Đợt khí lạnh của tháng mười một bất chợt nổi lên.
Tiếng sấm mùa thu đã ấp ủ cả chiều nay được dịp nổ tung trên bầu trời, mang theo cơn mưa lớn đầu tiên cho đêm nay.
Dường như, cũng bởi vì thanh âm ồn ã này mà chỉ trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều hướng mắt về phòng nghỉ.
Đầu tiên là họ trông thấy Trình Gia Di ở gần cửa ra vào, rồi sau đó dần chuyển tầm mắt sang lớp trang điểm đầy ngượng ngùng của cô ta.
Khuôn mặt thanh tú sưng đỏ lên.
Rõ ràng là đã bị người ta đánh.
Dù Từ Thanh Đào là bà chủ Hằng Gia, cũng đã lên hot search những mấy lần.
Nhưng sau cùng, cô không phải là người trong giới giải trí, trong lúc nhất thời, đám người này không nhận ra cô là ai.
Nhưng đại não đều nổ tung trong chốc lát.
Chết tiệt?
Gặp phải hiện trường hỗn chiến rồi ư?!
Đối tượng bị đánh không phải ai khác, chính là nữ đạo diễn có chút tiếng tăm trong giới – Trình Gia Di.
Trong nháy mắt, không ít người đang hóng hớt không chê chuyện lớn, họ đều lấy điện thoại di động ra và bắt đầu quay lại.
Cho đến khi người phụ trách
Đêm hội Weibo nhận được tin tức và vội chạy tới, chuyện đã phát triển đến mức không thể cứu vãn được nữa.
Đặc biệt là khi nhìn vào trong phòng nghỉ, sắc mặt người nọ tái mét ngay tức thì.
Phu nhân chủ tịch Hằng Gia tới, tất nhiên những người lãnh đạo như bọn họ là người nhận được tin tức này đầu tiên, họ cũng đã chuẩn bị phòng nghỉ riêng.
Người phụ trách cho rằng, chỉ là xử lý một nghệ sĩ ầm ĩ nhỏ nhỏ thôi mà, dù sao thì, không phải là chưa từng xảy ra việc như thế, cái gì mà đụng hàng rồi nảy ra tranh cãi nảy lửa, nhưng người phụ trách chưa bao giờ gặp phải chuyện phiền phức khó giải quyết như thế này.
Đặc biệt là khi vừa nhìn thấy Trình Gia Di, bằng chỉ số mẫn cảm với hot search Weibo cực cao, chỉ trong nháy mắt, người phụ trách đã liên tưởng đến chuyện Tống Gia Mộc từng vượt quá giới hạn.
Vượt quá giới hạn thì cũng thôi đi, vậy mà hết lần này tới lần khác lại cứ đi quấy rối bà chủ Hằng Gia.
Bây giờ hai người gây náo loạn tại
Đêm hội Weibo nữa chứ, còn chẳng phải vì Trần Thời Dữ – một tên khốn khác hay sao?
Nếu chuyện này lọt ra ngoài, há chẳng phải đã thẳng tay đánh vào mặt ông chủ hay sao, đoán chừng Hằng Gia có thể làm cho Weibo rối tung hết cả lên ấy chứ.
Khi mọi người ở đây đều cầm điện thoại di động lên quay lại, người phụ trách vội vã mở miệng: “Ngại quá, mời các vị phối hợp một chút, đừng dùng điện thoại quay, cũng đừng chụp ảnh, xin cảm ơn.”
Vừa nói xong thì đã có mười mấy anh bảo vệ xuất hiện trong hành lang.
Uy quyền tới nỗi đi kiểm tra điện thoại của từng người, rồi sau đó lễ phép yêu cầu xóa đi.
Bấy giờ Từ Thanh Đào mới choàng tỉnh thức khỏi tình cảnh bị vây khốn trong mảng trời tối đen như mực.
Ngay cả bản thân mình cũng thấy kinh ngạc, chẳng ngờ mình sẽ ra tay đánh Trình Gia Di.
Nhưng nhớ tới cô ta mới vừa nói ra mấy chuyện ma quỷ đó, thì lửa giận trong lòng lại trào dâng lần nữa.
Tự dưng cảm thấy cái tát này hơi nhẹ.
Cùng lúc ấy, Trình Gia Di dần hoàn hồn và thoát ra khỏi sự khó tin, cô ta dùng ánh mắt ngoan độc mà nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Đào, không có bất kỳ hành động gì.
Một cách nào đó, dường như cái tát này đã đánh thức cô ta, để cô ta chợt nhận ra rằng, Từ Thanh Đào đã chẳng còn là cô gái mười mấy tuổi của trước kia, cô chẳng còn để cô ta mặc sức sỉ nhục nữa rồi.
Cứ coi như do cô ta vừa nói ra những lời nói khó nghe.
Chứ không thể không thừa nhận rằng, bây giờ Từ Thanh Đào đã có bản lĩnh đó, nếu cô muốn phong sát cô ta trong giới giải trí, thì cô chỉ cần thủ thỉ tỉ tê bên gối chồng mà thôi.
Cô ta phí bao tâm huyết dày công chuẩn bị vở kịch múa, còn người ta chỉ cần nhẹ nhàng nói ra một câu rút vốn.
Dường như việc nhận ra sự thật này đã khiến trái tim cô ta phẫn hận đến nhỏ máu.
