Sau Khi Bị Mối Tình Đầu Từ Hôn

Chương 14

“Mới mười phút chúng ta không gặp nhau thôi mà, vừa bằng thời gian tắm, em cũng không cần phải nhớ nhung tôi nhiều đến vậy đâu.”

Đã nửa tiếng trôi qua, Từ Thanh Đào vẫn có thể bắt chước câu nói này của Trần Thời Dữ giống y như đúc, thậm chí cái giọng điệu không biết xấu hổ đó cũng không khác là bao, cô tái hiện lại chân thật vô cùng.

Đầu bên kia WeChat, Tạ Sênh cười như điên, tiếng cười quỷ dị vang vọng khắp nhà, suýt thì đã làm vỡ trần nhà cô.

Từ Thanh Đào định bảo cô ấy nhỏ giọng giúp tớ một chút, nhưng nghĩ đến việc, hẳn là căn hộ có view sông ở toà nhà Bách Nguyên Nhất Hào này sẽ không thể không có cách âm, thế là cô lại tiếp tục buông lời phỉ nhổ Trần Thời Dữ.

“Anh ấy còn nghĩ tớ đang ám chỉ là tớ muốn tắm cùng anh ấy đấy, tớ tắm cùng anh ấy làm gì, ủ mưu để anh ấy chà lưng cho tớ chắc?”

Không biết câu nói này đã đâm trúng huyệt cười nào của Tạ Sênh mà đối phương lại cười trọn vẹn năm phút.

Cười xong xuôi hết thảy, cô ấy mới dừng lại: “Nhưng mà, tớ có cảm giác trừ cái miệng hơi xấu xa một chút ra thì hình như những thứ khác cậu ấy đều rất tốt.”

Một chút là vô vàn, vô số phải không?

Từ Thanh Đào liếc mắt, châm chọc: “Có à?”

Tạ Sênh: “Có mà. Như đêm nay vậy đó, nếu như chỉ là bạn bè khác giới bình thường thì cùng lắm là sẽ đưa cậu đến đồn cảnh sát rồi thôi, chứ sao lại ở đó cùng cậu những ba tiếng đồng hồ chứ?”

Nhưng, lời vừa ra khỏi miệng, cô ấy lại nhớ tới khuôn mặt như “hồng nhan họa thủy” của Từ Thanh Đào.

Không chừng là vẫn tồn tại những người đàn ông tự cho mình là đúng, vì muốn bảo vệ cô mà đợi cô ba tiếng đồng hồ.

Thế là Tạ Sênh lại mở miệng: “Nghĩ đến Tống Gia Mộc mà xem.”

Ba chữ Tống Gia Mộc vừa dứt, Từ Thanh Đào nhớ ra ngay.

Đừng nói là ở cùng cô ba tiếng đồng hồ trong đồn cảnh sát, e là gọi điện thoại cũng không được ấy chứ.

Cho dù có gọi được thì cũng chỉ nhận lại kết quả là anh ta đang bề bộn nhiều việc.

Bận công việc, bận ở bên Trình Gia Di, bận làm chuyện tất cả mọi chuyện không liên quan tới cô.

“Cậu nói đúng.”

Để so sánh thì ông lớn vẫn tốt hơn.

Đúng là người đàn ông tốt nhất thế gian này, nhỉ?!

Tạ Sênh đổi đề tài, giọng thay đổi, có chút nghi hoặc: “Nhưng đúng là lần này đã nằm ngoài dự đoán của tớ. Tớ cứ tưởng là tổng tài bá đạo Trần Thời Dữ quý thời gian như vàng như bạc hẳn là sẽ không lãng phí thời gian vào việc gì khác ngoài việc kiếm tiền.”

Nhưng, cô ấy cũng chỉ hoài nghi trong thoáng chốc, sau đó cảm thán rằng: “Có điều, không ngờ cậu chủ Hằng Gia sẽ xuất hiện trong đồn cảnh sát. Có lẽ đây là lần đầu tiên của cậu ấy.”

Theo như ấn tượng thì đây là lần đầu tiên.

Dù sao thì, trước giờ Tạ Sênh chưa từng thấy tổng tài bá đạo nhà nào lại tới đồn cảnh sát giám sát lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này.

Ngờ đâu, Từ Thanh Đào không nghe thấy câu nói này, như thể là chợt nhớ ra điều gì đó, tự lẩm bẩm một câu: “Cũng không phải lần đầu tiên mà.”

