Sau Khi Bị Mối Tình Đầu Từ Hôn

Chương 65

Ngày kết hôn hôm đó, thực ra Từ Thanh Đào đã làm xong công tác chuẩn bị.

Suy cho cùng, vợ chồng giả cũng là vợ chồng, nếu như Trần Thời Dữ thật sự có yêu cầu cùng phòng, cô gần như cũng không có lý do gì để từ chối.

Huống chi, sau khi kết,hôn Từ Thanh Đào không có chút ý chí gì đã bị Thời Tiểu Dữ mê hoặc đến choáng váng đầu óc, chưa đầy mấy tháng đã hoàn toàn rơi vào tay giặc.

Hơn nữa, ngủ với anh, cũng không biết ai mới là người chiếm tiện nghi của ai.

Sau khi bị anh gọi bằng “cục cưng”, mặt của cô đã nóng bỏng một cách kỳ lạ.

Bấy giờ, cô vẫn chưa phản ứng lại.

Rốt cuộc anh đã học được mấy thủ đoạn trêu ghẹo người khác này từ chỗ nào vậy hả, người đàn ông này, có đúng thật là lần đầu tiên yêu đương không đấy?

Sau khi hỏi Từ Thanh Đào xong, Trần Thời Dữ cũng không gấp gáp đợi cô trả lời lại.

Ngược lại, anh đốt lửa ở khắp nơi trên người cô, mổ mổ vào đôi môi cô, cũng không hôn sâu, chỉ là nhẹ nhàng ngậm lấy, lưu lại một vệt nước ái muội, đầu lưỡi như có như không mà quét qua.

Cảm giác bị trêu ghẹo lại khiến cho đầu óc của Từ Thanh Đào hoàn toàn trở lên hỗn loạn.

Đón lấy ánh mắt của Trần Thời Dữ, đánh giá khuôn mặt của anh.

Không biết Thượng Đế đã đóng cánh cửa sổ nào của anh nữa, ở khoảng cách gần như vậy mà cô cũng không nhìn thấy chút khuyết điểm nào trên mặt.

Trong lòng nhảy ra một suy nghĩ không hợp cảnh.

Hình như bị khuôn mặt này mê hoặc cũng là lẽ đương nhiên.

Hệ thống sưởi ấm ở phòng khách dần phát huy tác dụng, Từ Thanh Đào cảm thấy, không chỉ mặt mình đang nóng mà cơ thể cũng nóng dần lên.

Chiếc áo khoác mỏng manh đã treo trên cổ tay, bả vai tuyết trắng lộ ra một mảng lớn, bị Trần Thời Dữ vững vàng đè xuống sô pha.

Mãi sau mới nghe thấy giọng nói như ngâm trong nước đường của Từ Thanh Đào, mềm mại và ngọt ngào hơn lúc bình thường, nghĩ đến một chuyện nghiêm túc: “Nhưng chẳng phải anh bảo giá khởi điểm của anh là tám trăm nghìn tệ à, em cảm thấy em mua không nổi.”

Không ngờ là cô vẫn còn nhớ đến thiết lập hình tượng này.

Trần Thời Dữ nghe thế thì hơi sững người ra.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, đột nhiên anh thấy hơi hối hận vì thiết lập hình tượng khác người được thốt ra từ cái miệng điêu ngoa này của mình.

Anh cười ra thành tiếng, âm thanh như là từ trong lồng ngực phát ra, lại hôn cô một cái nữa.

Giọng điệu dụ dỗ: “Miễn phí cho em nhé, được không?”



Khoảnh khắc bị anh ôm quay về phòng đó, trong đầu của Từ Thanh Đào vẫn rảnh rỗi mà suy nghĩ thêm một chút.

Cái tên này miễn phí cho người ta hôn, cho người ta ngủ, có phải làm ăn càng ngày càng kém không?!

Mãi cho khi trời đất xoay chuyển, trong quá trình quay về phòng ngủ, chiếc áo khoác mỏng tang đã bị vứt lên tấm thảm có giá trị mấy chục nghìn đô.

Cơ thể chìm vào trong chiếc giường lớn mềm mại, hương tuyết tùng quen thuộc ở trên người anh quanh quẩn trong phòng, như quấn lấy nhau thật chặt chẽ.

Hai cánh môi tách nhau ra không lâu lại dính sát lại một lần nữa.

Móng tay được cắt tỉa sạch sẽ gọn ghẽ của Từ Thanh Đào lưu lại dấu vết trên lưng anh, thở gấp nhắc nhở anh: “Tắt đèn!”

