Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 42

Vừa bước ra được vài bước, đột nhiên có một người xông từ trong điện tới, đẩy đám thị vệ chắn đường ra, “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Thái tử, “Điện hạ!”

Chính là Chu Võ, người hầu bên người Tạ Hoài Xuyên.

“Ngài đã nói chỉ cần ta nói thật, đưa ra bằng chứng buộc tội Thế tử gia, ngài sẽ cho ta giải dược, tha cho ta tội chết. Lời ngài nói có còn tính không?”

Thái tử nhìn hắn ta với vẻ buồn cười: “Bệ hạ đã nói tất cả những người biết chuyện đều bị xử tử tại chỗ. Ngươi không chỉ biết chuyện, còn từng làm tay sai cho hổ, đích thân truyền tin cho Thế tử gia ngươi và Ngọc Tần. Dù cô muốn cứu ngươi, Bệ hạ cũng không dung thứ cho ngươi nữa.”

Trong mắt Chu Võ tràn đầy kinh hoàng và không thể tin nổi: “Thái tử điện hạ, ngài đã nói sẽ bảo toàn tính mạng cho ta, ngài không thể nuốt lời! Ta đã vì ngài mà phản bội Thế tử gia…”

“Vì cô?” Thái tử khẽ cười một tiếng, “Ngươi chẳng phải vì mạng sống của chính ngươi sao.”

Khóe môi hắn tuy có ý cười, nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt: “Những kẻ nằm vùng ở Đông Cung, cô xử lý thế nào, hẳn là ngươi cũng đã nghe nói. Dựa vào đâu mà ngươi cảm thấy cô sẽ cứu một kẻ phản chủ?”

Nghe vậy, Vân Quỳ cẩn thận liếc nhìn hắn.

「Xong rồi, đây là đang ám chỉ ta đây mà.」

「Ba bữa nửa tháng lại phải cảnh cáo một lần về kết cục của kẻ phản bội, sợ ta bị người ta mua chuộc!」

Thái tử: “…”

Trong mắt Chu Võ tóe lửa, răng hàm nghiến chặt như muốn vỡ: “Điện hạ không sợ ta độc phát thân vong chết trong ngục, một mực cắn càn nói là điện hạ hạ độc uy hiếp ta, bày mưu hãm hại Thế tử gia sao?”

“Cô hạ độc ngươi khi nào?” Thái tử hơi nhướng mày, “À, ngươi nói viên Bách độc đan kia hả? Cô lừa ngươi đấy, đó chỉ là hạt dẻ do cung nữ thị tẩm của cô đích thân bóc vỏ, thế nào, ngon không?”

Chu Võ thoáng chốc như bị sét đánh, “Hạt dẻ?!”

Vân Quỳ: “…”

「Lấy hạt dẻ lừa người ta là thuốc độc, Thái tử điện hạ đúng là… âm hiểm.」

Chu Võ nghiến chặt quai hàm, ngũ quan gần như vặn vẹo.

Lúc đó ở ngoài điện người khác hoàn toàn không hề hay biết. Khi viên thuốc độc to lớn kia bất ngờ bị nhét vào miệng, hắn ta còn chưa kịp nếm được mùi vị, cằm đã bị người ta hung hăng hất lên, viên thuốc độc cứ thế trôi tuột xuống cổ họng.

Thái tử nói đó là Bách độc đan, nói Thế tử gia đã bị bắt, chỉ cần hắn ta lập công chuộc tội, ngoan ngoãn chỉ ra chứng cứ phạm tội của chủ tử, sẽ cho hắn ta giải độc, tha mạng cho hắn ta.

Hóa ra lại chỉ là hạt dẻ?! Hắn ta bị lừa rồi!

Chu Võ gầm lên một tiếng, tức giận vung nắm đấm về phía Thái tử. Nhưng còn chưa đứng thẳng người đã bị Tần Qua một cước đá ngã, ba tên hộ vệ mang đao theo sát áp giải hắn ta xuống đất.

Thái tử lạnh lùng liếc nhìn hắn ta: “Ngươi hạ độc cung nữ thị tẩm của cô, cô còn chưa tính sổ với ngươi. Ngươi lại còn dám đến cầu xin cô cứu mạng ngươi?”

Vân Quỳ hơi ngẩn người nhìn Thái tử.