Rõ ràng hồi cấp ba cô ta thích Trần Thời Dữ trước cơ mà.
Thế mà người nhận được vé vào cổng của trận thi đấu bóng rổ là Từ Thanh Đào, người nhận được khuyên tai ngọc trai cũng là Từ Thanh Đào, cô cứ như là một con quỷ hút máu ký sinh và nương nhờ vào sinh mệnh của cô ta vậy, cứ như vậy mà từng chút, từng chút một cướp đi tất cả mọi thứ vốn dĩ nên thuộc về cô ta.
Nếu không có cô, người năm đó được nhận giải vàng trong Đào Hoa Bôi sẽ là mình, người được Hồ Tiểu Xuân nhìn trúng cũng sẽ là mình, thế thì làm gì đến lượt Từ Thanh Đào cô làm phu nhân chủ tịch Hằng Gia cơ chứ.
Rõ ràng là tất cả mọi thứ đã có thể thuộc về cô ta.
Giờ phút này, phòng nghỉ yên tĩnh vô cùng, âm thanh hô hấp cũng đã nhẹ không ít.
Sau đó người ta mới nghe được tiếng của Từ Thanh Đào cất lên.
“Trình Gia Di, đừng đến trước mặt và khiến tôi thấy ghê tởm nữa, cô có thể đo lường thử xem, liệu sự kiên nhẫn của tôi là bao nhiêu.”
Nói xong những lời này, Từ Thanh Đào cũng mất hết hứng tham gia cái gì mà
Đêm hội Weibo.
Đầu óc cô rối tinh rối mù, bảo vệ cùng cô rời khỏi hậu trường phòng nghỉ.
Lúc ra ngoài, mới phát hiện ngoài đây đang mưa lớn.
Thời tiết tháng mười một khá lạnh, Từ Thanh Đào ngồi ở trong xe mà không sao bình tĩnh lại được.
Cô mở cửa sổ ra, để cho làn gió lạnh thổi vào trong xe, muốn giúp cho đại não của mình thanh tỉnh hơn đôi chút.
Nhưng, càng yên tĩnh thì những câu nói điên loạn của Trình Gia Di lại càng hiện ra trước mắt cô.
Hóa ra đúng là do cô ta khóa cửa.
Bấy giờ, nước mắt cũng chẳng buồn rơi xuống, cô chỉ cảm thấy thật nực cười.
Cô từng giãy giụa trong vũng bùn đau khổ, đêm đêm đều bị cơn ác mộng lặp đi lặp lại ấy quấy nhiễu, cũng bởi vì một câu nhẹ tênh “dựa vào cái gì” của Trình Gia Di.
Tiếng ầm ầm vang lên, ngoài cửa sổ giáng xuống một cơn sấm.
Dường như muốn xé toạc nội tâm sâu thẳm cô hằng chôn giấu bao năm qua – để thấy vết thương lòng thối rữa chưa được mưng mủ trong cô.
Đến tận bây giờ cô vẫn vô cùng ghét trời mưa, bởi vì ngày cô bị Trình Gia Di khóa trong phòng cũng là một ngày mưa lớn.
Tối hôm trước khi biểu diễn, Từ Thanh Đào đi tắm, nước nóng chỉ dùng được mười phút thì bỗng trở nên lạnh buốt, cho nên cô không thể không lau khô cơ thể rồi vội vội vàng vàng rời khỏi nhà vệ sinh.
Dù vậy, đêm hè phương Bắc vẫn vô cùng mát mẻ, tóc cô khô được một nửa thì cô chui vào chăn, lại thêm việc ngủ trên sàn, nên sáng sớm hôm sau bắt đầu phát sốt nhẹ.
Cho đến khi cô tỉnh lại, đã chẳng còn điểm tâm trên bàn nữa.
Từ Thanh Đào cũng đã quen với việc mấy người nhà dì không chừa phần ăn cho mình, cô gặm hai cái bánh mì trong túi xách, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc ra ngoài thì cô chợt thấy Trình Gia Di vẫn còn ở nhà chưa đi đâu.
Khoảng thời gian này, bởi vì chuyện cô biểu diễn mà dì và chồng của dì tức giận với cô khá nhiều, Từ Thanh Đào cũng cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình xuống, không làm cho người ta chán ghét cô nữa.
Chỉ cần cố gắng nhịn một chút.
Chờ đến khi tốt nghiệp trung học, thi đậu vào một trường đại học tốt thì cô có thể rời khỏi nhà họ Trình.
Chỉ là, bấy giờ, hết lần này tới lần khác, vận mệnh cứ thích trêu ngươi cô.
Trong phòng cô không có tủ quần áo, xâm chiếm không gian cá nhân của Trình Gia Di, cho nên đồ luyện múa đều để hết trong nhà kho của nhà họ Trình.
Sáng nào Từ Thanh Đào cũng đi vào nhà kho để lấy quần áo, ngay khi cô xoay người đi vào, chợt nghe thấy tiếng đóng cửa phía sau.
Trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
Đặc biệt là nghe được khóa cửa từ bên ngoài, bị khóa trái, dự cảm không lành dâng đến đỉnh điểm.
Cô tiến lên hai bước rồi nắm lấy vặn cửa, dùng sức kéo một phát.
Khóa mất rồi.
Trái tim nhảy lên kịch liệt, Từ Thanh Đào không biết ai khoá cửa ngoài đó.