Phút chốc, trong phòng ngủ chỉ còn lại ánh đèn ngủ vàng mờ mờ.

Trong bóng tối, tất cả mọi giác quan đều được phóng đại đến vô hạn.

Tất cả mọi thứ của cô đều giao hết cho Trần Thời Dữ làm chủ.

Rõ ràng là cô có thể cảm nhận được rằng, anh đang tránh những vết thương do tập múa gây ra trên người mình.

Nhưng lúc giữ lấy mắt cá chân của cô, Trần Thời Dữ nhíu mày “hừm” một tiếng.

“Sao lại nghiêm trọng đến thế này?”

Mắt cá chân của Từ Thanh Đào rất nhỏ, chỉ một tay của anh là đã có thể nắm được hết.

Sau khi bị anh nắm lấy, tư thế hơi lúng túng, cô chỉ có thể co chân đạp nhẹ vào eo của anh.

Nửa người trên chống lên, trong bóng tối, Từ Thanh Đào không nhìn rõ vết thương cho lắm.

Nhưng trong nháy mắt, khi nhìn thấy động tác của anh dừng lại, giống như là đang muốn nhổm người dậy, chợt, không biết Từ Thanh Đào lấy can đảm từ đâu mà kéo ống tay áo anh lại

Thanh âm nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu: “… Cũng không phải là rất đau.”

Đã ngầm bày tỏ đến mức này rồi mà, đây là chuyện xấu hổ nhất mà da mặt của Từ Thanh Đào có thể làm ra.

Cô cúi đầu, thậm chí còn hơi hơi không dám nhìn vào Trần Thời Dữ.

Đối phương hơi nhướng mày, lòng bàn tay hơi dùng sức, thuận theo chân mà tiến lên: “Không sợ à?”

Dường như là đang cho cô cơ hội đổi ý cuối cùng.

Từ Thanh Đào không chút do dự mà lắc đầu.

Tuy rằng có khả năng là ảo giác của mình, nhưng cô luôn cảm thấy, hình như anh luôn lựa chọn mình một cách vô cùng kiên định, thế nên Từ Thanh Đào cũng không định biểu hiện do dự.

Muốn nói với anh.

Anh cũng là lựa chọn duy nhất, là lựa chọn số một của mình.

Sau khi Từ Thanh Đào lắc đầu, trong không khí như có thứ gì đó hơi biến hóa.

Giọng của Trần Thời Dữ rất trầm: “Ngoại trừ mắt cá chân ra, còn có chỗ nào bị thương không?”

Trong một khoảnh khắc, ngay trong giờ phút này, cô không tài nào phân biệt được liệu có phải là anh đang hỏi cô hay không.

Đồng thời, Từ Thanh Đào cũng thấy khá là vi diệu, nhưng cũng thành thật chuẩn bị trả lời.

Kết quả là, một giây sau, cô đã cảm thấy độ ấm trên đôi tay của đối phương đang di chuyển, dần dần trở nên càn rỡ.

Trong thanh âm còn mang theo ý cười, rõ ràng là cô có thể nghe ra được anh đang cố ý, hơn nữa, nghe còn vô cùng xấu xa: “Để chồng kiểm tra một chút?”



Cái! Quái! Quỷ! Gì! Vậy!

Sắc mặt của Từ Thanh Đào nhanh chóng đỏ ửng, may mà đang ở trong bóng tối nên không nhìn ra được.

Cuối cùng là cô phải dùng tư thế múa gì thì mới có thể bị thương ở nơi này được!

Chỉ là, lời muốn phản bác vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng, âm thanh đã vỡ vụn ra thành từng mảng.

Lòng bàn chân không tự chủ được mà cong lên, vô thức áp sát lại, dán chặt vào vòng eo gầy của anh.

Trong phút chốc, trong phòng chỉ còn lại tiếng nức nở không kìm nén được mà bật thốt ra.

Như đang cố nhẫn nhịn điều gì đó, trong ánh đèn mờ mờ ảo ảo, lúc cơ thể hoàn toàn bị nghiền nát, cô cảm thấy tay của mình bị túm lấy, kéo cô với sức lực rất lớn, ấn cô vào lồng ngực của anh.

Nhịp tim nóng bỏng đập mạnh mẽ vang dội.

Từng tiếng rồi lại từng tiếng, đập vào dưới lòng bàn tay của cô.

Rõ ràng là họ đang ở trong bóng tối, cô không nhìn thấy gì cả.

Nhưng khi ngẩng đầu thì lại cảm thấy mình đã lọt vào tầm nhìn của anh.