「Thật sự là Thế tử Ninh Đức Hầu hạ độc ta à, điện hạ đang… báo thù cho ta hả?」

「Được rồi, rút lại lời vừa nói, Thái tử điện hạ không hề âm hiểm chút nào! Điện hạ là người tốt!」

Mặt phải Chu Võ úp xuống đất giãy giụa không được, miệng chửi rủa: “Ngươi nuốt lời, âm hiểm độc ác, chết không được yên!”

Hắn ta còn muốn chửi tiếp, Tần Qua đã nhanh tay lẹ mắt nhét miếng vải bông vào miệng hắn. Vỏ kiếm trong tay móc vào khuỷu tay hắn ta bẻ mạnh một cái, trực tiếp phế đi một cánh tay của Chu Võ, đau đến mức hắn ta mồ hôi lạnh đầm đìa, gân xanh nổi đầy người.

Thái tử dường như đã quen với những lời chửi rủa và nguyền rủa như vậy, mặt không biểu cảm thu hồi ánh mắt, cất bước ra khỏi cửa cung.

Thấy hắn buông tay mình ra, trong lòng Vân Quỳ có một cảm giác mất mát kỳ lạ.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lạnh đến nỗi nàng khẽ rùng mình.

「Lại giận rồi?」

「Sao không nắm tay ta nữa?」

Vân Quỳ đuổi theo, nhìn thấy bàn tay hắn để tùy ý sau lưng, mãi vẫn không dám chủ động đưa tay ra.

「Thôi vậy, ta là cái thá gì chứ, dám nắm tay Thái tử điện hạ, còn muốn sống nữa không…」

Nàng bám sát sau lưng Thái tử, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao điện hạ lại còn lừa người nữa chứ.”

Thái tử sắc mặt lạnh lùng, không để ý đến nàng.

Vân Quỳ mím môi, lại cẩn thận hỏi: “Điện hạ, vừa nãy ngài hứa với Ngọc Tần nương nương, nói sẽ bảo toàn tính mạng cho Cửu điện hạ, đưa hắn đến thôn trang nuôi dưỡng. Chẳng lẽ cũng là lừa nàng ta sao?”

Thái tử lạnh giọng: “Ngươi nghĩ sao?”

Vân Quỳ cúi đầu: “Nô tỳ không biết.”

Hắn có thể lấy hạt dẻ làm thuốc độc lừa Chu Võ đưa ra bằng chứng buộc tội Thế tử Ninh Đức Hầu, rất có thể cũng dùng phương pháp tương tự để lừa Ngọc Tần nói ra sự thật.

Nhớ lại vừa nãy trong điện, Thái tử từng chữ từng chữ thốt ra hai chữ “lăng trì”, đến giờ Vân Quỳ vẫn còn cảm thấy lạnh sống lưng vì sợ hãi.

Đúng là Cửu hoàng tử từng bắt nạt nàng, nàng rất không thích Cửu hoàng tử. Tuy nhiên nàng không thể tưởng tượng được hình phạt tàn khốc cực đoan đó lại dùng với một đứa trẻ năm tuổi.

Suy cho cùng hắn ta cũng không có lỗi, càng không có khả năng quyết định của cha mẹ mình là ai.

Từ nhỏ Vân Quỳ đã không cha không mẹ, nàng biết nỗi khổ của người không có cha mẹ. Huống chi Cửu hoàng tử mất cả cha lẫn mẹ chỉ trong một đêm, mất cả người cha hoàng đế yêu thương hắn ta. Không chỉ thân phận không được lễ pháp dung thứ, thậm chí rất có thể sẽ mất mạng.

Một đường im lặng.

Ngày trừ tịch, trong cung treo đèn kết hoa tạm biệt năm cũ chào đón năm mới. Vốn dĩ là ngày náo nhiệt nhất năm trong cung, nhưng Triều Dương Điện lại xảy ra chuyện lớn như vậy, hoàng tự lẫn lộn, đế vương giận dữ, không biết bao nhiêu người sẽ vì chuyện này mà mất mạng.

Có lẽ đêm nay pháo hoa và đèn trời ở Thái Hòa Môn sẽ không được đốt nữa.

Vân Quỳ nhớ lại khi còn làm việc ở Thượng Thiện Giám, mỗi đêm giao thừa, sau khi bận rộn xong yến tiệc cung đình, các đầu bếp sẽ mang những nguyên liệu còn lại ra cho các nàng nhúng lẩu ăn.