Cô nhớ, hồi còn học cấp ba, lần gặp mặt đầu tiên giữa cô và Trần Thời Dữ diễn ra ở đồn cảnh sát.

Cũng không phải là do cô có ấn tượng sâu sắc gì đó với Trần Thời Dữ, mà bởi vì, đó cũng là lần đầu tiên cô vào đồn vì đánh nhau ẩu đả.

Cụ thể nguyên nhân đánh nhau thì Từ Thanh Đào không còn nhớ nữa, người đánh nhau không phải cô, cô chỉ là một người qua đường vô tội.

Trên đường về, vì để giảm bớt hình phạt của mình, cô đã làm không ít chuyện của “người tốt việc tốt”.

Phát cho mấy bạn nam bị thương nghiêm trọng nhất mấy cái băng keo cá nhân hình tiểu hồ ly mà cô mang theo.

Trong đó cũng có một cái dành cho Trần Thời Dữ.

Đối với người ở độ tuổi vị thành niên mà nói, việc bị xách lên đồn cảnh sát giáo dục là một phiền phức.

Từ Thanh Đào khi ấy sống ở nhà của dì và chồng dì ấy, mà, người ăn nhờ ở đậu luôn sợ rằng mình sẽ gây thêm phiền phức cho người khác.

Cô vẫn nhớ như in thời tiết của ngày đó, trời nhiều mây và ảm đạm vô cùng.

Dì và dượng cùng nhau tới, cảnh sát còn chưa kịp giải thích với chồng của dì, rằng cô chỉ là một học sinh vô tội bị liên lụy. Mà chồng của dì đã bừng bừng khí thế hung hăng xông lên, tát thằng vào mặt cô một cái.

Sau đó buông lời quở trách: “Sao mày không học hỏi chị mày một chút đi hả, sao mày không để cho bọn tao bớt lo lại đi?!”

Hiện trường hỗn loạn một phen.

Cảnh sát giải thích, chồng của dì chửi mắng.

Cái ghế trước mặt Từ Thanh Đào bị ngã lăn ra đất bởi một cú đá.

Tiếng động lớn đến nỗi đã khiến cho toàn bộ đồn cảnh sát yên tĩnh lại.

Một đôi chân dài đầy nổi bật hiển hiện ra từ nơi hẻo lánh trong bóng tối.

Rồi bóng dáng người thiếu niên bất cần hung bạo cùng khuôn mặt ủ rũ xuất hiện, anh mang thần sắc mệt mỏi, mất kiên nhẫn: “Ồn ào quá. Yên tĩnh một chút đi.”

Anh dựa người vào cửa sổ, tia sáng ngoài cửa sổ vừa hay rơi trên cánh tay anh.

Phân chia ra thành hai mảng sáng – tối, một bên sáng, một bên tối, vết thương sâu vừa được dán lại bằng miếng băng keo cá nhân.

Ánh mắt tựa loài sói.

Hoang dã khó bề kiểm soát [*].

[*] Gốc là “dã tính khó thuần”.

Cũng vì ấn tượng này quá sâu sắc, đến nỗi mà, trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, Từ Thanh Đào luôn coi Trần Thời Dữ là một tên lưu manh không có học thức.

Sự thật đã chứng minh được rằng, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nào ai ngờ được rằng, bây giờ cái người “nhân mô cẩu dạng” ấy sẽ áo quần là lượt trong bộ vest thẳng thớm và vô cùng nổi danh trong giới kinh doanh.

Hơn nữa, hồi ức ấy cũng không mấy đẹp đẽ.

Từ Thanh Đào chun mũi không muốn hồi tưởng lại nữa.

“Khi ấy tớ xui xẻo thật sự, vô duyên vô cớ vào đồn cảnh sát thì cũng thôi đi, vậy mà kẹp tóc hình trân châu tớ vừa mua cũng mất luôn.”

Khi nhắc đến chuyện này, Từ Thanh Đào mới bộc lộ sự đau lòng khôn xiết một cách chân chính.

“Những hai mươi lăm tệ đó, tớ chỉ mới đeo được có vài ngày thôi.”

Đến nỗi, trước khi ngủ, cô còn vì chuyện này mà tiếc hận khôn cùng.

Cô nhớ rõ ràng là ngay sau đó cô có đi tìm quanh khu vực gần đồn cảnh sát mấy lần, nhưng không thể tìm lại được chiếc kẹp tóc đó.