Thẳng thắn lại nồng nhiệt.

Dục vọng hoang dã tựa sói.

Con ngươi tựa như hắc diệu thạch thuần khiết cuồn cuộn, khiến cô không sao nhìn ra được cảm xúc.

Nóng bỏng như muốn đốt tất thảy thành tro.

Cảm xúc kìm nén như cơn sóng thần bùng phát ngày tận thế.

Sau đó cô nghe được âm thanh trầm khàn của anh, ánh mắt chăm chú lại cố chấp như thế.

“Từ Thanh Đào, anh là của em.”

Cách nói hiếm thấy biết bao.

Anh là của cô.

Khoảnh khắc này, dường như đã nhận ra điều gì đó một cách rõ ràng, có thứ gì đó dần dần tan chảy trong lòng, vách tường nơi đáy lòng cứ sụp đổ từng chút, từng chút một, và đã trông thấy bầu trời.

Anh là của cô, lựa chọn kiên định, khiến anh trở thành vật sở hữu của riêng mình, sẵn sàng vì cô mà cúi đầu.

Cuối tháng mười hai, sau khi trải qua đêm Giáng Sinh, cuối cùng trận tuyết đầu tiên ở Vân Kinh cũng đã đến.

Những chiếc lá cây bạch dương ở Bách Nguyên Nhất Hào đã rụng hết từ lâu lắm rồi, chỉ còn lại mỗi cành cây. Trận tuyết đầu mùa từ nhỏ thành lớn, tích tụ trên cây lúc nửa đêm, mãi cho đến khi không chịu nổi nữa, gió thổi rùng mình một cái, mảng tuyết lớn rơi xuống đất.

Tuy rằng trận tuyết đầu mùa này đến muộn, nhưng tất cả mọi niềm hạnh phúc vẫn không hề bị bỏ lỡ.

Mãi cho đến sáng hôm sau, đèn ngủ trong phòng ngủ mới lặng lẽ tắt đi.



Giấc ngủ này của Từ Thanh Đào không tính là quá sâu.

Tuy động tác của Trần Thời Dữ rất nhẹ nhàng, hơn nữa, đều tránh đi vết thương của cô, nhưng những vết thương mới trên người cô cũng nhiều không kém so với vết thương do tập múa để lại:)

Theo lý mà nói, hai người đều không có nhiều kinh nghiệm.

Từ Thanh Đào cho rằng chỉ một lần là được rồi, suy cho cùng, có thể là ngày hôm sau Trần Thời Dữ còn phải đến công ty tăng ca.

Ai ngờ đâu, từ trước tới nay, đàn ông đều “thực vị biết tủy”, có tài năng thiên bẩm.

Không chỉ có kiến thức lý luận phong phú, hành động thực tế cũng rất mạnh mẽ.

Cô nhớ, lúc họ quay về phòng ngủ, trên điện thoại hiển thị rõ ràng con số mười hai giờ.

Đợi đến lúc hoàn toàn kết thúc, đã là hơn bốn giờ sáng.

Đến nỗi mà, lúc kết thúc, cả người cô từ trên xuống dưới không còn chút sức lực nào, trực tiếp bị ôm vào trong phòng tắm tắm rửa xong xuôi.

Cũng không biết là lúc nào nữa, hoàn toàn mệt mỏi mà ngủ mất.

Lúc tỉnh dậy, cả người đau xót đến nỗi động một cái cũng hao tốn công sức.

Rèm cửa sổ phòng ngủ vẫn chưa bị kéo ra, trong phòng mờ tối, mùi vị ngọt ngấy nồng đậm sau khi xong việc ấy hãy còn đong đầy.

Từ Thanh Đào mở mắt nhìn trần nhà một lúc mới tỉnh táo lại, chỗ này không phải là phòng của mình.

Bộ não như đã mất kết nối mấy giây, ngay sau đó, tất cả mọi trải nghiệm tối qua giống một bộ phim sắc nét độ phân giải cao vậy, cứ lướt qua một lượt trong đầu cô.

Không có gì để nghi ngờ nữa, chỉ nghĩ đến mấy hình ảnh đó thôi là mặt cô đã đỏ, tim đã đập nhanh rồi, tai của Từ Thanh Đào đỏ như muốn nhỏ ra máu.

Đặc biệt là, khi nhớ đến dáng vẻ “hình người dạ chó” của Trần Thời Dữ lúc bình thường… Được rồi, lúc bình thường cũng không quá giống “hình người dạ chó”.

Nhưng vì sao trên giường lại có nhiều kiểu như vậy cơ chứ!

