Trần Thời Dữ vừa dứt lời, thì Từ Thanh Đào đã xoay đầu lại nhìn anh.
Người đến người đi trước cổng khách sạn tham dự tiệc đính hôn. Khi anh vừa xuất hiện, không ít ánh mắt đã đổ dồn về nơi đây.
Trần Thời Dữ vẫn chưa chính thức lộ mặt ở thị trường tư bản trong nước, nhưng những người ở bữa tiệc này đều là người trong giới tài chính.
Không ít người nhận ra anh đến, bước chân của khách khứa đều chậm lại, trong lòng lại thấy vô cùng ngạc nhiên, dường như họ không hiểu tại sao Trần Thời Dữ lại xuất hiện ở bữa tiệc đính hôn nhỏ bé này.
Tại khoảnh khắc nhìn thấy Trần Thời Dữ, mặt mày Đương Tuyên lập tức tái mét: “Tổng giám đốc Trần.”
Sau đó lại rời tầm mắt xuống, nhìn thấy cặp nhẫn cưới do cùng một nhà thiết kế làm ra của anh và Từ Thanh Đào, rồi lại liên tưởng đến câu nói vừa nãy của mình, mồ hôi lạnh lập tức đổ đầy lưng.
Sau khi ý thức được hàm ý mà cặp nhẫn cưới này muốn thể hiện, Đường Tuyên xoay đầu lại nhìn Tống Gia Mộc theo bản năng.
Đối phương cũng có biểu cảm vô cùng kinh ngạc, vì khó tin mà khuôn mặt trông hơi vặn vẹo.
Từ Thanh Đào cho rằng, khi cô đối mặt với tiệc đính hôn của Tống Gia Mộc và Trình Gia Di, có thể là cô sẽ thấy bất lực, hoặc tức giận đến nỗi sụp đổ.
Nhưng, khi ngày đó đến thật, thì dường như nó chẳng hề khó khăn như trong tưởng tượng của cô.
Nhìn Tống Gia Mộc mặc bộ vest trắng, Từ Thanh Đào lại thấy lòng mình rất đỗi bình thản.
Hơn nữa, trong đầu cô dần nảy ra một suy nghĩ vừa không đúng thời điểm vừa khó hiểu, rằng: nhất định là Trần Thời Dữ mặc vest trắng hợp hơn anh ta.
Tống Gia Mộc như vừa tìm lại giọng nói của mình, giọng nói của anh ta hơi khàn khàn: “Từ Thanh Đào, sao em lại đến cùng với anh ta?”
Giọng anh ta không lớn mà cũng chẳng nhỏ, vừa đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.
Người đến tham dự còn bao gồm cả những bạn học cấp ba năm đó bị Từ Thanh Đào xóa bỏ, vừa nghe thấy tên cô thì lập tức dừng chân lại.
Cùng lúc đó, trong nhóm trường cấp ba cũng vô cùng chấn động:
“Mẹ kiếp, các cậu đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai ở cổng khách sạn?”
“Từ Thanh Đào đến bữa tiệc thật luôn này.”
“Trời ơi, cậu ta còn ngại mình chưa đủ mất mặt ư?”
“Hình như cậu ta đến cùng với một người đàn ông khác hay sao ấy?”
“Ngại thật đấy, hình như cậu ta còn đụng hàng với Gia Di nữa đấy.”
“Cười chết mất thoi, chắc chắn là cậu ta mặc hàng nhái rồi, hàng cao cấp trị giá tận mấy triệu, vậy mà cũng dám mua hàng giả cơ à.”
Trong phòng khách của khách sạn – nơi diễn ra bữa tiệc, Trình Gia Di xem đi xem lại tin nhắn trong nhóm bạn học cùng trường, rũ mắt nhìn một lát rồi im lặng cong môi cười.
