻ khinh thường, xì xào bàn tán.
“Mấy chuyện kiểu đó ai tự biết trong lòng là được rồi, còn mở miệng khoe ra làm gì, không hiểu cô ta nghĩ gì luôn.”
“Đó gọi là có chỗ dựa nên chẳng sợ ai, nghe nói hậu thuẫn phía sau cô ta lớn lắm, đến cả Thái tử gia nhà họ Giang cũng chẳng nể mặt.”
“Nếu đã có hậu thuẫn mạnh đến thế, sao còn đến cái nơi nhỏ bé như công ty chúng ta làm gì, chúng ta đâu đủ sức cung phụng một vị Phật lớn như vậy chứ.”
Trước những lời bàn tán xì xào, Tần Hoạ chẳng mảy may để tâm. Cô chậm rãi xoay người lại, ánh mắt bình thản quét qua từng người có mặt.
“Tôi không hiểu cái gọi là ‘có hậu thuẫn’ mà mọi người nói cụ thể là gì. Tôi chỉ muốn nói, những năm tôi làm việc ở công ty YJ, chưa từng dựa vào quan hệ hay đi cửa sau. Bằng cấp của tôi, những giải thưởng tôi đạt được, từng bản hợp đồng tôi xử lý, tất cả đều là kết quả do tôi nỗ lực mà có được.”
Tống Á Lệ hừ lạnh một tiếng: “Nói thì ai mà không nói được! Bằng cấp có thể làm giả, giải thưởng có thể dùng tiền mua. Đến cả những đơn hàng cô xử lý, biết đâu chẳng phải do người khác vì muốn lấy lòng mà cố tình nâng đỡ?”
Những lời đó rõ ràng đã hoàn toàn vô căn cứ và ác ý.
Tần Hoạ nghiêng đầu nhìn Tống Á Lệ, ánh mắt mang theo tia sắc bén: “Nghe cô nói đầy tự tin như vậy khiến tôi không khỏi nghi ngờ, phải chăng chính cô đã từng làm giả bằng cấp, mua giải thưởng ở ven đường?”
“Cô!”
Tống Á Lệ trước giờ vẫn luôn xem Tần Hoạ là kẻ dễ bắt nạt, không ngờ hôm nay cô lại phản đòn gay gắt đến vậy, nhất thời tức đến mức đôi mày liễu dựng ngược: “Tần Hoạ, cô nói linh tinh gì đó hả! Nói tôi mua giải, nói tôi làm giả bằng cấp? Thế sao lần trước, khi cùng tranh giành đơn thiết kế nhà mới của tiểu thư Kỷ Tĩnh Nhã, Giang tổng lại loại cô ngay từ bản vẽ đầu tiên?”
Đám người hóng chuyện nghe vậy liền phụ hoạ theo: “Đúng đúng, vậy chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Năng lực của Á Lệ mạnh hơn cô ta là điều hiển nhiên.”
“May mà Á Lệ đã cố gắng giành lại được đơn hàng đó. Nếu không thì công ty chúng ta tổn thất lớn cỡ nào, nghĩ thôi đã thấy sợ!”
“Thật không hiểu sao cô ta còn mặt mũi quay lại công ty làm việc. Nếu là tôi, vừa bẽ mặt như thế, vừa gây rắc rối lớn cho công ty, chắc tôi đã lặng lẽ xin nghỉ từ lâu rồi!”
Tần Hoạ vốn chẳng quá để t@m đến ánh mắt người ngoài, nhưng điều đó không có nghĩa là những lời họ nói không làm cô tổn thương.
Cô vừa định lên tiếng thì Phương Dĩ Sâm đã nghe thấy động tĩnh, sắc mặt nặng nề bước ra từ văn phòng.
“Mọi người tụ tập ở đây làm gì? Không ai có việc phải làm à?”
Mọi người líu ríu im bặt, liếc nhìn nhau, định tản đi.
Tống Á Lệ lại cố tình kéo giọng hét lên, không cho ai rời đi.
Cô ta vênh váo bước đến trước mặt Phương Dĩ Sâm: “Giám đốc Phương, anh vội gì chứ? Chẳng lẽ những gì chúng tôi nói không đúng sao?”
“Đúng cái gì mà đúng!”
Phương Dĩ Sâm chỉ tay về phía Tống Á Lệ, ánh mắt lạnh lẽo mang theo sự cảnh cáo: “Có vấn đề gì thì đến văn phòng tôi nói riêng. Nếu tôi giải quyết không thỏa đáng, cô có thể báo lên cấp trên. Nhưng có một điều, đừng gây chuyện nơi công cộng!”
Tống Á Lệ vốn là do Phương Dĩ Sâm một tay dẫn dắt, bình thường tuy không đến mức nghe lời răm rắp nhưng cũng ít khi dám cãi lời.
Chỉ là thời gian qua cô ta đã kìm nén quá lâu, hôm nay mới nắm được cơ hội, đương nhiên không chịu buông tha Tần Hoạ.
“Giám đốc Phương, anh nói thế thì quá nặng lời rồi. Thứ nhất, chính miệng Tần Hoạ vừa thừa nhận mình là người có quan hệ. Công ty để một người không có năng lực như cô ta làm trưởng nhóm thiết kế, người đầu tiên tôi không phục là tôi! Thứ hai, cô ta vào công ty cũng lâu rồi, nhưng chưa từng quan t@m đến công việc của chúng tôi, chỉ chăm chăm lo việc của bản thân như thế gọi là thiếu trách nhiệm! Thứ ba và cũng là điều quan trọng nhất. Mấy ngày qua, vì vụ khách hàng của Giang tổng đăng bài khiếu nại trên mạng xã hội, cả nhóm chúng tôi bận đến mức như con ở. Còn cô ta thì sao? Chính là kẻ gây chuyện, vậy mà lại thản nhiên nghỉ phép. Loại người như vậy, các anh nói xem có tư cách làm trưởng nhóm của chúng tôi không?”