Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 73

Vừa bước ra khỏi cổng công ty, Giang Cảnh Sơ nhận được một bức ảnh do Khắc Siêu gửi đến.

“Anh Cảnh, tôi đang ăn ở một nhà hàng nổi tiếng mới mở trên đường Đông Chính, thấy một cô gái trông rất giống chị dâu.”

Khắc Siêu là anh chàng đầu đinh từng chơi trò thử thách cùng Tần Họa hôm nọ, cũng là người ngoài Hàn Hiến ra gọi cô là “chị dâu” to nhất, rõ nhất.

Giang Cảnh Sơ khựng lại, mở bức ảnh ra xem.

Thấy Tần Họa đang ngồi bên bàn ăn, vẫn mặc chiếc sơ mi màu hồng sen nhạt cô mặc lúc rời đi buổi sáng. Còn người đàn ông đối diện dù chỉ chụp được bóng lưng nhưng Giang Cảnh Sơ lập tức nhận ra là Ôn Lễ.

Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó chịu, Giang Cảnh Sơ nhắn lại cho Khắc Siêu: “Gọi món xong chưa? Tôi đến ăn ké một bữa.”

Tần Họa và Ôn Lễ đang ăn được nửa chừng thì Giang Cảnh Sơ bước vào nhà hàng.

Khi đi ngang qua bàn họ, anh cố ý đi chậm lại. Từ trên cao cúi xuống nhìn Ôn Lễ, giọng lười biếng: “Ồ, thật xui xẻo, ra ngoài ăn một bữa cũng gặp người làm mất khẩu vị.”

Ôn Lễ trước nay luôn trầm ổn, đối mặt với sự khiêu khích công khai của Giang Cảnh Sơ cũng chỉ nhẹ nhàng mím môi, giọng nhàn nhạt: “Trái ngược với Giang tổng đây, được ăn cơm cùng người mình thích, tâm trạng tôi rất tốt.”

Giang Cảnh Sơ nhếch môi cười, ánh mắt đầy mỉa mai nhìn về phía Tần Họa: “Nghe thấy không? Anh ta đang công khai thừa nhận đó, còn lưu luyến không quên em nữa. Em thì vẫn ngây thơ xem anh ta như sếp chính trực?”

Tần Họa không thích giọng điệu ấy của Giang Cảnh Sơ, lạnh mặt nói: “Giang Cảnh Sơ, anh nói đủ chưa? Không biết giữ miệng à?”

Giang Cảnh Sơ nhướng mày, vẻ bất cần: “Anh cần gì giữ miệng? Người giành người yêu của người khác đâu phải anh.”

Mấy bàn xung quanh nghe vậy đều liếc mắt nhìn họ, Tần Họa giận đỏ cả mặt: “Anh biết rõ tôi ăn ở đây, cố tình đến gây sự đúng không?”

Giang Cảnh Sơ bật cười khẽ: “Anh rảnh vậy sao?”

Ánh mắt ra hiệu cho cô nhìn về phía bàn không xa có mấy nam nữ đang ngồi.

“Nói rồi mà, anh đến ăn với bạn, muốn qua đó chào hỏi chút không?”

Tần Họa liếc qua, thấy trong đám người ấy có một anh đầu đinh quen quen, hóa ra thực sự có hẹn ăn.

“Không đi.”

Nói xong cũng chẳng buồn liếc Giang Cảnh Sơ thêm, chỉ lặng lẽ ăn phần đồ ăn trong đ ĩa.

Ý là đuổi người đi rồi. Giang Cảnh Sơ nghiến răng, ánh mắt giao nhau với Ôn Lễ giữa không trung.

Ánh mắt Ôn Lễ vẫn điềm đạm, càng khiến Giang Cảnh Sơ thấy giả tạo, chỉ muốn xé toạc lớp mặt nạ ấy ra.

Cuối cùng vẫn nhịn xuống, khẽ cười lạnh, quay người đi về phía bàn của Khắc Siêu.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Giang Cảnh Sơ đi rồi, Tần Họa có chút áy náy: “Xin lỗi anh, khiến anh bị hiểu lầm nhiều năm như vậy.”