Dương Hân liếc thấy, cười nhạo một tiếng: “Từ Thanh Đào vẫn dám dẫn chồng cô ta đến thật đây này, đây không phải là tự rước lấy nhục ư?”
Lần trước, khi ở tầng hầm trung tâm thương mại, cô ta và Trình Gia Di đã thấy hết cả rồi.
Mặc dù miễn cưỡng mà nói thì chồng của Từ Thanh Đào cũng được xem là người tuấn tú, lịch sự, nhưng vẫn thua xa Tống Gia Mộc.
Nghĩ đến đây, Dương Hân chuyển chủ đề, dịu dàng nói: “Gia Di, chị hiền quá rồi. Cũng chỉ có mỗi mình chị mới tốt bụng với loại phụ nữ chua ngoa như Từ Thanh Đào thôi, lại còn mời cô ta đến tham dự tiệc đính hôn của mình nữa chứ.”
Ở cùng Trình Gia Di càng lâu, thì Dương Hân lại biết càng nhiều điều, mới hiểu ra rằng, hóa ra năm đó Từ Thanh Đào còn chia cắt Trình Gia Di và bạn trai cô ta nữa cơ. Loại chuyện thấp hèn như cướp anh rể mà cũng làm ra được. Vốn dĩ Dương Hân chỉ thấy ghét Từ Thanh Đào vì cô chèn ép cô ta trên phương diện năng lực làm việc, nhưng bây giờ cô ta thật sự rất chán ghét nhân phẩm của người phụ nữ này.
Chứ chưa kể tới việc, cô ta nghe nói hồi nhỏ Từ Thanh Đào được nhà họ Trình nhận nuôi.
Từ Thanh Đào là kiểu người qua cầu rút ván à?
Trình Gia Di nhẹ nhàng nói: “Từ nhỏ đến lớn Tiểu Đào luôn như vậy, những thứ chị có thì em ấy đều cướp đi hết. Chị là chị mà, chị chỉ có thể nhường em ấy mà thôi.”
Nghĩ đến cuộc thảo luận vừa rồi đã nhìn thấy trong nhóm bạn cùng trường.
Từ Thanh Đào đến tham gia tiệc đính hôn của mình thì chớ, đã thế cô còn mặc đồ giống với mình, cô ta không nhịn được mà cười lạnh một tiếng.
“Em không thấy là hôm nay em ấy còn mặc đầm dài giống chị ư? Chẳng phải là em ấy đang bắt nạt chị, thấy chị bệnh tật không đẹp bằng em ấy hay sao?”
Nhắc đến chiếc đầm dài, ánh mắt của Dương Hân lập tức lóe lên.
Trình Gia Di nhìn cô ta, biểu cảm dịu dàng: “Hơn nữa, lần này chị vẫn phải cảm ơn em, nếu không thì chắc là chị không có trang phục dự tiệc thích hợp để mặc rồi.”
Dương Hân cười gượng: “Không sao đâu chị ạ, mẹ em làm nhà thiết kế ở Chanel, lấy một bộ thiết kế cao cấp về cũng không có gì phiền phức cả.”
Như thể là đang vội vã chuyển chủ đề, Dương Hân lại châm biếm Từ Thanh Đào thêm mấy câu: “Cô ta cũng mặc cùng kiểu với chị, lương tháng có hơn vài chục nghìn thôi mà bày đặt mua hàng cao cấp gì chứ.”
Nhưng lại nghĩ đến ông chồng giàu có kia của Từ Thanh Đào…
Dương Hân thấy hơi do dự, nhưng, nghĩ lại mới thấy, dù có tiền đi chăng nữa thì cũng không thể tiêu mấy triệu tệ chỉ để mua quần áo cho Từ Thanh Đào được.
…
Người trước cổng khách sạn ngày một nhiều.
Nhưng Tống Gia Mộc lại hỏi như thể không nghe thấy gì, anh ta nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Đào, dường như trong khóe mắt có cả sợi tơ máu.
