Giáo sư Đường thở dài: “Đến lúc này rồi mà cô vẫn có thể thản nhiên suy đoán thế này thế kia, cô thật sự không sợ sao?”
“Tôi chỉ sợ cái c.h.ế.t đến một cách mơ hồ mà thôi.”
“Được rồi, nếu cô muốn biết, tôi sẽ nói cho cô.
Đúng vậy, tôi đã chiết xuất được một chất bí ẩn từ con cáo trắng kia, chất đó cùng nguồn gốc với thứ mà tôi tìm thấy trong não của những con thây ma và động vật thây ma có biểu hiện trí tuệ nhẹ trước đây, thậm chí còn tinh khiết và đậm đặc hơn. Cô có biết điều này có nghĩa là gì không?
Điều này có nghĩa là con cáo trắng thực chất là một con cáo thây ma, chỉ là không biết vì sao lại biến dị, trí tuệ của nó chính là kết quả của sự biến dị trí tuệ của động vật thây ma, chỉ là nó đặc biệt hơn, nó thậm chí có thể biến thành hình người.
Những năm qua tôi cũng đang thực hiện một đề tài nghiên cứu, đó là nếu có thể tìm ra bí mật của thây ma thông minh, thì ngược lại, sử dụng nó trên người sống, liệu có thể khiến người sống vừa giữ được đặc điểm của con người, vừa có được sức mạnh cường hãn của thây ma hay không, quan trọng nhất là bất tử.
Từ khi thây ma thông minh xuất hiện, tôi đã có ý tưởng này, tiếc là vẫn chưa có tiến triển, vì nghiên cứu vắc xin nên tôi đã tạm thời gác lại.
Sau đó, người cá thức tỉnh bị thây ma hóa xuất hiện ở Bắc Kinh - chính là Trân Viên, chắc cô cũng quen thuộc với bà ấy, bà ấy là một ví dụ thành công của người cá thây ma, vừa là con người, vừa là người cá, lại có đặc điểm của thây ma, lúc đó tôi đã rất hy vọng, muốn từ tủy xương được gửi đến từ Bắc Kinh để tìm manh mối, sau đó mới phải thừa nhận, Bắc Kinh làm sao có thể gửi tủy xương của Trân Viên đến đây được?
Chắc chắn là tủy xương của người cá thức tỉnh đời thứ hai, thứ ba hoặc thứ tư do chính họ tạo ra, vì vậy hàm lượng virus thây ma trong tủy xương đó ngày càng thấp.
Haiz, vô tình nói xa quá, dạo này tôi bận rộn đến đầu óc quay cuồng rồi. Quay lại chuyện con cáo trắng, khi phát hiện ra nó thực chất là cáo thây ma, tôi đã rất kinh ngạc, gen của nó thực sự quá ổn định, có thể coi là động vật thây ma hoàn hảo nhất, thậm chí nó còn có thể biến thành người, làm sao tôi có thể không vui mừng cho được, vì vậy tôi đã chiết xuất một số chất từ nó và sử dụng cho tướng quân.”
“Tướng quân bây giờ đã là thây ma rồi, nhưng ông ấy không thể tỉnh lại, ông ấy không thể kiềm chế được sức mạnh biến dị. Tô Hàm, cô là người cá thức tỉnh ổn định nhất, tôi chỉ có thể nghĩ ra cách này, truyền m.á.u của cô cho tướng quân, để năng lượng thức tỉnh của cô hòa vào máu, có thể dùng cách ôn hòa nhất để truyền cho tướng quân, để ông ấy có được sự trợ giúp từ bên ngoài...”
Giáo sư Đường nói đến đây, bản thân cũng không nói nên lời.
Nực cười sao?
Nực cười! Thật hoang đường!
Hoàn toàn không có cơ sở thực tiễn, thậm chí trên lý thuyết cũng không có chỗ đứng, chỉ có thể nói là một phỏng đoán, một linh cảm viển vông.
Để giữ mạng sống cho tướng quân, nỗ lực cuối cùng đã được thực hiện.
“Đây là ý của ông, hay là ý của tướng quân.” Tô Hàm im lặng nghe xong, chỉ hỏi một câu này.
Đối mặt với câu hỏi của Tô Hàm, giáo sư Đường nhìn tướng quân, rồi lại quay đầu nhìn Tô Hàm. Vẻ mặt ông rất phức tạp: “Là ý của tướng quân, trước khi phẫu thuật, chúng tôi đã xác nhận phương án khắc phục hậu quả.
Thực ra phương án này không nguy hiểm như vậy, cũng không phải là lấy mạng đổi mạng, cô là người thức tỉnh, thể chất đã khác người thường, tôi đã lên phương án, có thể giữ được mạng sống cho cô, chỉ là cần thời gian cô mới có thể hồi phục...”
Tô Hàm nghe một cách thờ ơ, ánh mắt không dấu vết quan sát khắp nơi, căn phòng này không có sơ hở, trong không khí thoảng thoảng mùi hương, như muốn che giấu mùi hôi thối tỏa ra từ người tướng quân. Cô có chút tiếc nuối, nhưng cô biết mình phải rời đi.
May là những gì muốn làm đã làm xong, cô đã mang đến một khởi đầu tốt cho kế hoạch thức tỉnh của loài người, loài người có thể đi trên con đường ít đẫm m.á.u hơn để chào đón sự thức tỉnh, có được nhiều sức mạnh hơn để chống lại thế giới thây ma.
