Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 30

Vân Quỳ có hơi bất ngờ, vì sao đột nhiên hắn lại nhắc đến Lục hoàng tử. Không lẽ vừa nãy trong điện, Lục hoàng tử lén nhìn nàng bị hắn phát hiện?

「Vậy ngài ấy muốn ta đồng ý, hay là không muốn?」

Vân Quỳ chớp chớp mắt: “Điện hạ muốn giữ nô tỳ lại không?”

Thái tử lạnh lùng nói: “Cô đang hỏi ngươi, ngươi không trả lời thẳng, còn hỏi ngược lại cô, đó là bất kính.”

「Ha ha, bất kính.」

Thái tử nghe thấy tiếng cười vô cớ trong lòng nàng, sắc mặt trầm xuống.

「Lúc ta sờ cơ ngực ngài thì có kính không? Lúc ta đè ngài xuống giường thì có kính không? Lúc ta cưỡng hôn ngài thì có kính không? Ha ha ha ha…」

Thái tử gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Vân Quỳ nghĩ ngợi, nụ cười trong lòng chợt tắt ngấm.

「Chẳng lẽ Thái tử điện hạ ghét bỏ ta, muốn đuổi ta đi sao!」

「Không được, nếu Hoàng hậu nương nương biết ta làm việc không tốt, giờ còn đi gây họa cho con trai bà ta, bà ta nhất định sẽ giết ta!」

「Thôi vậy, cứ ôm chặt bắp đùi Thái tử điện hạ trước đã…」

Thái tử: 「…」

Hóa ra nàng chỉ bất đắc dĩ phải chọn cái ít tệ hại hơn, miệng thì nói trung thành tận tụy, thực chất lại là một con sói mắt trắng vong ơn bội nghĩa.

Thái tử lạnh mặt quay người bỏ đi.

Thấy sắc mặt hắn khó coi, Vân Quỳ vội vàng lẽo đẽo theo sau: “Ây, nô tỳ chỉ nguyện theo hầu điện hạ!”

Từ đầu đến cuối Thái tử không hề nhìn nàng một cái.

Trở về Thừa Quang Điện, Vân Quỳ trơ mắt nhìn hai người kia bị kéo vào hình phòng thẩm vấn.

Thái tử cũng không có dặn dò gì khác, nàng chỉ có thể đứng đợi bên ngoài hình phòng.

Bên trong không biết dùng loại cực hình nào, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, xé lòng xé phổi. Dường như đang trải qua giới hạn đau khổ của con người, lại dường như không còn giống tiếng người nữa, mà như tiếng thú dữ mắc kẹt trong miệng hổ, bị xé rách và gặm nhấm da thịt từng tấc một.

Tuy nàng chưa từng đích thân trải qua, nhưng những âm thanh chói tai rợn người này lại khiến nàng run rẩy không ngừng. Trời đã tối đen từ lâu, gió hành lang thổi vào sau lưng, khiến cả cột sống nàng lạnh buốt.

Tàn nhẫn sao? Đúng vậy.

Cho dù Đặng tổng quản hãm hại Tào công công hay là vì tư thù như ông ta nói thì ông ta cũng sai rồi. Vô số cung nhân ở Khánh Phong Tư và Càn Nguyên Đài đều bị ông ta liên lụy mất mạng.

Nàng nắm chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi.

Không sợ, không sợ.

Nàng không làm chuyện gì trái lương tâm.

Bên trong không biết bao lâu trôi qua, đã không còn nghe thấy tiếng gào thét của người. Khi Thái tử đi ra, thân hình cao lớn ẩn trong bóng tối nhập nhòa dưới hành lang, mặt không nhìn rõ cảm xúc, chỉ có trên người vẫn còn mang theo mùi máu tanh nồng nặc.

Vân Quỳ ngoan ngoãn đứng một bên, Thái tử liếc nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm không nói gì.

Trở về điện, đầu tiên Tào Nguyên Lộc hầu hạ tắm rửa. Sau khi tắm xong, Đức Thuận đến bẩm báo, nói đã dọn xong bữa tối.

Thái tử không có khẩu vị, im lặng một lát rồi nói: “Lát nữa cô qua.”

Vân Quỳ theo lệ nếm thử thức ăn trước.

