Sau Khi Bị Mối Tình Đầu Từ Hôn

Chương 106

Mùa tốt nghiệp năm 2015 chậm rãi đến, đây là mùa mưa, mưa khá nhiều.

Vào một ngày bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa, trên bầu trời chợt nổi cơn giông, theo bản năng, mọi người cảm thấy đây là một điềm báo không hề tốt lành.

Trong sách giáo khoa môn Ngữ văn từng dạy rằng, biệt ly giữa người với người chỉ là chuyện của một khoảnh khắc, duyên mỏng tình sâu, vừa chớp mắt một cái mà ta đã đi hết cuộc đời này rồi.

Chỉ là, Trần Thời Dữ không thể nào ngờ được rằng, biệt ly của anh với bố mẹ lại đến nhanh tới mức này, đột ngột đến thế. Duyên phận ngắn ngủi đến nỗi anh còn không nhớ là mình đã gọi bao nhiêu tiếng mẹ trên đời này nữa.

Sau khi trực thăng bị rơi, nhân viên đội cứu hộ tìm kiếm trong núi trọn vẹn ba ngày, cuối cùng đành công bố hành động giải cứu kết thúc trong thất bại.

Rơi từ độ cao mấy nghìn mét và gây ra tiếng nổ cực lớn, hiện trường chỉ toàn là hỗn loạn, thi thể của vợ chồng Trần Dụ Sinh nay chỉ còn là một phần hài cốt.

Trước giờ người bố cao lớn đẹp trai ngời ngời chưa từng thấp bé đến vậy.

Thấp bé đến nỗi cần anh phải ngồi xổm xuống, cần anh phải khom người xuống thì mới có thể nhìn thấy mặt của bố.

Trần Thời Dữ như tất cả các thiếu niên mất đi cả bố lẫn mẹ khác, anh không thể tin vào mắt mình, suy sụp mà khóc thật lớn, cuối cùng, anh dần bình tĩnh lại, chấp nhận tất cả sự thật đã được định sẵn này.

Trên tin tức nói bố mẹ của anh chết là vì sự cố xảy ra ngoài ý muốn, cáo phó vừa được tung ra đã khiến không biết bao nhiêu người trong giới chấn động.

Những đồn đoán của thế giới bên ngoài và các chủ đề đào bới của giới truyền thông, khi đối diện với gia tộc giàu có đến nỗi “hận không thể hút hết tất cả xương tủy” này, quả thật là họ đã vắt khô giá trị lợi dụng này, hút đến những giọt cuối cùng.

Nhưng tất cả những điều này đều không là gì với Trần Thời Dữ, tang lễ do chú hai Trần Kiều đứng ra tổ chức, anh chỉ cần đóng vai một thiếu niên đau khổ vừa mất đi cả bố lẫn mẹ là được.

Cho dù không có bất cứ ai mở miệng phản bác.

Nhưng tất cả mọi người đều biết rằng, nhà họ Trần sắp thay đổi rồi.

Hôm diễn ra tang lễ, trời đổ cơn mưa nhỏ.

Mabel, một bảo mẫu gốc Pháp, đặt đĩa thức ăn lên bàn học của Trần Thời Dữ, mở miệng nói một tràng tiếng Pháp: “Cục cưng, hãy ăn nhiều một chút đi, chắc chắn là bố mẹ của cháu không hề muốn thấy dáng vẻ hiện giờ của cháu.”

Mabel là một người phụ nữ Pháp điển hình, bà ấy có khuôn mặt tròn bầu bĩnh và mái tóc xoăn tự nhiên ngắn màu vàng, lo lắng nhìn anh.

Từ sau hôm xảy ra chuyện cho đến tận bây giờ, đã nhiều ngày nay, Trần Thời Dữ không hề mở miệng nói chuyện, anh vẫn luôn im lặng mà nhìn ra bên ngoài, dường như sự ra đi của bố mẹ đã mang đi hết thảy mọi dũng khí và sức sống của thiếu niên này theo.

