Giang Cảnh Sơ khẽ cười nhạt, không nói gì.
Kỷ Tĩnh Nhã không cam lòng, tiếp tục hỏi: “Vậy để em đổi cách hỏi khác, Tần Hoạ… có phải chính là người con gái khiến anh vừa yêu vừa hận không?”
Ánh mắt Giang Cảnh Sơ trầm xuống, nhưng nghĩ đến tình cảm nhiều năm giữa cô và Tần Hoạ, anh vẫn khẽ gật đầu.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Là em ấy.”
Nghe vậy, vai Kỷ Tĩnh Nhã chùng xuống ngay lập tức.
Một việc, khi chỉ là phỏng đoán với lúc đã được xác nhận, cảm xúc sẽ hoàn toàn khác nhau.
“Anh muốn quay lại với cô ấy sao?”
Giang Cảnh Sơ không chút do dự, lại gật đầu.
“Trước khi bắt đầu lại với em ấy, anh phải giải quyết xong chuyện tình cảm hiện tại.”
Tuy trong lòng anh luôn biết rõ, mối quan hệ với Kỷ Tĩnh Nhã chỉ là giả, nhưng anh vẫn muốn giữ cho mình sự trong sạch để theo đuổi cô.
Đồng thời, điều đó cũng là sự tôn trọng dành cho Kỷ Tĩnh Nhã.
Kỷ Tĩnh Nhã cúi đầu, ánh mắt đang sáng dần dần tối đi.
“Chuyện huỷ hôn em đồng ý. Nhưng... em có thể đưa ra một yêu cầu không?”
Giang Cảnh Sơ hơi nhướn mày, ánh mắt bình thản nhìn cô: “Em nói đi.”
Kỷ Tĩnh Nhã mím môi: “Ở studio có một suất đi học trao đổi nước ngoài, em định đăng ký. Có thể đợi đến khi em ra nước ngoài rồi, tìm thời điểm thích hợp để thông báo không?”
Giang Cảnh Sơ tất nhiên hiểu, với tiểu thư nhà danh giá trong giới thượng lưu, việc huỷ hôn có ý nghĩa như thế nào. Cho dù Kỷ Tĩnh Nhã không nói, anh cũng sẽ chủ động trao quyền đưa ra lời đề nghị cho cô.
Giờ đây cô đã tìm được một cách giải quyết dung hoà hơn, Giang Cảnh Sơ cũng chẳng có gì để phản đối.
Chỉ là...
Anh hơi nhíu mày.
“Cần đợi bao lâu?”
Kỷ Tĩnh Nhã cúi đầu mỉm cười: “Tính cả trước sau, nhiều nhất hai tháng. Anh sẽ không vội đến mức, chút thời gian đó cũng không cho em chứ?”
Hai tháng.
Ngón tay Giang Cảnh Sơ gõ nhẹ lên mặt bàn: “Được, đến lúc đó em chỉ cần đưa ra lời nói là được, mọi chuyện phía sau để anh lo.”
Cùng lúc đó, Tần Hoạ đã gặp được Chu Điềm Điềm tại tiệm váy cưới.
Chu Điềm Điềm khoác lên người bộ váy cưới được đặt may riêng từ Pháp, tóc búi cao, trang điểm nhẹ nhàng, cả người toát lên vẻ đoan trang quý phái. Hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh thường ngày hoạt bát, phóng khoáng.
Bên cạnh là Hàn Hiến, mặc bộ vest đen, tóc vuốt gọn gàng, nhìn qua cũng phong độ, khí chất bức người.
Chỉ là mỗi lần mở miệng lại lộ ngay bản chất.
Thấy Tần Hoạ, anh bật thốt lên: “Chị dâu đến rồi!”
Lần trước ở khách sạn Dương Minh Sơn, Hàn Hiềm gọi vậy chỉ là do lỡ lời.
Nhưng hôm nay, rõ ràng là cố ý.
Lần đó nghe giọng điệu của thiếu gia Giang, kiểu gì cũng sẽ giành lại được Tần Hoạ, vậy thì hắn cứ vào vai trước cho rồi.
Tần Hoạ vừa nghe Hàn Hiến gọi vậy, liền cau mày. Còn chưa kịp phản ứng, Chu Điềm Điềm đã lao tới nhéo tai Hàn Hiến: “Dâu gì mà dâu? Người ta với anh Cảnh chia tay lâu lắm rồi! Cái tật nói nhầm của anh bao giờ mới sửa được hả?”