Người đàn ông này, có đúng là lần đầu tiên không vậy.

Cô giáo Tiểu Đào chìm trong những hoài nghi sâu sắc về cuộc sống. jpg

Hơn nữa, còn nói gì mà kiểm tra vết thương…

Kiểm tra cái gì mà trình độ phục hồi của việc tập múa dạo gần đây…

Sao có thể dùng giọng nói nghiêm túc như vậy để nói ra lời đáng sợ như thế cơ chứ!!

Có vài tư thế Từ Thanh Đào thực sự không muốn thử lần thứ hai:)

Đương nhiên, khiến cho cô thấy tức giận nhất đó chính là, lúc Từ Thanh Đào tỉnh dậy, trong phòng ngủ chỉ còn lại có một mình cô.

Vô thức vươn tay sờ vào vị trí bên cạnh mình, lạnh lẽo, không biết người nọ đã đi bao lâu rồi.

Ý gì đây?

Đàn ông xấu xa ăn sạch sẽ rồi bỏ chạy đây à:)

Bọn họ mới ở cùng nhau bảy tháng, không phải bảy năm.

Thế mà đã đến bảy năm ngứa ngáy nhanh vậy rồi sao???

Từ chuyện chia tay, Từ Thanh Đào suy nghĩ miên man đến nỗi sắp nghĩ tới chuyện ly hôn luôn rồi.

Cửa phòng ngủ bị mở ra.

Gần như là trong vô thức, cô vội kéo chăn che nửa người trên của mình lại.

Sau đó nhận được cái nhướng mày của Trần Thời Dữ.

Ánh nhìn trần trụi đánh giá cô, trên mặt chỉ thiếu điều chưa viết một câu “Có chỗ nào của em mà anh chưa nhìn thấy à?”

… Đừng có mạnh miệng nhé.

Tối qua không mở đèn, anh cũng không nhìn quá rõ đâu, có được không!

Anh bưng cháo đi vào.

Ngửi thấy hương thơm, Từ Thanh Đào mới thấy đói đến mức nào sau khi thể lực cạn kiệt, bụng cũng không chịu thua kém, kêu ùng ục một tiếng.

Rèm cửa tự động tách ra hai bên, chỉ để lại một lớp mỏng nhẹ.

Ánh sáng chiếu vào, Từ Thanh Đào mới có tâm tình nhìn thời gian một cái, thế nhưng, vừa ngủ một giấc mà đã đến mười giờ sáng.

Giỏi lắm.

May mà hôm nay là thứ bảy, nếu không, với cơ thể hiện tại của cô mà còn phải bò dậy đi làm, thế thì cũng quá đau khổ rồi T.T!!

Lúc nhìn thấy cháo, sự khó chịu trong lòng Từ Thanh Đào đã biến mất tăm mất tích, ngược lại, đối với chuyện vừa nãy mình mắng Thời Tiểu Dữ là đàn ông xấu xa, lòng cô sinh ra chút chột dạ.

Lúc mở miệng lần nữa đã thay đổi tên gọi: “Anh Thời Dữ, vừa nãy anh đi nấu cháo à?”

Đến cả kính ngữ cũng gọi ra luôn rồi, có thể thấy được trình độ chột dạ trong lòng cô giáo Tiểu Đào.

Trần Thời Dữ để cháo xuống, ngồi lên trên giường: “Anh Thời Dữ?”

Nhắc lại lần nữa.

Từ Thanh Đào không cảm thấy có vấn đề gì.

Trần Thời Dữ mở miệng, anh kéo dài giọng, giọng điệu trầm thấp mà chậm rãi: “Lúc ở trên giường tối qua, em không hề kêu như vậy.”

Ám chỉ đến mức này rồi, như thể cô là người phụ nữ xấu xa hút x vô tình vậy.

Từ Thanh Đào: “.”

Trời au.

Có thể đừng nhắc với cô mấy chuyện này được không!!

Mấy cái xưng hô quái quỷ cô kêu trên giường tối qua, bây giờ nhớ lại chỉ khiến cho cô xấu hổ đến nỗi muốn tự sát mà thôi.

Nhưng thấy sắc đẹp làm hỏng việc, sắc đẹp đúng thật là làm hỏng việc, bị quyến rũ một cách dễ dàng, năng lực kiềm chế của Từ Thanh Đào hoàn toàn sụp đổ.

Không chỉ bị ép gọi chồng, mà còn có những lời xấu hổ cô chưa bao giờ nghĩ đến.

