Kết quả bây giờ mới phát hiện, không biết từ lúc nào, cuộc đời bà ta lại xảy ra sai lệch lớn như vậy! Điều đáng sợ nhất là, bản thân bà ta lại không hề hay biết!
Tô Hàm bị giáo sư Thôi đang hoảng loạn túm lấy tay, ánh mắt cô không rời khỏi mắt giáo sư Thôi, khoảnh khắc này Tô Hàm tin rằng, giáo sư Thôi là thật sự hoảng sợ, hoang mang, lo lắng. Cô có thể hiểu được tâm trạng của giáo sư Thôi, 20 năm đầu đời, cô sống mơ mơ màng màng, nhưng khi sự thật được phơi bày, cô cũng vô cùng chấn động, huống chi là giáo sư Thôi, một người có chỉ số IQ cao, tự cho rằng mình nắm rõ mọi thứ, khi phát hiện ra cuộc đời có điểm bất thường, chắc chắn sẽ càng bị đả kích hơn.
“Có phải cô biết gì đó không? Cô biết gì đúng không? Có liên quan đến Tô Nguyên? Là Tô Nguyên sao? Không đúng, Tô Nguyên không có bản lĩnh đó, tôi tin chắc mình chưa từng bị thôi miên...”
“Bà phải tự mình nghĩ thôi, tôi không giúp bà được.” Gỡ tay giáo sư Thôi ra, Tô Hàm đứng dậy xoay người đi ra ngoài.
Công việc dọn dẹp trong thành phố lại tiếp tục kéo dài mười mấy ngày, Tô Hàm cho người đưa thức ăn cho giáo sư Thôi, không cho người của Lâm Thành nhúng tay vào, Bạch Đông biết cô coi trọng giáo sư Thôi, nên tự nguyện xin giúp đỡ trông coi. Đội ngũ của Thiên Dương không quên mục đích của nhiệm vụ lần này là dầu, Tô Hàm đã tham gia hai cuộc họp với khu trưởng của khu an toàn Bắc Kinh, thật sự thấy quá nhàm chán, đi hai lần rồi không muốn đi nữa, dù sao lực uy h.i.ế.p của cô cũng đủ rồi, cứ để người có chuyên môn đi đàm phán.
Tô Hàm cảm thấy hứng thú với phòng thí nghiệm, những ngày tiếp theo cô luôn ở trong phòng thí nghiệm xem tài liệu.
Trong thời gian này, khu an toàn Bắc Kinh cuối cùng cũng cử người đến, còn mang theo cả tân khu trưởng. Vị khu trưởng này rất khôn khéo, sau vài lần tiếp xúc, Tô Hàm biết khu an toàn Bắc Kinh muốn nuốt lời.
“Nghĩ hay lắm! Chúng tôi vất vả dọn dẹp sạch sẽ lũ thây ma trong ngoài Lâm Thành, thù lao đã hứa nhất định phải đưa!”
“Nhưng họ không thừa nhận, vị khu trưởng trước đó đã bị cách chức rồi, nhìn là biết ngay là cố ý.”
“Cô Tô, cô thấy nên làm thế nào?”
Tô Hàm là đội trưởng của những người thức tỉnh, và Đội trưởng Liễu là thủ lĩnh của đội quân tám nghìn người, đồng thời là trợ lý thân cận của Tề tướng quân.
Tô Hàm chỉ muốn g.i.ế.c thấy ma, không muốn xen vào chuyện khác. Nghe đội trưởng Liễu hỏi, cô lắc đầu: “Nếu đội trưởng Liễu không quyết định được thì liên lạc với Thiên Dương, hỏi Tề tướng quân xem ông ấy nghĩ thế nào...”
Đội trưởng Liễu cười nói: “Tướng quân mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm, chuyện nhỏ này tôi sẽ cố gắng xử lý, nhưng cũng không dám liên tục làm phiền tướng quân.”
