Đêm qua, Vân Quỳ bị dày vò không nhẹ, mãi đến gần canh năm mới chầm chậm thiếp đi.
Nếu là ngày thường, giờ này các cung nữ đã lục tục thức dậy rửa mặt rồi, nhưng nàng mệt mỏi rã rời, một đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi. Mí mắt nặng trĩu như đeo chì, ban đêm bị hắn kéo vào lòng, nàng cũng đành buông xuôi, chẳng còn sức mà giãy giụa.
Sáng sớm Thái tử tỉnh giấc, thật ra nàng có nghe thấy tiếng động. May thay người này còn chút lương tâm, dặn dò thuộc hạ không được quấy rầy giấc ngủ của nàng. Thế là nàng cũng yên tâm thoải mái ngủ tiếp.
Không biết qua bao lâu, Vân Quỳ chợt cảm thấy vành tai ngưa ngứa, tựa như có vật gì ẩm ướt chậm rãi lướt qua. Nàng theo bản năng rụt vai lại, đầu vùi sâu hơn vào gối.
Ngay sau đó, cổ lại truyền đến một trận ngứa râm ran. Nàng nhắm mắt đưa tay gãi, lại chạm phải một vật lạnh lẽo cứng rắn. Nàng sờ soạng rồi khẽ bóp.
Cuối cùng người đàn ông cũng nâng chiếc cằm vừa bị nàng tùy tiện sờ mó lên: “Còn không dậy mau?”
Vân Quỳ cong người, thân dưới vẫn âm ỉ đau nhức, thực tình chẳng muốn nhúc nhích chút nào.
“Điện hạ thứ tội, là nô tỳ thân thể yếu đuối, chẳng thể nào kham nổi sự hùng tráng uy vũ của điện hạ.”
Thái tử nghe mà thái dương giật giật liên hồi.
Theo lẽ thường, sau khi hắn thân mật như vậy, nàng nên dịu dàng nhỏ nhẹ tựa vào lòng, hoặc ý thức được việc mình ngủ đến tận trưa là quá thất lễ, lập tức thức dậy, chỉnh trang tươm tất rồi trở về hầu hạ mới phải.
Đằng này nàng lại như khúc gỗ, khẽ lay thì khẽ động, ngay cả Thái tử cũng lười biếng đối phó cho có lệ.
Thái tử khẽ bóp vành tai nàng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vụ án Ninh Đức Hầu làm ô uế hậu cung, lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, ngươi đáng được xem là có công đầu. Thêm vào đó, đêm qua thị tẩm cũng có công, vậy ngươi muốn ban thưởng cái gì?”
「Đêm qua ta thị tẩm đến nông nỗi ấy, mà cũng coi như có công ư?」
Vân Quỳ dù bị ức hiếp đến thảm thương, trong lòng oán thầm, nhưng nói đến công lao, nàng vẫn có chút chột dạ.
「Hay là nhân cơ hội này đòi thêm chút tiền thưởng?」
「Hoặc là đòi chút trang sức châu báu? Châu báu mà Thái tử điện hạ ban thưởng, chắc chắn chẳng phải là thứ tục tĩu tầm thường bày bán đầy ngoài tiệm. Nói không chừng tay ngài ấy chẳng biết nặng nhẹ, tùy tiện thưởng cho một viên ngọc trai vô giá, vậy chẳng phải ta phát tài rồi sao!」
Thái tử khẽ nhíu mày: “Trong mắt ngươi chỉ có vàng bạc châu báu hay sao?”
Vân Quỳ: “Ta… ừm??”
Nàng hình như không nói gì cả mà!
Thái tử cười như không cười: “Ngươi không nghĩ cậy sủng mà kiêu một hồi, đòi cô một danh phận?”
Hai mươi năm qua hắn còn không mảy may động lòng đến chuyện cưới vợ, huống chi là đến cả một thị thiếp cũng chưa từng có. Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ, hắn vậy mà lại sủng hạnh một nha đầu tâm địa dơ bẩn, to gan làm càn như vậy.
Tuy quá trình chẳng mấy vui vẻ, nhưng dù sao cũng coi như đã sủng hạnh. Hắn không hề keo kiệt chuyện danh phận, dù sao cũng chỉ là một cái hư danh. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, hắn không ngại cho nàng nếm thử chút ngọt ngào.
