Sau Khi Bị Ép Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 83


Sau khi lại nhà Tiết Nhất Hàn một ngày. Vốn dĩ hẹn nhau cùng nhau ra ngoài chơi, nhưng Tiết Nhất Hàn nhận một cuộc điện thoại trước khi ra cửa, sau khi nghe xong không nói gì, cầm chìa khóa xe rồi đi luôn, đến tận buổi chiều mới trở về.
Tô Ngộ đang ngồi trên ghế sofa hỏi câu:

"Còn ra ngoài nữa không?"

Tiết Nhất Hàn không trả lời, lên lầu tự nhốt mình trong phòng. Ba người ở dưới lầu nhìn nhau, cho đến khi nghe thấy tiếng đồ vật ầm ầm bị đập phá trên lầu. Khoảng mười lăm phút sau, Tiết Nhất Hàn xuống lầu. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi cài nút chỉnh tề, nhưng đã mở hai nút trên cùng, để lộ cái cổ đổ mồ hôi và đỏ ửng. Tay áo cậu cũng được xắn cao lên. Mặc dù sắc mặt vẫn không được tốt, nhưng đã khá hơn nhiều so với lúc mới về.

"Đi, ra ngoài."

Ôn Nhiêu liếc nhìn Tô Ngộ, đứng dậy, theo sau Tiết Nhất Hàn đi ra ngoài.
Khi ngồi trên xe của Tiết Nhất Hàn, Ôn Nhiêu ngồi ở ghế phụ lái vô thức liếc một cái, liền nhìn thấy mặt kính đồng hồ của Tiết Nhất Hàn bị vỡ. Anh nhắc nhở một tiếng:

"Đồng hồ của cậu bị sao vậy?"

Tiết Nhất Hàn cúi đầu nhìn thấy, nói một câu 'không sao', rồi dùng tay kia tháo dây đồng hồ ra, ném thẳng chiếc đồng hồ vỡ sang một bên.
Vốn là định ra ngoài chơi, nhưng vì ra ngoài muộn, sáng mai Ôn Nhiêu bọn họ lại có tiết học sớm, Tiết Nhất Hàn lái xe loanh quanh trên đường nửa ngày, chỉ ăn một bữa cơm ở bên ngoài, rồi đưa ba người về. Sau khi trở về, khi Ôn Nhiêu lên lầu, nhìn thấy cửa phòng Tiết Nhất Hàn khép hờ, căn phòng lộn xộn. Tiết Nhất Hàn đi vào, phịch một tiếng đóng sầm cửa phòng lại.

Ôn Nhiêu đi gõ cửa, Tiết Nhất Hàn bên trong không đáp lại. Anh xoay tay nắm cửa, phát hiện cửa lại bị khóa trái từ bên trong. Ngay lúc Ôn Nhiêu giơ tay định gõ nữa, anh bị Tô Ngộ, người không biết đứng sau lưng từ lúc nào, ngăn lại:

"Chắc là chuyện gia đình , để cậu ấy yên tĩnh một lát đi."

Ôn Nhiêu thu tay lại:

"Được rồi, nhưng cậu ta như vậy thật không sao chứ?"

"Không sao."

Tô Ngộ cười cười.

Ôn Nhiêu lo lắng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, thở dài một hơi.

...

Sáng sớm hôm sau chạy về trường học, học xong một ngày trở lại ký túc xá, Ôn Nhiêu ném chiếc vớ rách một lỗ xuống, bắt đầu lục lọi hành lý của mình. Lục ra hai đôi vớ màu xám xong, Ôn Nhiêu phát hiện trong cùng vali còn đè một chiếc quần. Anh lấy chiếc quần ra phủi phủi, phát hiện túi quần trĩu xuống, bên trong như chứa thứ gì đó. Anh đưa tay vào, sờ ra một chiếc điện thoại di động kiểu cũ.
Anh còn không biết mình có điện thoại, nhưng nhìn thấy trong túi còn có sạc, cảm thấy đây hẳn là điện thoại của mình.
Tô Ngộ mới chuyển đến ký túc xá xoay người lại, nhìn thấy Ôn Nhiêu đang nghịch điện thoại, hỏi:

"Điện thoại của cậu à?"

"Ừm."

Điện thoại hết pin, Ôn Nhiêu cắm dây bắt đầu sạc.
Tiết Nhất Hàn vừa từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy chiếc điện thoại kiểu cũ đặt trên bàn của Ôn Nhiêu, nhíu mày:

"Anh không phải nói không có điện thoại sao?"

