Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 90

Nếu lúc đó Tần Hoạ quan sát kỹ, cô sẽ phát hiện ra bàn tay mở cửa xe cho cô của Giang Cảnh Sơ đang khẽ run.

Nhưng cô không nhận ra, chỉ cảm thấy anh hôm nay có chút kỳ lạ, ngoan ngoãn lên xe.

“Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?”

Giang Cảnh Sơ mặt lạnh, lái xe với tốc độ rất nhanh.

Tần Hoạ lòng đầy bất an, cho đến khi điện thoại Giang Cảnh Sơ vang lên.

Anh đeo tai nghe bluetooth, nghe một lúc, sắc mặt càng lúc càng trầm, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: “Anh biết rồi.’

Khi cuộc gọi kết thúc, anh tấp xe vào lề.

“Xuống xe.”

Chỉ hai từ ngắn gọn, lạnh lùng.

Tần Hoạ bước xuống, lúc này mới nhận ra Giang Cảnh Sơ đưa cô trở lại khu căn hộ bọn họ ở, không phải đi đón bé Y Y.

“Giang Cảnh Sơ, chúng ta không phải đi đón Y Y sao?”

"Ừm, lát nữa."

Anh kéo tay cô vào thang máy.

Tần Hoạ càng thêm bất an, nhận thấy tay anh run run, như đang kiềm nén cảm xúc mạnh mẽ.

“Anh sao vậy?"

Không có câu trả lời.

Đi thang máy đến tầng, vào nhà, Giang Cảnh Sơ lập tức vào phòng ngủ, lấy thuốc từ ngăn kéo, nuốt vài viên.

Tần Hoạ nghi hoặc bước tới, muốn xem anh uống thuốc gì, nhưng vừa tới gần đã bị anh kéo ngã xuống giường.

“Giang Cảnh Sơ! Anh làm gì vậy!”

Cô vùng vẫy nhưng bị anh chế trụ, áp chặt hai tay l3n đỉnh đầu.

“Trước tiên, trả lời anh một việc.”

Giang Cảnh Sơ cúi xuống, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô.

“Y Y rốt cuộc là con ai?”

Tần Hoạ còn chưa kịp phản ứng thì đỏ bừng mặt.

“Giờ mới hỏi, anh không thấy muộn à?”

“Anh hỏi nghiêm túc.”

Sự nghiêm túc trong giọng anh khiến cô không thể trêu đùa.

“Y Y gọi ai là ba thì là con của người đó.”

Giang Cảnh Sơ cảm giác tim mình như bị ai bóp chặt.

“Nhưng bé cũng từng gọi Ôn Lễ là bà đấy.”

Tần Hoạ thở dài: “Nhưng bé chưa từng gọi anh là ‘ba Giang’.”

Giang Cảnh Sơ nhắm mắt, hít sâu, cố kiềm chế cơn đau đớn.

Anh đã từng tự nhủ, chỉ cần cô hạnh phúc, con của cô dù không phải m.á.u mủ, anh cũng yêu thương.

Nhưng bây giờ biết Y Y chính là con gái ruột của mình, cảm xúc đó hoàn toàn sụp đổ.

Anh đau đến mức nước mắt dâng tràn.

“Em có gan thật đấy, dám mang thai con của anh, rồi một mình ra nước ngoài suốt năm năm.”

Tần Hoạ từng tưởng tượng nhiều lần khoảnh khắc Giang Cảnh Sơ biết Y Y là con anh.

Có thể anh sẽ ôm cô con bé vui mừng, hoặc rơi nước mắt hạnh phúc.

Chỉ không ngờ, anh lại đau khổ đến vậy.

Cô dịu dàng vuốt v3 gò má anh, cố làm giọng mình nhẹ nhàng: “Chẳng phải rất tốt sao, không tốn công sức gì mà tự nhiên có thêm một cô công chúa nhỏ.’

Giang Cảnh Sơ khẽ cười khổ, nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Sau đó, ánh mắt anh chuyển thành oán hận.

“Nếu không phải anh dùng tin đính hôn để dụ em về, em có phải đã thật sự định dẫn con gái anh đi lấy người khác không?”