Có người quên cô còn ở trong nhà kho phải không?
Cô không có cảm giác tồn tại trong nhà này, nhưng cũng chẳng vô hình đến thế cơ mà.
Khủng hoảng lan toả trong lòng Từ Thanh Đào, cô dùng sức lay lay cánh cửa, bị khoá chặt lại mất rồi. Giờ phút này, cô rất đỗi hy vọng rằng, đây là do Trình Gia Di muốn đùa giỡn cô, hoặc đây chỉ là một trò đùa ác ý không gây ra ảnh hưởng gì lớn đến kết cục, nhưng ngoài cửa không còn động tĩnh gì nữa, hình như tất cả mọi người đã rời khỏi nhà rồi, chỉ còn lại một mình cô.
Từ Thanh Đào bắt đầu gõ cửa, trước hô một tiếng “Chị ơi.”
Sau đó là “Gia Di, chị ở đâu?”
“Gia Di?”
“Trình Gia Di?”
“Trình Gia Di chị ở đâu!!”
Thanh âm ngày càng vang vọng, mang theo một chút nghẹn ngào mà người ta chẳng dễ nhận thấy, thanh âm ấy cũng ngày càng sợ hãi hơn.
Lòng bàn tay đập cửa đã đỏ bừng hết lên.
“Gia Di, Trình Gia Di! Chị có ở bên ngoài không?!”
“Trình Gia Di chị mở cửa ra, giúp em mở cửa ra có được không!!”
Bình thường, lúc nào cô cũng nói chuyện rất nhỏ nhẹ, bây giờ nói hơi to thì cuống họng đã bắt đầu đau đến nỗi ho khan, cơn ho như muốn xé rách lấy phổi của cô, đau đến nỗi hai mắt đẫm lệ mông lung.
Đến cuối cùng, tiếng gõ cửa trở thành phá cửa, tiếng gọi biến thành kêu khóc, theo thời gian dần thay đổi, triệu chứng sốt cao cũng ngày càng nghiêm trọng, tiếng kêu trở nên suy yếu, không biết cô đã mê man từ lúc nào.
Trong lúc mông lung, dường như cô đã nghe thấy ai đó gọi điện thoại.
“Cô Hồ, hôm nay Từ Thanh Đào phát sốt rồi ạ, không tới buổi diễn xuất được cô ạ, em ấy nói hy vọng em có thể biểu diễn thay cho em ấy.”
Đến khi cô tỉnh lại lần nữa, cô bị đánh thức bởi tiếng đá cửa của dượng.
Cô sốt cao không hạ, nhìn thoáng qua thì thấy bây giờ đã là năm giờ chiều, còn hai tiếng nữa mới đến giờ biểu diễn.
Sau khi chồng của dì bước vào thì không nói một lời, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ.
Thậm chí cô còn chưa kịp hỏi một câu ai đã khóa cửa, mà như thể là đã mất đi cơ hội chất vấn, sức lực của một thiếu nữ chưa đến mười sáu tuổi và một người đàn ông trưởng thành khác biệt quá lớn, gần như cô bị ông ta lôi kéo và túm lấy rồi ném lên xe.
Phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt ngang qua, hướng tới bệnh viện.
Cứ thế, Từ Thanh Đào bị lôi đến bệnh viện, còn ngỡ rằng chồng của dì đưa cô đến khám bệnh.
Cho đến khi cô bị một luồng sức mạnh lớn lao quăng mạnh mình xuống mặt đất, ngã đến nỗi đầu gối đau nhức.
Sau đó nghe được chồng dì gầm gừ: “Không phải bệnh viện các người là bệnh viện hạng ba hả! Không phải các người chém gió đây là bệnh viện chỉnh hình lợi hại nhất hay sao! Vì sao không thể nối chân cho con gái tôi! Vì sao không thể nối liền được hả! Sao không nối được!!”
Sau đó là tiếng của bác sĩ, nghe có vẻ bất đắc dĩ: “Bố của Gia Di à, chúng tôi biết là anh rất khó chịu, nhưng hai chân Gia Di đã bị dập nát, đã không thể nối lại được nữa, đã thế, không có khả năng hàn gắn lại, hiện tại. các phương pháp y tế ở nước ta không thể hoàn thành việc phẫu thuật cắt cụt và gắn lại…”
Còn chưa nói dứt lời mà đã bị tiếng rống đầy giận dữ của chồng dì ngắt ngang.
Từ Thanh Đào cảm giác tóc của mình đã bị nắm lên, cô bị xô đến trước mặt bác sĩ: “Vậy dùng chân của con khốn này đi! Vậy dùng chân của nó đi! Là nó hại con gái tôi! Dùng chân của nó đổi lại đi!”
Đã từng gặp nhiều bệnh nhân mất khống chế, bác sĩ nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay của Từ Thanh Đào, hẳn là không đành lòng, thế là vị bác sĩ vội nói: “Bố Gia Di à, anh tỉnh táo lại đi, buông tay ra trước…”
Buông tay?
Từ Thanh Đào chỉ nghe được hai chữ rồi cô lại cảm giác mặt mình đã bị tát một phát mạnh bạo.
Đại não vì sốt cao nên đình chỉ hoạt động, ánh mắt cô đượm thêm chút mờ mịt.