“Em.” Từ Thanh Đào dừng lại một chút, cảm thấy về mặt này, cô không thể yếu thế được, rõ ràng đều là lần đầu tiên giống nhau, nhưng sao người bị túm lấy rồi trêu chọc lại chỉ có mỗi mình cô. Thế là cô mặt không cảm xúc nói: “Đó là vì em muốn phối hợp với lòng tự tôn và mặt mũi đàn ông của anh nên mới dùng những lời lẽ có phong cách hơi khoa trương một chút như thế.”

“Khoa trương?” Rõ ràng là Trần Thời Dữ không tin: “Sao anh lại cảm thấy là sự thật.”

Từ Thanh Đào: “.”

Đừng tiếp tục mở phường nhuộm cho em nữa.

Hình như là vì để chứng minh cho sự thật này.

Từ Thanh Đào cảm thấy cả cô lẫn chăn đều đã bị Trần Thời Dữ nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.

Động tác của anh cẩn thận lại trân trọng.

Nhưng, chỉ động đậy có một chút thôi mà cô giáo Tiểu Đào đã thấy đau đau đến nỗi phải hít vào một ngụm khí lạnh rồi T.T!!

Thời Tiểu Dữ, tối qua anh không hề có lương tâm T.T

Buổi tối còn đỡ, ban ngày ban mặt bị người khác ôm vào lòng như thế này, tuy rèm cửa đã được kéo vào rồi, nhưng cô vẫn không sao thích ứng được với tư thế này, cảm thấy hơi xấu hổ.

Mặt của Từ Thanh Đào đã đỏ đến mức muốn chảy máu, vội quấn chặt chăn nhỏ của mình, có chết cũng không định chui ra nữa.

“Anh đừng nhìn!”

“Đồ của anh, sao anh lại không thể nhìn?”

“Chẳng phải tối qua rất nhiệt tình à, đến ăn…”

“A a a a a a anh im đi!!”

Hậu quả của việc trêu đùa quá trớn.

Chính là bị móng vuốt mèo của Từ Thanh Đào cào mấy cái lên ngực của anh.

Cô gái thẹn quá thành giận, nhào lên che miệng anh lại.

Cơ thể mềm mại bị anh ôm vào trong lòng.

Nhưng Trần Thời Dữ cũng chỉ bắt nạt cô mấy câu ngoài miệng mà thôi.

Ngoại trừ cháo, anh còn mang cả thuốc vào, dường như là đã chuẩn bị từ trước.

Không biết tối qua anh lấy được “đồ dùng dành cho kế hoạch hoá gia đình” từ chỗ nào nữa.

Từ Thanh Đào kinh ngạc, đôi mắt hồ ly trợn trừng.

Suýt chút nữa thì đã cho rằng Thời Tiểu Dữ có một lối sống tệ hại gì đó ở sau lưng cô.

Kết quả là, đối phương lại vô cùng bình tĩnh thẳng thắn, không chút xấu hổ giải thích: “Mua vào hôm lãnh giấy chứng nhận với em.”

Ồ.

Hả!!!

Đồ háo sắc!!

Đồ háo sắc, trong đầu anh chỉ toàn là mấy thứ linh ta linh tinh.

Quá trình bôi thuốc vô cùng chậm chạp và mệt người.

Ngón tay anh có đốt xương rõ ràng, thon dài lại xinh đẹp, trông giống như đôi tay của một nghệ sĩ đánh đàn dương cầm, móng tay được cắt tỉa cẩn thận, lúc chui sâu vào trong, dường như cô không khó chịu gì mấy, chỉ là, vì cô đang ngồi trên chân anh, gần như tất cả trọng tâm đều rơi vào trên lòng bàn tay anh, gò má nhiễm một tầng đỏ ửng như máu, rúc vào hõm vai anh, cơ thể khe khẽ run rẩy.

Trần Thời Dữ kiểm tra một chút, hình như ngoại trừ việc bị sưng ra thì không bị thương gì.

Sau khi rút tay ra, anh chỉ đơn giản là dùng khăn ướt lau sạch đầu ngón tay, sau đó lại bôi thuốc lên vết thương tạo thành trong khi Từ Thanh Đào tập múa.

Bôi thuốc xong thì cũng đã hết một tiếng đồng hồ.

Từ Thanh Đào ngồi trên người anh, có thay đổi gì thì đều có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng.

Nhưng không có cửa.

Hoàn toàn không có cửa.

Nếu như cô giáo Tiểu Đào lại thêm một đợt nữa, thì hôm nay cô sẽ hoàn toàn chết trên giường:)

May mà Trần Thời Dữ không cầm thú đến quá đáng như vậy.