Mới ngủ được một đêm ở môi trường mới, Từ Thanh Đào còn tưởng rằng mình sẽ bị lạ giường, thế mà, tối hôm qua cô vừa chạm đầu vào gối đã ngủ mất.

Nếu không nhờ có đồng hồ báo thức buổi sáng vang lên, có lẽ là cô sẽ ngủ tiếp đến xế chiều mất thôi.

Buổi sáng, lúc rời giường, trên bàn đã bày biện sẵn đồ ăn sáng.

Từ Thanh Đào hơi kinh ngạc, lẽ nào bữa sáng dinh dưỡng dồi dào được đặt trên bàn này là do chính tay Trần Thời Dữ làm?

Nhưng mà, nghĩ kỹ lại thì, Trần Thời Dữ đã ra nước ngoài ngay sau khi anh tốt nghiệp.

Nguyên nhân xuất ngoại khi ấy cũng chẳng vẻ vang gì, nói là xuất ngoại chẳng thà nói là anh bị chú hai ép đi tha hương xa xứ.

Với tình hình này thì anh khó lòng mà có được một ngày yên ổn ở nước ngoài, dường như học được cách nấu cơm cũng là điều hợp tình hợp lý.

Lần đầu tiên cùng Trần Thời Dữ ăn sáng, những lời yêu thương sến sẩm quê mùa mà Từ Thanh Đào chuẩn bị cho mỗi buổi sáng như đã mất đất dụng võ.

Ngồi nhìn bữa sáng nóng hổi, Từ Thanh Đào bỗng nảy ra một ý tưởng.

Vừa húp một ngụm cháo, cô nhân cơ hội này mà nịnh nọt: “Ôi, cháo ngon quá.”

Lại uống một ngụm sữa đậu nành, miệng Từ Thanh Đào chu chu: “Ồ, sữa đậu nành ngọt thế.”

Vừa nói vừa trộm liếc mắt nhìn Trần Thời Dữ.

Dường như đối phương không thấy phần biểu diễn của cô, anh chỉ chuyên tâm ăn sáng.

Từ Thanh Đào bĩu môi, oán thầm một câu tẻ nhạt.

Sau đó cất tiếng hỏi: “Anh Thời Dữ, bữa sáng này là do anh làm à?”

Trần Thời Dữ nhìn cô một cái, không nói không rằng.

Không nói chuyện thường đồng nghĩa với việc đang ngầm thừa nhận.

Từ Thanh Đào vén sợi tóc bên vành tai, nói khẽ: “Bảo sao cứ thấy nó có một mùi vị rất quen thuộc.”

Trần Thời Dữ nhíu mày: “Mùi vị gì?”

Mắt hồ ly của Từ Thanh Đào chớp chớp: “Mùi vị của tình yêu.”

Nói rồi, cô nhìn chằm chằm vào Trần Thời Dữ, dường như cô đang đợi câu trả lời từ anh.

Nhưng Trần Thời Dữ chỉ nhẹ nhàng nhìn cô một cái, sau đó anh mỉm cười.



Ăn xong bữa sáng, trợ lý Triệu đưa cô tới công ty đi làm.

Lúc xuống xe, anh ấy đưa cho cô một tấm thẻ phụ của Ngân hàng Minh Thần, bề mặt thẻ là màu vàng đen đầy cao quý, vừa xem hạn mức đã hoảng hồn vì cao đến đáng sợ.

Từ Thanh Đào sững sờ: “Đây là cái gì?”

Sau khi đã quan sát nhiều ngày, trợ lý Triệu ngờ ngợ nhận thấy sự coi trọng mà tổng giám đốc nhà mình dành cho cô vợ hờ này đã nằm ngoài sự tưởng tượng của anh ấy.

Thế là thái độ đối với Từ Thanh Đào cũng hơn trước nhiều, dường như là hỏi gì đáp nấy.

“Bà chủ, đây là do tổng giám đốc Trần bảo tôi đưa cho cô.”

Dường như nhớ tới nhiệm vụ gì đó khó nói, đối mặt Từ Thanh Đào đang mang vẻ mặt mờ mịt, trợ lý Triệu kiên trì nói tiếp: “Tổng giám đốc Trần nói, đây là cho cô, thẻ phụ tình yêu.”

Từ Thanh Đào: …

Bảo sao sáng nay lúc rời đi tên đàn ông cờ hó đó lại cười nguy hiểm như vậy.

Ra là đợi cô ở đây.

Từ Thanh Đào đành để mặc cho anh im lặng mà khiêu khích một cách trẻ trâu như thế.