Ra khỏi phòng họp có người truyền lời, nói giáo sư Thôi muốn gặp cô, Tô Hàm liền tranh thủ thời gian đi qua.
Gặp giáo sư Thôi, Tô Hàm có chút kinh ngạc.
Mới nửa tháng trôi qua, giáo sư Thôi đã mang dáng vẻ như sắp chết, nếu không phải mắt còn mở, nhìn vào cứ như một thi thể. Thấy Tô Hàm, bà ta trước tiên cảm ơn Tô Hàm đã cho người mang giường và thức ăn đến cho mình, giọng nói khàn đặc.
“Bà suy nghĩ nửa tháng, chính là để hành hạ bản thân thành ra như vậy sao?” Tô Hàm ngồi bên giường, ánh mắt lướt qua bữa tối còn nguyên trên bàn.
“Khụ khụ, tôi… muốn nhờ cô một chuyện.” Giáo sư Thôi cố gắng ngồi dậy, nói ra một địa chỉ: “Những tư liệu nghiên cứu của tôi trong những năm qua đều ở đó cả, cô đi lấy đi, đừng để chúng bị chôn vùi dưới lòng đất.”
“Bà đây là đang dặn dò chuyện sau khi c.h.ế.t sao?”
“Tôi vốn đã sống không được bao lâu nữa, nhưng lại cứ không c.h.ế.t được, mỗi lần… mỗi lần đều không c.h.ế.t được, lần này cũng vậy. Tôi cứ tưởng đó là may mắn của mình, là trời cao thương xót, để tôi không chết, để tôi có thể tiếp tục theo đuổi… nhưng tôi phát hiện ra, đây không phải may mắn, mà là lời nguyền.”
Giáo sư Thôi cười lạnh: “Mấy ngày nay tôi liên tục hồi tưởng lại, quả thật có thứ gì đó đang che mắt tôi, đang lừa dối tôi, đang âm thầm thay đổi tôi! Lẽ ra tôi nên sớm nhận ra, tại sao tôi lại có mạng sống dai dẳng như vậy, nhưng tôi lại không tìm ra vấn đề, tôi cứ tưởng trên người mình có bí ẩn chưa có lời giải, tôi sẽ miệt mài theo đuổi đến cuối đời, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến lại là do sức mạnh quỷ dị tác động.
Nó muốn tôi sống, muốn tôi sống vì Tô Nguyên! Năm đó bà đồng ở làng Dương Sơn, có lẽ cũng là số phận như vậy, cho nên bà ta mới bò ra từ trong quan tài, mà tôi lấy được hòn đá đen từ trong quan tài của bà ta, cũng lặp lại số phận của bà ta.
Năm đó tôi đã cười nhạo lời bà đồng nói Tô Nguyên là nữ hoàng cứu thế, không ngờ vài năm sau, tôi lại kế thừa sứ mệnh của bà ta, đáng ghét là tôi lại không hề nhận ra điều bất thường.”
“Tại sao rất nhiều người đều c.h.ế.t trong phòng thí nghiệm, chỉ có Tô Nguyên là vật thí nghiệm thành công nhất, rõ ràng là cùng một loại thuốc, dùng trên người cô ta lại kỳ diệu phù hợp cao độ với gen, sau khi cô ta thức tỉnh, hàm lượng virus thây ma trong cơ thể là ít nhất, vảy cũng là vảy đỏ độc nhất vô nhị, những người được tiêm thuốc chế tạo từ tủy xương của cô ta mà thức tỉnh, đều không thể tái tạo được vảy màu đỏ của cô ta.”
Nói xong, giáo sư Thôi đưa cổ tay mình ra, Tô Hàm nhìn sang, khẽ nhíu mày.