Nồi lẩu nóng hổi đưa xuống bụng, xua tan cái lạnh giá của mùa đông. Mấy người tụ tập cười nói vui vẻ, chúc mừng mình có thêm một tuổi. Có thể bình an vô sự trải qua một năm trong thâm cung ăn thịt người không thấy máu này, dường như năm mới cũng có hy vọng hơn.

Năm nay nàng làm việc ở Đông Cung, tuy rằng may mắn sống sót, nhưng lại thiếu rất nhiều náo nhiệt so với trước đây.

Tuy là đêm giao thừa nhưng Đông Cung lại không hề có chút không khí vui mừng nào, mà vẫn lạnh lẽo tiêu điều như thường ngày.

Thái tử điện hạ…

Nàng vô thức nhìn về phía bóng lưng cao lớn mặc áo bào đen thêu rồng vàng của hắn, chưa kịp nghĩ kỹ, người đã đi đến ngoài Đông Hoa Môn.

Hai bóng dáng nam tử cao lớn đứng dưới tường cung, một người vạm vỡ uy nghiêm, một người gầy gò thẳng tắp.

Thấy Thái tử hồi cung, hai người lập tức tiến lên khom người hành lễ: “Mạt tướng/vi thần bái kiến điện hạ.”

Thái tử nhàn nhạt giơ tay: “Miễn lễ.”

Võ tướng lớn tuổi hơn chính là Võ Ninh Hầu, vẻ mặt ông ấy lộ rõ vẻ cảm kích: “Nếu không nhờ điện hạ biết trước kế hoạch của Tạ Hoài Xuyên, kịp thời cứu Thanh Từ khỏi nước lửa, hậu quả thực sự khó lường.”

Thái tử gật đầu, lại nhìn về phía Thẩm Ngôn Ngọc: “Thẩm phu nhân có ổn không?”

Thẩm Ngôn Ngọc vừa xoa dịu vợ xong đến đây, Thái tử thậm chí còn thấy dục vọng còn sót lại trong mắt hắn.

“Hồi bẩm điện hạ, cũng may dời đi kịp thời, trúng thuốc không sâu, người đã hồi phủ nghỉ ngơi rồi.” Thẩm Ngôn Ngọc chắp tay với Thái tử, “Đa tạ điện hạ ra tay cứu giúp.”

Thái tử nói: “Tạ Hoài Xuyên muốn đối phó cô, ngược lại là cô liên lụy nàng ấy tai bay vạ gió, không cần phải cảm tạ.”

Vân Quỳ lặng lẽ đi theo bên cạnh Thái tử, nghe được cuộc nói chuyện của ba người, đại khái hiểu rõ ngọn ngành.

Hóa ra là Thế tử Ninh Đức Hầu muốn gài bẫy Thái tử và vợ của Thẩm đại nhân này. Kết quả bị Thái tử phát hiện trước, phản kích một đòn, vạch trần chuyện hắn và Ngọc tần tư thông sinh ra Cửu hoàng tử.

「Nếu điện hạ không phát hiện kịp thời, hôm nay người bị bắt gian tại giường chính là ngài ấy và Thẩm phu nhân…」

「Danh tiếng của điện hạ vốn dĩ không tốt, lần này nếu để Thế tử Ninh Đức Hầu thành công, có lẽ sẽ ô danh muôn đời, trở thành Thái tử hoang dâm nhất trong lịch sử…」

Thái tử: “…”

Võ Ninh Hầu và Thẩm Ngôn Ngọc đang bàn bạc chuyện Cửu hoàng tử với Thái tử, lại thấy Thái tử lơ đãng, khoé mắt thường xuyên liếc nhìn cung nữ thị tẩm của hắn.

Hai người nhìn nhau, chắp tay cáo từ: “Cửa cung sắp khóa, thần xin không làm phiền điện hạ nghỉ ngơi nữa, xin cáo lui trước.”

Thái tử cho họ về.

Trở về Thừa Quang Điện, Thái tử đột nhiên nói: “Đêm nay không cần ngươi thị tẩm, tự về phòng suy nghĩ lại đi.”

Vân Quỳ: “…”

Hắn vẫn còn giận chuyện của Lý Mãnh sao!

「Thôi vậy, không thị tẩm thì không thị tẩm, không phải nhốt vào phòng tối là tốt rồi. Về phòng rồi ta còn tỉnh cái rắm, tỉnh được một cái chớp mắt thôi cũng coi như ta thua!”

Thái tử lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

Vân Quỳ cúi đầu, giả bộ ngoan ngoãn vâng lời, khom người lui xuống.

Về phòng rửa mặt xong, nằm xuống chiếc giường ván kêu cọt kẹt, nàng bỗng cảm thấy cộm người.

Đúng là từ giàu có quay về nghèo khó, ngủ quen trên chiếc giường gỗ tử đàn trải tầng tầng lớp lớp nệm gấm ở Thừa Quang Điện, giờ ngủ lại chiếc giường nhỏ tồi tàn của mình, nàng không có chỗ nào là thoải mái cả.

Khi mới chuyển từ giường tập thể lớn đến đây, nàng thấy chỗ nào cũng rộng rãi thoải mái. Mới hơn một tháng thôi, mắt đã bị làm cho kén chọn, khó tính hơn trước rồi.

Vân Quỳ bê thỏi vàng lớn của mình từ đáy hòm ra, đặt cùng mười lượng vàng Hoàng hậu ban thưởng. Trải trên giường, giống như một thỏi vàng lớn sinh ra năm thỏi vàng nhỏ. Tất cả đều là bảo bối, mỗi lần về thiên điện nàng đều phải kiểm tra một lần. Nó là gia đình nàng, là mạng sống của nàng.

Sau này nếu có cơ hội xuất cung, số vàng này có thể mua được một căn nhà lớn, đủ để nàng sống thoải mái hết quãng đời còn lại.

Nhưng khi nào mới có thể xuất cung đây?

Bây giờ nàng rất mông lung về tương lai, không biết ngày nào sẽ bị Thái tử chán ghét, cũng không biết Thái tử phi tương lai sẽ đối xử với nàng thế nào.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, “Vân Quỳ, nghỉ ngơi rồi sao?”

Là giọng của Tào công công.

Vân Quỳ vội vàng giấu thỏi vàng đi, đứng dậy ra mở cửa, “Muộn thế này rồi, sao ngài còn đến đây?”

Tào Nguyên Lộc cười hòa nhã: “Hôm nay giao thừa, cô nương đến bầu bạn với điện hạ đi.”

Vân Quỳ ngẩn người, nhỏ giọng hỏi: “Đây là ý riêng của ngài, không phải chỉ dụ của Thái tử điện hạ đúng không?”

Tào Nguyên Lộc nói: “Nô tài đến truyền, chính là ý trong lòng điện hạ.”

Vân Quỳ mím môi: “Nhưng ngài ấy vẫn còn giận ta.”

Tào Nguyên Lộc dịu giọng nói: “Sao có thể chứ, điện hạ yêu quý người còn không kịp, sao lại giận cô nương được?”

Vân Quỳ nghĩ nghĩ, hỏi: “Tào công công, ngài có biết Lý Mãnh không, chính là thị vệ bị điện hạ phạt bốn mươi trượng ấy… Hắn ta sẽ không bị đánh chết chứ?”

Tào Nguyên Lộc trả lời: “Cô nương yên tâm, điện hạ công tư phân minh, sẽ không lấy việc công trà thù riêng đâu.

Vân Quỳ: “Thù riêng?”

Tào Nguyên Lộc nói: “Người còn không nhìn ra sao, điện hạ yêu quý người, thấy người nói cười vui vẻ với người khác, còn cùng người khác bàn luận không hay về điện hạ, vì vậy điện hạ mới nổi giận.”

Vân Quỳ nhỏ giọng tố cáo: “Ngài ấy còn dẫn ta đến thiên điện xem kết cục của Ngọc tần nương nương và Thế tử Ninh Đức Hầu, đó là giết gà dọa khỉ mà.”

Trán Tào Nguyên Lộc đổ mồ hôi, không thể không nói đỡ cho điện hạ nhà mình: “Tối nay Thế tử Ninh Đức Hầu phái người truyền lời, muốn dụ điện hạ qua đó. Lý do đưa ra là người tư thông với con hát, mời điện hạ đến bắt gian. Điện hạ đương nhiên không tin, nhưng lại sợ Thế tử Ninh Đức Hầu ngấm ngầm gây bất lợi cho người, nên vẫn phái hộ vệ âm thầm bảo vệ an toàn cho người.”

