Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 40

Trong đầu Vân Quỳ trống rỗng, không biết Thái Tử điện hạ đến từ lúc nào, lại nghe được bao nhiêu… có lẽ là toàn bộ.

Nếu không sao sắc mặt hắn lại âm trầm đến vậy, Vân Quỳ thậm chí còn nghe thấy tiếng khớp ngón tay kêu răng rắc khi hắn siết chặt bàn tay.

「Vận khí của ta tệ quá rồi! Nói xấu người ta bị bắt tại trận, Thái Tử điện hạ chắc chắn sẽ lột da xẻ thịt ta mất…」

Nàng mếu máo bước lên trước, nhỏ giọng cầu xin: “Điện hạ, nô tỳ không có ý đó, xin ngài nghe nô tỳ nói hết…”

Ánh mắt Thái Tử lướt qua nàng, lạnh lùng nhìn về phía Lý Mãnh sau lưng nàng.

Lý Mãnh “bịch” một tiếng quỳ xuống: “Điện hạ thứ tội! Ti chức tuần tra bên ngoài Triều Dương Điện, chỉ tình cờ gặp đồng hương hàn huyên vài câu. Trước đó ti chức không hề biết Vân Quỳ là người bên cạnh ngài…”

Thái Tử từ trên cao liếc nhìn hắn ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Bây giờ biết rồi?”

Mặt Lý Mãnh đầy vẻ sợ hãi: “Dạ, ti chức biết tội…”

Vẻ mặt Thái Tử lạnh lùng, lời lẽ vô tình: “Ngươi tự ý rời bỏ vị trí, lén lút gặp mặt cung nữ thị tẩm của cô, theo luật đáng xử…”

Vân Quỳ vội vàng lên tiếng giải thích: “Điện hạ, không phải lén lút gặp mặt, bọn ta chỉ tình cờ gặp nhau…”

Nghe thấy lời này của Thái Tử, Lý Mãnh gần như ngẩng phắt đầu lên, trợn mắt há mồm nhìn Vân Quỳ.

Hắn ta không ngờ, nha đầu này không chỉ là thị nữ bên cạnh Thái Tử, mà còn là cung nữ thị tẩm!

「Chắc là đã sớm bị Thái Tử ngủ rồi!」

「Nếu không phải thấy nàng xinh đẹp, người lại đơn thuần dễ lừa, ta còn đi lên nói nhảm làm gì! Đúng là tự làm tự chịu.」

Nghe được tiếng lòng hắn ta, sắc mặt Thái tử càng thêm âm trầm như mực.

Thống lĩnh thị vê Quách Giáo nghe tin vội vàng chạy đến, lập tức chắp tay hành lễ với Thái Tử, rồi nhìn về phía Lý Mãnh: “Điện hạ, việc này…”

「Chẳng lẽ cung nữ này chính là cô nương nhỏ xinh đẹp đồng hương mà Lý Mãnh nói đến, tự nguyện dâng hiến, si mê hắn ta sao!」

Thái Tử nhắm mắt lại, che giấu sự giận dữ đang cuộn trào trong mắt, chỉ vài lời đã định đoạt: “Bỏ bê chức trách, phạt bốn mươi trượng.”

Vân Quỳ không thể tin được nhìn hắn: “Điện hạ!”

Nàng chỉ nói chuyện với người ta vài câu, sao lại phải chịu bốn mươi trượng?

Bốn mươi trượng xuống, người còn sống nổi sao…

Toàn thân Lý Mãnh lạnh toát, vội vàng dập đầu cầu xin: “Điện hạ tha mạng! Ti chức và nàng thật sự chỉ là đồng hương tình cờ gặp nhau, chưa từng có hành vi vượt quá giới hạn…”

Thái Tử không muốn nhiều lời, liếc mắt nhìn Quách Giáo, người sau lập tức chắp tay đáp lời, phái người áp giải Lý Mãnh xuống đánh.

Mặt Vân Quỳ sợ hãi tái mét, thấy Thái Tử trầm mặt quay người rời đi, nàng vội vàng đuổi theo: “Điện hạ, nô tỳ thật sự không hề lén lút gặp mặt với hắn ta, ngài không thể phạt như vậy…”

Thái Tử làm như không nghe thấy, sát khí quanh người khiến người khác lạnh gáy.

Sống mũi Vân Quỳ cay xè, dường như lại nhìn thấy vị Thái Tử hung bạo vô tình kia.

Nàng không còn cách nào, dứt khoát đưa tay nắm lấy tay áo hắn: “Điện hạ…”

Thái Tử hít sâu một hơi, cuối cùng cũng dừng bước.