Ôn Nhiêu tìm một lý do:

"Thời gian trước bị hỏng nên vứt ở đây, không biết bây giờ có dùng được không."

Sắc mặt Tiết Nhất Hàn hòa hoãn hơn một chút:

"Hỏng rồi thì vứt đi, anh muốn dùng điện thoại thì tôi mua cho anh một cái."

Ngay lúc cậu đang nói, chiếc điện thoại được cắm sạc trên bàn 'ong' một tiếng khởi động. Ôn Nhiêu cầm lấy, bấm vào giao diện, phát hiện sau khi điện thoại khởi động không lâu, thông báo tin nhắn cứ báo liên tục. Trong khoảng thời gian anh ngừng sử dụng, dường như còn nhận được không ít cuộc gọi và tin nhắn.
Ôn Nhiêu lật từng cái một, phát hiện những tin nhắn và cuộc gọi này cơ bản đến từ hai người, một người ghi chú là Cậu, một người ghi chú là Bác sĩ Triệu.

Người ghi chú là Bác sĩ Triệu đã gửi cho anh khoảng bảy tám tin nhắn, nhắc nhở anh cần đi điều trị. Ôn Nhiêu có chút ngẩn người, chẳng lẽ cơ thể này còn có bệnh khác sao? Trong lúc Ôn Nhiêu đang ngây người, Tiết Nhất Hàn ghé sát lại, cậu liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại:

"Người này là ai vậy?"

Nói xong cậu liền thấy ghi chú phía trên.
Ôn Nhiêu cũng không biết nên nói thế nào:

"Thời gian trước bị bệnh, tìm một bác sĩ."

"Người đó bảo anh đi điều trị, điều trị cái gì?"

Tiết Nhất Hàn vẫn rất quan tâm đến Ôn Nhiêu.
Ôn Nhiêu giải thích qua loa một hồi, Tiết Nhất Hàn nói:

"Hay là anh xin nghỉ đi một chuyến, kiểm tra một chút cũng tốt."

"Vậy mai tôi xin nghỉ rồi đi."

Ôn Nhiêu nói.

"Cái gì mà mai?"

Tiết Nhất Hàn là người nóng tính, không hài lòng với việc Ôn Nhiêu trì hoãn:

"Hôm nay đi luôn."

"Tôi còn chưa xin nghỉ..."

"Xin nghỉ cái gì?"

Tiết Nhất Hàn là tính cách bốc đồng:

"Nhanh đi, tôi đưa anh đi."

Ôn Nhiêu bị cậu lôi ra khỏi ký túc xá. Tô Ngộ bọn họ cũng không có việc gì nên cũng đi cùng . Tiết Nhất Hàn lá gan chưa lớn đến mức lái xe đến trường, đương nhiên cũng có thể vì trường học không có chỗ đậu xe, cậu cởi đồng phục học sinh, chặn một chiếc taxi ở cổng trường. Lần này bên trong không có người khác, bốn người ngồi vào không còn chật chội như lần trước.

Xe taxi theo địa chỉ Tiết Nhất Hàn nói đến một phòng khám. Phòng khám đó nhìn từ bên ngoài đã thấy không mấy chính quy, nằm gần một bệnh viện thẩm mỹ. Tiết Nhất Hàn vẻ mặt do dự:

"Là chỗ này sao?"

"Chắc là vậy."

Ôn Nhiêu một lần nữa xác nhận địa chỉ trên điện thoại.

"Cái gì mà chắc là?"

Tuy Tiết Nhất Hàn nói vậy, nhưng đã kéo Ôn Nhiêu đi vào.

Phòng khám nhìn từ bên ngoài rất nhỏ, nhưng bên trong lại khá rộng, giống như một tòa nhà dân sinh quanh co. Đi vào bên trong, nó giống như bệnh viện, có một mùi nước khử trùng khó chịu. Ôn Nhiêu còn định tìm người hỏi thăm về Bác sĩ Triệu, không ngờ một người đàn ông trung niên đeo khẩu trang đi đến, như thể nhận ra anh, chào hỏi:

"Ôn Nhiêu."

Ôn Nhiêu quay đầu lại, nhìn thấy vị bác sĩ kia đứng trước mặt mình, tháo khẩu trang xuống.
Một khuôn mặt hết sức bình thường, trên thẻ treo trước ngực viết ba chữ 'Triệu Trường Quang'.

"Hôm nay lại đến à."