Ôn Lễ không bận tâm: “Chỉ là người ngoài, bị hiểu lầm cũng chẳng sao.”

“Em sẽ nói với anh ấy, bảo anh ấy đừng gây khó dễ cho anh nữa.”

Ôn Lễ cười cười: “Không cần tốn sức. Đặt ngược lại, nếu năm đó chuyện xảy ra với anh, anh cũng khó mà dễ dàng tha thứ.”

“Là em khiến anh thiệt thòi rồi.”

“Thiệt thòi gì chứ?” Ánh mắt Ôn Lễ điềm tĩnh, nhìn về phía Tần Họa: “Nếu có thể, anh ước gì sự thiệt thòi ấy trở thành thật.”

Tần Họa nghe ra ẩn ý trong lời nói, đôi mắt khẽ rung lên.

“Ôn Lễ, trước đây em từng nói với anh, em…”

“Tần Họa.”

Ôn Lễ không đợi cô nói hết, lập tức ngắt lời: “Đừng hiểu lầm, ý anh là, nếu em thật lòng muốn cắt đứt với Giang Cảnh Sơ, anh không ngại bị em lợi dụng thêm lần nữa.”

Lúc này, Giang Cảnh Sơ đang ngồi uống rượu, ánh mắt không rời khỏi Tần Họa một khắc nào.

Nhìn thấy cô cười nói dịu dàng trước mặt Ôn Lễ, trong lòng như có móng vuốt mèo cào, vô cùng khó chịu.

Khắc Siêu chẳng hiểu gì, ghé lại hỏi: “Anh Cảnh, tên kia là ai thế?”

Giang Cảnh Sơ uống một ngụm rượu: “Sếp của em ấy.”

Khắc Siêu “ồ” một tiếng, cười cợt: “Ông chủ này trẻ phết, mặt mũi cũng không tệ. Anh Cảnh phải trông chị dâu cho kỹ đấy.”

Giang Cảnh Sơ nghe xong khẽ cười khẩy: “Hắn trẻ? Cậu mau đi khám lại mắt đi.”

Nói rồi lấy điện thoại ra nhắn cho Tần Họa: “Ăn một bữa mà lâu thế, vẫn chưa xong sao?”

Tần Họa nhìn điện thoại, nhíu mày.

[Có chuyện gì sao?]

Giang Cảnh Sơ nhắn lại: [Không có gì, chỉ đơn giản là thấy hai người các em cứ quấn lấy nhau ngay trước mặt anh, thật ngứa mắt.]

Tần Họa: [Vậy thì anh có thể đừng nhìn.]

Giang Cảnh Sơ: [Không nhìn thì lại càng bực hơn.]

Tần Họa thấy anh thật sự quá trẻ con, chẳng buồn đáp lại nữa.

Giang Cảnh Sơ: [???]

[Sao không trả lời tin nhắn?]

Ôn Lễ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại bên cạnh Tần Họa không ngừng sáng lên, lại nhìn vẻ mặt u ám của cô, trong lòng cũng hiểu ra phần nào.

“Ăn xong chưa? Hôm qua bạn anh tặng hai vé hòa nhạc, hay là cùng anh đi xem nhé?”

Hai người cùng đứng dậy rời khỏi nhà hàng.

Ánh mắt của Giang Cảnh Sơ từ đầu đến cuối đều dõi theo bóng lưng Tần Họa. Trong đáy mắt, màu mực cuộn trào dữ dội.

Chiếc xe BL màu đen từ từ rời khỏi bãi đỗ, ngay khi chuẩn bị nhập vào dòng xe cộ thì một chiếc Aston Martin từ phía sau lao tới với tốc độ cực nhanh, chắn ngay đầu xe.

Cú va bất ngờ khiến cả Ôn Lễ và Tần Họa ở ghế sau bị đẩy mạnh về phía trước, rồi lại ngã nhào ra sau.

“Chuyện gì vậy?” Giọng Ôn Lễ hiếm khi lộ rõ sự không vui.

Tài xế lo lắng run rẩy: “Ôn tổng, có một chiếc Aston Martin đột ngột lao đến, chặn ngay trước đầu xe.”