Mabel không hiểu mối quan hệ phức tạp trong gia đình giàu có người Trung Quốc, nhưng từ lời của quản gia, bà ấy có thể mơ hồ đoán ra được rằng, có lẽ, không ai có thể phủ nhận được rằng, cái chết của Trần Dụ Sinh không hẳn là có liên quan đến Trần Kiều.

Một bên là bố mẹ, là hai người yêu anh nhất trên đời này, một bên là chú hai, người đã nhìn anh lớn lên bao lâu nay, anh em ruột thịt tàn sát lẫn nhau, lòng bàn tay với mu bàn tay ông nội đều là thịt, sau khi mất đi một người con trai, ông nội cũng không nhẫn tâm truy cứu người con trai khác.

Tựa như là, chỉ trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người trên thế giới đều đang đứng ở phe đối lập với Trần Thời Dữ.

Mabel biết anh rất buồn, sau khi đặt đĩa đồ ăn uống thì lặng lẽ ra ngoài.

Cơn mưa nhỏ ngoài cửa sổ biến thành mưa lớn, Trần Thời Dữ bỗng mở miệng và hỏi: “Mabel, đưa tôi một cái ô được không?”

Trong căn phòng trống trải.

Chẳng có bất kỳ một lời hồi đáp nào.



Tang lễ được tổ chức theo lịch trình đã đưa ra, chỉ cho phép một phía truyền thông được đưa tin.

Người trong nhà họ Trần lần lượt đi vào nhà cũ, chỉ là, họ không nhìn thấy con trai duy nhất của Trần Dụ Sinh. Phóng viên “nghé con mới sinh không sợ cọp” đi cùng với người thầy nổi danh của mình, tò mò nên hạ giọng xuống mà hỏi: “Sao không nhìn thấy Trần Thời Dữ, chẳng phải cậu ta nên đứng ở phía trước với tư cách là con trai trưởng hay sao?”

Người thầy trợn mắt nhìn anh ta, hốt hoảng nhìn xung quanh, cảnh cáo anh ta: “Nếu như cậu không muốn chết thì đừng nhắc đến tên của cậu ta.”

Trợ lý im bặt, nhìn Trần Kiều – em trai ruột của Trần Dụ Sinh đang đứng trước linh đường đặt tại nhà cũ, rồi lại liên tưởng đến những tin đồn gần đây, sự thật trước mắt đã chứng minh được rằng, quyền lực của nhà họ Trần đã thay đổi, đây không phải là tin tức giả, Trần Thời Dữ vẫn còn nhỏ, sao có thể sánh với chú hai luôn nhìn chằm chằm như hổ đói cho được…

Trần Kiều ra oai phủ đầu quá sức tàn nhẫn.

Hài cốt của vợ chồng Trần Dụ Sinh còn chưa nguội lạnh mà ông ta đã không ngại xé rách mặt, còn không cho phép con trai ruột lên thắp hương nữa chứ.

Trợ lý liếc nhìn cậu bé mới lớn mặc vest đen đang đứng ở trong góc, cậu trai mười bảy tuổi đã có dáng dấp khá giống người đàn ông năm nào.

Mùa hè ở Vân Kinh mưa gió liên miên, mưa như kim châm, dày đặc như châm như chích vào da thịt, khiến người ta đau đớn khôn nguôi.

Đáng thương thay.

Trợ lý cảm thán một câu, trong cái thời tiết này mà chẳng có ai dám đưa ô cho anh.

Ánh mắt khác thường, ánh mắt đáng thương, ánh mắt xem kịch vui, tất cả đều đặt lên trên người Trần Thời Dữ, mãi cho đến khi tang lễ kết thúc, những ánh mắt ấy mới dần biến mất.