“Á á á, đau, đau, đau mà...”
Hàn Hiến vừa cúi gập người kêu đau, vừa xin tha: “Thật sự khó sửa mà, sau này anh cố gắng chú ý được chưa.”
Thật ra, váy phù dâu chẳng cần thử lại nhưng Chu Điềm Điềm cứ khăng khăng nói gần đây Tần Hoạ gầy đi rõ rệt, sợ số đo trước đây bị lệch, nhất định phải kéo cô qua thử lại một lần.
Tần Hoạ hết cách, đành tranh thủ sau giờ tan làm ghé qua.
Hai cô gái vừa bước vào phòng thay đồ, Hàn Hiến lập tức gửi định vị cho Giang Cảnh Sơ.
Chờ vài phút sau, Giang Cảnh Sơ mới trả lời một dấu hỏi.
Hàn Hiến cười cợt, l.i.ế.m nhẹ khóe môi, ung dung ngả người xuống ghế sofa: [Đến mau, có bất ngờ nè!]
Sau đó gửi thêm một sticker cười toe toét.
Giang Cảnh Sơ nhìn thoáng qua tin nhắn, không phản hồi gì.
Anh tắt màn hình điện thoại, nhét lại vào túi quần.
Lúc này, anh và Kỷ Tĩnh Nhã vừa bước ra khỏi nhà hàng.
Giang Cảnh Sơ lấy chìa khoá xe: “Em đợi anh một lát, anh đi lấy xe.”
Kỷ Tĩnh Nhã lập tức ngăn lại: “Không cần đâu, em còn định đi dạo một vòng ở trung tâm thương mại gần đây, anh cứ lo việc của anh đi.”
Giang Cảnh Sơ hơi nhíu mày: “Thật là không cần anh đưa em về sao?”
Kỷ Tĩnh Nhã chắp tay ra sau lưng, nở nụ cười tinh nghịch lắc đầu.
“Không cần đâu, lát nữa em dạo xong sẽ gọi tài xế nhà đến đón.”
Giang Cảnh Sơ không nghĩ nhiều, khẽ gật đầu với Kỷ Tĩnh Nhã: “Vậy anh đi trước đây.”
Nhìn bóng dáng Giang Cảnh Sơ thong thả rời đi, nụ cười trên gương mặt Kỷ Tĩnh Nhã từng chút từng chút biến mất, trong mắt cuộn trào nỗi lưu luyến và không nỡ rời xa.
Giang Cảnh Sơ vừa ngồi vào ghế lái, chuẩn bị khởi động xe thì điện thoại “ting” lên một tiếng.
Anh cứ nghĩ là Tần Hoạ trả lời tin nhắn, mở ra xem thì lại thấy là tên tiểu tử Hàn Hiến kia.
Hắn hình như gửi cho anh một tấm ảnh, Giang Cảnh Sơ tiện tay mở lên, chỉ thấy bóng lưng một người phụ nữ mặc lễ phục màu hồng nhạt.
“Lại phát rồ rồi à!”
Giang Cảnh Sơ thấp giọng chửi một tiếng, cứ tưởng Hàn Hiến lại tùy tiện chụp đại một người phụ nữ nào đó gửi cho anh. Vừa định ném điện thoại lên bảng điều khiển, trong đầu đột nhiên loé lên điều gì đó.
Anh lập tức mở lại tấm hình kia, phóng to ra. Lần này, trong tấm gương phía đối diện người phụ nữ kia, hiện lên nửa gương mặt nghiêng mơ hồ, không phải Tần Hoạ thì còn ai nữa!
Giang Cảnh Sơ khởi động xe, đồng thời bật bluetooth xe gọi cho Hàn Hiến.
“Bọn cậu đang thử váy cưới à?”
Hàn Hiến đắc ý “ừm” một tiếng, khóe mắt liếc trộm động tĩnh bên phía Chu Điềm Điềm và Tần Hoạ, hạ giọng nói: “Cậu xem tôi có đủ nghĩa khí không, liều cả việc tối về phải quỳ điều khiển từ xa mà vẫn báo tin cho cậu đấy.”
Giang Cảnh Sơ bật cười khẽ: “Năm đó cậu theo đuổi Chu Điềm Điềm, tôi đưa tin cho cậu ít chắc?”