Anh ta vẫn luôn coi thể diện là quần áo để mặc.
Là ánh trăng sáng, là lạnh lùng cao ngạo.
Trước nay chưa từng vì thất thố mà mất kiểm soát cảm xúc như lúc này.
Từ Thanh Đào giật mình trước biểu cảm này của anh ta.
Thầm nghĩ trong lòng, không phải chứ, đã đính hôn với Trình Gia Di rồi, mà sao còn thể hiện tình cảm sâu đậm trước mặt cô cơ chứ? Hay là cái gã khốn này phải đạt được KPI gì gì đó mỗi tháng à?
Hơn nữa, không biết vì sao mà lực nắm cổ tay cô của Trần Thời Dữ lại hơi mạnh hơn hồi nãy.
Nắm đến nỗi cô thấy đau luôn rồi, như thể là anh đang sợ một giây sau cô sẽ bỏ trốn vậy.
Thật khó hiểu, một suy nghĩ kỳ lạ bỗng nảy ra.
Chẳng lẽ ông lớn cho rằng mình sẽ chơi trò “nối lại tình xưa” ở tiệc đính hôn này?
Thời Tiểu Dữ, xin hãy tự tin về nhan sắc của mình hơn một chút đi!
Từ Thanh Đào bị Tống Gia Mộc nhìn chằm chằm cả nửa ngày trời, cuối cùng cô chậm rãi thốt ra một câu: “Tôi đến tham dự tiệc đính hôn.”
Không khí trở nên tĩnh lặng trong tích tắc.
Từ Thanh Đào tiếp tục, cô từ tốn lên tiếng: “Chẳng phải anh đã gửi thiệp mời cho tôi à, vậy nên tôi mới đến chứ.”
Rất thành thật, rất tự nhiên, nhưng lại khiến người ta á khẩu, không cách nào phản bác lại được.
Dường như là không tài nào ngờ tới kết cục này, Tống Gia Mộc sững sờ.
Sau đó, một tiếng cười khẽ vang lên và phá vỡ bầu không khí im lặng, lực mạnh trên tay cô chợt biến mất.
Từ Thanh Đào nhìn sang phía đấy theo bản năng, vừa hay nhìn thấy góc nghiêng của Trần Thời Dữ.
Cô chỉ cao một mét sáu mươi lăm, khi đi giày cao gót thì cũng chỉ cao hơn cằm anh một chút.
Khi Trần Thời Dữ cười rộ lên, khóe miệng anh có lúm đồng tiền rất rõ ràng, chiếc cằm bóng loáng, tinh tế trông còn có quy củ hơn cả cuộc đời cô.
Không hiểu sao cô lại ngây người nhìn anh một lúc.
Một giây sau, Từ Thanh Đào cảm thấy eo mình nhẹ hơn, ra là cô đã được Trần Thời Dữ ôm vào lòng, dù là tư thế hay thái độ thì trông hai người đều vô cùng thân mật.
Như đang đáp trả câu hỏi vừa rồi của Tống Gia Mộc, sao lại đến cùng với Từ Thanh Đào.
Bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng mà tròn vành rõ chữ của Trần Thời Dữ: “Tôi đến bữa tiệc này cùng với vợ của mình, có vấn đề gì không?”
…
Vào khách sạn, Từ Thanh Đào nhớ lại biểu cảm chật vật như vừa nuốt phải chuột sống của Tống Gia Mộc, thì cô không nhịn được mà thấy vui vẻ.
Tống Gia Mộc luôn vô cùng coi trọng thể diện, hẳn là hơn hai mươi năm qua anh ta chưa từng bị mất mặt đến vậy, quan trọng là anh ta còn không thể nổi giận ngay tại chỗ.
Giới tài chính lớn như vậy, ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu lại thấy.