Người đàn ông trung niên có sức lực rất lớn, trong nháy mắt, Từ Thanh Đào cảm giác mình đã bị đập vào tường trắng của bệnh viện.
Trời đất quay cuồng, không biết đã qua bao lâu, cô lại nghe thấy tiếng của dì.
Bình thường khi chồng mình đánh cô, thường thì dì sẽ ngăn cản chồng mình lại, những giờ phút này, như thể là bà ta đã xé tan lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa ra, chỉ để lại mỗi dáng vẻ cuồng loạn.
Nhìn thấy Từ Thanh Đào hoàn hảo không chút tổn hại gì mà đứng trước mặt, còn con gái mình lại gặp tai nạn xe trên đường đi biểu diễn, nay đã mất đi hai chân, lửa giận trong lòng chẳng cần ấp ủ làm gì nữa, bà ta hét ầm lên.
Sau đó Từ Thanh Đào nghe được tiếng của dì:
“Tao tạo nghiệp nên mới nuôi cái thứ vô ơn nhà mày, hại chết mẹ ruột mình còn chưa đủ, còn muốn hại con gái của tao!”
“Nếu không phải do mày thì hôm nay Gia Di còn cần đến nơi đó để biểu diễn ư?!”
“Không phải là vì diễn thế cho mày thì sao nó lại xảy ra tai nạn xe cơ chứ?!!”
“Vì sao không phải là mày cắt chân?!”
“Sao mày không chết đi cho rồi?!!”
Đó hẳn là ngày u ám nhất đời cô.
Nhưng chính hôm nay, cũng là ngày đầu tiên cô bắt đầu cuộc đời mới.
Người dì như điên như loạn mà kéo đôi khuyên tai của cô.
Đôi khuyên tai ngọc trai xinh đẹp như thế, vốn phải thuộc về thuộc về con gái bà ta.
Vừa tác động lực mạnh một chút thì đôi khuyên tai bên trai đã bị rơi xuống.
Vết máu bắn lên cần cổ trắng như tuyết của cô, hành lang bệnh viện lộn xộn và nhốn nháo vô cùng.
Trong lúc hỗn loạn cô mới hiểu ra chân tướng, hóa ra là do Trình Gia Di xảy ra tai nạn xe trên đường đến Bình Hải.
Bởi vì cô ta đi vội, ngay lúc qua đường ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, cô ta đã bị một chiếc taxi đụng vào, hai chân bị cuốn vào bánh xe, để lại một vũng máu đỏ tươi.
Do người đi đường vượt đèn đỏ, tài xế lái xe không sai.
Chẳng những phải thừa nhận việc mất đi hai chân đầy đớn đau, dường như nhà họ Trình không được nhận một đồng tiền bồi thường nào.
Cũng vì những nguyên nhân này.
Giờ phút này, mọi oán hận của họ đều đổ hết lên người cô.
Bác sĩ nhìn không đành lòng khi thấy cảnh hai người lớn bắt nạt một đứa trẻ nên đứng ra khuyên bảo.
Giữa thanh âm rống phẫn nộ của chồng dì và tiếng thét chói tai của dì.
Chẳng ai nghe thấy tiếng nói của cô.
Rất nhẹ, rất rất nhẹ, như là sợ mình lại quấy rầy đến ai khác.
Đau.
Đau quá.
Thật sự đau quá.
Thật sự đau quá, đau quá.
Cô nhớ đến Từ Thư Âm.
Không một giây phút nào nhớ bà ấy như lúc này, cô chỉ muốn làm một đứa bé trốn trong bụng mẹ, không bao giờ đến thế giới tàn nhẫn này nữa.
Sau đó cô đã làm như vậy.
Liều lĩnh rời khỏi bệnh viện, đến Bình Hải, rời xa cố hương của mình, đi đến nơi gần với hòn đảo phía Nam nhất.
Chỉ là, khi đi ngang qua sân khấu kịch Bình Hải, quỷ thần xui khiến mà cô dừng bước lại.
Như đang buồn thả chính mình vậy, đứng ở cổng chính của sân khấu.
Trong chiếc váy trắng tinh hãy còn in hằn nhiều dấu giày của người đàn ông.
Cổng sân khấu kịch có nhiều người tới lui qua lại, một đám người vây lấy một cô gái, từ phía sau sân khấu đi ra.
Trong đó, có một người cười hì hì: “An Hạ, cậu mặc bộ đồ diễn này trông rất đẹp.”
Ánh mắt Từ Thanh Đào nhẹ nhàng nhìn lướt qua.
Cô gái bị mọi người vây quanh mặc một chiếc váy dài màu lam nhạt, làn váy tựa sóng nước lấp lánh, mỗi một bước đi đều yểu điệu, tựa như đang khiêu vũ vậy.
Chiếc váy xinh đẹp như vậy.
Chiếc váy xinh đẹp, như vậy.
Sau này cô không thể mặc nữa rồi.
Cô không biết mình đã ở đại sảnh bao lâu, cho đến khi người soát vé hỏi cô có muốn xem kịch không.
Vở kịch mới nhất đang chuẩn bị bắt đầu diễn, là tác phẩm đầu tay của đạo diễn Hồ Tiểu Xuân –
“Đứa con của biển”.
Từ Thanh Đào lấy lại tinh thần, cô lắc lắc đầu.
Từ sân khấu kịch Bình Hải đến bến cảng chỉ mất chừng hai cây số.