Còn về việc lập Thái tử phi, chuyện đó không vội.
Đông cung bốn bề thù địch, hắn còn quá nhiều việc phải lo toan, lúc này không phải là thời điểm chìm đắm trong chuyện nhi nữ thường tình. Chiêm Sự Phủ khuyên hắn sớm ngày cưới vợ, sinh con nối dõi, nhưng đến giờ hắn vẫn chẳng biết liệu mình có thể là người chiến thắng cuối cùng hay không. Dẫu có sinh được con, cũng khó bảo đảm sẽ không trở thành một kẻ như hắn.
Đợi đến khi chân tướng rõ ràng, hắn nắm lại quyền hành, giang sơn xã tắc vững vàng, sau đó cưới vợ sinh con cũng không muộn.
Ngay lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm khe khẽ của nha đầu.
「Ngài ấy muốn… phong ta làm nương nương sao?」
「Thôi bỏ đi, ta không muốn trở thành cái gai trong mắt Thái tử phi tương lai đâu. Nhỡ vừa vào cung đã bị xử lý rồi thì sao?」
「Cung nữ thị tẩm tuy thân phận thấp hèn, nhưng lại không ghi vào danh sách hoàng gia, chắc là có thể cuốn gói rời đi bất cứ lúc nào nhỉ? Sau này điện hạ chán ghét ta, Thái tử phi muốn đối phó ta, không cần họ nói, ta cũng sẽ tự động ôm tiền bạc chạy trốn thật xa! Có số vàng kia làm vốn, sau này mua vài chàng trai tuấn tú về giữ nhà hộ viện, sau đó tìm người ở rể, cũng có thể sống cuộc sống sai khiến người hầu.」
Trong lòng đã hạ quyết, Vân Quỳ vội vàng nói: “Điện hạ, ta…”
Chưa dứt lời, ánh mắt nàng vừa vặn chạm phải đôi mắt đen như mực lạnh lẽo của Thái tử, nàng sợ đến nỗi tim khẽ run lên: “Điện hạ?”
「Rõ ràng vừa nãy còn hỏi ta muốn danh phận gì, sao đột nhiên lại…」
「Chẳng lẽ là đến thử ta? Tưởng ta không biết trời cao đất dày, vọng tưởng trèo cao làm chủ, nên mới trầm mặt xuống như vậy?」
「Trời xanh chứng giám, ta thật sự không dám mơ tưởng làm nương nương đâu!」
Nàng lấy lòng cười với hắn: “Điện hạ, nô tỳ nào dám.”
Nhưng sắc mặt hắn không hề dịu đi chút nào, môi mỏng mím chặt, trong mắt lộ ra hàn ý lạnh lẽo thấu xương.
Sợ hắn không tin, Vân Quỳ bèn giơ tay chỉ trời thề: “Nô tỳ nhất định ghi nhớ thân phận của mình, tuyệt đối không dám si tâm vọng tưởng!”
Thái tử nhìn chằm chằm dáng vẻ ngây thơ vô tư của nàng, lạnh lùng mở miệng: “Nếu đã vậy, tốt lắm.”
Vân Quỳ nhỏ giọng: “Nếu điện hạ nhất định muốn thưởng cho nô tỳ thứ gì đó, vậy nô tỳ xin mạo muội nói, mong điện hạ đừng trách tội.”
Mặt Thái tử lạnh như băng: “Nói thử xem.”
Vân Quỳ cẩn thận nói: “Nô tỳ hầu hạ bên cạnh điện hạ, không ngày nào là không hoảng dợ. Sau này nếu nô tỳ chẳng may phạm lỗi, điện hạ hoặc Thái tử phi nương nương muốn xử trí nô tỳ, nô tỳ xin điện hạ một ân điển. Nếu ngài không muốn nhìn thấy nô tỳ, xin hãy đuổi nô tỳ đi thật xa khỏi cung là được. Nô tỳ đảm bảo sẽ không bao giờ bén mảng đến trước mặt điện hạ nữa, kẻo làm chướng mắt hai người.”
Thái tử cười lạnh một tiếng.
Đuổi ra khỏi cung, mua vài người hộ viện, rồi tìm thêm một người ở rể, chẳng phải đúng ý nàng sao?
