Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 37

Vân Quỳ không phải nhất thời nóng đầu mới hôn, mà nàng đã có sự chuẩn bị từ trước.

Có lẽ là do quá muốn học hỏi và tiến bộ, trưa hôm nay khi ngủ, nàng lại tiến vào giấc mộng xuân của Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc tần.

Trước đây xem người khác ôm ấp, tuy nàng không cố ý tránh né, nhưng dù sao trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng, đặc biệt là cảnh tượng không hề che đậy. Nàng đứng gần đó, dù biết là trong mơ nhưng cũng có cảm giác lo lắng sợ bị bắt gặp.

Tuy nhiên lần này đi vào giấc mơ, Vân Quỳ to gan tiến lên, quan sát và học hỏi ở cự ly gần.

Nàng ngồi xổm xuống trước giường hai người, gần đến mức thậm chí có thể thấy rõ nước bọt dính trên môi họ.

Nàng nhìn thấy rõ những chi tiết lưỡi ra vào, hai tay họ đặt ở đâu để trêu chọc. Thậm chí cả tiếng nuốt nước bọt của nhau, mỗi một âm thanh nhỏ vụn vỡ thoát ra từ kẽ răng kẽ môi, nàng đều nghe rõ mồn một.

Về phần môi của Thế tử Ninh Đức Hầu, nàng nhìn có chút khó chịu nên không nhìn kỹ nữa.

Tuy rằng hắn ta cũng coi như là nhân trung long phượng, tuấn tú hơn những thị vệ mà nàng từng gặp. Nhưng có lẽ nàng đã bị Thái tử điện hạ nuôi dưỡng ánh mắt nên vẻ tuấn tú bình thường không thể hấp dẫn được nàng.

Đặc biệt là khi nhìn gần cảnh hắn ta mồ hôi nhễ nhại thở d.ốc nặng nề, Vân Quỳ thậm chí còn cảm thấy hơi khó nhìn.

Tuy nhiên lần quan sát này, nàng cũng coi như có chút thu hoạch.

Hôn môi, chính là ngươi qua ta lại, ngươi đuổi ta theo, dùng đầu lưỡi không ngừng li.ếm láp, mút mát và càn quét miệng lưỡi đối phương.

Vân Quỳ đã học được, vừa hay lôi Thái tử ra thực hành.

Nghe thấy tiếng lòng của nàng, Thái tử cũng tò mò về thành quả học tập của nàng, dứt khoát nằm thẳng trên giường, ung dung nhìn nàng hành động.

Khoảnh khắc môi chạm nhau, Vân Quỳ lập tức căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nàng nín thở, cố gắng kiềm chế sự run rẩy, chậm rãi đưa đầu lưỡi nhỏ ra, nhẹ nhàng li.ếm mút môi dưới ấm áp của người đàn ông.

Hơi thở của cả hai dường như vì thế mà càng nóng ẩm. Nàng khẽ dừng lại, đôi mắt hạnh ướt át ngước lên nhìn hắn.

Biểu cảm của Thái tử nhàn nhạt, đôi môi mỏng khẽ mở: “Đây là lễ vật tỏ lòng biết ơn của ngươi?”

Má Vân Quỳ ửng hồng, giọng điệu tinh nghịch lại mang theo chút quyến rũ: “Điện hạ muốn lễ vật như vậy sao?”

Không đợi hắn trả lời, hàm răng trắng như ngọc đã dán lên đôi môi ẩm ướt cắn mút từng chút một, giả vờ như đang thưởng thức một miếng bánh đường mềm mại. Ăn xong rồi, lại dùng đầu lưỡi chạm vào răng môi của hắn.

Đáng tiếc là ra quân bất lợi, người đàn ông vẫn thờ ơ như cũ.

Nàng không khỏi có chút xấu hổ giận dữ, lại có chút thất vọng.

Dù sao trong mơ Thế tử Ninh Đức Hầu cũng vô cùng phối hợp, còn Thái tử điện hạ lại dường như cố ý muốn làm khó nàng.

Vân Quỳ cắn môi, xấu hổ giận dữ liếc hắn một cái, bắt đầu hồi tưởng những động tác tiếp theo trong mơ.

Nhưng, những động tác thân mật của Ngọc tần đối với thế tử Ninh Đức Hầu, nàng làm sao dám làm với Thái tử…

Thôi vậy, nàng sờ soạng chỗ nào cũng sờ rồi, còn đè người ta ra cưỡng hôn rồi, nàng còn sợ gì nữa!

Thái tử nghe thấy nàng lầm bầm cổ vũ bản thân trong lòng, hết lần này đến lần khác đếm lại những chiến tích anh hùng trước đây. Ngay khi hắn tò mò về động tác tiếp theo của nàng, một luồng khí ấm áp đột nhiên phả vào bên tai.

Hơi thở thiếu nữ như hoa lan, có thứ gì đó ẩm ướt nhẹ nhàng li.ếm qua vành tai hắn.

Hơi thở của Thái tử bỗng nhiên nặng trĩu.

Giống như một con rắn nhỏ nhẹ nhàng thè lưỡi về phía hắn, lại giống như một đốm lửa nhỏ bùng lên bên tai, nháy mắt cháy lan ra đồng cỏ.

Thấy vành tai hắn ửng đỏ, trong lòng Vân Quỳ âm thầm đắc ý. Thì ra người bình tĩnh tự tin đến đâu cũng có chỗ không thể chạm vào.

Nàng giở trò xấu, đưa chiếc lưỡi nhỏ mềm mại ẩm ướt như đinh hương từ từ li.ếm dọc theo vành tai. Hàm răng trắng như ngọc cắn mút từng chút từng chút, hơi thở nóng rực phả vào tai hắn.

Lúc này nhìn lại vẻ mặt hắn, đôi mắt người đàn ông sâu thẳm tựa như cuộn trào mực đen đặc quánh. Phía dưới đôi mắt sâu không thấy đáy kia ẩn chứa rất nhiều thứ mà nàng không hiểu.

Nàng mím môi, vừa định cười thì thân thể lại đột nhiên căng thẳng. Đến khi kịp phản ứng lại, người đã bị hắn lật người đè xuống.

Đối diện với đôi mắt đen như mực của hắn, trái tim Vân Quỳ đập thình thịch.

Nàng biết lúc này nên nói vài câu lả lơi để điều chỉnh không khí, bèn học theo giọng điệu của Thế tử Ninh Đức Hầu, mạnh dạn mở miệng trêu chọc: “Sao vậy, điện hạ không chịu nổi rồi? Mới đến đâu vào đâu đâu chứ…”

Thái tử quả thực rất muốn bật cười vì tức giận, bàn tay to giữ chặt eo nàng, đôi môi mỏng ướt át  phủ xuống.

Vân Quỳ thậm chí còn chưa nghĩ ra cách giãy giụa, lưỡi người đàn ông đã xông vào.

V.uốt ve mấy lần, cả người nàng hoàn toàn mềm nhũn, mỗi một ngón tay đều mềm oặt.

Đặc biệt là khi chiếc lưỡi ẩm ướt kia nhẹ nhàng cọ sát vào vành tai và cổ nàng, má nàng đỏ bừng, cả người nóng ran như lửa đốt, hận không thể tự cuộn tròn lại.

“Đây là bản lĩnh ngươi học được?”

Giọng người đàn ông mang theo sự trầm luân nóng bỏng, “Lần sau quyến rũ người khác, có thể luyện tập cho kỹ rồi hãy đến không?”

Luyện… chẳng phải nàng đang luyện sao, rõ ràng là hắn không chịu phối hợp!

Tuy nhiên hôm nay quả thực Thái tử điện hạ đã tiến bộ rồi.

Nàng khẽ thở d.ốc, nhớ lại câu Thế tử Ninh Đức Hầu thường hỏi Ngọc tần trên giường: “Đây cũng là lão hoàng đế dạy nàng?”

Nàng bèn học theo: “Điện hạ học được bản lĩnh này khi nào vậy, có phải đã tìm cung nữ khác luyện tập rồi không?”

Vừa dứt lời, vành tai đã bị người ta cắn mạnh một cái.

Vân Quỳ lập tức rụt vai lại, nước mắt lã chã.

Song nàng không hề bất ngờ. Trong mơ, sau khi Thế tử Ninh Đức Hầu hỏi xong câu này, Ngọc tần cũng sẽ hờn dỗi đáp lại: “Vậy còn Mạnh thị thì sao, chẳng phải chàng và nàng ta cũng đêm đêm âm ái. Nếu không, sao lại sinh được một đôi nhi nữ?”