Trần Thời Dữ là nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió ở thị trường tư bản Vân Kinh, cho dù Tống Gia Mộc xuất sắc, ưu tú như thế nào đi chăng nữa, thì anh ta cũng không thể không cân nhắc xem liệu mình có tài cán gì.
Khiến Trần Thời Dữ mất mặt ngay khi ấy tương đương với hành động tự hủy hoại tương lai của mình.
Cho dù biết người ta đường đường chính chính ôm người trong lòng mình, thì anh ta cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nuốt máu nóng vào trong bụng.
Khi đi vào phòng tiếp khách của bữa tiệc, những trang trí bên trong khách sạn dần dần mở ra trước mắt Từ Thanh Đào.
Biến khách sạn thành khách sạn cảnh biển du thuyền bảy sao nổi tiếng, xa hoa ở Vân Kinh. Từ cách bày trí cho đến phục vụ đều vô cùng đẳng cấp.
Tổ chức tiệc đính hôn ở đây, nếu chỉ là mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thiết đến thì cũng thôi đi, thế mà còn mời cả những người máu mặt trong giới giải trí.
Không có trong tay mấy triệu thì chắc chắn là không nào làm được.
Một bên hành lang là cửa sổ sát đất trong suốt, thu hết cảnh đẹp tráng lệ nơi bờ biển cách đó không xa vào trong tầm mắt.
Từ Thanh Đào nhớ trước đây cô từng nói với Tống Gia Mộc rằng, cô rất muốn kết hôn bên bờ biển.
Bởi vì cô sinh ra ở một hòn đảo nhỏ phía Nam.
Những năm tháng khi cô vẫn còn có mẹ, bà ấy sẽ cùng cô ngắm du thuyền ra khơi ở cảng Victoria.
Cô sẽ nhảy múa ở bến cảng.
Đàn Accordeon giống như giương buồm trắng, chấp thuận ước mơ của cô, và rồi đi về thế giới cao xa lớn lao hơn.
Về sau, cô bị mắc kẹt tại nơi bốn phía bị vây hãm bởi thành lũy bê tông cốt thép.
Ngẩng đầu lên chỉ trông thấy ngọn đèn đường sáng lên trong buổi chạng vạng.
Sương mù vây kín bầu trời đêm ở Vân Kinh, không có lấy một ngôi sao.
Nghĩ đến thất thần, dường như Trần Thời Dữ cũng đã để ý đến việc cô đang im lặng, anh lên tiếng hỏi han: “Hối hận rồi à?”
Vừa mở miệng đã khiến Từ Thanh Đào mặt mày ngơ ngác.
Trần Thời Dữ từ từ đi đến, u ám nói: “Hối hận vì vừa rồi không nối lại tình xưa với bạn trai cũ?”
Từ Thanh Đào: …
Thời Tiểu Dữ, anh đúng là cái đồ nhỏ nhen!
Cô nói thầm một câu: “Anh Thời Dữ, anh có thể tự tin về nhan sắc của mình hơn một chút được không?”
Nghĩ ngợi một lát, cô bèn sửa lại: “Có thể tự tin về tôi hơn một chút được không?”
Trông Từ Thanh Đào cô giống kiểu người sẽ yêu lại người yêu cũ lắm à?
Hơn nữa, ai thèm từ bỏ ánh trăng sáng để đi nhặt ngọc trai cơ chứ!
“Ừ.” Trần Thời Dữ lên tiếng: “Không phải là tôi không có lòng tin với em, mà là không có lòng tin với những người đàn ông khác.”
Không có lòng tin với những người đàn ông khác là vì vợ anh là kiểu người “người gặp người yêu” với sức hấp dẫn vô địch khiến vạn người mê.
Được rồi, sau khi Từ Thanh Đào tự động dịch câu này trong đầu xong thì lập tức dùng trái tim bình thản mà tha thứ cho Trần Thời Dữ.
Cảm thấy cô xinh đẹp thì cứ nói thẳng ra đi!