Đợi đến lúc trên linh đường không còn ai, anh mới bước đến chỗ bố mẹ mà thắp một nén hương, giọng nói và nụ cười của vợ chồng Trần Dụ Sinh trong ảnh hãy còn khắc ghi sâu trong tim, giống như lúc còn sống.

Anh tự hỏi bản thân mình, liệu rằng anh có muốn khóc hay không?

Muốn chứ, anh chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi, cánh của mình còn chưa đủ lớn đã lảo đảo ngã khuỵu trên vách đá cheo leo, nếu không ép mình phải bay cao thì thứ đợi chờ mình chỉ có thể là ngõ cụt.

Nhưng tìm ai để khóc đây?

Thế giới rộng lớn đến vậy, anh đã từng cho rằng mình có rất nhiều thứ, nhưng lúc này đây, thế giới ấy lại nhỏ bé đến nhường này, đến cuối cùng, mình chẳng còn lại bất cứ gì cả.

Sau khi tang lễ kết thúc, Trần Thời Dữ không cùng những người khác trong nhà họ Trần tiếp nhận phỏng vấn.

Vest của anh đã bị nước mưa thấm ướt một mảng lớn, chuẩn bị quay về phòng thay một bộ đồ khô ráo hơn một chút.

Nhìn thời gian mới biết, hôm nay là thứ tư, bây giờ là năm giờ chiều.

Bình thường, trong thời gian này, lẽ ra anh đang ở trường học bài, lẽ ra anh vẫn là nam sinh hăng hái đó.

Lúc từ nhà cũ đi ra, Trần Thời Dữ không ngờ mình sẽ nhìn thấy một người quen thuộc đang đứng ở cửa.

Thiếu nữ cầm một cái ô, không biết đã đợi bao lâu, nhàm chán xoay xoay ô khiến cho nước mưa b.ắn ra, trông rất đẹp. Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Thời Dữ, cô bỗng dừng động tác ấy lại, trong ánh mắt đong đầy lo lắng.

Trần Thời Dữ không nói năng gì, bước chân như đóng đinh ngay tại chỗ ấy, anh không động đậy.

Anh cảm thấy cổ họng mình vô cùng khô khốc, nhiều ngày nay không nói chuyện với ai, đến kêu tên của cô cũng khó nhọc biết bao: “Từ Thanh Đào?”

Từ Thanh Đào nhìn về hướng anh, giọng nói của Trần Thời Dữ khàn khàn: “Sao cậu lại đến đây?”

Cô lặng lẽ trả lời anh: “Tôi chỉ đi ngang qua chỗ này mà thôi.”

Nói dối.

Trần Thời Dữ thầm phản bác lại cô, rõ ràng là bây giờ vẫn chưa tan học mà.

Chợt thấy anh đang đứng ở trong cơn mưa to, Từ Thanh Đào cầm ô chạy về hướng của anh.

Mặt đối mặt mà che ô giúp anh, sau khi bố mẹ anh qua đời, mưa gió đều nghiêng hết về phía anh, mà bây giờ đã ngăn cách ngoài kia, bị ngăn cách bởi chiếc ô này.

Từ Thanh Đào kiễng chân không nói gì, cố hết sức nghiêng ô về phía anh.

Hình như có thứ gì đó đã đánh tan tành tất cả mọi thứ anh giả vờ, đánh cho chúng vỡ tan từ bên trong, anh không còn cách nào để lừa gạt bản thân anh nữa, nào phải là anh không để ý đến bất kỳ điều gì đâu.

Cảm xúc kìm nén bấy lâu – kìm nén kể từ khi bố mẹ qua đời, nay đã bùng phát.

Anh yếu ớt gục đầu lên bả vai cô, rất nóng, không biết nhiệt độ này là nhiệt độ do anh phát sốt mang đến hay là hơi ấm nhất thời từ cô gái truyền đến bên anh.

“Để tôi dựa vào một lúc được không?”