Từ Thanh Đào cất thẻ vào chỗ sâu nhất của ví tiền.

Dù sao thì, cuộc hôn nhân của cô và Trần Thời Dữ chỉ cần duy trì cho đến lúc cô thành công tát vào mặt tên cặn bã kia là được, chắc cũng không cần dùng đến tấm thẻ này.

Có điều, cô lại nhớ ra một chuyện.

Lần trước khi cô nằm viện, lại thêm lần này bị theo dõi, Trần Thời Dữ đã đưa tay ra giúp cô hai lần rồi.

Cô định mua một món quà bày tỏ sự cảm ơn cho anh.

Nhưng, giả dụ như anh không giúp cô, thì vợ mua quà cho chồng cũng có gì là sai đâu.

Chỉ là, sau đó phải tăng ca hai ngày liền, Từ Thanh Đào cũng không còn cơ hội đi mua.

Cũng may mà mấy ngày nay Trần Thời Dữ đi công tác rồi, cô vẫn còn nhiều thời gian.

Sáng thứ bảy, nhân lúc trời vừa sáng, Từ Thanh Đào về nhà mình lấy chút quần áo để thay rồi trở lại toà nhà Bách Nguyên Nhất Hào.

Nhìn xe thương vụ còn chỗ trống, tiện tay mang luôn kệ để đồ ăn vặt và bình hoa theo.

Trần Thời Dữ giao cho cô một tài xế riêng.

Làm xong xuôi hết mọi việc, Từ Thanh Đào lên Tiểu hồng thư tìm quà cho chồng mình, cuối cùng cô quyết định đến trung tâm mua sắm để mua cà vạt.

Chân trước Từ Thanh Đào vừa tới trung tâm thành phố, chân sau lão Dương – cũng là tài xế lái xe của cô, đã báo cáo hành trình của cô cho Trần Thời Dữ.

Trần Thời Dữ vừa xuống máy bay, anh chỉ nhìn thoáng qua, ông nội gọi cho anh, hỏi anh mấy giờ về nhà ăn cơm.

Chiếc Maybach đang lái về phía khu trung tâm mua sắm đành quay đầu.

Chạy về phía biệt thự ở vùng ngoại ô.

Từ Thanh Đào không hề biết cô vừa lỡ mất một cơ hội gặp mặt.

Cô nghĩ đến chuyện không thể đưa cho ông lớn một món quà cảm ơn quá đại trà.

Cho nên, vừa đi vào cao ốc, cô đã đi thẳng đến cửa hàng xa xỉ phẩm.

Chọn tới chọn lui cả nửa ngày trời, cô rất ưng ý một chiếc cà vạt trị giá khoảng tám nghìn tệ.

Đối với Trần Thời Dữ mà nói, có thể đây chỉ là chuyện nhỏ, không có gì to tát cả, nhưng đối với cô mà nói, nó lại đáng giá bằng một tháng tiền lương.

Mặc dù đau đến nỗi đứt từng khúc ruột, nhưng không hẳn là không thể từ bỏ những thứ bản thân mình yêu thích.

Ngay lúc cô chuẩn bị xem thử chiếc cà vạt mà nhân viên vừa mang tới, chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai: “Chào cô, xin hỏi chiếc cà vạt này còn không?”

“Thật ngại quá thưa cô, đây là sản phẩm mới bán, số lượng có hạn, cửa hàng của chúng tôi đã hết rồi.”

Dù giọng nói ấy rất đỗi nhẹ nhàng nhưng nó lại như tiếng sấm bên tai, có hóa thành tro cô cũng nhận ra.

Quả nhiên, khi quay người lại, cô đã nhìn thấy Trình Gia Di ngồi trên xe lăn.

Bất ngờ hơn chính là, không phải Tống Gia Mộc đi cùng cô ta, mà là một người quen khác của Từ Thanh Đào, Dương Hân.

Chính là phóng viên đã phỏng vấn Tống Gia Mộc ngày cô và Tống Gia Mộc hẹn nhau đi lãnh giấy chứng nhận.

Thường thì khi kẻ thù gặp nhau, ai nấy đều đỏ ngầu đôi mắt.

Chứ chưa nói tới việc, bên cạnh kẻ thù lại là đối thủ một mất một còn của mình.

Buồn nôn quá đi, trời đất ơi buồn nôn mở miệng, buồn nôn tìm đến nhà rồi đây này.

Nhìn hai người trước mắt chị chị em em tình thân thắm thiết…

Có thứ gì đó đã đứt gãy trong đầu Từ Thanh Đào bỗng nhiên được nối lại.