Đối phương hai tay cắm trong túi, trên mũi còn hằn vết kính mắt.
Tiết Nhất Hàn đánh giá hắn ta hai lần, đều cảm thấy vị bác sĩ này có chút không giống với những bác sĩ mà cậu thường gặp. Vì ánh mắt Tiết Nhất Hàn quá lộ liễu, vị bác sĩ cũng quay đầu nhìn cậu một cái. Khi nhìn thấy Tiết Nhất Hàn, trên mặt hắn ta có một nụ cười cổ quái:

"Bạn trai cậu à?"

"Bạn học tôi."

Ánh mắt Bác sĩ Triệu lướt qua ba nam sinh phía sau Ôn Nhiêu, khi nhìn thấy Tiết Nhất Hàn nhịn không được sắp há miệng nói 'nhìn cái mẹ mày hả', hắn ta mới cuối cùng thu hồi tầm mắt, nói với Ôn Nhiêu: "Đi theo tôi." Nói xong xoay người đi vào bên trong.

Ôn Nhiêu đi theo phía sau hắn ta. Tiết Nhất Hàn cùng mấy người, lẽo đẽo theo sau. Khi đến cửa phòng khám bệnh của bác sĩ, Ôn Nhiêu bị Tiết Nhất Hàn kéo lại trước khi bước vào.

"Nếu bác sĩ này không ổn, tôi dẫn anh đi bệnh viện khác xem."

Tiết Nhất Hàn thật sự có chút coi thường loại phòng khám như vậy.
Ôn Nhiêu nói:

"Cứ xem trước đã, không được thì tính sau."

"Ừm."

Tiết Nhất Hàn buông tay Ôn Nhiêu ra, để anh đi vào. Phòng khám này không lớn, phòng khám bệnh bên trong đương nhiên càng nhỏ hơn. Bác sĩ cũng không cho Tiết Nhất Hàn bọn họ vào, sau khi Ôn Nhiêu bước vào, liền đóng cửa lại từ bên trong. Ôn Nhiêu đi vào, vốn dĩ chuẩn bị hỏi mình bị làm sao, thì bị một đôi tay đột nhiên ấn lên vai làm giật mình.

"Ngồi."

Bác sĩ Triệu nói vậy, tay đã ấn Ôn Nhiêu, ngồi xuống trên giường bệnh.
Ánh đèn trong phòng khám bệnh được điều chỉnh sáng hơn một chút, ánh đèn trắng lạnh và bức tường trắng lạnh, khiến Ôn Nhiêu có cảm giác da đầu tê dại. Anh buộc mình làm lơ cảm giác này, nhìn vị Bác sĩ Triệu đang đứng trước mặt, đưa tay đeo cặp kính treo trên túi áo sơ mi lên.

"Cởi áo trên ra, tôi kiểm tra lại cho cậu."

Ôn Nhiêu cũng không nghĩ gì khác, đưa tay liền cởi áo trên. Vì thời gian này anh có vận động, cơ thể săn chắc hơn trước rất nhiều.
Bác sĩ nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, bỗng nhiên nghiêm khắc nói:

"Tôi đã nói với cậu, bảo cậu sau này ít nhất hai tháng đến một lần. Lần này cậu lâu như vậy không đến, lại phải tiêm lại từ đầu."

Ôn Nhiêu bị vẻ mặt đột nhiên nghiêm khắc của hắn ta làm sợ, thật sự cho rằng mình có bệnh gì đó.
Bác sĩ trực tiếp đưa tay đến, ấn ngực anh. Ôn Nhiêu vốn tưởng là kiểm tra, nhưng cái kiểu thủ pháp của đối phương hoàn toàn không giống kiểm tra mà càng giống dâm loạn, làm anh vô thức rụt về phía sau. Vẻ sợ hãi này của anh, làm động tác của đối phương càng thô lỗ hơn một chút, một tay ấn vai anh, một tay trực tiếp đi bóp ngực anh.
Ôn Nhiêu bị hắn ta nắm đến đau:

"Không phải kiểm tra lại sao?"

Bác sĩ hai tay cùng buông ra:

"Là kiểm tra lại."

Lúc này trong lòng Ôn Nhiêu đã cảm thấy có điều không đúng. Nhưng nhìn bác sĩ quay đầu cầm ống tiêm, hướng về phía ngực anh, mồ hôi lạnh của anh trực tiếp tuôn ra. Anh bật người đứng dậy khỏi giường:

"Cái thứ này là gì?"

Bác sĩ nhìn chằm chằm anh, không nói gì.
Ôn Nhiêu tự mình cầm lọ thuốc trên ống tiêm lên, trên đó toàn là tiếng Anh, viết rõ ràng, là một loại hormone nữ tính.