Bữa trưa ăn ở chỗ Yến ma ma, để tỏ vẻ đoan trang, nàng cố ý không ăn nhiều, vốn dĩ đã đói meo từ lâu. Nhưng buổi chiều trải qua chuyện này, lại ngửi mùi máu tanh ở ngoài hình phòng một lúc lâu, nhìn thấy những món mặn, nàng lập tức thấy hơi buồn nôn.

Nàng chỉ nếm qua loa vài món chay, những món thịt thì hoàn toàn không động đến, dù sao Thái tử điện hạ cũng không thích ăn mặn.

Quả nhiên không biết là Thái tử ăn không ngon miệng hay là bệnh đau đầu phát tác, cuối cùng hắn chỉ dùng chút canh qua loa.

Đêm đến thị tẩm, Vân Quỳ lặng lẽ nhìn khuôn mặt người bên gối luôn lạnh nhạt xa cách, cũng biết phải ngoan ngoãn một chút, không chọc giận hắn.

Tuy nhiên đến nửa đêm, cơn đói bụng cồn cào đột nhiên ập đến, nàng sờ bụng, không khỏi than thở trong lòng.

「Ôi, đói quá.」

「May mà Thái tử điện hạ đẹp trai ngời ngời. Nhìn từ góc độ này, sườn mặt hoàn hảo như tạc tượng tinh xảo vậy. Lông mi dài quá, sống mũi cũng cao nữa, sao lại đẹp trai đến thế!」

「Xin hỏi hoa hướng dương nhỏ, Thái tử điện hạ ngon miệng như vậy, ngươi định bắt đầu ăn từ đâu đây?」

「Ăn mũi trước, mắt trước, hay là miệng trước nhỉ? Hay là ăn một miếng má trước đi, chụt chụt chụt!」

Thái tử: 「…」

Hắn thực sự bực bội.

Triệu nàng thị tẩm vốn là để giảm bớt cơn đau đầu, nhưng dường như đêm nào nàng cũng gây ra chuyện gì đó. Lúc thì ăn quá no, lúc thì quá đói, lúc thì muốn đi vệ sinh, lúc thì mơ thấy gì đó, nhất định phải bày tỏ ý kiến và cảm xúc trong lòng, lúc thì thèm thuồng nhan sắc của hắn… Tóm lại là không đêm nào yên ổn.

Vân Quỳ nhìn một lúc, thấy đôi môi mím chặt kia khẽ động đậy, khiến nàng giật mình run rẩy.

“Còn ngủ không? Không ngủ thì cút ra ngoài cho cô.”

Vân Quỳ kinh ngạc đến mức không nói nên lời: “Sao điện hạ biết nô tỳ chưa ngủ?”

Chẳng lẽ hắn có thiên nhãn sao! Nàng có thể đảm bảo mình không hề gây ra bất kì động tĩnh nào, thậm chí thở cũng rất khẽ.

“Ục ục, ục ục.”

Vân Quỳ: 「…」

「Cái bụng chết tiệt, sao cứ phải kêu vào lúc này chứ!」

Thái tử day day thái dương.

Vân Quỳ ngượng ngùng cười: “Điện hạ, buổi tối nô tỳ ăn ít, giờ hơi đói nên không ngủ được.”

「Nhớ bánh củ năng sữa tươi của ta quá huhuhu, trắng trắng mềm mềm, ngọt ngọt thơm thơm, đúng là không hiểu được nỗi phiền muộn!」

Gân xanh trên trán Thái tử giật giật, khàn giọng nói: “Đói thì biến đi ăn.”

Vân Quỳ mím môi nói: “Đĩa bánh củ năng sữa tươi kia vẫn còn, nhưng đó là nô tỳ làm cho điện hạ ăn nên sao dám tự mình hưởng?”

Thái tử không để ý, Vân Quỳ lại xích lại gần hắn, “Buổi tối điện hạ cũng chỉ dùng nửa bát canh, chắc đã đói rồi phải không? Nô tỳ mang đĩa điểm tâm kia đến, điện hạ nếm thử cùng có được không?”

Thái tử: “Cô không đói, ngươi tự ăn đi.”

Giọng Vân Quỳ ỉu xìu: “Điện hạ không ăn, vậy nô tỳ cũng không ăn, dạo này nô tỳ béo lên rồi.”

「Ngắm điện hạ đẹp trai quyến rũ ngủ, hình như cũng không đói lắm.」

Thái tử thở dài một hơi thật sâu: “… Mang đến đây đi.”