“Mấy ngày nay, tôi đã tự tử rất nhiều lần, tôi tận mắt nhìn thấy m.á.u của mình chảy cạn, nhưng vết thương luôn lành lại. Tôi còn dùng đũa đ.â.m xuyên qua đầu mình—” Bà ta nghiêng đầu, để Tô Hàm nhìn phía sau đầu mình. Tóc bà ta đã bạc trắng, bà ta vén tóc ra, để lộ lỗ thủng trên đỉnh đầu.
“Tôi không chết, cho dù tôi là người hay là thây ma, điều này đều không hợp lý.”
Tô Hàm vô cùng kinh hãi.
“Nó còn định che mắt tôi, mấy ngày nay tôi không ngừng hồi tưởng, ký ức liên tục bị che giấu, hôm qua, trong lúc ngủ mơ màng tôi bỗng nhiên có thêm một đoạn ký ức. Đoạn ký ức đó được cài cắm rất tinh vi, nằm xen lẫn trong vô số ký ức thí nghiệm phức tạp của tôi.
Ha! Cô biết đó là gì không? Nó cho tôi một thí nghiệm, hạng mục thí nghiệm là chiết xuất chất thanh lọc virus thây ma từ m.á.u của Tô Nguyên, ký ức này đã phá vỡ nút thắt nghiên cứu hai năm qua của tôi, cung cấp cho tôi một bước đột phá mới.
Thí nghiệm đó chân thật biết bao, mỗi một bước đều phù hợp với mạch suy nghĩ và phong cách thường ngày của tôi. Hừ! Cô biết tại sao tôi có thể khẳng định đoạn ký ức này là được cài cắm vào không?
Bởi vì tôi là Thôi Trân Viên! Trong thí nghiệm, tôi nhớ rõ từng số liệu một! Tôi đã làm vô số thí nghiệm tương tự, tôi đã nỗ lực như vậy để muốn tìm ra căn nguyên về tính phù hợp cao độ của Tô Nguyên trong thí nghiệm thức tỉnh người cá, muốn từ trên người cô ta chiết xuất ra được nguyên tố thanh lọc virus thây ma, cứu lấy bản thân mình, cứu lấy những người khác trên thế giới—”
Ánh mắt giáo sư Thôi càng thêm phần căm hận, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, thì lúc này bà ta đã dùng ánh mắt g.i.ế.c c.h.ế.t thứ đồ chơi đùa với mình cả ngàn vạn lần.
Bà ta cười lạnh chế giễu: “Không ai hiểu rõ thí nghiệm trong tay tôi hơn tôi, thí nghiệm đó có một lỗ hổng không rõ ràng, chỉ có tôi mới nhìn ra được. Nó đã tạo ra một đoạn ký ức giả, không ngờ lại bị tôi vạch trần, còn để tôi xác định được quả thật có một thế lực thần bí nào đó đang âm thầm giở trò.”
“Tô Hàm, cô biết đó là gì phải không?”
Tô Hàm cuối cùng cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Là cái gì?!”
“Cũng như bà nói, đó là một thế lực, một thế lực muốn đưa Tô Nguyên lên ngai vàng của thần. Tôi, Vu Nương Nương, và cả bà nữa, có lẽ còn có những người khác, đều là những quân cờ bị sắp đặt.”
Tô Hàm suy nghĩ một chút, nói: “Tôi không biết Tô Nguyên hiện tại có còn là Tô Nguyên nữa hay không.”
Giáo sư Thôi lập đi lập lại mấy câu này, thần sắc bình tĩnh lại.
Bà ta nhìn Tô Hàm: “Vu Nương Nương c.h.ế.t đi sống lại là do cô g.i.ế.c phải không?
Tôi không biết giữa cô và Tô Nguyên là chuyện gì, cô và cô ta không giống kẻ thù, kẻ thù của cô... là thế lực kia phải không?
Đáng tiếc, tôi biết được quá muộn, nếu không thì đây sẽ là một hướng nghiên cứu đáng kinh ngạc biết bao, thế giới này lại thật sự tồn tại sức mạnh của ‘thần’.