Vân Quỳ ngạc nhiên, hóa ra Thế tử Ninh Đức Hầu còn vu cho nàng tội tư thông!

Nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong điện, Tào Nguyên Lộc nói: “Điện hạ cũng không ngờ, Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần nương nương lại cùng nhau tuẫn tình. Khi Ngọc Tần tự sát, điện hạ còn che mắt người lại, không để người nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu đó, người không nhớ sao?”

Vân Quỳ chớp mắt, dường như là có chuyện như vậy.

“Vậy… Tào công công, điện hạ nói sẽ lăng trì Cửu hoàng tử, là thật sao?”

Tào Nguyên Lộc nói: “Đó là chuyện nhà của Bệ hạ, tất nhiên do Bệ hạ quyết định, điện hạ không có lý do gì để can thiệp cả.”

Vân Quỳ: “Vậy nói lăng trì chỉ là hù dọa Ngọc Tầm nương nương, lừa nàng ta nói thật thôi à?”

Tào Nguyên Lộc bảo nàng yên tâm: “Đây đều là thủ đoạn thẩm vấn quen dùng của chúng ta, đôi khi không ép một chút, không cạy được miệng của bọn họ đâu.”

“Thì ra là vậy.” Cuối cùng Vân Quỳ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến mục đích Tào Nguyên Lộc đến đây, nàng nhỏ giọng hỏi: “Đêm giao thừa những năm trước, điện hạ đều ở một mình sao?”

Tào Nguyên Lộc thở dài: “Điện hạ hoặc là ở đại doanh Bắc Cương, hoặc là một mình ở Thừa Quang Điện, bao nhiêu năm nay đều như vậy. Bây giờ khó khăn lắm mới có một người vừa ý, cô nương hãy phát chút lòng tốt, bầu bạn nói chuyện với ngài cũng được.”

Vân Quỳ không tự tin, do dự nói: “Hôm nay ta gặp Lý Mãnh, còn nói xấu sau lưng ngài ấy, giờ đi qua chỉ khiến ngài ấy khó chịu thêm thôi. Vừa hay mai là mùng một, đêm nay chắc chắn ngài ấy sẽ dạy dỗ ta một trận, đánh xong rồi mới ăn Tết…”

Tào Nguyên Lộc: “… Điện hạ dạy dỗ người bao giờ? Lúc đó người bị Hoàng hậu sai khiến, bị Thế tử Ninh Đức Hầu hạ độc, dù vào cả hình phòng, điện hạ cũng chỉ nhẹ nhàng bỏ qua. Lần duy nhất phạt người cấm túc, còn chưa kịp ấm chỗ điện hạ đã ôm người ra rồi…”

Vân Quỳ nghĩ nghĩ, quả thật trông hắn chỉ hung dữ vậy thôi. Nàng sờ soạng hắn bao nhiêu lần như vậy, hắn dường như cũng chưa từng thật sự động tay với nàng, hôm nay còn chủ động nắm tay nàng… thôi vậy.

Nàng cắn môi: “Vậy ta đi cùng ngài.”

Ngủ chung còn có thể sờ bụng, nàng cũng không thiệt.

Nàng đi theo Tào Nguyên Lộc đến Thừa Quang Điện, nhưng lại không thấy Thái tử đâu.

Tào Nguyên Lộc nói: “Điện hạ đang tắm trong tịnh thất.”

Đôi mắt Vân Quỳ khẽ sáng lên, nàng ngượng ngùng nói: “Tịnh thất còn thiếu người không? Hay là… ta qua đó hầu hạ ngài ấy tắm?”

Tào Nguyên Lộc tặc lưỡi một tiếng, vừa nãy còn ngàn lần vạn lần không chịu, giờ lại chủ động hơn ai hết.

Trong tịnh thất hơi nước lượn lờ, Thái tử nhắm mắt ngâm mình trong nước, nghe thấy tiếng cửa khẽ mở.

Bên tai truyền đến tiếng cười khúc khích vô cùng không đứng đắn của thiếu nữ.

「Hí hí hí hí hí hí」

「Ta đến xem cơ bụng đây!」

Bình Luận (0)
Comment