Từ Thanh Đào đi rất rất lâu mới nhìn thấy con đập thật dài.
Cô yên tĩnh ngồi xuống.
Qua rất lâu sau, mới nghe được giọng Từ Thanh Đào.
Nói cho Từ Thư Âm nghe.
“Mẹ, hôm nay con tham gia biểu diễn.”
Tựa như đang nói cho chính mình nghe:
“Diễn rất thành công.”
“Con múa rất tốt.”
“Giống như trước đây con đã nói với mẹ đấy ạ, con đã.”
Trong nháy mắt, trí nhớ mơ hồ hiện lên hình ảnh gương mặt Từ Thư Âm.
Sau khi cô múa xong thì bà ấy ôm cô vào trong ngực, hì hì cười đùa với cô: “Đào Đào thích múa, sau này con tới sân khấu lớn hơn nhé, được không nào?”
“Sân khấu lớn thế nào ạ?”
“Rất lớn, lớn hơn so với đồng ruộng, lớn hơn thao trường.”
Thanh âm hơi nghẹn ngào.
“Con đã trưởng thành rồi.”
“Con sống rất tốt, chờ buổi biểu diễn kết thúc, cô Hồ nói sẽ đưa con tới sân khấu lớn.”
“Lớn hơn đồng ruộng, lớn hơn cả thao trường.”
“Con múa rất đẹp, có tiếng hoan hô, có tiếng vỗ tay.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng của cô rất nhẹ.
Giống như gió thổi qua rồi nhẹ nhàng tan biến.
“Nhất định là mẹ còn chưa xem con múa.”
Trời chiều trút xuống, hòa quyện với biển khơi.
Sóng biển mờ nhạt làm ướt nhẹp váy trắng của cô, tung bay tựa màu trắng của bọt nước.
Bước chân cô nhẹ nhàng, năm đó, con đập màu trắng chưa được đúc xi măng, hai chân tinh tế giẫm lên tảng đá bén nhọn, mỗi một bước đều giống như đang giẫm lên mũi đao.
Không có một ai ở bến cảng ấy, gió thổi qua mặt biển, chỉ có mặt trời lặn cùng ráng chiều là ánh đèn của cô, cô là con rối cho người ta nhìn, là con rối bị loài người vứt bỏ trên bờ cát cũ nát, bến cảng có buồm trắng giương cao, là gió đang reo hò.
Thế giới rộng lớn, cô thì nhỏ bé.
Chiếc váy nhỏ màu trắng của cô được nâng lên.
Tựa như muốn vì thế giới mà nhảy một điệu múa sau cùng.
Từ Thanh Đào như không biết mệt mỏi, một lần rồi lại một lần tái diễn những điệu múa đã được tập.
Cho đến khi khuyên tai bên phải rơi trên mặt đất tự lúc nào, cô mới từ từ dừng bước lại.
Ngẩn ngơ nhìn một lát, sau đó nhặt lên.
Nắm chặt trong tay, sau đó lại ôm vào trong ngực.
Giọt nước mắt to như hạt đậu không hề báo trước mà rụng rơi xuống mặt đất, biến mất trong làn biển, tựa như đã quyện hòa vào trong nước.
Từ Thanh Đào cứ vậy mà ngồi trên con đập, gào khóc khàn cả giọng, cô dùng sức lau khô nước mắt, nhưng hình như, có làm sao cũng không lau khô đi được.
Sau khi trời chiều rơi xuống sẽ có ánh sao.
Khi mặt trời lên, cô sẽ tựa như bọt biển tan biến mất sao?
Từ Thanh Đào khóc đủ rồi mới chậm rãi đứng lên.
Màn đêm ở Bình Hải buông xuống trong vô thức, trên trời không có lấy một ngôi sao nào.
Cô rất mệt mỏi, chết lặng đi sau khi bước mấy bước.
Trong bóng tối, như thể đã xuất hiện một ánh lửa.
Ngay từ đầu, Từ Thanh Đào còn tưởng đó là ảo giác của mình.
Cô dùng sức xoa nhẹ mắt mình, sau đó càng có nhiều điểm sáng xuất hiện trong bóng đêm.
Sau đó là tiếng vật gì đó bay lên không.
Điểm sáng càng lúc càng cao trong tầm mắt cô, và sau cùng, nó bùng nổ thành những chùm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm.
Đầu tiên là một đóa, sau đó là hai đóa.
Cuối cùng, không ngớt thành một mảng, thế giới tĩnh lặng mà giờ khắc này lại ồn ào thêm lần nữa, cứ văng vẳng bên tai cô.
Đưa cô từ đáy biển tĩnh mịch trở lại nhân thế.
Từ Thanh Đào sửng sốt, chỉ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt phản chiếu đầy trời khói lửa, gần như sắp đốt sáng lên toàn bộ bầu trời đêm.
Vì điệu múa của cô, đốt lên một trận reo hò long trọng.
Đó là điệu múa cuối cùng của cô.
…
Bất tri bất giác xe lại chạy đến Bình Hải.
Lão Dương nhìn Từ Thanh Đào xuống xe, do dự một chút, cuối cùng vẫn thành thật báo cáo hành trình của cô với Trần Thời Dữ.
Một làn gió lạnh thổi tới, thật ra Từ Thanh Đào cũng tỉnh táo kha khá rồi.