Từ Thanh Đào do dự rồi gật đầu: “Có phải cơ thể cậu không thoải mái không?”

Giọng nói của Trần Thời Dữ nghe mệt nhọc lắm, trước giờ anh chưa từng mệt nhọc đến vậy: “Hơi hơi.”

Từ Thanh Đào nhẹ nhàng an ủi và vỗ lưng anh, từng cái rồi lại từng cái một, giống như lúc mẹ còn sống đã từng dỗ dành anh vậy: “Cậu có thể khóc. Con trai khóc cũng không phải là chuyện mất mặt.”

Cô nghiêm túc bảo đảm với anh: “Tôi sẽ không nói cho người khác đâu.”

Cảm xúc của anh mất khống chế.

Đã nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên anh khóc ra thành tiếng.



Khi lớn tuổi, con người ta thường hay mơ về quá khứ, lúc Trần Thời Dữ tỉnh lại thì anh phát hiện mình lại nằm mơ thấy cảnh tượng này.

Mấy năm nay anh ở nước ngoài, ban đầu thì cuộc sống không dễ chịu cho lắm, may mà có sự giúp đỡ của Tần Phong, thế nên cuộc sống của anh trong năm nay mới dần đi đúng hướng.

Mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, chỉ mới ba năm ngắn ngủi kể từ lúc tốt nghiệp cấp ba, tất cả những chuyện từng xảy ra giống như là một cảnh trong mơ, giống như là của đời trước vậy.

Lúc sáng thức dậy, anh bạn cùng phòng người Pháp nhìn chằm chằm vào tờ lịch: “Trần, hình như hôm nay là một ngày tiết khí đặc biệt của quốc gia cậu nhỉ.”

Trần Thời Dữ đứng bật dậy.

Mấy năm nay anh đã cao hơn, cũng đẹp trai hơn trước, giữa hai lông mày không còn sự ngây thơ của thiếu niên nữa, liếc mắt nhìn ngày, là ngày 21 tháng 3, là ngày xuân phân.

Mở hộp thoại trò chuyện của WeChat, đầu ngón tay của Trần Thời Dữ chạm đến cái tên quen thuộc.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh không tiếp tục liên lạc với Từ Thanh Đào nữa.

Chắc là cô muốn bớt đi vài chuyện bằng cách xóa nhóm bạn bè, mà tài khoản của anh không may bị chọn trúng, thảm hại biến thành người xa lạ.

Chút quan hệ sau cuối với cô cứ thế mà đứt đoạn, Trần Thời Dữ nhìn chằm chằm vào hộp thoại trò chuyện một lúc lâu, anh gửi một tin nhắn: [Sinh nhật vui vẻ.]

[Đối phương đã bật khóa xác minh bạn bè, bạn không phải bạn bè của anh (cô) ấy]

Trong hộp thoại trò chuyện chỉ có ba dòng lẻ loi: [Sinh nhật vui vẻ].

Giống như một chú hề biểu diễn trên sân khấu theo ý của mình.

Nhóm bạn học cấp ba im lặng bao lâu nay đột nhiên ồn ào hẳn lên.

Có người trong nhóm hỏi một câu gần đây mọi người đang bận chuyện gì thế, rất nhiều người ồn ào nhao nhao nói.

Không biết là ai nói ra một câu, còn nhớ hoa khôi của lớp chúng ta thi vào trường nào không?

Có người trả lời lại ngay, hình như là khoa Tài chính đại học Vân Kinh thì phải?

Bạn cùng phòng người Pháp vừa đánh răng vừa lẩm bầm: “Hôm nay cậu có quay về trường không? Tôi nghe nói trong trường có một nhóm sinh viên trao đổi, là trường đại học rất nổi tiếng của nước cậu, sinh viên khoa Tài chính đại học Vân Kinh.”

Anh nghĩ, hay là thử một lần xem sao?