Còn bày đặt vòng vo tam quốc làm gì.
Từ Thanh Đào không nhịn được mà âm thầm cong môi, lên tiếng giải thích “Vừa rồi tôi đang nghĩ xem tổ chức tiệc đính hôn trên biển sẽ tốn bao nhiêu tiền.”
Với tiền lương hiện giờ của Từ Thanh Đào mà nói, cô cần không ăn không uống và làm việc hai trăm năm thì mới tổ chức nổi một lần.
Lại không cẩn thận mà lỡ nói ra lời trong lòng, Trần Thời Dữ mỉm cười: “Em muốn tổ chức ở trạm không gian du hành vũ trụ à?”
Hàm ý là “chỉ cần là đám cưới trên Trái Đất, thì không có nơi nào là Thời Tiểu Dữ tôi không tổ chức được cho em”.
Ồ, được, được rồi.
Đã biết Hằng Gia các anh kiếm được bốn mươi lăm tỷ trong một quý rồi mà.
Trần Thời Dữ như thuận miệng nhắc tới: “Sau này chúng ta sẽ tổ chức đám cưới lớn hơn.”
Từ Thanh Đào thoảng sửng sốt, chẳng thể nén nổi lòng mình mà lặp lại hai chữ “sau này”, cô cảm thấy hơi chua xót.
Chóp mũi cũng hơi cay cay, đôi mắt hồ ly có một chút gì đó lóng lánh.
Trần Thời Dữ cũng chú ý đến, anh thấy hơi kỳ lạ: “Không đến nỗi cảm động quá nên khóc đấy chứ.”
Mặt Từ Thanh Đào không biểu cảm: “…”
Trả lại sự cảm động cho cô!
Ngay bây giờ, ngay lập tức!
…
Bấy giờ, phòng tiếp khách nguy nga tráng lệ đã được chia thành hai bên.
Ngoài hành lang giữa đặt đầy những giỏ hoa hình vòm thì bên trái là người thân và các bạn học đến tham gia bữa tiệc, còn bên phải là bạn bè trong giới tài chính của Tống Gia Mộc. Ngoài một vài ông lớn của giới tài chính thì còn có mấy ngôi sao không tiếng tăm gì mấy.
Một phần là bạn gái mà các ông lớn dẫn theo đến bữa tiệc.
Còn một phần là bạn bè của Tống Gia Mộc.
Sau khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ năm đó, Trình Gia Di không thể tiếp tục khiêu vũ được nữa.
Do đó, khi học đến đại học thì cô ta chọn đi đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, chọn chuyên ngành đạo diễn kịch sân khấu. Bây giờ, nhờ sự giúp đỡ về mặt tài chính của Tống Gia Mộc, cô ta đã là đạo diễn có chút tiếng tăm trong nước.
Không lâu trước đây, vở kịch sân khấu
“Dưới màn đêm đen” cũng đã giành được không ít giải thưởng lớn ở nước ngoài.
Giờ đây, cô ta đã có trong tay cả sự nghiệp lẫn tình yêu, vậy nên, trong bữa tiệc này, có không ít người tán thưởng cô ta.
Nhưng nghĩ đến vận mệnh mà cô ta phải gánh chịu, nghĩ đến bệnh tật giày vò cô ta.
Người ta chỉ có thể than thở một câu: Thời gian không buông tha cho người đẹp, ông trời ghen tỵ với sắc vóc của cô ta.
Từ Thanh Đào định ngồi bên phải Trần Thời Dữ, nhưng sau khi đi vào thì cô mới phát hiện vị trí ghế của mình đã được sắp xếp xong xuôi ngay từ đầu.
Rõ ràng là, đối với nhà họ Trình mà nói, cô cũng được xem là người thân có quan hệ huyết thống gần, nhưng Trình Gia Di luôn chán ghét cô như thế, hết lần này đến lần khác sắp xếp cho cô ngồi chung bàn với bạn học cùng trường.