Ngẫm lại những chuyện quái quỷ Trình Gia Di nói ở trước mặt cô, không cần động não cũng biết là đang khích bác ly gián.
Nhưng, dù thế, Từ Thanh Đào vẫn cảm thấy ngạt thở vô cùng.
Cô không ngờ tới rằng, hóa ra An Hạ chính là thiên kim của Hồng Xuyên.
Năm đó, vào ngày kỷ niệm thành lập trường trung học phụ thuộc đó, cô đã nhìn thấy ảnh bọn họ cùng tham gia triển lãm tranh.
Từ Thanh Đào cứ ngồi yên như vậy.
Cho đến khi tiếng điện thoại di động rung lên, số điện thoại lạ.
Vừa bắt máy, đối phương đã tự giới thiệu: “Cô Từ đúng không, chào cô, chúng tôi là đồn cảnh sát Vân Kinh, là như thế này, chúng tôi đã bắt được kẻ tình nghi mà lần trước cô báo án cung cấp manh mối, cảnh sát sẽ tặng cô năm trăm nghìn tệ tiền thưởng…”
Từ Thanh Đào cũng không biết mình đã nghe xong đoạn hội thoại này thế nào.
Bắt được kẻ tình nghi, lại được thưởng năm trăm nghìn, theo lý mà nói thì hẳn là cô nên vui vẻ mới đúng chứ.
Chỉ là, dường như là cô chẳng còn lý do để ở trong nhà Trần Thời Dữ nữa rồi.
Biết rõ Trình Gia Di đang khích bác ly gián, nhưng nó lại cứ lặp đi lặp lại, cứ xuất hiện tới lui trong đầu cô.
Trần Thời Dữ vì cô mà đắc tội với Hồng Xuyên.
Cô có thể mang lại điều gì cho anh đây?
Ngoại trừ mang đến cho anh phiền phức, cô có thể cho anh điều gì?
Thoáng chốc, Từ Thanh Đào cảm giác chóp mũi chua xót khôn nguôi.
Muốn nói rằng, quả thật cô cũng không kém cỏi đến vậy, mặc dù không có rất nhiều tiền, nhưng cũng đang cố gắng làm việc.
Cũng không, không xứng với anh.
Thế nhưng, khi tìm cho mình lý do, cô lại phát hiện mình không có tiền, không có nhà và cũng không có địa vị, tiền tiết kiệm đang có cũng chẳng mua nổi một căn phòng vệ sinh ở Vân Kinh.
Ngoại trừ mang đến cho Trần Thời Dữ một đống phiền phức ra, thì dường như, cô đúng là, quá sức kém cỏi.
Ở bên anh, cũng là vì giận Tống Gia Mộc.
Giống như đã không còn dũng cảm nữa, lại mặt dày và không biết xấu hổ mà ỷ lại đó rồi ở bên cạnh anh.
Rõ ràng trước đó không lâu còn nói rằng, mình không còn một mình nữa rồi.
Không biết đã ngồi bên bến cảng Bình Hải bao lâu, Từ Thanh Đào cảm giác mình đã tỉnh táo hơn không ít.
Điều chỉnh cảm xúc xong xuôi, định trở về lại nghĩ đến chuyện của Trần Thời Dữ.
Chỉ là, không ngờ rằng, khi quay người lại, cô đã nhìn thấy một chiếc xe Bentley quen thuộc dừng bên cạnh xe của lão Dương.
Trần Thời Dữ cứ đứng bên cạnh thân xe như vậy, không biết đã tới đây bao lâu rồi.
Quả thật, bình thường cũng không ít khi phải ở một mình.
Nhưng, trong một khắc này, khi đối diện với ánh mắt anh, Từ Thanh Đào lại hơi trầm mặc.
Có thể là do cô có tật giật mình, dù sao thì cô cũng vừa khóc xong, mắt đã sưng lên.
Cả nửa ngày sau cô mới hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
Nói xong thì cũng cảm thấy mình đang nói nhảm,
Đêm hội Weibo huyên náo lớn như vậy, bởi vì không coi Weibo nên cô không biết chuyện cái tát kia của cô có lên hot search hay chưa, dù sao, chắc chắn là người phụ trách sẽ thông báo với Trần Thời Dữ ngay lập tức.
Không xong rồi, lão Dương cũng là phản đồ ích kỷ, mật báo mỗi ngày.
Lại nhìn sang xe bên cạnh, lão Dương có nhãn lực phi thường đã chạy trốn từ lâu rồi.
Từ Thanh Đào: “…”
Trần Thời Dữ ung dung mở miệng: “Vốn là nghe nói vợ bị bắt nạt, đến cho vợ một chỗ dựa.”
Từ Thanh Đào nhìn anh.
Trần Thời Dữ đi tới: “Nhưng người khác nói với anh rằng, vợ anh rất dũng mãnh phi thường, cô ấy đã tát kẻ xấu một cái.”
Anh dừng lại một chút: “Hình như anh không có đất dụng võ rồi nhỉ?”
Từ Thanh Đào có chút nghẹn ngào, vô ý nói: “Không phải em cố ý đánh người.”
Cho dù là đến lúc này, trong tiềm thức vẫn muốn giữ gìn chút khí tiết của một tiên nữ nhỏ của mình ở trước mặt anh: “Thật ra bình thường em vẫn rất dịu dàng.”
