Sean nhớ lại lần đầu tiên mang Ôn Nhiêu đến đây, vẻ rụt rè của anh lúc đó. Mà tối nay, Ôn Nhiêu dường như đã thay đổi thành một người khác, không những không từ chối các cô gái xinh đẹp tiến đến, còn biết nói những lời ngọt ngào, chọc cho đối phương cười không ngừng.
Norman vốn đã hẹn được một cô gái tóc vàng xinh đẹp, nhưng hứng thú của đối phương với Ôn Nhiêu lại thắng hắn. Norman đành trơ mắt nhìn người phụ nữ vừa mới bắt đầu còn ngồi cạnh mình, đẩy cánh tay hắn ra và ngồi xuống trước mặt Ôn Nhiêu.
"Quá nhiều mị lực cũng không phải chuyện tốt."
Sean nói.
"Anh cảm thấy như vậy sao?"
Sean nghe Norman nói, dập điếu thuốc đang hút dở trong gạt tàn.
"Không phải sao? Tối nay, gã này cứ như một con công xòe đuôi."
Norman biết, cô gái bên cạnh Sean vừa rồi cũng bỏ hắn mà chạy đến vòng tay của Ôn Nhiêu. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng một người đàn ông phương Đông với gương mặt mới mẻ, lại biết ăn nói hài hước như vậy thật sự quá được lòng phụ nữ. Norman nghe ra được vài phần vị chua chát trong lời nói của Sean.
"Như vậy không tốt sao?"
So với Ôn Nhiêu lúc mới gặp, Sean càng thích Ôn Nhiêu hiện tại. Người đàn ông này, trong lời nói ánh mắt đều toát lên sự tự tin, so với trước đây quả thực như thay đổi một người.
"Sau này cậu ấy sẽ còn quyến rũ hơn nữa."
Norman nói.
Sean thở dài một hơi, quay đầu nhìn Norman.
"Anh bây giờ rất có cảm giác thành tựu đúng không?"
"Hả?"
"Cậu ấy sẽ biến thành bộ dạng này, vẫn là nhờ công anh đấy."
Sean luôn biết, Norman đang bồi dưỡng Ôn Nhiêu.
Norman cười một tiếng.
"Cậu ấy vốn dĩ đã rất tuyệt vời."
Ôn Nhiêu bị các cô gái vây quanh, không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người. Nói chuyện với những cô gái cười còn phải che miệng, làm anh tạm thời quên đi Hillo và Sylvie đã mang lại cảm giác sốt ruột cho anh.
"Ngọc bích trên chiếc đồng hồ của ngài được khảm ở cả trong và ngoài sao?"
Cô gái tóc vàng đè một chân ngồi bên cạnh Ôn Nhiêu nhìn chiếc đồng hồ mới trên tay anh.
Ôn Nhiêu đang nói chuyện với một cô gái khác, quay đầu lại, nâng tay đeo đồng hồ lên.
"Ý cô là ở đây sao?"
"Đúng vậy."
Cô gái nhìn chằm chằm đồng hồ của anh.
"Rất giống với ngọc bích trên chiếc nhẫn của tôi."
Ôn Nhiêu nhìn bàn tay đeo nhẫn xinh đẹp của cô gái, làm bộ như muốn xem mà nâng năm ngón tay cô lên, sau đó đặt lên môi nhẹ nhàng hôn một cái.
Cô gái lập tức rút tay lại, cười không ngừng.
"Trước đây sao chưa bao giờ phát hiện, hắn ở trong đám phụ nữ lại như cá gặp nước vậy?"
Sean bị bỏ rơi, đốt điếu thuốc thứ mấy trong tối nay không rõ.
Norman cũng không biết, hắn nhìn bộ dạng này của Ôn Nhiêu, còn rất có hứng thú.
Ôn Nhiêu vẫn luôn tự thôi miên mình, cơ thể đã kế thừa từ nguyên chủ, đối với phụ nữ đã thiếu đi nhiệt tình, bây giờ đang hết sức chuyên chú tìm lại nhiệt tình đó. Đôi chân thon dài và vòng một đầy đặn của phụ nữ, ngoại trừ mang lại k*ch th*ch thị giác cho anh, k*ch th*ch cơ thể dường như chỉ có thể làm tiểu đệ của anh ngẩng đầu mà thôi.
Cô gái từ sau ghế sofa dựa vào, đột nhiên cúi đầu, môi đỏ gần như dán vào tai Ôn Nhiêu đang nằm ngửa trên ghế sofa.
"Mùi hương trên người ngài rất dễ ngửi."
"A, vậy sao."
Ôn Nhiêu chỉ biết Norman nói thành phần của nước hoa này hình như có tuyết tùng .
"Bất quá tôi không chú ý đó là loại nước hoa nào đâu."
"Vậy để tôi ngửi thử xem."
Cô gái nói, vùi đầu vào cổ anh.