Sau khi thu dọn thuốc mỡ, anh ôm cô đi đến bồn rửa mặt, sau khi giúp cô bóp kem đánh răng xong, trao cho cô một nụ hôn sâu có hương vị bạc hà, vừa kết thúc nụ hôn, Từ Thanh Đào đã vội vã đẩy anh ra, giống như đang hôn qua quýt lấy lệ vậy.

Trái tim đã hướng về bữa sáng từ lâu lắm rồi… Thật ra bây giờ là bữa trưa.

Hu hu.

Quả nhiên, trời đất bao la, cũng chỉ có mỗi ăn cơm là lớn nhất.



Tối qua làm ầm làm ĩ đến nửa đêm, sáng nay lại lăn lộn một lúc.

Kế hoạch tập múa vào thứ bảy của Từ Thanh Đào hoàn toàn phá sản.

Hiếm thấy có ngày Trần Thời Dữ cũng không đến công ty làm việc.

Thậm chí, đến làm việc mà anh cũng không sang phòng sách, anh ôm máy tính ngồi ở trong phòng ngủ.

Bảo vệ con mồi của mình, chẳng rời mắt bao giờ.

Từ Thanh Đào hoàn toàn không có tính tự giác của động vật nhỏ bị sói nhìn chằm chằm.

Còn cảm thấy Trần Thời Dữ rất vất vả, không hổ danh là tổng giám đốc độc tài, hai ngày nghỉ mà vẫn phải tăng ca.

Lúc buổi trưa, cô giúp việc đến Bách Nguyên Nhất Hào.

Lúc quét dọn vệ sinh phòng, Từ thanh Đào lại bắt đầu xấu hổ đến nỗi co rụt ngón chân lại.

Tuy rằng cô và Trần Thời Dữ là vợ chồng hợp pháp, ở trong nhà của mình rồi làm gì gì đó cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng lúc thấy cô giúp việc cầm chiếc thảm trị giá mấy chục nghìn đô la đi giặt thì cô vẫn xấu hổ muốn chết.

Trời ạ, có lúc Từ Thanh Đào chỉ hận thị lực của cô quá tốt.

Vì sao đến cả chất lỏng nào đó đã khô quắt ở trên thảm mà cũng có thể nhìn rõ vậy hả!!

Lỗ tai đã đỏ ửng hết cả lên, nhưng cô vẫn dùng khuôn mặt không cảm xúc mà nhìn ra chỗ khác.

Lần sau.

Lần sau, cô tuyệt đối sẽ không bị sắc đẹp của Thời Tiểu Dữ dụ dỗ nữa, thế nhưng, cô vẫn cùng anh làm loạn ở bao nhiêu nơi khác thường trong phòng ngủ như vậy.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Từ Thanh Đào cảm thấy sự đau đớn trên người đã giảm đi ít nhiều.

Vào buổi tối, Trần Thời Dữ rất uyển chuyển ám chỉ một câu, có cần anh tắm giúp cho không.

Từ Thanh Đào nhìn mặt anh, mặt không cảm xúc mà khóa cửa phòng tắm lại.

Anh mà tắm rửa à, anh giở trò đen tối thì có ấy chứ!

Nhưng mà, sau khi cởi đồ, nhìn thấy dáng vẻ mình trong gương.

Từ Thanh Đào vẫn hít một ngụm khí lạnh.

Hình như anh rất rất thích cắn cô.

Trước ngực còn lưu lại rất nhiều dấu răng, nhìn mà chỉ muốn sốc.

Chỉ là, nhìn chằm chằm một lúc, Từ Thanh Đào lại nhớ đến một chuyện.

Tối qua, lúc cô bị anh cầm tay ấn vào trước ngực anh, ngoại trừ nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt ra.

Cô còn sờ thấy một vết sẹo.

Không tính là quá lớn nhưng cũng khiến cô kinh ngạc.

Rốt cuộc là anh phải bị thương như thế nào thì một vết thương mới còn in hằn nơi lồng ngực anh như thế?

Đột nhiên, trong đầu của Từ Thanh Đào nảy ra một vài suy nghĩ đầy do dự.

Cô nhớ, lúc Trần Thời Dữ ở nước ngoài, anh từng xảy ra tai nạn xe, bởi vì vừa hay hôm đó là sinh nhật của cô, thế nên cô có ấn tượng vô cùng sâu sắc, thậm chí, khi nhớ lại, đến cả chi tiết bản tin hôm đó cũng hiện lên vô cùng sống động.

Trước khi ngủ, Từ Thanh Đào vô thức muốn quay về phòng ngủ của mình, kết quả là, cô lại đối mặt với ánh mắt của Trần Thời Dữ.

Cái dáng vẻ lên án kiểu như “Ngủ với anh rồi mà còn chạy ư” đó khiến cho Từ Thanh Đào chợt cảm thấy bước chân mình không thể bước về phía trước được nữa.

Nhưng cô cũng không “già mồm cãi láo” như thế được.

Người thì cũng đã ngủ rồi, ngủ chỗ nào chẳng là ngủ.

Hơn nữa, so với gối ôm chó bắp cải trong phòng của cô thì gối ôm hình người Thời Tiểu Dữ này thoải mái hơn nhiều.

Đương nhiên, bởi vì vừa có quan hệ xác thịt với nhau.

Bản thân Từ Thanh Đào cũng không muốn ngủ một mình cho lắm.

Vì vậy, cô không xoắn xuýt gì nhiều, nhanh chóng thu dọn đồ đạc vệ sinh cá nhân của mình, rồi sau đó bày biện hết vào trong phòng ngủ của Trần Thời Dữ.

Nhìn thấy bàn chải đánh răng đặt cạnh nhau trên bồn rửa, không hiểu sao lại có cảm giác của gia đình hơn khi trước.

Tối qua mới được thoả mãn, cộng thêm vết thương của Từ Thanh Đào vẫn chưa khỏi hẳn.

Đoạn thời gian này lại bận rộn tập múa, Trần Thời Dữ cũng không cầm thú đến nỗi ra tay động chân động tay với cô.

Chỉ im lặng ôm cô mà thôi.

Nhưng không ngờ rằng, thế mà người động tay trước lại là Từ Thanh Đào.

Thực sự thì Từ Thanh Đào cũng không muốn cùng anh làm loạn một đêm, đến bây giờ cô giáo Tiểu Đào vẫn còn rất đau đó, có được không!

Chỉ là, khi nhớ đến chuyện mình ở trong phòng tắm thấp thỏm, muốn mở áo ngủ của anh ra nhìn một cái, có phải trước ngược anh có vết sẹo hay không.

Vừa mới kéo mở ra một chút, Trần Thời Dữ đã nhíu mày: “Không tốt lắm đâu?”

Từ Thanh Đào còn chưa kịp phản ứng lại: “Không tốt lắm cái gì?”

Trần Thời Dữ: “Tuy rằng anh biết em thèm muốn anh đã lâu, nhưng cũng không đến mức đã bị thương rồi mà vẫn còn gấp gáp không chờ nổi như vậy đâu nhỉ?”

Từ Thanh Đào: “.”

Mặt cô đỏ ửng, phản bác lại ngay: “Ai gấp gáp không chờ nổi chứ.”

Dứt khoát nói thẳng ra: “Hình như tối qua em sờ thấy trên ngực anh có vết sẹo, em muốn xem một chút.”



Hồi lâu sau, con ngươi của Trần Thời Dữ sẫm lại.

“Lúc tối lửa tắt đèn mà em còn sờ vô cùng cẩn thận như thế à?” Tuy giọng điệu đùa cợt nhưng lại hơi nghiêm túc hơn một chút: “Chẳng phải chuyện lớn lao gì cả, rất khó coi à.”

Không ngờ rằng anh cũng rất yêu cái đẹp.

Từ Thanh Đào lẩm bẩm một câu: “Anh là đàn ông mà, sợ khó coi cái gì cơ chứ.”

“Chẳng phải anh đang lấy sắc hầu người à, đương nhiên là phải để ý một chút rồi.”

“.”

“Nếu như phá tướng, một vài người không có lương tâm nào đó sẽ vứt bỏ anh mất thôi.”

“.”

Đừng cho rằng ngầm ám chỉ cô giáo Tiểu Đào.

Thì cô giáo Tiểu Đào sẽ không nghe ra:)

Hình như hơi xấu hổ, ngại ngùng mở miệng, nói rất nhanh: “Trời ạ, em xem chút thôi.”

Nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Cho dù anh vừa không có tiền vừa bị phá tướng thì em cũng sẽ không bao giờ không cần anh đâu.”

Cuối cùng, Trần Thời Dữ không đánh bại được cô.

Áo ngủ bị kéo ra, thứ đập vào mắt đầu tiên là hình dáng cơ bắp xinh đẹp, cơ thể hoàn mỹ giống như là trong truyện tranh, nhìn lên thêm chút nữa là cơ ngực của anh.