Cho dù không thể giáp mặt nói một câu sinh nhật vui vẻ, nhưng có thể thấy và biết gần đây cô sống có tốt hay không.

Nhưng Trần Thời Dữ không ngờ mình chỉ thử một chút, mà lại thử ra vấn đề lớn.

Sau này, lúc nói chuyện với Tần Phong, thực sự thì lúc đó anh hoàn toàn không biết Từ Thanh Đào không được là sinh viên trao đổi, sự thật chứng minh được rằng, về khoản dựa vào vận may thì anh khá là kém cỏi, đúng là hôm ấy cô không hề đến.

Tần Phong nhận được điện thoại của bệnh viện nói Trần Thời Dữ đang cấp cứu, anh ấy còn không tin cơ.

Lúc anh ấy vội đến bệnh viện, đèn phòng cấp cứu sáng lên, kể cả khi không đẩy cửa vào, thì chỉ cần nhìn vệt máu trên sàn đó cũng đủ hiểu là sự việc chấn động đến nhường nào.

Sắc mặt Tần Phong trắng bệch, không biết mình đã nghe bác sĩ kể hết đầu đuôi, ngọn ngành vụ tai nạn xe đó như thế nào.

Chỉ nghe thấy một chuỗi từ ngữ về tình trạng bệnh nhân không mấy lạc quan và giao hết đồ đạc cá nhân của Trần Thời Dữ cho anh ấy.

Chỉ đơn giản là một vài thứ, đến cả điện thoại di động cũng đã được bật khóa lên, màn hình bị vỡ tan thành hình mạng nhện, trên màn hình vẫn còn đang hiện lên tin WeChat, đó là sự kiên trì, kiên trò gửi lời chúc mừng sinh nhật cho một người đã xóa tài khoản của anh, kiên trì gửi cho người nào đó qua từng năm, từng năm, khiến cho Tần Phong phải hít vào một hơi.

Không chỉ có mỗi chiếc điện thoại được giao đến tay anh ấy, mà còn có cả chiếc hộp nhung màu hồng nhạt, vì quá căng thẳng nên khi nhận chiếc hộp nhung, tay anh ấy hơi run run, sau khi mở ra, đó là đôi khuyên tai ngọc trai xinh đẹp vô cùng, dưới đôi khuyên tai là hình đóa hoa nhỏ màu trắng.

Ngôn ngữ của loài hoa lan dạ hương trắng chính là yêu mà không dám thổ lộ.

Tần Phong nhắm chặt hai mắt lại.

Ca mổ kéo dài cả một ngày, sau mấy lần trái tim hết dừng rồi lại đập trở lại, bác sĩ mới có thể “nhặt” lại cái mạng của anh từ tay Thần Chết về.

Đêm hôm đó anh được chuyển từ trong phòng cấp cứu đến phòng chăm sóc đặc biệt, đợi đến khi Trần Thời Dữ tỉnh lại, đã là chuyện của một tuần sau.

Tần Phong đến thăm anh, câu đầu tiên anh hỏi chính là hỏi về thời gian: “Hôm nay là ngày mấy?”

Tần Phong tức giận: Ngày một tháng tư, cậu biết chọn ngày tỉnh thật đấy, tôi còn tưởng bệnh viện gọi điện thoại chúc tôi ngày Cá tháng tư vui vẻ cơ.”

Trần Thời Dữ cười, nụ cười như đã kéo dài đến miệng vết thương: “Rất tốt.”

Tần Phong nói mát, tốt các mông ấy chứ mà tốt, nếu cứ chết như vậy thật thì dẫu có làm quỷ thì anh ấy cũng quyết không tha cho anh.

Trần Thời Dữ dựa vào giường, nhìn ngắm mây trắng ngoài cửa sổ, tâm tình rất tốt.

Vẫn tốt, không chết vào ngày sinh nhật hôm đó của cô, vẫn tốt, anh vẫn còn có cơ hội, vẫn còn cơ hội được nhìn cô bình an lớn thêm một tuổi.