Hắn lạnh giọng nói: “Ngươi yên tâm, nếu thật sự có ngày đó, cô nhất định sẽ công tư phân minh, tuyệt đối không để ngươi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Vân Quỳ: “…”
「Đáng ghét, vừa ngủ xong đã trở mặt không nhận người rồi!」
…
Cung yến đêm trừ tịch xảy ra chuyện gièm pha Thế tử Ninh Đức Hầu tư thông với Ngọc tần, sinh ra con trai. Thuần Minh Đế giận dữ lôi đình, sai chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Lư Túc âm thầm điều tra làm rõ, lại tra tấn nghiêm khắc mấy nha hoàn thân cận của Ngọc Tần, kết quả lời khai của họ hoàn toàn trùng khớp với lời khai của Chu Võ.
Hai mẹ con được sủng ái bao nhiêu năm, một người phản bội ông ta tư thông với kẻ khác, một người không phải con ruột ông ta. Thuần Minh Đế gần như phải kìm nén cơn giận dữ kinh thiên động địa mới không lập tức tru di cửu tộc Phủ Ninh Đức Hầu và nhà họ Ngọc.
Việc này liên quan đến thể diện hoàng gia, tất cả cung nhân chứng kiến bí mật hoàng tộc ngày đó ở thiên điện, ngoại trừ những cung nữ thị vệ Thái tử mang đi, tất cả đều đã bị Thuần Minh Đế âm thầm diệt khẩu.
Kế vị hơn hai mươi năm, Thuần Minh Đế tự nhận mình cần mẫn trị quốc, nhân từ đức độ, chưa từng một ngày lơ là. Nhưng trong mắt không ít lão thần, hắn vẫn chỉ là một hoàng đế tạm quyền, bất cứ lúc nào cũng có thể nhường ngôi cho Thái tử.
Thái tử dù bị ngàn người chỉ trích, chỉ cần có một điểm tốt, vẫn có được sự ủng hộ của các cựu thần của Cảnh Hữu Đế. Còn ông ta, dù chỉ có một vết nhỏ, cũng đủ để những người này nhằm vào đó mà công kích kịch liệt.
Cho nên mấy năm nay, dù Thuần Minh Đế tu thân, tề gia hay trị quốc, đều không cho phép mình có bất kỳ nét bút hỏng nào để mang tai tiếng.
Khốn nỗi đôi gian phu dâm phụ Tạ Hoài Xuyên và Ngọc Tần lại gây ra chuyện ô nhục như vậy, không chỉ khiến ông ta mất mặt, mà việc hậu cung dâm loạn còn là sự tắc trách nghiêm trọng của ông ta với tư cách là một vị vua, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Ngày hôm đó, ông ta nói ra hai chữ “phong khẩu” trước mặt Thái tử đã thể hiện rõ thái độ. Nếu Thái tử cứ khăng khăng dây dưa không chịu bỏ qua, để lộ chuyện này ra ngoài thì ông ta dù phải xé bỏ mặt mũi, cũng nhất định sẽ ra tay trước, trừ bỏ hậu họa.
Mấy năm nay Phủ Ninh Đức Hầu cậy nhờ thân phận ngoại thích mà hoành hành ngang ngược, chiếm đoạt ruộng đất, vơ vét của cải của dân chúng. Thuần Minh Đế cũng nhắm mắt làm ngơ, dù sao hai bên cũng cùng chung kẻ thù là Thái tử. Ninh Đức Hầu ngấm ngầm cũng làm không ít chuyện mờ ám cho Thuần Minh Đế. Lần này Thuần Minh Đế giận dữ lôi đình, nào còn để ý đến tình nghĩa, sai Cẩm Y Vệ liệt kê mười tội lớn của Ninh Đức Hầu, trực tiếp tịch thu gia sản, tống giam vào ngục.
Chỉ xử lý một mình Phủ Ninh Đức Hầu quá mức thu hút sự chú ý, Thuần Minh Đế dứt khoát nhân cơ hội này giải quyết từng tên quan tham ô, nhà họ Ngọc đương nhiên cũng nằm trong số các triều thần bị thanh trừng.
Những vị quan còn cùng hoàng đế nâng chén chúc tụng trong cung yến trừ tịch sao có thể ngờ rằng ngày nghỉ còn chưa qua, đã nhận được thánh chỉ cách chức tịch thu gia sản.