Hàn Hiến cười nhếch mép, nhớ lại hồi đó phải “đi đường vòng cứu nước”, mỗi lần muốn moi thông tin về Chu Điềm Điềm từ Tần Hoạ đều phải cúi đầu trước Giang Cảnh Sơ, đến mức nghiến răng ken két.
“Tôi với Điềm Điềm mà có thể đi đến hôm nay, công lớn của cậu không thể phủ nhận.”
Giang Cảnh Sơ dĩ nhiên nghe ra ẩn ý trong lời hắn nhưng anh luôn quen làm “chó sói đuôi to”, chỉ cười rồi liếc gương chiếu hậu: “Lời cảm ơn thì khỏi nói, sau này có chuyện gì liên quan đến Tần Hoạ thì để ý giúp tôi một chút là được.”
Hàn Hiến “hê” một tiếng: “Cậu cũng thật chẳng khách sáo, nói một câu, rốt cuộc cậu có đến không?”
Giang Cảnh Sơ lái xe nhanh, mà tiệm váy cưới cũng không xa nhà hàng anh vừa ăn với Kỷ Tĩnh Nhã.
Trong lúc nói đùa với Hàn Hiến, anh đã đến gần nơi.
Để lại một câu “đợi đấy”, Giang Cảnh Sơ trực tiếp cúp máy.
Tần Hoạ đúng là gầy đi thấy rõ, phần eo rõ ràng rộng ra. Nếu gửi váy lại Pháp để chỉnh sửa thì thời gian qua lại sẽ quá lâu, sợ không kịp về trước lễ cưới của Chu Điềm Điềm.
Thấy Chu Điềm Điềm mặt mày u sầu, Tần Hoạ cười nhẹ trấn an cô: “Hay là mấy hôm nữa tớ cố ăn nhiều một chút, lấy lại mấy lạng thịt bị sụt kia nhé?”
Chu Điềm Điềm thở dài: “Cậu còn đùa được nữa à, mấy hôm trước váy về rồi, lại đúng lúc cậu quay về Anh, chứ không thì đâu đến mức không kịp như giờ.”
Tần Hoạ biết Chu Điềm Điềm muốn mọi thứ trong đám cưới đều hoàn hảo, liền thu lại nụ cười, đối diện gương chỉnh váy lại lần nữa.
“Thật ra tớ thấy cũng không quá rõ, không nghiêm trọng lắm. Huống chi hôm đó là cậu làm cô dâu, người ta ngắm cậu còn không đủ thời gian, ai rảnh mà nhìn tớ.”
Nói rồi, cô đưa tay nâng gương mặt Chu Điềm Điềm, dịu dàng nói: “Thôi nào, đừng buồn nữa, mấy hôm nay tớ ăn nhiều một chút là được rồi mà?”
Tần Hoạ giọng nói vốn mềm mại, lúc này dịu dàng dỗ dành càng giống như đang làm nũng.
Đúng lúc Giang Cảnh Sơ bước vào, nghe thấy câu nói đó, trong lòng như bị dòng điện xẹt qua, tê dại một trận.
Không nhớ nổi lần gần nhất Tần Hoạ nũng nịu với anh là khi nào nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng lại thấy không vui.
Anh sải vài bước đến chỗ Hàn Hiến đang co người trên sofa nghịch điện thoại, đá nhẹ vào bắp chân hắn.
“Nhích qua một chút, chừa chỗ cho tôi ngồi.”
Hàn Hiến bị đá mà không hiểu vì sao, anh bật dậy, nhìn cái sofa đủ rộng để bảy tám người ngồi kia, ngạc nhiên nhìn Giang Cảnh Sơ: “Không phải chứ? Sofa to thế này mà còn không đủ ngài Giang ngồi à?”
Giang Cảnh Sơ ném cho hắn một cái lườm sắc lẹm, Hàn Hiến lập tức im bặt, giả vờ nhích qua một milimet.
Giang Cảnh Sơ lúc này mới hài lòng ngồi xuống, lười biếng tựa lưng, ánh mắt dõi về phía người con gái không xa.
Chu Điềm Điềm vẫn không muốn Tần Hoạ phải chịu ấm ức, đang định hỏi Hàn Hiến có thể tìm được thợ chỉnh váy ở Bắc Thành không.
Nhưng khi quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy một kẻ không mời mà đến, mắt lập tức mở to tròn xoe.
“Anh Cảnh Sơ! Anh tới khi nào vậy?”