Vân Quỳ nắm chặt tay áo hắn, đầu ngón tay dùng sức nên trắng bệch: “Điện hạ, nô tỳ không có ý nói ngài không tốt. Nô tỳ còn chưa nói xong thì ngài đã đến rồi, nếu ngài phạt nặng hắn ta là vì nô tỳ, nô tỳ…”

Thái Tử xoay người lại nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt gần như lạnh lùng cực điểm. Vân Quỳ lập tức sợ hãi không dám nói tiếp.

Một lúc lâu sau, hắn lạnh lùng nhếch môi: “Ngươi muốn thế nào?”

Vân Quỳ run giọng, luống cuống nói: “Ngài… ngài phạt nô tỳ đi, là nô tỳ không nên lén lút gặp thị vệ, không nên nghị luận về ngài sau lưng. Là nô tỳ không hiểu quy củ, quên mất thân phận của mình, ngài muốn phạt thì cứ phạt nô tỳ…”

Thái Tử quát lớn: “Ngươi tưởng cô sẽ không phạt ngươi sao? Nợ của ngươi cô đều ghi nhớ, ngày sau sớm muộn cũng tính sổ một thể.”

“Dạ, nô tỳ có lỗi đáng bị phạt… nhưng Lý Mãnh hắn ta vô tội, xin điện hạ nương tay…”

Vân Quỳ không biết trong lòng Lý Mãnh nghĩ gì, ít nhất trong mắt nàng, hắn ta không đáng bị phạt nặng như vậy.

Thái Tử lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Ngươi mới quen hắn ta mấy ngày, đã biết hắn ta vô tội? Hay là nói, ngươi đã sớm yêu thầm hắn ta, là cô chia rẽ đôi uyên ương các ngươi?”

Thái Tử đột nhiên nhớ ra, ngày đó thẩm vấn ở hình phòng, dự định tương lai của nàng là – “Cưới một thị vệ thân cường lực tráng, tự do sống hết quãng đời còn lại.”

Thị vệ trong miệng nàng, chính là Lý Mãnh đó sao?

Nàng muốn cưới Lý Mãnh?

Tuy Lý Mãnh mặt mũi xấu xí tâm địa độc ác, nhưng vóc dáng kia quả thực miễn cưỡng coi như tứ chi phát triển.

Hắn còn nhớ, đêm đó hắn thẩm vấn nàng từng mơ thấy ai, trong một tràng tên người nàng nói ra có cả thị vệ Lý đồng hương của nàng, hoá ra người đó là Lý Mãnh.

Nàng còn mơ thấy Lý Mãnh!

Lời Quách Giáo vừa nghĩ trong lòng, bất kể là thật hay giả, ít nhất Lý Mãnh đã cho rằng nàng từng tự nguyện dâng hiến, si mê hắn ta, và còn lớn tiếng khoe khoang với người khác.

Thái Tử nặng nề nhắm mắt lại, khi mở ra, trong mắt đã là ngọn lửa giận dữ không thể kìm nén.

Vân Quỳ bị đôi mắt đỏ ngầu của hắn dọa sợ luống cuống, vội vàng lắc đầu giải thích: “Không có, bọn nô tỳ căn bản chưa gặp được nhau mấy lần, ngay cả việc nô tỳ đến Đông Cung hắn ta cũng mới biết hôm nay.”

Đã gặp nhau mấy lần, Thái Tử tự khắc sẽ đi điều tra.

Hắn giận dữ bừng bừng, lạnh lùng nhếch môi: “Chưa gặp nhau được mấy lần ngươi đã bênh vực hắn, còn muốn thay hắn chịu phạt?”

Vân Quỳ định mở miệng phản bác, lập tức bị người đàn ông cắt ngang: “Dù sao trong lòng ngươi cô cũng là kẻ như hổ sói, tâm địa độc ác. Cô muốn hắn chết, ngươi làm gì được?”

Cuối cùng Vân Quỳ cũng hiểu thế nào là gậy ông đập lưng ông.

Nàng nắm chặt lòng bàn tay, móng tay gần như đâm vào da thịt, nghiến răng nói: “Vậy ý của điện hạ là nô tỳ phải ở trong Thừa Quang Điện cả đời, không được gặp bất kỳ người đàn ông nào. Tất cả những người đàn ông từng tiếp xúc với nô tỳ, điện hạ đều muốn gi.ết ch.ết sao?”

Sắc mặt Thái Tử trầm càng thêm trầm, thậm chí còn tràn ngập sát khí đã lâu không thấy.

