Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Chương 94

Viên Mai nhíu mày: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Sao con có thể hại Tiểu Sơ được? Chẳng phải tất cả đều là vì nghĩ cho nó sao?”

Bàn tay cụ bà run lên vì tức giận: “Con đánh tan một đôi uyên ương rồi lại xách m.ô.n.g đi nơi khác. Con có biết không, Tiểu Sơ vì Tần Hoạ mà mắc phải chứng bệnh tâm lý cực kỳ nghiêm trọng, từng trầm cảm nặng, thậm chí nhiều lần có ý định tự sát!”

Viên Mai chưa từng nghe nói Giang Cảnh Sơ từng bị trầm cảm nặng như thể bị một gậy nện trúng đầu, đứng ngây ra không thốt nên lời.

Cụ bà hừ lạnh: “Những năm qua, con có từng nhìn thấy Tiểu Sơ sống khổ sở thế nào không? Cả ngày chỉ biết ép nó tiếp quản Giang Thị. Nay Tần Hoạ quay về, nó mới dần có dáng dấp một người sống bình thường, con còn dám giở trò cũ?”

Viên Mai im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh: “Nhưng mà... Tần Hoạ người phụ nữ đó, cô ta chẳng qua chỉ vì nhắm vào gia thế nhà họ Giang, nhắm vào thân phận của Tiểu Sơ thôi mà…”

Lời còn chưa dứt, cụ bà đã lạnh lùng cắt ngang: “Nếu con bé thật sự tham vọng như vậy, năm đó sinh con ra đã tìm tới chúng ta rồi, sao phải một mình vất vả ở nước ngoài nuôi đứa bé lớn chứ!”

Viên Mai lúc này thật sự không hiểu nổi: “Con... mẹ, mẹ nói Tần Hoạ sinh con rồi?”

Vừa dứt lời, bà ta bỗng nhớ tới điều gì đó, giật mình quay đầu nhìn về phía cô bé con đang cười tươi trong vườn. Đôi mắt, cái mày kia... chẳng phải giống hệt Giang Cảnh Sơ hồi nhỏ sao!

Viên Mai ngây người tại chỗ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Y Y ở lại biệt phủ nhà họ Giang trọn một tuần.

Đến thứ hai, Giang Cảnh Sơ mới phái Cao Phỉ đến đón.

Nhưng ông bà cụ nhất quyết không chịu giao bé, chỉ nói đúng một câu: “Chỉ khi nào Giang Cảnh Sơ và Tần Hoạ cùng nhau đến đón mới cho phép Y Y về nhà.”

Giang Cảnh Sơ thương xót Tần Hoạ, không muốn ép buộc cô. Nhưng cuối cùng, vì Tần Hoạ nhớ con quá đỗi, dỗ dành mãi, anh mới chịu cùng cô lái xe về biệt phủ.

Đến nơi mới biết, ông cụ đã sớm chuẩn bị sẵn một bữa tiệc Hồng Môn.

Ngoài ông bà cụ, còn có ba Giang, thậm chí cả Viên Mai cũng có mặt.

Ông cụ chỉ nói ngắn gọn: “Y Y phải được ghi vào gia phả, hôn lễ của hai đứa cũng phải tổ chức linh đình.”

Trên đường đến đây, Giang Cảnh Sơ đã dặn Tần Hoạ: Sau khi đến nơi, đừng nói gì cả, mọi chuyện để anh lo.

Lúc này, anh vắt chéo chân, vẻ mặt thờ ơ, ung dung nói: “Chuyện này chẳng có gì phải bàn. Là cháu kết hôn chứ không phải nhà họ Giang các người lấy dâu.”

Ông cụ biết lần trước mình ăn nói hơi quá đáng, nhưng lại không chịu mất mặt, chỉ đành ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cho con trai.

Ba Giang bất đắc dĩ lên tiếng: “Cảnh Sơ à, người một nhà nào có thù oán gì qua đêm đâu. Ông nội đã gọi hai đứa về đây, chứng tỏ đã chấp nhận Tần Hoạ làm con dâu nhà họ Giang. Con đừng bướng bỉnh nữa.”

Giang Cảnh Sơ khẽ hừ một tiếng, đôi mắt hẹp dài đầy giễu cợt: “Ông nội chấp nhận hay không, con còn chưa để tâm. Nhưng con biết, Viên Mai tuyệt đối sẽ không chịu chấp nhận. Nếu mẹ cứ ba ngày năm bận đến xỉa xói bên tai thì con và Tần Hoạ còn sống thế nào được?”