Vân Quỳ được lệnh, lập tức cười tươi rói đứng dậy: “Nô tỳ đi ngay!”

Nàng vội vàng thay y phục, quay về phòng bưng đĩa điểm tâm đến thiện phòng hâm nóng, sau đó hấp tấp chạy về.

Thái tử đã ngồi dậy ở trên giường, Vân Quỳ đặt bát đĩa lên bàn, mở nắp bát ra, điểm tâm thơm mềm vẫn còn bốc hơi nóng, nàng đẩy về phía Thái tử: “Điện hạ nếm thử đi.”

Thái tử nghi ngờ nhìn nàng một cái, cuối cùng cầm lấy một miếng chậm rãi cắn một miếng. Đúng là mềm mại tan chảy, vị ngọt thanh của gạo hòa quyện với hương sữa bò nồng nàn, mỗo miếng đều có thể cảm nhận được vị giòn ngọt của củ năng.

Mỗi tội tay nghề và hình thức đều có vẻ mộc mạc. Thái tử không lộ vẻ gì ăn hết một miếng, đưa ra đánh giá đơn giản: “Tạm được.”

Vân Quỳ được khẳng định, mừng thầm trong lòng.

「Quả nhiên vẫn thích ăn ngọt.」

Thái tử hừ lạnh một tiếng rồi không dùng nữa.

Nếu là trước đây, những nha đầu tùy tiện đoán mò ý chủ như vậy đều đáng bị đánh đòn mới phải.

Thái tử ngước mắt nhìn nàng: “Ngươi không ăn à?”

“Hay là nô tỳ không ăn nữa ạ?” Vân Quỳ li.ếm môi, ánh mắt ai oán, “Nô tỳ ngày ngày đều dùng đồ ăn của điện hạ, người đã tròn lên một vòng rồi. Điện hạ không thấy nô tỳ béo sao?”

Câu nói này lại khiến sự chú ý của Thái tử chuyển đến vạt áo hơi hé mở của nàng. Hương thơm dịu nhẹ, mềm mại như ngọc, cảm giác rõ ràng đêm đó dường như vẫn còn ở đầu ngón tay.

Hắn nhớ đến hồi nhỏ trên nền tuyết ở Tây Bắc, có lần hắn ngẫu hứng nặn một quả cầu tuyết to bằng bàn tay.

Lại nhớ đến món bánh củ năng sữa tươi mềm mại này.

Thái tử không lộ vẻ gì thu lại ánh mắt trầm xuống, “Đã biết béo, còn hỏi cô làm gì?”

Vân Quỳ chống cằm lên cánh tay, đôi mắt đen láy nhìn hắn: “Vậy điện hạ thích nô tỳ béo một chút, hay là gầy một chút hơn ạ?”

Thái tử nhàn nhạt nói: “Cô thích ngươi yên tĩnh một chút.”

Vân Quỳ cong môi cười: “Vậy nô tỳ ăn một miếng thôi! Nếu không lát nữa đói quá không ngủ được, lại làm ồn đến tai điện hạ.”

Hai người ăn xong điểm tâm, từng người súc miệng, Vân Quỳ thỏa mãn chui vào chăn ngủ.

Bên cạnh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Thái tử nhắm mắt lại, vậy mà lại mơ thấy cảnh tuyết ở đại doanh Tây Bắc vào năm mình mười ba tuổi.

Vùng biên cương khắc nghiệt, tuyết rơi dữ dội. Ở kinh thành, hắn chưa từng thấy tuyết lớn như vậy. Chỉ trong một đêm, tuyết dày hơn một thước.

Ngoài doanh trướng, không biết ai đắp ba người tuyết, nhìn xa như một gia đình ba người. Có lẽ là những chinh phu chinh chiến lâu ngày nhớ vợ con mình.

Hắn sinh ra đã mất mẹ mất cha, chưa từng nếm trải một ngày gia đình vui vẻ, không có tuổi thơ, cũng chưa từng đắp người tuyết.

Ngày đó có lẽ là ngẫu hứng, hắn cũng cúi người gom một nắm tuyết, nặn thành một quả cầu tuyết to bằng lòng bàn tay. Đang định đắp thử người tuyết, thấy có binh lính đi lại ngoài doanh, hắn lập tức bình tĩnh buông xuống, quay về trướng tiếp tục xem binh thư. Từ đó về sau không bao giờ chơi tuyết nữa.