Vốn dĩ là Dương Hân không thể liên hệ được với Tống Gia Mộc, chứ đừng nói là một mình đi phỏng vấn anh ta.

Nhưng cứ khăng khăng đòi Dương Hân phỏng vấn vào ngày mình và anh ta đi lãnh giấy chứng nhận.

Cứ tưởng là trùng hợp, ra là cô nghĩ nhiều quá rồi.

Bây giờ nhìn thấy Trình Gia Di cùng với cô ta sánh vai với nhau.

Từ Thanh Đào mới ngộ ra mọi thứ.

Hoá ra là do Trình Gia Di ở giữa bắc cầu.

Tuyệt, tuyệt đấy chứ, gã đàn ông bẩn thỉu Tống Gia Mộc này đúng là tuyệt vời lắm.

Ở nơi xa xôi ngàn dặm mà cũng có thể khiến cô thấy buồn nôn đến nhường này.

Cửa hàng không lớn lắm, Từ Thanh Đào đứng ở chính giữa.

Dương Hân vừa đẩy Trình Gia Di vào cửa đã trông thấy.

Trong mắt lóe lên chút kinh ngạc, Dương Hân mở miệng: “Từ Thanh Đào?”

Ánh mắt dừng lại nơi tay cô, rồi cô ta nhìn thấy chiếc cà vạt kia.

Vừa hay đây chính là chiếc mà Trình Gia Di muốn mua.

Cô ta dừng lại, quay đầu hỏi nhân viên: “Không phải cô nói trong cửa hàng đã hết chiếc cà vạt này rồi sao?”

Nhân viên giải thích: “Phải. Vừa rồi chiếc cuối cùng đã được cô đây chọn rồi.”

Dương Hân nhíu mày, thầm thấy xui xẻo.

Ngay cả việc ra ngoài đi dạo mà cũng gặp được từ Thanh Đào là sao?

Cô ta còn nhớ tới lúc một mình mình phỏng vấn Tống Gia Mộc, không biết sao mà mãi vẫn không được thông qua.

Còn bài báo của Từ Thanh Đào và Nghiêm Linh về cuộc họp nghị thượng đỉnh tài chính lại được lên trang nhất, nguyên nhân nằm ở việc được Trần Thời Dữ nhận xét ngắn gọn mấy câu.

Cũng không vận may này của Từ Thanh Đào đến từ đâu nữa.

Mà cứ chèn ép cô ta từ chỗ này đến chỗ khác.

Vất vả lắm mới hẹn được Trình Gia Di ra ngoài, chuẩn bị tiếp cận cô ta để hỏi thăm đôi chút tình hình của Tống Gia Mộc.

Thế mà lại dính líu với người phụ nữ này rồi.

Dương Hân mở miệng: “Sao cô lại ở đây?”

Từ Thanh Đào ra hiệu cho nhân viên đóng gói cà vạt lại giúp mình, vốn dĩ cô cũng không định mua nó, nhưng vừa mới bị buồn nôn bởi Trình Gia Di, thế thì cô không thể không mua rồi.

“Tôi ở đây hay không thì liên quan gì tới cô?” Từ Thanh Đào cười lạnh một tiếng: “Tôi còn chưa hỏi tại sao cô lại đi cùng chị ta đấy.”

Dương Hân không biết Từ Thanh Đào và Trình Gia Di là chị em họ.

Chỉ biết Trình Gia Di là vợ chưa cưới của Tống Gia Mộc, giờ phút này, khi nghe thấy giọng nói châm chọc của Từ Thanh Đào, tất nhiên là cô ta sẽ nghĩ là Từ Thanh Đào đang đố kỵ mình quen biết với quý nhân, không cưỡng nổi sự đắc ý trong lòng mà đáp rằng: “Tôi tới chọn quà cho chồng chưa cưới của Gia Di.”

Cô ta vừa dứt lời, cuối cùng thì Trình Gia Di cũng nhìn Từ Thanh Đào.

Hai người đều thấy được sự chán ghét không hề giấu giếm trong đôi mắt đối phương.

Từ Thanh Đào liếc mắt.

“Ồ, thế thì tôi cao quý hơn cô đấy.”

“Tôi đi mua quà cho chồng của tôi.”

Hai chữ “của tôi” còn được cô nhấn mạnh.

Dương Hân hiểu được lời nói của cô, sắc mặt buồn bực và xấu hổ vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment