“Cô Tô.” Loan Chiêu Nghi cuối cùng không nhịn được nữa, nắm lấy tay cô lo lắng hỏi: “Sao cô lại đến—”
Lúc đó có rất nhiều đội ngũ di chuyển từ thị trấn Phong Hà đến khu an toàn Thiên Dương, Loan Chiêu Nghi ở trong nhóm đến sau đám người bang Bình An, cô ấy và các chị em góp tiền trả tiền xe, sau khi ổn định chỗ ở, Loan Chiêu Nghi trong một lần làm nhiệm vụ còn tình cờ nhìn thấy Tô Hàm từ xa, biết Tô Hàm vẫn còn sống và sống tốt, trong lòng cô ấy cũng rất vui.
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Tô Hàm sẽ đăng ký tham gia dự án này, lại còn là vào lúc danh tiếng của dự án thức tỉnh người cá trở nên tệ hại như vậy.
“Do cơ duyên trùng hợp, may mà hiện tại kết quả cũng coi như không tệ, cô đến đây rồi, vậy những người bạn kia của cô đâu?”.
Nói đến bạn bè, Loan Chiêu Nghi có chút đau buồn: “Chúng tôi cùng nhau đăng ký đến đây, sau đó chỉ còn lại mình tôi.”
“Xin lỗi.” Tô Hàm xin lỗi, nói một tiếng chia buồn.
“Không sao, thế đạo này quá khó khăn, bọn họ được giải thoát trước cũng là chuyện tốt.” Loan Chiêu Nghi nhanh chóng chớp mắt cho nước mắt biến mất, cô ấy mỉm cười nói: “Có lẽ không lâu nữa tôi sẽ đi cùng bọn họ.
Cô Tô, nếu tôi biết cô sẽ đến tham gia dự án này, tôi nhất định sẽ ngăn cản cô, mặc dù bọn họ nói cô là người thức tỉnh hoàn hảo nhất hiện tại, nhưng cô hãy tin tôi, lời bọn họ nói cô nhiều nhất chỉ có thể tin ba phần.”
Cô ấy cười khổ: “Bọn họ rất giỏi kiểu nói năng động viên tinh thần này, chúng tôi lúc đầu cũng rất hoàn hảo, nhưng sau đó gen bị hỏng, bọn họ cũng bó tay.”
Khi nghe nói có một người thức tỉnh hoàn hảo thực sự, phản ứng đầu tiên của Loan Chiêu Nghi là, đây lại là trò lừa bịp tẩy não của giới thượng lưu. Đầu tiên là lừa gạt bản thân, sau đó là lừa gạt quần chúng, thật sự là vì thu hút quần chúng đăng ký mà không từ thủ đoạn nào.
Thế nhưng sau khi gặp Tô Hàm, Loan Chiêu Nghi lại mong chờ lần này là thật.
“Cô đừng nghe tôi nói, tôi chỉ nói bừa thôi.” Loan Chiêu Nghi nghiêm túc nhìn Tô Hàm: “Cô là người tốt, nhất định sẽ gặp may mắn.”
“Cô Loan, cô thực sự không cần phải đối xử với tôi như vậy.” Tô Hàm nghĩ nghĩ, nói ra một câu: “Chúng ta có thể ở bên nhau như những người bạn bình thường. Lúc đó tôi đã nói rằng tối hôm đó tôi chỉ thuận tay mà thôi, đã qua bao nhiêu năm rồi, cô không cần phải để trong lòng.”
“Xin lỗi, có phải tôi đã mang đến gánh nặng cho cô rồi không? Đây không phải là ý của tôi, sau này tôi sẽ chú ý một chút, dù sao sau này thời gian chúng ta ở chung sẽ còn rất nhiều, tôi không muốn khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Nhưng tôi tôn trọng cô là điều nên làm, cô cảm thấy đó là chuyện nhỏ nhặt tiện tay, nhưng đối với chúng tôi mà nói lại là đại sự thay đổi vận mệnh, kỳ thật bọn họ c.h.ế.t trong phòng thí nghiệm, trong lòng tôi tuy rất đau buồn, nhưng cũng không quá tuyệt vọng, lúc chúng tôi đăng ký đến đây, vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý có thể sẽ chết, c.h.ế.t vì theo đuổi sức mạnh, còn hơn là năm đó thối rữa trong nhà máy kia.
Nghĩa trang của bọn họ, tôi đã đến đó rất nhiều lần, phong thủy tốt, cảnh đẹp, kiếp sau bọn họ nhất định có thể đầu thai vào một gia đình tốt sống một cuộc sống tốt đẹp.
Cô còn nhớ anh Vương trong nhà máy năm đó không? Chính là tên cầm đầu đám khốn nạn đó, sau này tôi cũng gặp anh ta ở đây, anh ta đã sớm quên mất tôi là ai, lúc tôi g.i.ế.c anh ta, trong mắt anh ta tràn đầy khó hiểu, anh ta cầu xin tôi tha mạng—”
Loan Chiêu Nghi hít một hơi thật sâu, rồi thở ra thật mạnh, dường như muốn trút bỏ hết những u ám và hận thù, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ với Tô Hàm: “Như vậy là đủ rồi, bây giờ tôi rất vui.”
Tô Hàm không nhịn được đưa tay vỗ nhẹ tay cô ấy, Loan Chiêu Nghi không biết tại sao lại đỏ mặt, cô ấy cũng cảm thấy ngại ngùng: “Kỳ lạ thật, tuy tôi không ngửi thấy mùi hương trên người cô, nhưng tôi cảm thấy rất gần gũi với cô, đó là một loại gần gũi theo bản năng. Cô có ngửi thấy mùi hương trên người tôi không?”
“Có, 17 người các cô đều có mùi hương riêng.”