Tần Phong không hỏi Trần Thời Dữ muối tặng đôi khuyên tai ngọc trai đó cho ai.

Chỉ là, vào ngày anh xuất viện hôm đó, anh ấy đem đến một tin tức cho anh, rằng, Từ Thanh Đào đã hẹn hò rồi.

Quá bình thường.

Sau khi tách nhau ra, không có bất kỳ ai là không thể rời khỏi ai được, hơn nữa, lúc chưa tách nhau ra, anh cũng không có lập trường gì để chỉ trích cô cả. Cô có cuộc sống của riêng cô, cũng sẽ có tương lai của chính mình.

Chỉ là, hôm đó, anh cảm thấy bước chân của mình vô cùng nặng nề, nặng nề đến nỗi anh khó lòng mà lê bước nổi.

Chỉ là, năm ấy, Trần Thời Dữ không gửi lời chúc mừng sinh nhật đến tài khoản mà anh khắc ghi trong lòng đó nữa.



Sau khi trưởng thành, ngày trôi qua càng nhanh hơn trước.

Một lần nữa nghe thấy tin tức của Từ Thanh Đào đã là chuyện của hai năm sau, người em họ hàng xa trúng tuyển và khoa Tài chính đại học Vân Kinh, lúc nghỉ hè bay sang Pháp thực tập dưới trướng anh, lúc làm biếng lướt Weibo thì “Oa” một tiếng, kinh ngạc thốt lên: “Hoa khôi khoa Tài chính của bọn em sắp kết hôn rồi này.”

Bước chân của Trần Thời Dữ khựng lại một chút.

Em họ không ngần ngại chia sẻ với anh, lấy tấm ảnh ra mà đưa đến trước mặt anh: “Anh, anh cảm thấy hoa khôi khoa em đẹp không, cũng vì cái nhan sắc này mà trước kia từng lên hot search Weibo cơ mà!”

Trong ảnh đại diện Weibo là ảnh Từ Thanh Đào nở nụ cười ngọt ngào với ống kính.

Bài Weibo mới nhất là động thái của cô, nhẫn kim cương nhãn dán riêng của apple, và một bó hoa hồng vô cùng tinh tế.

Không có ảnh chụp chung của nam và nữ, Trần Thời Dữ nên mừng vì hình phạt của cô vẫn chưa tàn nhẫn đến thế.

Bạn bè trên mạng tò mò lắm, ở trong phần bình luận cứ hỏi: “Chị gái ơi, có phải có điều tốt lành gì sắp đến rồi không, kết hôn với bạn trai à?”

Lát sau, Từ Thanh Đào đáp lại: “Ừ, anh ấy cầu hôn rồi ~”

Tin nhắn đáp lại đó nói: “Chúc mừng nhé (tung bông)”

Theo đó là một màn chúc mừng vui vẻ.

Anh mở khu vực bình luận ra mấy lần, tự dằn vặt mình bằng hành động xem kỹ từng lời chúc mừng của cư dân mạng.

Sau đó gõ vào trong khu vực bình luận: “Chúc mừng, chăm sóc bản thân cho tốt.”

Lẫn vào trong tất cả bình luận, trông vô cùng tự nhiên.

Cô lựa chọn đáp lại, lát sau thì Weibo đã đẩy thông báo mới lên cho anh.

Là Từ Thanh Đào đáp: “Cảm ơn, chúc bạn có cuộc sống vui vẻ ^o^!”

Giờ khắc này, bao nhiêu sự không cam lòng và ghen ghét của anh đã hóa thinh không, chẳng còn lại dấu vết gì.