Vừa hay là cô ngồi đối diện với Dương Hân.
Từ Thanh Đào thì không để ý gì, chỉ thản nhiên mà ngồi xuống.
Chỉ là, không ngờ rằng, cô chỉ vừa mới ngồi xuống, ngay cả câu chào hỏi mà Dương Hân cũng không thèm nói, mà cô ta đã lập tức châm chọc:
“Từ Thanh Đào, cô mà cũng có mặt mũi đến đây cơ à?”
Khi biết Dương Hân cũng ở bữa tiệc đính hôn này, Từ Thanh Đào có dự cảm hai người họ sẽ cãi nhau một trận.
Trước đây, khi ở chung một nhóm nhỏ, vì tính cách không hợp nhau nên cũng “trong sáng ngoài tối” mà đấu đá nhau mấy lần. Đã thế, về sau Từ Thanh Đào mới biết rằng, vào ngày cô nhận giấy đăng ký kết hôn, Dương Hân đã phỏng vấn Tống Gia Mộc, thù mới hận cũ gộp chung lại với nhau, bởi vậy nên cô không định nhẫn nhịn rồi nuốt xuống đơn giản như vậy nữa.
“Cô còn có mặt mũi ngồi ở đây thì tại sao tôi lại không có mặt mũi đến?” Từ Thanh Đào cười lạnh: “Tôi nói rồi mà, sao ban ngày ban mặt mà âm khí lại nặng đến vậy, hóa ra là có quỷ sống.”
“Cô!”
“Cô cái gì mà cô!” Từ Thanh Đào cướp lời: “Chẳng trách lần nào bản thảo phỏng vấn của cô cũng không được thông qua, ra là do ngay cả lời nói mà cũng nói không rõ.”
Vừa nói đến việc bản thảo của cô ta không được thông qua, Dương Hân lập tức nổi giận.
Để bản thảo về Tống Gia Mộc được thông qua, cô ta đã úp úp mở mở tặng cho Trình Gia Di vài món đồ trị giá vài chục nghìn, thậm chí, chiếc đầm hôm nay Trình Gia Di mặc cũng là do cô ta tặng.
Đầu nóng lên, Dương Hân không thèm quan tâm mình đang ở đâu, cười lạnh mà đáp trả lại lời của cô: “Thế thì vẫn mạnh hơn so với đồ làm kẻ thứ ba như cô! Cảm giác bị bỏ rơi ngay ngày đi nhận giấy đăng ký kết hôn như thế nào vậy nhỉ, chưa từng ngờ rằng sẽ có ngày mình gặp quả báo à?”
Dứt lời, bàn bạn học cùng trường đã im thin thít.
Họ biết Từ Thanh Đào bị bỏ rơi vào đúng ngay ngày đi nhận giấy đăng ký kết hôn, nhưng chuyện làm kẻ thứ ba là thế nào?
Mọi người không hẹn mà cùng nhau giơ điện thoại lên, điên cuồng thay nhau gửi tin nhắn trong nhóm:
“Khốn kiếp, Từ Thanh Đào làm kẻ thứ ba ư?”
“… Không đến mức làm kẻ thứ ba đâu nhỉ, cảm thấy cậu ấy không giống loại người đó.”
“Xinh đẹp như vậy mà lại nói mình không làm kẻ thứ ba, ai mà tin cho được?”
Từ Thanh Đào sa sầm mặt mày: “Dương Hân, nói rõ ra xem nào, ai làm kẻ thứ ba?”
Câu này của Dương Hân hoàn toàn là tùy tiện mà nói bậy nói bạ, nhưng không biết cô ta chợt nhớ đến điều gì, lại bổ sung: “Chẳng lẽ không phải sao? Có ai không biết trước đây Tống Gia Mộc và Trình Gia Di là người yêu của nhau đâu? Không phải cô làm kẻ thứ ba thì sao hai người họ lại chia tay?”