“Còn dám nhiều lời, cô trực tiếp hạ lệnh giết hắn ta luôn.”

Tào Nguyên Lộc bên cạnh lắc đầu ra hiệu với nàng. Điện hạ chỉ phạt trượng, tức là không có ý định gi.ết ch.ết, nếu thật sự muốn đánh chết bằng gậy, thì không phải là lời này.

Vân Quỳ cắn chặt môi, cuối cùng không dám lên tiếng nữa.

Tào Nguyên Lộc không nghe được những tiếng lòng kia, đương nhiên cũng giống như Vân Quỳ, cảm thấy chủ tử nhà mình phạt hơi nặng, nhưng lại không dám mạo muội khuyên can, chỉ đành cẩn thận chuyển chủ đề: “Điện hạ, chúng ta còn chưa qua đó nữa, vở kịch hay bên kia sợ là không kịp xem rồi.”

Vân Quỳ vẫn còn chìm trong tức giận và tủi thân, nghe vậy theo bản năng hoàn hồn: “Kịch hay gì?”

Thái Tử lạnh lùng nói: “Kịch hay của sư phụ với sư nương ngươi.”

Vân Quỳ đầy vẻ nghi hoặc, nàng làm gì có sư phụ với sư nương?

Tào Nguyên Lộc cũng không hiểu gì, chưa từng nghe nói Thế tử Ninh Đức Hầu và Vân Quỳ còn có mối quan hệ này.

Thái Tử lạnh lùng nhìn nàng: “Đi theo cô hay là đi cùng tên đồng hương kia chịu chết, tự ngươi chọn đi.”

Vân Quỳ tự biết cánh tay không thể vặn lại bắp đùi, đành phải đi theo trước đã.

Triều Dương Điện.

Thấy Thái Tử rời khỏi tiệc, Thuần Minh Đế gọi Thang Phúc Quý đến hỏi: “Thái Tử đi đâu rồi?”

Ông ta còn muốn nhân cơ hội này bàn bạc với Thái Tử về việc chọn Thái Tử phi.

Thuần Minh Đế đã suy nghĩ việc này nhiều ngày, trong lòng đã có tên vài khuê tú.

Trong đó có hai người là con gái của các bộ gia cũ của Thái Tử. Họ vốn đã ủng hộ Thái Tử, kết thành thông gia chỉ có tác dụng tô điểm thêm cho Thái Tử, có thể cân nhắc.

Mấy cao môn quý nữ khác, phụ huynh của họ đều có nhược điểm nằm trong tay Thuần Minh Đế, hoặc là đã bị Cẩm Y Vệ điều tra ra bằng chứng tham ô làm trái pháp luật, chỉ chờ hạ lệnh bắt giữ. Để con gái họ gả vào Đông Cung, sẽ không có bất kỳ trợ giúp nào đối với Thái tử. Thuần Minh Đế cũng có thể tìm thời cơ thích hợp, hốt gọn một mẻ.

Còn hai người do Lễ Bộ trình lên, Thuần Minh Đế không muốn để lại cho Thái Tử, ngược lại có thể ban hôn cho lão Ngũ, lão Lục. Mấy người khác gia thế không hiển hách, nhưng lại là con gái nhà thanh lưu, có thể gả cho lão Nhị, lão Tứ làm trắc phi.

Thang Phúc Quý vừa định bẩm báo, đồ đệ Vương Trạch đã khom người đi từ bên ngoài vào, bẩm báo với Thuần Minh Đế: “Thái Tử điện hạ phái người đến báo, nói ở thiên điện có kịch hay, mời Bệ Hạ đến xem cùng

Thuần Minh Đế nghi hoặc trong lòng, kịch hay?

Thái Tử muốn cho ông ấy xem kịch hay gì?

Vẻ mặt Thuần Minh Đế hơi lạnh, lập tức đứng dậy lên kiệu, đến ngoài thiên điện trước cả Thái Tử.

Dưới bậc thềm, thân vệ của Thái Tử là Triệu Việt đang áp giải hai tỳ nữ, một người hầu đứng chờ ở đó.

Mặc dù cả ba người đều bị nhét khăn bông vào miệng, nhưng Thuần Minh Đế vẫn nhận ra, một trong số đó chính là tỳ nữ bên cạnh Ngọc Tần ở Bảo Hoa Điện.