“Ừ.” Trần Thời Dữ không hỏi gì nhiều, chỉ hỏi một câu: “Về nhà không?”
Rõ ràng đây chỉ là một câu hỏi rất đỗi bình tĩnh.
Thế nhưng, Từ Thanh Đào lại đỏ cả vành mắt, giống như sự không quan tâm và bình tĩnh ngụy trang trong cả một đêm nay, cuối cùng bây giờ cũng đã bị phá vỡ.
Phải nói rằng, khi nhìn thấy anh.
Tất cả cảm xúc đã bộc lộ ra mà không hề báo trước.
Về nhà.
Cô còn có tư cách về nhà ư?
Cô cũng không biết vì sao mình lại nói ra điều này nữa: “Trần Thời Dữ, có phải việc hợp tác giữa anh và Hồng Xuyên bị hủy bỏ rồi đúng không?
Rất nhẹ, mang theo chút run rẩy trong vô thức.
Đối phương trầm mặc một lát, mở miệng hỏi cô rằng: “Ai nói với em.”
Không phản bác.
Đó chính là sự thật.
Giờ phút này, dường như Từ Thanh Đào bị thứ gì đó đánh trúng, lại có cảm giác trời đất quay cuồng.
Có thứ gì đó ầm ầm vang dội rồi sụp đổ.
Sự trầm mặc cứ vậy mà bỗng lan tràn giữa hai người.
Cảm giác tĩnh mịch.
Từ Thanh Đào muốn nói gì đó để đổi chủ đề, lại cảm thấy giọng của mình như đang từ trên trời mà bay tới: “Không có ai nói cả. Không phải em muốn về nhà à, vừa hay anh đã đến rồi, em chỉ muốn nói với anh một chuyện. Trước đó đã tìm ra kẻ tình nghi theo dõi em, đồn cảnh sát vừa gọi điện thoại cho em, em nghĩ là hắn đã bị bắt rồi.”
Dường như phải dùng dũng khí rất lớn, mới nói ra được: “Sau này, em vẫn nên về nhà em ở đi thôi.”
Vừa mới nói xong, nhiệt độ xung quanh chợt hạ xuống mấy độ.
Nửa ngày sau Trần Thời Dữ hạ mí mắt xuống, anh cất tiếng, nghe không ra ngữ khí ấy có hàm ý gì: “Có ý gì?”
“Thì là…” Móng tay Từ Thanh Đào ấn vào trong da thịt: “Chúng ta, hay là ta ly hôn đi anh.”
Cứ nghĩ rằng nói ra hai chữ này sẽ rất khó khăn.
Nhưng khi bật ra khỏi miệng xong, Từ Thanh Đào cảm giác trái tim mình như đã bị cái gì đó rút sạch đi mất vậy.
Tại giây phút này, cuối cùng thì cô đã không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình nữa, nước mắt rơi xuống mà cô cũng không hay: “Ngay từ đầu sm cùng anh kết hôn, cũng là vì giận dỗi Tống Gia Mộc. Bởi vì thích anh, rất hối hận hồi trung học đã bỏ lỡ anh, bây giờ lại mặt dày đến nỗi không biết xấu hổ mà ở bên cạnh anh, em biết em thật rất ích kỷ, sau khi kết hôn mang đến cho anh rất nhiều phiền phức, giống như Trình Gia Di nói là em đã ép khô những lợi ích của anh để có được thành tựu như hiện giờ, tựa như con sâu hút máu sống trên thân người khác vậy, em không muốn em trở nên như vậy, không muốn em trong mắt anh sẽ thành ra như vậy.”
“Em chỉ là… Em chỉ không muốn mình lại tiếp tục đáng khinh như vậy nữa, tự bản thân em cũng thấy xem thường chính mình.”
“Nhưng em thật sự rất thích anh.”
Nói đến đoạn sau, Từ Thanh Đào đã khóc không thành tiếng, nói cũng đứt quãng, không sao lau sạch nước mắt được.
Lời Trình Gia Di nói hiện rõ mồn một ngay trước mắt, Từ Thanh Đào cũng không còn cách nào lừa mình dối người rằng, cô không thích Trần Thời Dữ.
Cô thật sự rất thích anh.
Đó là những rung động mơ hồ không thể cảm nhận được từ thời học sinh, mỗi một giây phút sau khi trùng phùng đều khiến cô rung động vô ngần.
Cho nên, khoảnh khắc từ bỏ này cô mới cảm thấy đau khổ đến nhường ấy.
Giống như theo thời gian, cuộc đời không thay đổi bất kỳ thứ gì cả, thiếu niên buông bỏ thuở thiếu thời, vậy mà giờ phút này cô lại không thể không buông bỏ anh một lần nữa.
Bốn phía chỉ còn lại tiếng gió.
Tĩnh lặng đến đáng sợ.
Dù Trần Thời Dữ không nói chuyện, nhưng Từ Thanh Đào cũng có thể đoán ra được.
Cô đã nói đến mức này rồi mà, dường như không còn khả năng cứu vãn nữa.
Mãi cho đến khi Trần Thời Dữ mở miệng hỏi cô rằng: “Trình Gia Di nói với em những chuyện này à?”
Từ Thanh Đào ngẩng đầu, thần sắc hơi mờ mịt, nhưng ngẫm lại thì hình như chỉ có những thứ này, thế là ngoan ngoãn gật đầu.