Viên Mai vốn luôn kiêu ngạo, chưa từng cúi đầu trước chồng mình, vậy mà lúc này nhớ tới lời cụ bà nói rằng chính bà ta suýt nữa khiến Giang Cảnh Sơ tự sát, trong lòng cũng thoáng chột dạ.

Bà ta bước lên một bước: “Tần Hoạ, hôm nay ở đây toàn người nhà, chuyện năm xưa là dì suy nghĩ không thấu đáo. Dì xin lỗi cháu và Tiểu Sơ.”

Dù vậy, tính tình bà ta vốn kiêu ngạo, bảo cúi người xin lỗi trước mặt con trai và con dâu thì chẳng đời nào.

Việc có thể chủ động nhận lỗi đã khiến Tần Hoạ vô cùng kinh ngạc.

Cô mím môi, vừa định nói gì đó. Nhưng Giang Cảnh Sơ siết c.h.ặ.t t.a.y cô, ra hiệu cô đừng lên tiếng.

“Chỉ một câu xin lỗi nhẹ hẫng là có thể bù đắp cho năm năm con và Tần Hoạ bỏ lỡ, cho năm năm con gái con thiếu thốn tình yêu của ba sao?”

Giang Cảnh Sơ dứt lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt kinh hoảng của Viên Mai: “Xin lỗi, chúng con không thể chấp nhận.”

“Tiểu Sơ, mẹ…”

Viên Mai hiểu rõ tính cách Giang Cảnh Sơ, biết anh sẽ không dễ dàng tha thứ. Bà ta còn định nói gì đó nhưng ông cụ đã giơ tay ngăn lại.

“Thôi, những chuyện này để sau hẵng bàn. Trước mắt, nói chuyện chính đã.”

Giang Cảnh Sơ đứng dậy, thái độ lười biếng: “Chuyện chính cũng chẳng có gì để nói. Nếu mọi người thích Y Y như vậy thì cứ để con bé ở lại đây chơi với ông bà thêm ít hôm.”

Nói xong, anh kéo Tần Hoạ quay người rời đi.

Ông cụ vốn tính toán sẽ lấy Y Y ra ép Giang Cảnh Sơ phải thỏa hiệp, nào ngờ thằng nhóc này chẳng buồn phối hợp, tức đến mức chống gậy đứng bật dậy.

“Sao hả? Vì tức giận với chúng ta mà ngay cả con ruột mình cũng không cần nữa sao?”

Giang Cảnh Sơ quay lưng về phía mọi người, khẽ cong môi, nhấc tay gãi gãi mi tâm.

“Cháu dự định dẫn Tần Hoạ ra nước ngoài chơi một chuyến, hưởng thụ thế giới hai người. Nếu chơi vui, tâm trạng tốt, chuyện cưới xin sẽ tính tiếp.”

Tần Hoạ cứ tưởng anh chỉ nói đùa, ai ngờ vừa rời khỏi biệt phủ, anh đã kéo cô thẳng ra sân bay.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Tần Hoạ nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, ngạc nhiên hỏi: “Không phải chứ, chúng ta thật sự ra nước ngoài sao?”

Giang Cảnh Sơ đeo kính râm, nghe vậy liếc cô một cái: “Em thấy anh giống như đang đùa sao?”

Tần Hoạ mím môi, trong lòng có chút lo lắng: “Vậy còn Y Y thì sao? Con bé lâu không gặp mẹ, chắc chắn sẽ quậy đó.”

Giang Cảnh Sơ xoa xoa đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói: “Em nghĩ lại xem, cả tuần qua ở nhà cũ, con bé có làm ầm ĩ lần nào không?”

Tần Hoạ bừng tỉnh nhận ra. Quả thật suốt thời gian đó, nhóc con chẳng những không quấy khóc, thậm chí còn chẳng gọi điện cho cô lấy một lần.

Giang Cảnh Sơ khẽ cười: “Yên tâm đi, trong nhà có bao nhiêu bảo mẫu, sân vườn lại rộng, thêm cả ông bà nội, ông bà cố đều cưng chiều, Y Y chắc chắn chơi đến quên cả trời đất.”

Bị Giang Cảnh Sơ dỗ dành một hồi, Tần Hoạ cũng hết lo lắng, theo anh bắt đầu một chuyến du lịch bất chợt.

Máy bay riêng của nhà họ Giang không có điểm đến cố định. Đi đến đâu, chơi đến đó.