“Ý của cô thế nào?” Giáo sư Đường nói xong một tràng dài, thấy Tô Hàm đang ngẩn ngơ, không khỏi hỏi.
“Ý của tôi?” Tô Hàm mỉm cười: “Ý của tôi có quan trọng không? Mùi hương trong phòng này rất đặc biệt, là đặc biệt dành cho tôi sao?”
Sắc mặt giáo sư Đường đại biến.
Không ai lên tiếng, Tô Hàm thích thú nhìn ông, đứng dậy đi dạo một vòng trong phòng, rồi mỉm cười nói: “Tôi cứ tưởng là muốn lấy nhu thắng cương, hóa ra là lấy cương trước, lại còn dùng b.o.m khói với tôi. Sao các người biết được là tôi sẽ không đồng ý?”
Sắc mặt giáo sư Đường khó coi đến cực điểm, rõ ràng lúc này Tô Hàm đã phải ngất đi rồi mới đúng! Ông ta cố gắng trấn định, tự an ủi bản thân có lẽ là thuốc vẫn chưa ngấm, lúc trước là ông ta kéo dài thời gian, bây giờ đến lượt Tô Hàm kéo dài thời gian, cô đang chống lại dược tính!
Không chút do dự, giáo sư Đường ấn nút báo động trên cổ tay.
Không có tiếng động, không có bất kỳ động tĩnh gì.
“Cái thứ đó—” Tô Hàm đứng bên giường Tề tướng quân, nghiêng đầu mỉm cười: “Bị tôi bấm hỏng rồi.”
Nhớ lại lúc mở cửa Tô Hàm đã đỡ mình một cái, giáo sư Đường run lên: “Cô, cô vậy mà, sao cô có thể—”
“Lúc ông mở cửa, mùi trong phòng đã bay ra hết, tuy rằng đối với tôi không có tác dụng, nhưng tôi không thích mùi đó. Hiện tại bên ngoài cửa cũng có người canh chừng tôi rồi nhỉ?”
Giáo sư Đường theo bản năng lùi lại, sau đó xông về phía cửa.
Điều này hiển nhiên là vô ích, khoảnh khắc xoay người ông ta đã biết mình nhất định sẽ thất bại, quả nhiên một luồng gió lướt qua tai, tim ông ta lạnh toát, cổ họng đau nhói, sau đó liền mất đi ý thức.
Tô Hàm đặt ông ta nằm xuống đất, sau đó quay trở lại bên giường.
Cô không phải đặc biệt tức giận, đến tầng lớp như Tề tướng quân, rất nhiều chuyện không phải trắng đen rõ ràng. Trước kia cô được ra sức tâng bốc, hôm nay bị hy sinh, tất cả đều là kết quả của sự cân nhắc, trước kia cô sẽ không mừng rỡ, hôm nay cũng sẽ không thất vọng đau lòng.
Mỗi người đều có mục đích riêng, điều quan trọng là cả hai bên đều tự nguyện, lần này cô không muốn bị lợi dụng, vậy thì chuyện này không thể thành.
Bất quá nếu Tề tướng quân không c.h.ế.t thì càng tốt, Tô Hàm suy nghĩ một chút, đưa tay lên, yên lặng nhìn một chiếc vảy màu vàng nổi lên trên cánh tay.
Năm ngoái cô đã hoàn toàn nắm giữ được sức mạnh huyết mạch, vảy cá trên người cũng biến thành vảy rồng, lúc ở viện nghiên cứu, cô đã khống chế để bản thân hiện ra là vảy cá vàng, giáo sư Đường cho rằng cô là người thức tỉnh hoàn mỹ, có được sức mạnh của người cá nhưng vẫn giữ được hình dáng con người, đó hoàn toàn là hiểu lầm.
Ngay cả những người thức tỉnh hiện tại, ví dụ như Tần Việt, bọn họ đều là thức tỉnh nhờ tủy xương của cô, nói một cách nghiêm khắc thì không phải là người thức tỉnh từ người cá, thứ bọn họ thức tỉnh là sức mạnh của rồng, cho nên bọn họ mới không có đuôi cá. Chỉ là sức mạnh được kế thừa quá yếu ớt, vảy thể hiện ra ngoài là hình dạng vảy cá.
Chịu đau xé vảy rồng xuống, Tô Hàm đặt nó bên cạnh gối của Tề tướng quân, sau đó xoay người rời đi.
Bên ngoài, tầng hầm năm vốn không có một bóng người không biết từ lúc nào đã được bố trí đầy lính canh, tất cả đều là quân nhân mặc áo chống đạn.
Phó quan dẫn đầu vẫn luôn nhìn đồng hồ, đợi đến khi kim phút cuối cùng cũng nhích được mười vạch nhỏ, tức là mười phút đã trôi qua, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, tập trung tinh thần chờ đợi giáo sư Đường bên trong ra lệnh hành động.
Nhiệm vụ hôm nay vô cùng đặc biệt, bọn họ phải bắt giữ nhân loại thức tỉnh đầu tiên là Tô Hàm. Mà bước đầu tiên để bắt giữ cô, là đưa cô đến tầng hầm năm, đặt cô vào một môi trường không thể dễ dàng trốn thoát, bước thứ hai là dẫn dụ Tô Hàm đến phòng của tướng quân, để cô trong trạng thái không hề phòng bị hít phải loại thuốc mê đặc chế.