Anh biết mình vẫn đang cố chấp, thà rằng bản thân mình bị tuyết cũ bao phủ cũng không đành đung đưa trong sắc xuân. Anh biết, trên thế giới này, khoảng cách khó vượt qua được nhất không phải sự chia xa giữa ranh giới sự sống và cái chết, mà là, cô đã nhẹ nhàng buông tay ra, chỉ còn lại mỗi mình anh bị bủa vây trong dòng ký ức, chỉ còn lại mỗi mình anh nhớ mãi không quên.

Ngày biết cô lãnh giấy chứng nhận đó, Trần Thời Dữ lặng lẽ ngồi trong quán bar cả một đêm.

Trong đêm khuya thanh vắng, trong quán bar bật mấy bài hát đang hot dạo gần đây, uyển chuyển lại đắm say.

Nói tới nói lui một câu, giống như lời cầu nguyện vậy. Ông trời ơi, đừng nói với cô ấy rằng, trong đêm khuya tĩnh lặng này, vẫn còn có tôi đang thầm nhớ đến cô ấy, đừng để cái người đã đi vào trái tim của cô ấy rời xa cô ấy, dù cho anh ta thế nào, chỉ mong rằng anh ta sẽ mang đến hạnh phúc cho cô ấy.

Đêm mùa hè ở Vân Kinh ngắn ngủi lắm, đối với anh mà nói, đây là một đêm dài, là đêm sâu thăm thẳm trong đời anh.

Sáu giờ sáng, Trần Thời Dữ đứng dậy chỉnh trang lại một chút, chuẩn bị đến tham gia một hội nghị tài chính.

Triệu Dương chuẩn bị xong và báo cáo đầy đủ tài liệu của từng loại, nửa tiếng trước khi hội nghị bắt đầu, lúc đi qua hàng lang dài ở tầng ba, tầng hai truyền đến giọng nữ vô cùng vang dội, phải gọi là hét to mới phải.

“Anh đi chết luôn đi! Thằng cặn bã này!”

Túi mini chỉ to hơn bàn tay một chút, nhưng lại được đập với khí thế kinh thiên động địa.

Trần Thời Dữ dừng bước chân, ánh mắt nhìn lướt xuống tầng hai, cô gái xinh đẹp mặc đồ công sở chuyên nghiệp, dẫu có tức giận thì vẻ đẹp vẫn còn nguyên ở đấy, chẳng hề mất đi một chút nào.

Trưởng thành và lớn lên càng khiến cô xinh đẹp và quyến rũ hơn.

Vào giây phút này, trái tim anh chợt loạn nhịp.

Trái tim đã chết hoàn toàn từ tối qua, mà nay lại “thình thịch” tìm lại nhịp đập một lần nữa.

Mọi thứ như đang muốn chứng minh cho phỏng đoán vừa đáng sợ vừa đáng mừng thầm đó của anh, trong cuộc phỏng vấn tiếp theo, người phụ nữ khiến anh trăn trở ngày đêm cứ thế mà đột ngột xuất hiện ở khán phòng.

Cô tự giới thiệu bản thân nói rằng, tổng giám đốc Trần, tôi là phóng viên của “Đệ nhất kinh tế và tài chính”, Từ Thanh Đào.

Cô lại có hơi thấp thỏm mà cất tiếng nói, cô nói rằng, xin hỏi, anh còn độc thân không.

Bỗng dưng Trần Thời Dữ rất muốn bật cười.

Dùng sự tự chủ mạnh mẽ cản bước mới ngăn không cho bản thân thất thố ngay phút giây ấy.

Đè ép giọng nói đang run rẩy, hờ hững mà rằng: “Tôi biết mà.”

Cùng lúc ấy, trong lòng anh có một thanh âm khác cùng vang lên.

“Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà em vẫn chẳng thể từ bỏ ý đồ xấu xa với tôi.”

Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà anh vẫn luôn yêu em.

Bảy năm vội vã qua đi.

Anh vẫn không hề thay đổi một chút nào.

Vẫn không hề thay đổi gì cả…

[Kết thúc]
Bình Luận (0)
Comment