Bên cạnh cũng có cô gái mượn danh nghĩa ngửi nước hoa mà kề sát tới. Ôn Nhiêu không từ chối bất kỳ ai. Khi một cô gái như có như không dùng môi đỏ chạm vào cổ anh, anh giơ tay vén lên mái tóc vàng che ngực của cô gái đó, nhìn kh* ng*c sâu hút một hơi, anh cuối cùng cũng có cảm giác muốn xao động.
"Ngửi ra được mùi gì chưa?"
"Ngô... hương cuối có mùi hổ phách."
"Vậy trên người cô thì sao."
Ôn Nhiêu đột nhiên hỏi.
Cô gái đang chuẩn bị nói ra mùi nước hoa xịt sau tai tối nay, Ôn Nhiêu đột nhiên từ trên ghế sofa ngồi dậy, dán sát vào cơ thể cô.
Tuyệt vời quá, loại mùi hương này. Mùi hương trên người phụ nữ, pha lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt, quả thực làm máu đàn ông sôi sục.
"Tối nay có rảnh không?"
"Đương nhiên."
Việc hẹn hò chưa bao giờ trôi chảy đến thế. Ôn Nhiêu đoán điều này có liên quan đến bộ trang phục Norman đã chuẩn bị cho anh.
Ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, Norman và Sean trơ mắt nhìn Ôn Nhiêu ôm cô gái xinh đẹp đi ra khỏi phòng. Mặc dù đến đây chính là để tìm kiếm niềm vui, nhưng nhìn một mình Ôn Nhiêu chơi vui vẻ như vậy, không biết vì sao, luôn cảm thấy rất khó chịu.
Norman cũng không còn tâm trạng săn tình như lúc đầu, lấy từ tay Sean một điếu thuốc, bắt đầu chậm rãi hút.
"Xem ra một chốc một lát sẽ không xong việc."
Sean nói.
"Phải chờ sao?"
"Ngô..."
Norman liếc nhìn đồng hồ của mình.
"Chờ đi."
Hai người ngồi trên ghế sofa đợi một lúc, Sean đột nhiên đứng dậy, vươn vai thật mạnh. Norman tuân thủ việc ngày mai phải làm việc không thể uống rượu, kẹp một điếu thuốc đang cháy giữa hai ngón tay nhìn hắn.
"Anh muốn đi hẹn hò một cô gái sao?"
"Không, đi ra ban công đứng một chút."
Sean nói xong, liền đóng cửa đi ra ngoài.
Norman một mình ở lại trong phòng chờ.
Sau khi Sean ra ngoài, trên hành lang đến phòng vệ sinh, hắn nhìn thấy Ôn Nhiêu trong gương đối diện, từ phía sau nắm lấy vòng eo của cô gái, vén váy cô gái lên, một bộ dạng muốn làm gì đó. Sean rất giật mình, bởi vì trong ấn tượng của hắn, Ôn Nhiêu không phải là loại người phóng khoáng đến mức có thể làm ở bất cứ đâu.
Người phụ nữ xinh đẹp phục trên bục đá cẩm thạch, mái tóc vàng trải dài trên lưng trắng muốt. Cảnh tượng quyến rũ làm người ta chảy máu mũi này, Sean lại chỉ kịp chú ý đến trong gương, bộ dạng Ôn Nhiêu say khướt, nửa híp mắt cười.
Vừa rồi còn lẩm bẩm tối nay Ôn Nhiêu giống một con công xòe đuôi, chỉ trong nháy mắt thế mà đã bị anh mê hoặc.
Sean đi qua, Ôn Nhiêu chú ý đến tiếng bước chân, quay đầu lại. Anh dường như không phát hiện đó là Sean, chỉ là cười và thở hắt ra.
"Xin lỗi, ở đây có người."
Nghe thấy có người, cô gái ở dưới thân giãy giụa một chút, lại bị Ôn Nhiêu dùng tay ấn lưng lại đổ trở về.
"Không sao, đừng để ý đến hắn."
Ôn Nhiêu an ủi cô như vậy.
Sean nghe thấy tiếng 'tách', nhìn thấy Ôn Nhiêu cởi dây lưng, bên dưới chiếc quần tây đen bó sát, là một chiếc q**n l*t trắng có độ tương phản khá lớn. Sean chú ý đến vòng eo của Ôn Nhiêu, đó là cái eo tinh tế từ rất lâu trước đây đã khiến hắn muốn thử dùng tay vòng lại xem là cảm giác gì.
Mông Ôn Nhiêu cũng tương đối cong, quần tây nửa treo trên mông anh, như một quả đào mê người.
Đang định cùng cô gái làm một trận, Ôn Nhiêu đột nhiên ý thức được trên mông mình dường như có một đôi tay phủ lên, anh quay đầu lại, tầm mắt không quá rõ ràng lại không cách nào phân biệt người đó rốt cuộc là ai.
"Này, đã nói ở đây có người mà."
Sean nhìn thấy Ôn Nhiêu nhíu mày có vẻ hơi cáu kỉnh, vòng eo anh, kéo anh ra khỏi người cô gái.