Mạnh thị trong miệng nàng ta, có lẽ chính là Thế tử phu nhân.

Quả nhiên Ngọc tần vừa nói xong, người đàn ông không chịu được kí.ch th.ích, lập tức bùng nổ, cảnh tượng tiếp theo không cần phải nói cũng biết.

Nàng lặng lẽ hồi tưởng trong đầu, hoàn toàn không nhận ra hơi thở kìm nén của người đàn ông trước mặt. Đôi mắt phượng đen láy nóng rực trầm xuống tựa như mưa gió sắp ập đến.

Tuy nhiên Thái tử còn chưa kịp có làm gì, một bàn tay nhỏ bé mềm mại ngược lại đã mò lên trước.

Thậm chí ngay cả Vân Quỳ cũng không biết mình đã làm gì, tay nhanh hơn não, lòng ác từ gan mà ra.

Trong đầu trống rỗng, phản ứng lại thì đã muộn.

Theo sau đó là sự rung động trước nay chưa từng có.

Thái tử điện hạ… đúng là không giống bình thường.

Lòng bàn tay cảm nhận được sự mãnh liệt hùng vĩ kia. Không cần nhìn biểu cảm của Thái tử, trong lòng Vân Quỳ đã có một nhận thức rõ ràng.

Nàng xong rồi.

Nàng chắc chắn xong rồi.

Trong lòng nàng tuy cũng từng có kỳ vọng, nhưng vẫn chần chừ không dám ra tay vào chỗ đó. Một là vì hai lần vô tình chạm vào, nàng đã có ấn tượng mơ hồ về nơi ấy, tuy chưa tận mắt nhìn thấy, cũng biết nhất định là rất hùng tráng.

Hai là nàng đã thấy nhiều lần trong mơ, chuyện này chưa chắc người nào cũng sung sướng tột độ. Ngỗ nhỡ người khác sung sướng tột độ, còn nàng lại đau khổ không muốn sống nữa, vậy chẳng phải là tự mình chuốc khổ sao!

Nhưng bây giờ nàng không chỉ sờ thấy, mà còn cảm nhận được vật nóng rực kia không ngừng phồng to trong lòng bàn tay. Gần như chỉ trong nháy mắt, bàn tay nhỏ bé của nàng đã sắp không bao trọn được nữa…

Đầu ngón tay run rẩy, chưa kịp rụt về đã bị bàn tay thô ráp to lớn của người đàn ông túm lấy ấn sang một bên.

Vân Quỳ khóc không ra nước mắt: “Điện hạ, nô tỳ không cố ý…”

「Xong rồi…」

「Liệu lúc này ngài ấy có nói, “Ngươi tự châm lửa, vậy thì tự mình dập đi?”」

Thái tử: “…”

Mắt Vân Quỳ ngấn lệ, yếu ớt nói: “Hay là nô tỳ cũng cho điện hạ sờ soạng nô tỳ, coi như chúng ta hòa nhau?”

Thái tử lạnh lùng chế nhạo: “Giờ mới biết sợ.”

Vân Quỳ uất ức giải thích: “Nô tỳ đối với điện hạ một lòng trung thành, từ trước đến nay chỉ một lòng kính sợ.”

Thái tử cười nhạt, một lòng kính sợ sẽ không lúc xưng “nô tỳ”, lúc lại xưng “ta”.

Vân Quỳ bị hắn mạnh mẽ giữ chặt cổ tay, lại bị đè ép xuống, không thể động đậy dù chỉ một chút, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Chiếc áo ngoài màu hồng nhạt trượt xuống bờ vai thon gầy tinh xảo, chiếc áo lót màu son thêu hoa hải đường lộ ra. Ngực thiếu nữ đầy đặn khẽ phập phồng tựa như cành hoa hải đường mềm mại mảnh mai run rẩy trong gió lạnh.

Yết hầu Thái tử khẽ động, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển từ chiếc cổ trắng ngần xuống.

Vân Quỳ lập tức  cảm nhận được chiếc nhẫn ngọc lạnh lẽo trượt qua ngực nàng, rồi cứ thế xuống dưới. Chất liệu lạnh lẽo cứng rắn vu.ốt ve làn da ấm áp mềm mại, lạnh đến nỗi khiến nàng không khỏi run rẩy.