“Vậy ư? Hóa ra Trình Gia Di chia tay với người yêu hồi lớp mười thì lại đi đổ hết lên đầu tôi à?” Cô cho rằng mình đã không còn để tâm đến những thứ này nữa, nhưng những tin đồn và việc cô bị vu oan trước đây lại bị khơi dậy trước mắt cô một lần nữa. Và khi nó lại xuất hiện trong cuộc đời cô, Từ Thanh Đào vẫn không thể buông bỏ tất cả giống như những gì cô từng tưởng tượng. Giọng nói nâng cao hơn, cô tức đến nỗi đầu ngón tay cũng run lẩy bẩy: “Cho nên, bạn gái cũ đến tìm bạn trai tôi, cô ta yêu cầu quay lại đúng ngay ngày tôi và anh ta nhận giấy đăng ký kết hôn thì không được gọi là kẻ thứ ba ư?”
“Ầm…” một tiếng.
Lời của Từ Thanh Đào như một quả bom nổ dưới nước, khiến đầu óc của tất cả mọi người trở nên mơ hồ.
Nhóm bạn học cùng trường cấp ba đều biết chuyện Từ Thanh Đào bị bỏ rơi.
Nhưng chưa từng nghĩ rằng, cô bị bỏ rơi vào đúng ngay ngày đi nhận giấy đăng ký kết hôn, càng không ngờ rằng, hóa ra là Trình Gia Di là người chủ động tìm đến Tống Gia Mộc và tỏ ý muốn quay lại.
Rõ ràng là Dương Hân cũng không hề biết chuyện này, đầu cô ta bị Từ Thanh Đào hét vào nên đã hơi mông lung.
Môi cô ta mấp máy: “Thế, thế…”
Tiếng động quá lớn nên đã thu hút chú ý của mọi người xung quanh.
Trình Gia Di ngồi xe lăn và được đẩy đến, giọng nói dịu dàng: “Sao thế?”
Các bạn học vừa mới biết được chuyện Trình Gia Di chen chân vào tình cảm của người khác qua lời kể của Từ Thanh Đào, nên biểu cảm của họ bây giờ đều rất đặc sắc.
Dương Hân nhìn thấy cô ta, nói hết toàn bộ mọi chuyện: “Gia Di, Từ Thanh Đào nói chị đi tìm Tống Gia Mộc xin quay lại vào ngày họ nhận giấy đăng ký kết hôn, có phải cô ta đang nói dối hay không?”
Trình Gia Di không ngờ chuyện này lại bị lộ ra ngoài, vẻ mặt lập tức trở nên u ám.
Dương Hân ý thức được mình đã nói sai, vội vã chuyển chủ đề lên người Từ Thanh Đào: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, nơi này tổ chức tiệc đính hôn của Gia Di, nếu cô thật sự không có suy nghĩ gì với Tống Gia Mộc thì sao lại cố tình mặc chiếc đầm giống y hệt Gia Di đến tham gia bữa tiệc? Cô dám nói là cô không cố ý không?”
Cô ta càng nói càng nhanh, càng nói càng kích động, như thể là đã nắm bắt được nhược điểm gì đó lớn lao lắm vậy: “Tám năm trước cô hại chị Gia Di mất đi hai chân còn chưa đủ hay sao, bây giờ, ngay cả tiệc đính hôn của chị ấy mà cô cũng không chịu buông tha chị ấy ư?”
Hại cô ta mất đi hai chân.
Nó như câu thần chú văng vẳng bên tai cô một lần nữa.
Một tiếng “ong ong” vang lên, đầu óc cô lập tức trở nên trống rỗng.
Từ Thanh Đào cảm thấy trái tim mình như bị hai tay ai đó nắm lấy rồi vò thật mạnh, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Tai nạn xe, tiếng khóc, sốt cao, mắng chửi, lưỡi dao sắc bén xen lẫn hồi ức lại xé rách vết sẹo chưa lành lặn, để lộ ra vết thương đầm đìa máu tươi.