Không có công việc phiền toái, cũng không có trẻ nhỏ làm phiền, trong mắt họ, chỉ còn lại phong cảnh và nhau.

Đến khi trở về nước, đã là hai tháng sau.

Máy bay trực tiếp hạ cánh xuống Nam Thành.

Giang Cảnh Sơ dẫn Tần Hoạ về Minh Khê. Đến nơi, cô mới biết, anh đã thật sự mua lại căn nhà cũ của bà ngoại cô.

Tần Hoạ không biết, vì cô, Giang Cảnh Sơ đã tốn biết bao công sức khôi phục mọi đồ đạc bài trí trong nhà y như hồi bà ngoại cô còn sống.

Bước vào cửa như thể bọn họ đã băng qua thời gian, quay lại năm năm về trước khi cô dẫn bạn trai về nhà, bà ngoại còn đang bận rộn trong bếp, cầm cái vá chạy ra ngoài, nụ cười khiến những nếp nhăn trên mặt tụ lại thành một đóa hoa.

Nhớ lại khoảnh khắc ấy, trong mắt Tần Hoạ ánh lên những giọt nước long lanh, khẽ thì thầm: “Bà ơi, bọn cháu về rồi đây.”

Năm năm xa cách, cô và Giang Cảnh Sơ rốt cuộc cũng cùng nhau trở về.

Ở lại căn nhà cũ một tuần, mỗi ngày, họ như cặp vợ chồng bình thường nhất trên thế gian cùng nhau đi chợ, nấu cơm.

Những lúc rảnh rỗi, hai người còn ghé thăm Miếu Nguyệt Lão. Giang Cảnh Sơ nói là để trả lễ, tiện thể quyên góp một khoản tiền lớn cho chùa.

Đêm cuối cùng trước khi trở về Bắc Thành, Giang Cảnh Sơ từ phía sau ôm lấy eo Tần Hoạ, cằm tựa lên hõm vai cô, giọng khàn khàn mà dịu dàng: “Vợ yêu, về rồi tổ chức đám cưới nhé?”

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính khiến toàn thân Tần Hoạ khẽ run lên: “Chắc là không kịp đâu.”

Giang Cảnh Sơ nhướng mày: “Ý gì vậy?”

Tần Hoạ thở dài, nhẹ nhàng dắt tay anh đặt lên bụng mình: “Em không muốn mặc váy cưới với cái bụng bầu to thế này đâu.”

Giang Cảnh Sơ: ??

Hai giây sau: !!!

“Vợ ơi, em lại mang thai rồi à?”

Mùa xuân năm sau, Chu Điềm Điềm sinh một bé gái tại bệnh viện tư thuộc Giang Thị.

Hàn Hiến ôm con gái trong tay, mặt mày rạng rỡ đến mức miệng không khép lại được, không ngừng chạy tới khoe với Giang Cảnh Sơ: “Anh Cảnh, cậu xem con gái tôi này, vừa nhìn đã biết là một mỹ nhân tương lai!”

Giang Cảnh Sơ liếc nhìn cô bé sơ sinh nhăn nheo trong tã lót: “Cái dạng này mà cậu cũng gọi là mỹ nhân à?”

Hàn Hiến "tsk" một tiếng, bĩu môi: “Cậu thì biết gì! Trẻ con mới sinh đều vậy hết, sau này lớn lên sẽ xinh đẹp thôi.”

Giang Cảnh Sơ không đáp. Trong đầu anh vẫn vang vọng tiếng Chu Điềm Điềm lúc sinh khóc thảm thiết đến mức dọa người.

Anh quay đầu, ánh mắt đau lòng nhìn về phía bụng bầu của Tần Hoạ: “Vợ yêu, hồi em sinh Y Y cũng đau thế này sao?”

Tần Hoạ nhớ lại, lúc sinh Y Y, cô còn gặp nguy hiểm hơn, suýt nữa mẹ con không giữ nổi. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng bối rối của Giang Cảnh Sơ, cô cũng không nỡ nhắc lại.

Sau khi về nhà, Giang Cảnh Sơ đối xử với cô càng thêm nâng niu cẩn trọng.

Trước ngày dự sinh một tháng, anh thậm chí nghỉ làm, mỗi ngày để Cao Phỉ đưa tài liệu đến tận nhà.

Giang Cảnh Sơ suốt ngày canh chừng Tần Hoạ, hỏi han không ngừng, làm cô cũng bị lây tâm trạng căng thẳng.