Quả nhiên là giống y như khi Từ Thanh Đào sờ.

Chỗ cơ ngực có một vết sẹo vô cùng hung tợn.

Như thể là đang đồng cảm với anh, Từ Thanh Đào cảm thấy trái tim của mình hơi nhói nhói đau.

“Sao lại bị như vậy?”

“Quên rồi. Hình như là tai nạn xe.”

Tuy rằng đã thầm đoán ra từ lâu, nhưng lúc nghe thấy thế, cô vẫn nghĩ mà thấy sợ.

Đồng thời, trong lòng cũng nhói đau từng cơn.

Khoảng thời gian mà anh sống không tốt đó.

Là những khoảng thời gian mà cô đã bỏ lỡ đó.

Một suy nghĩ rất nhỏ bé cứ thế xuất hiện.

Nhưng lúc nó xuất hiện, lại giống như đã được đọc thầm ở trong lòng cả trăm nghìn lần.

Nếu như năm mười sáu tuổi đó cô dũng cảm hơn một chút.

Có phải sẽ không hối hận nhiều năm như vậy không?

“Sao đang êm đẹp lại xảy ra tai nạn xe?”

“Cũng quên rồi.” Nhìn Trần Thời Dữ như thể là anh đã quên thật rồi: “Hình như là trường đại học trao đổi sinh viên, trên đường đi xảy ra tai nạn.”

“Ừm.”

Từ Thanh Đào buồn buồn đáp lại một tiếng, không nói tiếp.

Đến cả bản thân cô cũng không chú ý rằng, đầu ngón tay mình đang liên tục xoa xoa vết sẹo ấy.

Giống như không thể kìm nén được nữa, Từ Thanh Đào hôn lên vết sẹo trên lồng ngực của anh một cái, sau đó ôm chặt lấy anh, ồm ồm nói: “Sau này em sẽ bảo vệ anh.”

Không biết chọc vào điểm cười nào của Trần Thời Dữ.

Anh bật cười ra tiếng, lồng ngực rung rung.

“Được đấy.” Giọng điệu của anh nghe hư hỏng vô cùng: “Thế em phải cẩn thận bảo vệ anh.”

Dừng lại một chút: “Đóa hoa mỏng manh này.”

Sau đó Từ Thanh Đào hỏi anh, tan nạn xe năm đó thế nào, có nghiêm trọng không.

Trần Thời Dữ tùy tiện trò chuyện, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô gái nhà anh, như thể là anh mà nói thê thảm hơn một chút, thì ngay một giây sau, cô có thể rơi nước mắt vậy.

Không đành lòng trêu chọc cô nữa, anh nhẹ nhàng miêu tả: “Thật ra không có chuyện gì lớn, ở mấy ngày là ra viện.”

Từ Thanh Đào biết anh đang lừa gạt người ta.

Hồi đó, cô đọc được bài báo trong nước, anh phải cấp cứu trong phòng cấp cứu cả một ngày.

Quả thật là anh đang gạt người.

Hôm xảy ra tai nạn xe đó, hiện trường thê thảm chưa từng thấy.

Trong tiếng nổ mạnh, thực ra anh đã mất đi ý thức.

Hôm đó đi tham gia hội giao lưu của trường đại học, chẳng qua là nghe thấy người bạn cùng phòng người Pháp của anh nhắc một câu: “Trần, trong số sinh viên trao đổi lần này có cả trường trong nước của cậu, là sinh viên khoa tài chính của Đại học Vân Kinh.

Anh rất ít khi tham gia hoạt động như thế này, lúc đi, bạn cùng phòng người Pháp còn cảm thấy kỳ lạ.

Chỉ có mỗi mình anh biết, dù chỉ ôm xác suất một phần mười nghìn.

Cũng muốn được thử vận may, nói không chừng là anh có thể nhìn thấy cô.

Thậm chí, về sau, khi anh ở trong phòng cấp cứu, nhịp tim đã hạ xuống mức thấp nhất tận mấy lần.

Sau khi sống sót một cách đầy thần kỳ, bạn cùng phòng đã đến thăm anh.

Bác sĩ cũng cảm thấy đây chẳng khác chi một điều thần kỳ.

Thực ra, nào có thứ gì thần kỳ.

Vào giây phút cuối cùng, khi trái tim sắp ngừng đập.

Chẳng qua là, anh chợt nhớ ra rằng, hôm nay là sinh nhật của cô.

Ít nhất thì anh cũng phải sống tiếp để nói với cô một câu chúc mừng sinh nhật.
Bình Luận (0)
Comment