Cảnh tượng chuyển sang, là nha đầu kia bưng một đĩa điểm tâm trắng nõn đưa đến trước mặt hắn, “Nô tỳ tự tay làm bánh củ năng sữa tươi, điện hạ nếm thử đi ạ!”

Hắn nếm hai miếng, quả thực là thơm mềm ngọt thanh.

“Điện hạ.” Nha đầu đầu óc đầy chuyện dơ bẩn kia cười híp mắt hỏi hắn, “Điểm tâm ngọt, hay là ta ngọt?”

Hắn không trả lời, nhưng không hiểu sao lại bị nàng quyến rũ lên giường, bàn tay bị dẫn dắt đến chỗ trắng mềm mại dưới xương quai xanh. Nàng ngượng ngùng chớp mắt với ngài, “Chẳng phải điện hạ luôn nghi ngờ lòng trung thành của nô tỳ sao? Tim nô tỳ ở đây, điện hạ sờ thử xem, trong lòng nô tỳ có người khác không.”

Bàn tay vừa chạm vào lớp thịt mềm mại ấm áp kia, toàn thân Thái tử gần như chấn động, lập tức tỉnh giấc.

Hắn cũng bắt đầu mơ những giấc mơ hoang đường như vậy!

Thái tử xoa xoa thái dương, chợt nhận ra có gì đó không đúng, vô thức nhìn về phía nha đầu đang quay lưng về phía hắn, nhẹ nhàng lắc vai.

Cùng lúc đó, bên tai vang lên tiếng thét gào trong lòng nàng.

「Á á á á á á!」

「Nhịn đi nhịn đi nhịn đi hoa hướng dương nhỏ! Cứ coi như không có gì xảy ra, không nhìn thấy gì cả! Bình tĩnh, bình tĩnh…」

「Chỉ cần ta giả vờ không biết, người xấu hổ chỉ có ngài ấy.」

Thái tử: 「…」

Quả nhiên nàng đã vào giấc mơ của hắn.

Nhưng nhất thời hắn không phân biệt được rốt cuộc là do ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ nấy, hay là bóng ma mà nàng để lại quá lớn, đến cả trong mơ cũng bị nàng trêu chọc…

Đầu ngón tay dường như vẫn còn vương lại hơi nóng trong mơ, làn da trắng mềm mại cọ vào lòng bàn tay thô ráp đầy vết chai của hắn. Như có nột hòn đá ném xuống hồ làm nổi lên ngàn lớp sóng, hắn thậm chí mơ hồ cảm nhận được nơi nào đó trên cơ thể đã không còn nghe lời.

Thái tử nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Nha đầu này đúng là không giấu được chuyện, sáng sớm tỉnh dậy đã nhìn hắn với vẻ kì lạ.

“Hôm nay điện hạ có phải lâm triều không ạ?”

Thái tử dời mắt: “Không cần.”

Đại Chiêu ba ngày một triều. Thuần Minh Đế vốn muốn thể hiện sự cần chính của mình, từng nghĩ đến việc cách ngày một triều, nhưng khổ nỗi thường xuyên lưu luyến hậu cung, sức lực không đủ, ý nghĩ này liền bị gác lại.

Vân Quỳ ghé sát lại cười: “Hôm qua nô tỳ học Yến ma ma cách chải tóc. Hôm nay điện hạ để nô tỳ thử một chút có được không ạ?”

Nàng ghé vào quá gần, hơi thở ấm nóng phả vào cổ hắn, vẻ mặt như đang xem trò vui.

Thái tử lạnh lùng liếc nhìn nàng, không muốn quay vai lại nhưng lại vô tình chạm vào chỗ đầy đặn dưới cổ thon, sau đó là một tiếng kêu khẽ đầy kinh ngạc.

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo lót nhỏ màu đỏ thẫm thêu cành lựu quấn quýt, những dây leo liên miên quấn chặt lấy những quả lựu xum xuê, mang ý nghĩa đa tử đa phúc, là hoa văn thường thấy nhất trong hậu cung.

Song chiếc áo mỏng manh kia căn bản không che nổi hai bầu ngực tròn trịa như tuyết, cành lựu uyển chuyển, hoa lựu kiều diễm, ánh mắt Thái tử trở nên sâu thẳm, hơi thở nặng nề hơn.

Bình Luận (0)
Comment