Tần Hoạ bật cười nhạt: “Anh yên tâm, em chưa bao giờ định ở bên Ôn Lễ, cũng sẽ không để Y Y gọi người khác là ba.”

Cô nói xong, chợt sững lại: “Khoan đã, anh vừa nói gì? Dùng tin đính hôn dụ em về?”

Giang Cảnh Sơ cười lạnh, không muốn kể lại những ngày mình bị giày vò ra sao.

Anh chỉ trừng mắt, nghiến răng: “Đừng đánh trống lảng. Câu hỏi thứ hai: Năm năm trước, tại sao em đột ngột chia tay anh?”

Tần Hoạ cắn môi, đôi mắt long lanh: “Giang Cảnh Sơ, nguyên nhân cụ thể em không muốn nhắc lại. Em chỉ muốn anh biết, từ đầu đến cuối, giữa em và Ôn Lễ chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Sau lời này, không khí chìm vào một khoảng lặng dài, tĩnh lặng đến mức họ có thể nghe rõ nhịp tim của đối phương.

Một lúc sau, giọng nói trầm thấp, đầy kìm nén của Giang Cảnh Sơ vang lên từ phía trên Tần Hoạ: “Ý em nói, chưa từng xảy ra chuyện gì là ý gì?”

Tần Hoạ thở dài: “Chính là ý mà anh nghĩ đó, Giang Cảnh Sơ, từ đầu đến cuối, em chưa từng phản bội anh.”

Giang Cảnh Sơ, từ đầu đến cuối, em chưa từng phản bội anh.

Nghe vậy, Giang Cảnh Sơ như bị sét đánh ngang tai, thế giới của anh trong khoảnh khắc hoàn toàn đảo lộn.

Sau một lúc lâu, khoé môi anh chậm rãi cong lên, độ cong càng lúc càng lớn, trong đầu như bùng nổ pháo hoa, từng chùm từng chùm rực rỡ, không thể ngăn lại.

“Giỏi lắm, Tần Hoạ, em đúng là giỏi lắm.”

Vừa dứt lời, Giang Cảnh Sơ cúi đầu, không chút nể nang hôn lên Tần Hoạ. Nụ hôn ấy mang theo cơn bão cảm xúc bị dồn nén nhiều năm, cuồng nhiệt, mạnh mẽ.

Từ gò má, môi đến xương quai xanh, anh không bỏ qua bất cứ chỗ nào trên cơ thể cô.

Mái tóc đen xoăn mềm của Tần Hoạ xoã tung trên gối, tương phản rõ rệt với màu trắng của vỏ gối, bàn tay chưa bị giữ chặt níu lấy ga giường, trắng muốt mềm mại.

Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn tường, ánh sáng vàng nhạt mơ hồ phủ khắp không gian, mập mờ chiếu lên hai thân ảnh quấn chặt lấy nhau...

Khi Hàn Hiến gọi điện tới, Giang Cảnh Sơ vừa bế Tần Hoạ vào phòng tắm.

Cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, bầu không khí quanh họ phảng phất mùi hương ái muội.

“Anh Cảnh, rốt cuộc cậu với chị dâu về từ bao giờ vậy? Y Y cứ nhắc mãi muốn tìm ba mẹ đấy.”

Giang Cảnh Sơ “ừ” một tiếng, liếc nhìn cô gái nhỏ trong lòng mệt đến không mở nổi mắt, không hiểu sao người mệt là anh, mà trông cô còn như kiệt sức hơn.

“Không tới nữa, cậu mang Y Y đến nhà tôi đi.”

Cúp máy, Giang Cảnh Sơ trượt xuống bồn tắm, ôm lấy Tần Hoạ: “Mệt vậy sao? Để anh tắm cho em nhé?”

Tần Hoạ uể oải “ừm” một tiếng. Hậu quả là lần tắm này kéo dài thêm cả tiếng đồng hồ.

Lúc Hàn Hiến cùng vợ đưa Y Y về tới nơi, Giang Cảnh Sơ và Tần Hoạ vừa dọn dẹp xong.

“Ba mẹ!”

Y Y như con bướm nhỏ lao vào lòng Giang Cảnh Sơ. Anh ôm chặt con bé, hôn liên tục lên má bé.