“Vậy tại sao cô lại không có mùi gì?”
Tô Hàm hiếm khi nói đùa: “Có lẽ bởi vì tôi là thể thức tỉnh hoàn mỹ, cấp bậc thức tỉnh cao hơn, sau này gọi tôi là đại tỷ, được không?”
“Hahaha được đó, đại tỷ!” Loan Chiêu Nghi vui vẻ cười không ngớt.
Thấy họ trò chuyện vui vẻ, những người khác quan sát một lúc rồi cũng tiến lên chào hỏi, Loan Chiêu Nghi giới thiệu mọi người cho Tô Hàm. 17 người có 10 nữ 7 nam, tuổi từ 20 đến 40 tuổi, đều là những người sống sót sau những trận chiến sinh tử, tuy tính cách khác nhau nhưng quan hệ rất tốt.
Họ tò mò về quá trình thí nghiệm của Tô Hàm, điều này cũng không có gì là không thể nói, Tô Hàm kể đơn giản lại.
“Nghe nói cũng giống chúng tôi, sao cô lại là thể thức tỉnh hoàn mỹ chứ, ghen tị c.h.ế.t mất.”
“Vì cô là thể thức tỉnh hoàn mỹ, vậy cô không bị đau dây thần kinh sao? Chúng tôi đều bị đau, có lúc đêm khuya đau quá, chỉ muốn đập đầu vào tường.”
“Haha, cô ấy đã đập hỏng hai bức tường rồi, hôm qua thợ xây còn đến sửa tường đấy...”
Trải qua những nỗi đau tột cùng, nhưng họ rất lạc quan, đối xử với Tô Hàm cũng rất thân thiện.
“Cô nhất định phải sống tốt đấy, vấn đề rối loạn gen của chúng tôi còn phải dựa vào cô để giải quyết.”
“Mũi tiêm tối qua đau quá, không biết có hiệu quả không...”
Mọi người thi nhau nói, Tô Hàm nghe được rất nhiều thông tin, dần dần hòa nhập vào tập thể này, buổi tối cũng ăn cơm ở đây.
Sau khi ăn cơm xong, Trần Tuấn Yến nhắc nhở cô nên quay về.
“Giáo sư Đường sẽ đích thân đến kiểm tra sức khỏe định kỳ cho cô.”
Tô Hàm đứng dậy, mỉm cười với Loan Chiêu Nghi và những người khác: “Vậy hẹn gặp lại mọi người sau.”
Lần gặp lại người thân và bạn bè là ba ngày sau khi chuyển đến Mẫu Đơn Viên.
Tô Vệ Quốc, Vương Nguyệt Nga và Tô Thiên Bảo, cùng với anh Từ và Bạch Đông được xe quân đội đưa vào, trải qua nhiều lần kiểm tra gắt gao mới được vào cửa.
“Hù c.h.ế.t người, sao Tiểu Hàm lại ở chỗ này, giống như đi tù vậy.” Vương Nguyệt Nga một đường nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Vệ Quốc, bầu không khí nghiêm trang trong doanh trại khiến bà không dám thở mạnh.
“Nói bậy bạ gì đấy.” Tô Vệ Quốc ngoài miệng quát mắng, nhưng trong lòng lại đồng tình. Đúng là đáng sợ thật! Lúc vào cửa còn có quân nhân cầm s.ú.n.g đứng gác, phải đến 6 người!
Đợi đến khi vào cửa xuống xe, họ lại thấy trong sân còn có 4 người bảo vệ, điều này khiến trái tim họ không thể nào bình tĩnh lại được. Vẫn là anh Từ gan dạ, ho khan hai tiếng: “Đi thôi, Thiên Bảo, dìu mẹ cậu.”
Họ cùng nhau vào nhà, người giúp việc ra mở cửa, ân cần đưa dép lê cho họ thay.
Vào đến nhà, họ lại được dẫn vào phòng khách, căn phòng được trang trí theo phong cách Trung Hoa, trông rất sang trọng, Vương Nguyệt Nga không dám ngồi hẳn xuống, chỉ dám ngồi một góc, sau đó bất an đánh giá xung quanh.
“Khụ, con gái tôi đâu? Chính là Tô Hàm.”
Người giúp việc niềm nở bưng nước uống, trái cây, bánh ngọt lên, giải thích: “Giáo sư Đường đột nhiên đến tìm cô Tô lấy máu, mọi người ăn chút bánh ngọt trước, cô Tô sẽ xuống ngay.”
Ai mà có tâm trạng ăn bánh ngọt chứ?
Ngay cả trước ngày mạt thế, Tô Vệ Quốc và những người khác cũng chưa từng đến nơi như thế này, càng chưa từng được người giúp việc hầu hạ, sau ngày mạt thế thì càng khỏi phải nói, nơi này khiến họ cảm thấy không thoải mái.
Anh Từ chủ động lấy bánh ngọt ra ăn, khen ngợi: “Ngon thật, tí nữa phải hỏi Tiểu Hàm xem có thể gói mang về không, tôi mang về cho con gái một ít.”
Lúc Tô Hàm đi xuống, cô thấy cha mẹ đang ngồi ngay ngắn, em trai thì đang chuyển kênh, anh Từ và Bạch Đông đang ăn bánh ngọt.
Cô không khỏi nở nụ cười chân thành: “Mọi người đợi lâu chưa, bánh ngọt có ngon không? Con và dì Chu cùng làm đấy.”
Tô Thiên Bảo hét lên một tiếng, ném điều khiển từ xa, chạy đến đón cô. Còn ba bậc thang nữa, Tô Hàm đã bị Tô Thiên Bảo ôm chầm lấy.
“Chị! Chị!” Tô Thiên Bảo ôm Tô Hàm xuống, còn xoay một vòng.