Bạn hẹn của Ôn Nhiêu, đột nhiên phát hiện người phía sau hình như bị kéo đi, quay lại nhìn, phát hiện người đàn ông phương Đông hẹn hò với cô tối nay, giờ phút này đang được một người đàn ông cao lớn khác ôm vào lòng trong một tư thế khá mập mờ.
Sean tạm thời kéo quần Ôn Nhiêu lên, trước khi Ôn Nhiêu giãy giụa, một tay khiêng anh lên vai. Đối mặt với người phụ nữ vén váy, thần sắc lúc này có vẻ vô cùng xấu hổ, Sean nháy mắt.
"Xin lỗi nhé, tối nay hắn có người rồi."
"À, vậy sao?"
Cô gái thả váy xuống, trơ mắt nhìn Sean khiêng Ôn Nhiêu rời đi.
Sean vốn dĩ chuẩn bị tìm một căn phòng nào đó, nhưng Ôn Nhiêu say khướt bị hắn khiêng trên lưng đột nhiên dùng chân đá vào ngực hắn, lực cũng khá lớn. Sean bất đắc dĩ chỉ có thể dùng cánh tay đè lại hai chân anh, sau đó tùy ý tìm một góc vắng người để đặt anh xuống.
Sau khi Sean đặt anh xuống, giơ tay vẫy vẫy trước mắt anh.
"Này, tỉnh táo lại đi."
Lúc này, hắn còn chưa có ý định làm gì Ôn Nhiêu. Mặc dù hắn vô cùng muốn, nhưng thân phận hiện tại của Ôn Nhiêu cũng đủ để hắn kiêng dè.
Nếu Ôn Nhiêu có thể tỉnh táo, đã không suýt chút nữa ấn cô gái kia làm ngay trong nhà vệ sinh.
"Say nặng đến vậy sao."
Sean lẩm bẩm.
Trong mắt Ôn Nhiêu, hắn đại khái là một cô gái ồn ào. Khi Sean chuẩn bị khiêng anh lên để dọn về xe, Ôn Nhiêu đột nhiên nắm lấy cổ áo hắn, khi hắn cúi lưng xuống, hôn lên môi hắn.
Sean giật mình mở to hai mắt, lại không đẩy Ôn Nhiêu ra.
"Ai cũng được."
Ôn Nhiêu bây giờ quả thực cứng ngắc đến mức sắp nổ tung.
Sean nhìn Ôn Nhiêu buông cổ áo hắn ra, sau đó lảo đảo có chút đứng không vững, lặp lại một lần.
"Ai cũng được sao?"
Ôn Nhiêu đi xoa bóp ngực hắn. Khác với cảm giác mềm mại của ngực phụ nữ, cơ ngực của Sean tuy phát triển, nhưng rất cứng. Ôn Nhiêu chỉ xoa nhẹ một lúc liền cảm thấy rất vô vị, buông tay đi kéo quần hắn.
"Tỉnh táo lại đi."
Sean vốn dĩ nên vỗ mặt Ôn Nhiêu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Ôn Nhiêu ửng đỏ vì sốt, động tác vỗ đổi thành đẩy trán anh.
"Phụ nữ nói nhiều sẽ làm người ta chán ghét."
Ôn Nhiêu nói.
Sean có chút dở khóc dở cười. Ôn Nhiêu uống say liền xem hắn là phụ nữ sao?
Bất quá hắn thừa nhận, môi Ôn Nhiêu vô cùng mềm, cảm giác tốt hơn tất cả những phụ nữ hắn đã từng hôn, đặc biệt là - mông của Ôn Nhiêu, làm hắn luôn nhịn không được muốn đưa tay đi bóp một chút. Trên thực tế hắn cũng đã làm như vậy, Ôn Nhiêu đang rối rắm làm sao để c** q**n hắn, cho nên hoàn toàn làm lơ việc mông bị hắn lặp đi lặp lại bóp nắn.
"Bây giờ dừng lại còn kịp."
Sean nói những lời này, là vì hắn phát hiện, chính mình cư nhiên có cảm giác. Vẫn là loại cảm giác vô cùng mãnh liệt, cảm giác có thể xé nát hoàn toàn Ôn Nhiêu say khướt.
Động tác của Ôn Nhiêu, lại không hề có ý định dừng lại.
Sean quay đầu lại nhìn một chút, sau lưng là hành lang dài trải thảm đỏ yên tĩnh. Hắn mang theo Ôn Nhiêu đi về phía trước một bước, thuận tiện kéo rèm xuống.
Khi tầm nhìn bị che khuất, hắn thu lại nụ cười trên mặt, nói một câu.
"Từ bây giờ, không kịp nữa rồi - nói buông tha tôi, xin anh loại lời này cũng không kịp nữa đâu."
________
Tác Giả Có Lời Muốn Nói:
Tối nay trả nợ... thiếu canh ba đây...
Tiểu kịch trường:
Ôn Nhiêu: Uống rượu hỏng việc...
Sean: Không sao, việc tôi làm cho cậu, thay đổi tính tình là tốt rồi.
Ôn Nhiêu: ... Cút đi.