"Cậu không phải muốn làm con gái sao? Tiêm thêm một thời gian nữa, ngay cả yết hầu cũng không nhìn ra."

Bác sĩ nói:

"Đến lúc đó cậu làm phẫu thuật, cắt bỏ cái bên dưới..."

Ôn Nhiêu nhìn lọ hormone kia, một luồng khí lạnh từ đầu len lỏi xuống chân. Cùng với lời nói của bác sĩ, anh không nhịn được cảm giác ghê tởm, mắng một câu:

"Mày cút đi!"

Ôn Nhiêu nhảy dựng lên mặc lại quần áo vừa cởi. Bác sĩ bỗng nhiên đưa tay đến kéo, vừa kéo, một tay còn túm lấy vai anh, ấn anh xuống giường:

"Cậu xem cậu bây giờ, không xinh đẹp sao? Mấy người bên ngoài kia, có phải bạn trai cậu không, hay là tất cả đều là?"

Mẹ kiếp!

Ôn Nhiêu là người rất ít khi mắng tục, khi nghe thấy lời nói này, cũng dâng lên một cảm giác buồn nôn mãnh liệt. Anh nhấc chân, dùng khuỷu chân th*c m*nh vào hạ bộ của bác sĩ, sau đó đột nhiên dùng sức trên tay, muốn đẩy hắn ta ra. Không ngờ tên bác sĩ kia chịu đau xong, sức tay lại càng lớn hơn, mắt đỏ ngầu ấn Ôn Nhiêu nằm chặt trên giường không thể nhúc nhích.

Đúng lúc Ôn Nhiêu chuẩn bị phế hắn ta, cửa phòng khám bệnh bị đá văng. Nghe thấy tiếng động hỗn loạn bên trong, Tiết Nhất Hàn xông vào.
Cậu nhìn thấy Ôn Nhiêu tr*n tr** nửa thân trên, bị bác sĩ đè chặt trên giường bệnh, ngẩn ra một chút, sau đó vài bước tiến lên, túm lấy cổ áo bác sĩ, quật hắn ta ngã vào bức tường phía sau. Cậu đá liên tiếp mấy cái, đến khi đối phương bò cũng không dậy nổi, mới thở hổn hển hỏi Ôn Nhiêu:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Ôn Nhiêu cũng muốn hỏi câu này. Chỉ là ánh mắt anh lúc này, người khác nhìn một cái liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Tiết Nhất Hàn cũng phản ứng lại, ngực Ôn Nhiêu bị nắm đến đỏ ửng, trên vai cũng có một vết cào. Cậu vừa đá vừa đạp tiếp vị bác sĩ kia.

Tô Ngộ nhặt quần áo đưa cho Ôn Nhiêu:

"Không sao chứ?"

Ôn Nhiêu lắc đầu, đứng dậy mặc quần áo vào.
Tiết Nhất Hàn nghe nói qua không ít chuyện bị sàm sỡ, nhưng không ngờ Ôn Nhiêu là nam cũng bị sàm sỡ. Cậu vừa cảm thấy ghê tởm vừa cảm thấy phẫn nộ, ra tay đá người cơ hồ là dùng hết sức.
Bác sĩ bị cậu đánh đến chảy máu mũi, ngã trên mặt đất liên tục xin tha:

"Là hắn bảo tôi làm phẫu thuật cho hắn ..."

"Cái phẫu thuật gì mà bắt mày sờ loạn?!"

Tiết Nhất Hàn căn bản không lọt tai lời hắn ta nói, một cước đá hắn ta đụng vào dưới ghế.
Ôn Nhiêu nhìn thấy càng ngày càng nhiều người bên ngoài phòng khám bệnh, đi qua kéo tay Tiết Nhất Hàn:

"Đừng đánh nữa, đi thôi."

Đôi mắt Tiết Nhất Hàn vì vừa đánh người mà có chút đỏ lên, thần sắc cũng nhiễm vẻ hung ác, cả người như một con chó nhìn thấy máu muốn phát điên. Ôn Nhiêu thấy cậu không nghe lọt lời người khác, cũng không khuyên nữa, cứng rắn kéo cậu, lôi cậu ra khỏi phòng khám.

___________

Tiểu kịch trường:

Tiết Nhất Hàn: Từng có một giấc mơ, tôi muốn chôn vùi vào b* ng*c này.

Ôn Nhiêu: Ồ, tôi thì không.

Tiết Nhất Hàn: ... Bây giờ cảm thấy, chôn vùi vào cái mông cũng được.

Ôn Nhiêu: Cút!

Bình Luận (0)
Comment