Sắc mặt ông ta hơi xanh, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Triệu Việt chắp tay hành lễ, nói: “Bẩm Bệ hạ, Thái Tử điện hạ phát hiện Ngọc Tần nương nương và Thế tử Ninh Đức Hầu đêm nay lén lút gặp nhau ở đây, nên mới sai thuộc hạ giữ lại mấy hạ nhân này, đợi Bệ hạ đến định đoạt.”

Mặt Thuần Minh Đế gần như tối sầm lại, sau đó là vẻ giận dữ lạnh lùng đến mức dữ tợn: “Đúng là nói năng bừa bãi!”

“Có phải nói bừa hay không, Bệ hạ vào điện xem sẽ rõ.”

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ phía sau. Thuần Minh Đế quay đầu lại, thấy Thái Tử mặc một thân cẩm bào màu đen thêu chân rồng bước qua Thuỳ Hoa Môn, không nhanh không chậm tiến đến.

Thuần Minh Đế siết chặt nắm tay, giọng nói kìm nén cơn giận ngút trời: “Đây chính là vở kịch hay mà Thái Tử muốn cho trẫm xem sao?”

Thái Tử cười khẽ, giọng điệu thong thả: “Bệ hạ không dám vào điện, sợ thật sự sẽ nhìn thấy gì sao?”

Thuần Minh Đế mặt đầy giận dữ, một cước đá tung cánh cửa thiên điện.

Tiếng ho.an ái ái muội của nam nữ trong phòng bỗng im bặt.

Tào Nguyên Lộc lập tức sai người vào trong dập tắt hết huân hương trong lò, đang định mở cửa sổ thông gió, bên tai chợt vang lên tiếng kính vỡ rõ ràng.

Tần Qua lập tức mắt nhanh tay lẹ tiến lên, tóm gọn Thế tử Ninh Đức Hầu vừa nhảy ra khỏi cửa sổ, áp giải đến trước mặt Thuần Minh Đế.

Thế tử Ninh Đức Hầu y phục xộc xệch, thở d.ốc kịch liệt, trên cổ còn có vết cào đỏ tươi.

Hai mắt Thuần Minh Đế gần như phun ra lửa, một cước đạp người kia ngã xuống đất. Ông ta lại nhanh chân vào trong đá tung bình phong, trên giường trâm cài bay tán loạn, dâm phụ mình đầy dấu vết ho.an ái kia, không phải Ngọc Tần thì là ai?

Thuần Minh Đế lập tức khí huyết sôi trào, giận dữ lôi đình: “Đồ dâm phụ, đúng là không biết liêm sỉ!”

Hoàng đế đăng cơ hai mươi năm, luôn ôn hòa độ lượng, ung dung có mực với bên ngoài, đã luyện được bản lĩnh không lộ rõ hỉ nộ. Đây là lần đầu tiên ông ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, thể diện mất hết, gần như bị cơn giận dữ nuốt chửng.

Thế tử Ninh Đức Hầu giãy giụa đứng dậy, đến lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Đầu óc hắn ta nhanh chóng xoay chuyển, hắn ta quỳ gối bò đến chân Thuần Minh Đế, tay run rẩy chỉ về phía Thái Tử: “Bệ hạ minh giám! Là Thái Tử thiết kế hãm hại, tùy tùng tâm phúc bên cạnh vi thần bị Thái tử mua chuộc, cố ý dẫn dụ vi thần đến đây. Là muốn đẩy vi thần vào chỗ chết, muốn ly gián Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương, khiến Bệ Hạ và phụ thân vi thần quân thần ly tâm. Xin Bệ hạ đừng bị lừa gạt, ngộ sát trung lương…”

Thuần Minh Đế giận quá hóa cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi làm ô uế hậu cung, tư thông với phi tần của trẫm, còn dám tự xưng là trung lương?”

Bất kể có ẩn tình gì thì hai kẻ này cũng cấu kết gian dâm, bị ông ta bắt gian tại giường, khiến ông ta đường đường là bậc đế vương mất hết mặt mũi. Chuyện này không thể làm giả được!

Vân Quỳ đi theo Thái Tử đến đây quả thực trợn mắt há mồm.

Hóa ra sư phụ, sư nương mà Thái Tử điện hạ nói chính là Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần?

Sao hắn biết được những bản lĩnh quyến rũ trên giường của nàng, đều là học lỏm Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần trong mơ mà ra?

Trong khung cảnh hỗn loạn và chấn động này, Vân Quỳ cẩn thận liếc nhìn Thái Tử, trong lòng nghi ngờ lẩm bẩm.

「Ngài dỡ cả sư môn của ta rồi, sau này ta còn biết học bản lĩnh từ ai nữa?」

Bình Luận (0)
Comment