Cho đến khi bả vai cô được một đôi tay với những khớp xương rõ ràng, mạnh mẽ và có lực ôm lấy.
Từ Thanh Đào nghe thấy một giọng đàn ông trong trẻo nhưng cũng rất trầm thấp, chóp mũi truyền đến hương thơm quen thuộc từ tuyết tùng đen.
“Đầm của Đào Đào là do tôi chọn, cô có ý kiến gì ư?”
Tại khoảnh khắc giọng nói ấy được cất lên, tất cả mọi tiếng chửi mắng và hồi ức bên tai cô nhanh chóng tan biến đi mất.
Chỉ còn lại tiếng hít thở của Trần Thời Dữ, âm thanh ấy nhẹ nhàng rơi vào tai cô.
Anh đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều bất ngờ.
Có bạn học nhận ra anh, suýt nữa đánh rơi chai sâm panh trong tay xuống đất.
Khó có thể giấu được sự kinh ngạc: “… Trần Thời Dữ?”
Khốn kiếp!
Nhóm bạn học cùng trường đã hoàn toàn bùng nổ.
Đến cả biểu cảm của Trình Gia Di cũng trở nên vô hồn.
Mất mấy giây, cô ta mới tỉnh táo hơn đôi chút, sau đó tầm nhìn rơi xuống bàn tay đang đặt trên eo Từ Thanh Đào của Trần Thời Dữ.
Mười đầu ngón tay trắng ngần bấu chặt lấy tay vịn xe lăn.
Móng tay sơn màu nhạt lập tức dính chặt vào lòng bàn tay, để lại vết hằn sâu hoắm.
Còn chưa kịp gọi tên anh.
Dương Hân phản ứng lại trước, đương nhiên là một phóng viên thực tập tài chính như cô ta chưa có cơ hội nhìn thấy mặt của tổng giám đốc Hằng Gia, bây giờ chỉ cảm thấy khắp người Trần Thời Dữ tỏa ra khí chất cao quý, giống như lãnh đạo cấp cao của một tập đoàn nào đó.
Cộng thêm câu nói vừa rồi anh ra mặt thay cho Từ Thanh Đào, rõ ràng là đang thừa nhận quan hệ giữa anh và Từ Thanh Đào rất sâu đậm, thậm chí là rất mờ ám.
Nhưng mà, rõ ràng là chồng của Từ Thanh Đào – người mà lần trước họ nhìn thấy trong gara ô tô không phải là người đàn ông này.
Trong nháy mắt, đầu cô ta xẹt qua một sự thật không thực tế.
Từ Thanh Đào còn dám nói cô không làm kẻ thứ ba ư? Đúng là muốn ngủ thì sẽ có người mang gối đến tận nơi mà!
Trận đối đầu vừa rồi với Từ Thanh Đào cô ta ở thế yếu, nhưng, giờ đây, cái được gọi là “lý trí” trong đầu Dương Hân đã hoàn toàn đứt gãy.
Cô ta cười gằn một tiếng, trả lời Trần Thời Dữ: “Đương nhiên là tôi chẳng có ý kiến gì cả, anh tặng Từ Thanh Đào đầm, tôi nên hỏi ngược lại là chồng người ta có ý kiến gì không mới phải chứ?”
Dứt lời, bao tiếng hô hấp xung quanh chợt nhẹ hơn hẳn, không khí cũng im lặng hơn nhiều.
Dương Hân cảm thấy hơi kỳ lạ, cho đến khi cô ta kịp nhận ra điều gì đó, sau khi ý thức được điều đó thì sững sờ ngay tức thì.
Một giây sau, Trần Thời Dữ chậm rãi lên tiếng: “Tất nhiên là tôi cũng không có ý kiến.”