Biết Y Y là con ruột mình, trong lòng anh đầu tiên là niềm vui vỡ oà, sau đó lại dâng lên nỗi áy náy sâu sắc.

Anh khó lòng tưởng tượng nổi, năm đó Tần Hoạ đã phải chịu đựng cảnh đơn độc sinh con nơi đất khách quê người như thế nào.

Ngoài cửa, Chu Điềm Điềm ló đầu vào, vẫy tay gọi Tần Hoạ.

Tần Hoạ đi tới, Chu Điềm Điềm nhìn Giang Cảnh Sơ rồi nhỏ giọng hỏi: “Bé ơi, cậu với anh Cảnh thật sự kết hôn rồi sao?”

Tần Hoạ cười nhẹ: “Hôm trước chẳng bảo có tin vui muốn báo cho cậu đấy sao? Chính là chuyện này.”

Trong lòng Chu Điềm Điềm trào lên niềm vui mừng thay bạn. Trong kỳ trăng mật, Hàn Hiến đã kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về Giang Cảnh Sơ. Lúc đó cô mới biết, trong lòng anh chưa bao giờ quên được Tần Hoạ.

“Buổi tối anh Cảnh cho mình xem giấy đăng ký kết hôn. Mình sợ hai cậu lại vì hiểu lầm mà lỡ mất nhau nên đã kể chuyện Y Y là con hai người cho anh ấy, cậu không giận mình chứ?”

Thì ra là Chu Điềm Điềm nói cho anh biết. Tần Hoạ thầm nghĩ, thì ra là như vậy, khó trách Giang Cảnh Sơ lại đột nhiên thay đổi.

Cô lắc đầu: “Vốn dĩ mình cũng định nói cho anh ấy biết. Anh ấy ngốc thôi, con gái ruột cũng không nhận ra.”

Hai người nhìn nhau, cùng bật cười.

“À, mà cậu cũng bảo có tin vui muốn nói với mình, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Chu Điềm Điềm mím môi cười, chỉ tay vào bụng mình: “Y Y sắp có em trai hoặc em gái rồi đó.”

Tần Hoạ lập tức hiểu, ánh mắt đầy vui mừng: “Thật hả? Vậy thì tốt quá! Khi nào vậy?”

Chu Điềm Điềm hơi ngượng ngùng: “Chắc là mấy ngày ở trấn Minh Khê, bọn mình không dùng biện pháp gì cả.”

Đầu tháng Bảy, một tin tức chấn động chiếm trọn trang nhất các báo kinh tế: “Hôn ước giữa nhà họ Giang và nhà họ Kỷ bị hủy bỏ!”

Cặp đôi từng gây bão dư luận, được ví như chàng hoàng tử và nàng công chúa đời thực. Vậy mà chỉ sau vài tháng, chuyện lại biến đổi đột ngột.

Cư dân mạng ồ ạt kéo tới tài khoản của Kỷ Tĩnh Nhã và Giang Cảnh Sơ, hỏi dồn về tin đồn huỷ hôn.

Sáng hôm sau, tám giờ, Kỷ Tĩnh Nhã đăng một dòng ngắn gọn: “Núi cao biển rộng, mỗi người một phương.”

Một câu nói mơ hồ nhưng cũng là ngầm thừa nhận việc huỷ hôn.

Những fan từng “chèo thuyền” cho cặp đôi này lập tức gào khóc, không chấp nhận nổi, thi nhau đổ lỗi: Phải chăng là Thái tử nhà họ Giang thay lòng?

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Ngay sau đó, một bức ảnh bất ngờ lan truyền trên mạng khiến dư luận náo động.

Trong ảnh, Giang Cảnh Sơ đang đứng trước công ty Tần Hoạ, ánh mắt dịu dàng, chăm chú nhìn cô gái từ xa bước ra.

Ảnh rõ nét đến từng chi tiết. Dân mạng nhanh chóng lần ra được danh tính Tần Hoạ, rồi kéo nhau sang Weibo cô để chỉ trích.

[Tiểu tam, đi c.h.ế.t đi!]

[Đồ lọ lem mơ mộng làm nữ hoàng, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!]

[Nhìn mặt là biết loại quyến rũ đàn ông rồi, Thái tử gia chỉ chơi đùa thôi!]

Bình Luận (0)
Comment