Đợi đến khi chiếc nhẫn được hơi ấm cơ thể của nàng làm ấm, dường như không còn khó chịu như vậy nữa, nàng mới từ từ nín khóc. Ai dè chiếc nhẫn lại đi đến một vị trí mà nàng chưa từng nghĩ tới.

Cả người nàng run lên, gần như ngay lập tức căng thẳng cả người, “Điện hạ…”

Thái tử nhếch môi cười khẽ, “Chẳng phải muốn hoà nhau với cô sao?”

Vân Quỳ: “…”

Cái nàng nói hoà nhau… không phải chỗ này mà!

Da thịt chỗ này như nóng hơn, chiếc nhẫn lại càng lạnh hơn, vừa chạm vào đã khiến cả người nàng nổi da gà.

Hắn lại không hề để ý chút nào, chỉ dùng chiếc nhẫn từ từ vu.ốt ve.

Khi Vân Quỳ gối đầu lên cánh tay hắn đã từng nhìn kỹ chiếc nhẫn này. Ngọc đen tuyền vốn dĩ mang theo một vẻ uy nghiêm trang trọng, trên đó còn khắc những đường vân rồng tinh xảo. Đó là hoa văn chỉ có đế vương và trữ quân mới có tư cách chạm khắc, còn có một số kinh văn mà nàng không hiểu.

Giờ phút này, những dòng kinh văn đó nhẹ nhàng nặng nề nghiền qua…

Cả người Vân Quỳ run rẩy, nhưng càng muốn kìm nén lại càng không kìm nén được, chỉ có thể nắm chặt tấm chăn dưới người.

Thái tử không hề động lòng, đầu ngón tay khẽ ấn một chút, nước mắt Vân Quỳ rơi xuống từng giọt lớn, khóc thút thít mở miệng: “Điện hạ, nô tỳ biết sai rồi…”

Thật ra hắn cũng không rõ người khác có như vậy không, hay chỉ có nàng động tĩnh quá lớn, hơi chạm vào là đã khóc trời khóc đất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Quỳ vùi vào trong chăn khóc nức nở.

「Sao ta lại vô dụng như vậy!」

「Hu hu hu ta là đồ vô dụng…」

Thái tử không nhịn được cười.

Nha đầu này không khác gì hổ giấy, hắn còn chưa làm gì mà nàng đã không chịu nổi, đúng là chẳng trông cậy được chút nào.

Thái tử vén góc chăn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn rối bời lộ ra. Hắn tiện tay đưa chiếc nhẫn cho nàng xem.

Vân Quỳ run rẩy đưa tay ra, Thái tử trực tiếp đeo chiếc nhẫn ngọc bích trong suốt kia vào ngón tay nàng.

Hắn đứng dậy, vừa chuẩn bị gọi Đức Thuận vào dọn dẹp, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bọc nhỏ yếu ớt trong chăn, lời đến bên miệng lại đổi, gọi hai tỳ nữ tiến vào.

Hai tỳ nữ này đều là người được chọn lựa kỹ càng, trung thành tận tâm, sau khi vào chỉ cung kính cúi đầu thu dọn giường chiếu, không ai dám gây ra tiếng động dư thừa nào.

Có điều khi nhìn thấy vết tích trên tấm nệm vân cẩm, trong lòng hai người vẫn không khỏi kinh ngạc.

「Rõ ràng Thái tử điện hạ còn chưa c.ởi quần áo, như này là sao!」

「Tiểu nương tử này cũng quá yếu đuối, sao lại thế này…」

Các nàng đều là người được hậu cung bồi dưỡng, không thể không biết gì về chuyện nam nữ, chỉ cần ngửi nhẹ đã biết đó không phải là đồ của thái tử.

Không phải của Thái tử, vậy chỉ có thể là của cung nữ thị tẩm này.

Tỳ nữ mặc áo xanh trắng vén chăn lên, vừa định lau rửa cho Vân Quỳ, làn da trắng nõn đầy đặn kia đập vào mắt, nàng ấy cũng không nhịn được mà nghẹn thở.

「Màu sắc đẹp như vậy, khó trách Thái tử điện hạ không nhịn được…」

Thái tử chịu đủ những tiếng lòng này, xua tay ra lệnh: “Các ngươi lui xuống đi.”

Bình Luận (0)
Comment