Còn hỏi thêm một câu: “Sao vậy?”
Trần Thời Dữ giương mắt: “Không có gì, cảm thấy em tát hơi ít.”
Từ Thanh Đào: …???
Nhìn biểu cảm của Trần Thời Dữ, có vẻ không phải đang nói đùa, cứ như thể là, nếu anh ở hiện trường thì một cái tát không thể giải quyết được vấn đề đâu.
Từ Thanh Đào không hiểu sao lại thấy vui.
Kết quả là, vừa vui được một giây thì đã phải mắng mình, phải tự trọng lên.
Vất vả lắm mới nói ra được chuyện ly hôn, một hồi sau thì lại không nỡ.
“Từ Thanh Đào, em nghe cho kỹ đây.” Trần Thời Dữ bỗng bóp lấy gương mặt của cô, nhiều thịt, nhưng bóp thế khiến cô đau quá: “Qua việc lợi dụng anh khi tức giận với Tống Gia Mộc, có thể thấy là ánh mắt của em rất tốt, mà anh đây, đúng là có thể treo gã lên mà dùng ba trăm sáu mươi độ không góc chết để đánh gã.”
Bấy giờ Từ Thanh Đào bị anh bóp mặt đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Hình như Trần Thời Dữ chưa từng dùng lực mạnh với cô như vậy bao giờ, anh còn không chịu buông tay, tiếp tục nói: “Thứ hai, anh kết hôn là cưới vợ cho bản thân mình, không phải cưới thương nghiệp hay tập đoàn. Không hợp tác với Hồng Xuyên là vì anh muốn tiền kiếm được để nuôi em, không phải để bồi thường những hạng mục rác rưởi, hiểu không?”
Quá đau!! Đã hiểu đã hiểu!! T.T!
Từ Thanh Đào điên cuồng gật đầu.
“Cuối cùng.” Tâm trạng Trần Thời Dữ khá tốt, may mà anh cũng đã buông lỏng Từ Thanh Đào ra: “Anh biết hồi trung học em có rung động với anh nhưng lại không có can đảm.”
Ngừng lại trong chốc lát, anh lại dò xét cô từ trên xuống dưới một lượt: “Nhưng mà, cũng đã qua nhiều năm rồi, coi như là em có chút tiến bộ.”
… Vậy thì bây giờ cô cũng không có can đảm, được không nào!
Nếu đó là một đề xuất tại một hội nghị tài chính, thì cô thực sự rất táo bạo:)
Chỉ là, bị Trần Thời Dữ quấy rầy như thế.
Bầu không khí bi thương, nặng nề thuở đầu như đã tan biến.
“Về phần ly hôn, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.” Trần Thời Dữ từ tốn mà tiếp tục: “Kết hôn với anh thì phải chịu trách nhiệm với anh, hiểu không? Dù sao thì, sau khi ly hôn, trong thị trường tình yêu và hôn nhân, người kết hôn hai lần như anh không đáng giá một đồng.”
Vậy, vậy cô cũng hai lần cưới mà.
(.)
Trần Thời Dữ hỏi cô: “Còn ý định ly hôn nữa không?”
Nếu còn muốn ly hôn thì khả năng mặt cô tiếp tục bị anh bóp lấy dưới thái độ lạnh lùng vô tình là rất cao.
Từ Thanh Đào dừng lại một chút, chóp mũi chua chua: “Không muốn nữa.”
Đúng thật là cô rất rất không muốn phải ly hôn.
Chỉ là, nhịp tim đã chết mà nay lại cuồng loạn lên.
Tất cả những bất an và không xác định của cô, như chỉ cần một lời khẳng định của anh là đã có thể tràn ngập dũng khí vô hạn.
Cơn mưa nhỏ trong đêm nay cứ liên miên cũng đã ngừng, lộ ra bầu trời đêm sáng sủa.
Từ Thanh Đào lấy lại tinh thần, mới phát hiện vừa rồi hình như, cô đã vô thức tỏ tình mất rồi.
A a a a cái quỷ gì vậy!
Ban đầu vì muốn ly hôn nên mới “vò đã mẻ không sợ rơi” mà nói thích anh!!
Cảnh tượng này và cảnh tỏ tình trong tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống nhau, có được không.
Hiển nhiên là, dường như Trần Thời Dữ cũng đã nghĩ đến khoảnh khắc đó như cô, mỉm cười một tiếng: “Từ Thanh Đào, đây chính là trình độ theo đuổi người khác của em à? Ngay cả quyết tâm cho sự lâu dài vĩnh cửu cũng không có ư?”
Từ Thanh Đào: “.”
Mặc dù đã sớm biết rằng Trần Thời Dữ có thể đoán ra “một người bạn của em” chính là “em”.
Nhưng bị anh lật tẩy thì cô vẫn thấy hơi hơi ngại ngùng.
Cô vừa mới khóc, giọng nghe còn hơi buồn buồn: “Vừa rồi không tính.”
Sau một lát, bốn phía chẳng có một ai nói chuyện.
Cô cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu lên thì chạm vào ánh mắt của Trần Thời, mắt phượng đượm ý cười.
“Vậy bây giờ em có thể sắp xếp lại câu từ một lần nữa để tỏ tình.”
Còn chưa đợi Từ Thanh Đào mở miệng, anh đã trả lời trước, ung dung:
“Anh đồng ý.”