Tần Họa nghe đến Aston Martin thì trong lòng đã đoán được phần nào, mày nhíu chặt: “Có thể là Giang Cảnh Sơ, để em xuống xem.”

Ôn Lễ lập tức đè lại tay cô đang định mở cửa: “Em đừng xuống, để anh đi nói chuyện với anh ta.”

Ôn Lễ mở cửa bước xuống xe, lập tức nhìn thấy Giang Cảnh Sơ đang dựa hờ hững vào cửa xe, trong mắt lộ ra một tia khó chịu.

Anh nhanh tay đóng cửa xe lại, chắn lấy tầm nhìn của Tần Họa bên trong.

“Giang tổng, anh làm vậy là có ý gì?”

Giang Cảnh Sơ khẽ nhướn đuôi mắt dài:

“Tôi có chuyện cần tìm Tần Họa, bảo em ấy xuống xe.”

Ôn Lễ nhìn anh hai giây, nửa cười nửa không: “Giang tổng là người đã có hôn ước, cứ dây dưa với cô ấy mãi như vậy, không cảm thấy không hợp lý sao?”

Giang Cảnh Sơ vẫn giữ tư thế bất cần, dựa người vào xe, nhưng bỗng nhiên khí thế toàn thân trở nên lạnh lẽo như băng: “Tôi làm việc thế nào, còn chưa tới lượt một kẻ vong ân bội nghĩa như cậu dạy bảo đâu.”

Sự điềm đạm trên mặt Ôn Lễ thoáng rạn nứt, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, mỉm cười: “Năm năm rồi, nếu anh vẫn chỉ biết lấy thân phận công tử nhà họ Giang ra để hù dọa người khác thì dù có thêm mười lần nữa, Tần Họa cũng sẽ không chọn anh.”

Nghe xong, nụ cười giễu cợt của Giang Cảnh Sơ tan biến, nắm tay siết chặt đến mức khớp xương phát ra tiếng răng rắc. Anh bước nhanh lên đối mặt với Ôn Lễ, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào anh: “Hay là bây giờ thử xem, không dùng thế lực, chỉ dựa vào bản thân. Giữa tôi và cậu, em ấy sẽ chọn ai?”

Tần Họa ngồi trong xe nhưng tâm trí đã bay hết ra ngoài.

Cô không nhìn thấy gì, cũng không nghe được họ đang nói gì, lòng cứ thấp thỏm không yên.

Đột nhiên, cửa sổ xe bên cạnh bị người gõ mạnh.

Tần Họa hạ cửa kính xuống, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Giang Cảnh Sơ.

“Xuống xe đi, anh có chuyện muốn nói.”

Tần Họa vô thức nhíu mày, liếc nhìn Ôn Lễ phía sau anh: “Có chuyện gì anh không thể gọi điện thoại à? Nhất định phải làm ầm lên như vậy à?”

Giang Cảnh Sơ nhìn đám người xung quanh đang bàn tán, cười khẽ: “Anh không gọi chắc? Em thử xem có bắt máy cái nào không?”

Tần Họa lúc này mới sực nhớ ra, ban nãy cô đã tắt chuông điện thoại. Cắn môi nói: “Xin lỗi, tôi không nghe thấy. Có chuyện gì thì anh nói nhanh lên.”

Giang Cảnh Sơ chống khuỷu tay lên khung cửa xe: “Vội thế? Hai người còn có lịch hẹn tiếp theo à?”

Tần Họa không định giấu: “Tôi và Ôn Lễ đi xem hòa nhạc, nếu chậm trễ sẽ không kịp giờ. Anh đừng làm mất thời gian của tôi.”

“Hòa nhạc à? Lãng mạn thật.”

Giang Cảnh Sơ cười khẩy, ánh mắt lạnh thêm mấy phần: “Vậy chắc chuyện của Chu Điềm Điềm không quan trọng nữa rồi. Hai người đi đi, tôi không làm phiền.”

Nói xong liền xoay người bỏ đi.

Nghe thấy nhắc đến Chu Điềm Điềm, Tần Họa giật mình, vội mở cửa xe gọi với theo: “Anh nói rõ xem, Chu Điềm Điềm có chuyện gì?”

Bình Luận (0)
Comment