Nhưng, đúng vào ngày trước khi sinh, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Tần Hoạ không chú ý, giẫm phải món đồ chơi Y Y đánh rơi, trượt chân ngã, bụng đau dữ dội, đứng cũng không nổi.

Giang Cảnh Sơ tận mắt chứng kiến, mặt mày tái nhợt.

Anh bế thốc cô lên, lao vội tới bệnh viện. Trên đường, nước ối vỡ tràn ra, ướt đẫm cả người anh.

Tần Hoạ xấu hổ vô cùng nhưng Giang Cảnh Sơ không để tâm chút nào, vừa gọi điện thông báo cho bệnh viện chuẩn bị phòng sinh, vừa không ngừng trấn an cô.

Tần Hoạ nhìn những ngón tay run run của anh, thầm nghĩ: Người cần được trấn an chắc là anh mới đúng.

Cô vừa vào bệnh viện liền được đẩy thẳng vào phòng sinh.

Giang Cảnh Sơ một mình đứng ngoài phòng sinh, lòng rối như tơ vò, lần đầu tiên trong đời cảm nhận rõ rệt sự bất lực.

Không lâu sau, Hàn Hiến, Hướng Đông và đám bạn thân cũng như ông bà nội, ba Giang đều lần lượt kéo đến.

Hai tiếng sau, cửa phòng sinh mở ra.

Y tá bế một nhóc con nhỏ xíu, cười tươi báo tin: “Chúc mừng Giang tổng, Giang phu nhân đã hạ sinh một bé trai khỏe mạnh!”

“Trời ạ! Anh Cảnh, cậu thật lợi hại, giờ thì đủ nếp đủ tẻ rồi!”

Mọi người đều vây quanh chúc mừng.

Ông bà nội Giang còn vui mừng hứa sẽ tặng bao lì xì cho toàn bộ đội ngũ y bác sĩ tham gia đỡ đẻ.

Chỉ có Giang Cảnh Sơ, không mảy may nở nụ cười, gạt mọi người sang một bên định lao thẳng vào phòng sinh, bị y tá chặn lại: “Giang tổng, Giang phu nhân vẫn đang khâu lại vết thương, anh chưa thể vào.”

Vẫn phải khâu à?

Nghe vậy, lòng Giang Cảnh Sơ càng đau nhói.

Khi Tần Hoạ được đẩy ra, anh nắm lấy tay cô, khẽ nói ba lần: “Vợ ơi, chỉ hai đứa thôi, sau này không sinh nữa.”

Cậu bé nhà họ Giang do chính ông nội đặt tên: Giang Dục Thần, nghĩa là ánh sáng soi rọi.

Sau khi xuất viện, cả gia đình bốn người chuyển về biệt thự Kinh Hòa Loan.

Tần Hoạ từng ở đó một thời gian, nhưng lần này dọn về, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.

Có lẽ bởi vì từng ngóc ngách trong căn nhà đều do cô và Giang Cảnh Sơ cùng nhau thiết kế.

Cô chợt nhận ra, có lẽ ngay từ khi ấy, Giang Cảnh Sơ đã quyết định nơi này sẽ là mái ấm chung của cả hai.

Nhà họ Giang còn thuê thêm mấy bảo mẫu và người giúp việc chăm sóc hai mẹ con chu đáo đến từng ly từng tí.

Khi Giang Dục Thần được ba tháng tuổi, đám cưới của Tần Hoạ và Giang Cảnh Sơ cuối cùng cũng chính thức được tiến hành.

Nửa năm sau, tại trang viên tư nhân lớn nhất Bắc Thành.

Một lễ cưới muộn tới sáu năm rốt cuộc diễn ra.

Hàng trăm ngàn đóa hoa hồng được vận chuyển bằng đường hàng không, trải đầy khắp nơi.

Chú rể mặc vest chỉnh tề, mái tóc chải chuốt.

Cô dâu vận váy cưới trắng tinh, đuôi váy dài thướt tha, bước đi uyển chuyển.

Y Y mặc váy công chúa, tự tay mang nhẫn cưới đến cho ba mẹ.

Khi MC tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, Giang Cảnh Sơ khẽ vén tấm voan mỏng. Anh cúi đầu, trân trọng mà sâu đậm hôn lên môi Tần Hoạ.

“Vợ yêu, anh yêu em, mãi mãi.”

Tiếng vỗ tay vang dội, tình yêu của họ - mãi mãi trường tồn!

---- HẾT RỒI ----

Bình Luận (0)
Comment