Thật ra ngay từ đầu Thuần Minh Đế đã biết Ngọc Tần và Tạ Hoài Xuyên từng có một mối hôn ước nhưng sau đó không thành, Tạ Hoài Xuyên cưới người khác, Ngọc Tần nhập cung. Thuần Minh Đế không truy cứu sâu xa chuyện này, nhưng không ngờ hai người lại tình cũ không rủ cũng tới, dám vải thưa che mắt thánh, tư thông sinh con, thậm chí đôi gian phu dâm phụ còn dám tự vẫn trước mặt ông ta! Tịch thu gia sản, tru diệt cả tộc vẫn còn là quá nhẹ với họ!
Về phần Cửu hoàng tử, Thuần Minh Đế từng hết mực sủng ái, giờ chỉ còn lại một bụng căm hận.
Ông ta không thiếu con cái, sự xuất hiện của đứa bé này vốn dĩ đã là sai lầm! Hắn ta làm ông ta mất mặt hoàng đế, là nỗi ô nhục cả đời của ông ta!
Thuần Minh Đế chỉ có thể tạm thời giam cầm đứa bé lại, đợi sóng gió Phủ Ninh Đức Hầu qua đi mới xử lý sau.
Tuy nhiên, dù tin tức được ém nhẹm kỹ càng, lại còn huy động lực lượng lớn để tìm kiếm tội danh, cố gắng che đậy chuyện ô nhục này. Nhưng chuyện Thế tử Ninh Đức Hầu tư thông với Ngọc Tần vẫn cứ lan truyền nhanh chóng, không chỉ đến tai Hoàng hậu, mà các phi tần trong hậu cung cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
Chỉ trong một đêm, Phủ Ninh Đức Hầu sụp đổ, Hoàng hậu và Thần vương đang bị cấm túc đều kinh hãi tột độ.
Hoàng hậu vừa kinh sợ vừa hối hận, không ngờ cháu trai mình vẫn còn vương vấn tình cũ với Ngọc Tần, lại dám phạm phải sai lầm tày trời như vậy. Kẻ thông minh nhất cũng chết vì chữ tình, sớm biết thế, ngày xưa bà ta hà tất phải khổ tâm khuyên nhủ, để hắn ta cưới người khác.
Hoàng hậu vẫn đang bị cấm túc, nhiều lần cầu kiến Thuần Minh Đế đều không thành. Chuyện này làm tổn hại nghiêm trọng đến thể diện hoàng gia, mười tội lớn kia chỉ là che mắt, Thuần Minh Đế muốn tịch thu gia sản, tru diệt cả tộc Ninh Đức Hầu!
Là vợ chồng hơn hai mươi năm, Hoàng hậu hiểu rõ tính tình Thuần Minh Đế hơn ai hết. Nếu không phải bà ta là Hoàng hậu tôn quý, sinh con dưỡng cái cho ông ta, lần này ngay cả bà ta e rằng Thuần Minh Đế cũng không dễ dàng tha thứ!
Bà ta và Thần vương đã mất đi sự ủng hộ của mẫu tộc, kế sách duy nhất bây giờ là giúp Thuần Minh Đế trừ bỏ mối hoạ Thế tử này, thì Thần vương mới có thể lấy lại được sự coi trọng của Thuần Minh Đế.
Thuần Minh Đế đang cơn giận dữ ngút trời, làm sao có thể triệu kiến Hoàng hậu lúc này để nghe bà ta cầu xin cho nhà mẹ đẻ.
Ông ta chỉ hận chuyện này bị Thái tử làm lộ ra ngoài, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cả tiền triều và hậu cung đều đã âm thầm lan truyền.
Ông ta có thể diệt khẩu tất cả hạ nhân ở thiên điện hôm đó, nhưng lại không thể bịt được miệng thế gian.
Ngày này, Thuần Minh Đế triệu kiến chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Lư Túc.
Vị vua vốn luôn trầm ổn ôn hòa, giờ đây trong ánh mắt ngùn ngụt lửa giận, sát khí nghiêm nghị: “Không thể giữ lại Thái tử nữa, trẫm đã nhẫn nhịn hắn quá lâu rồi.”
Năm xưa Lư Túc bị bỏng mặt, luôn đeo nửa chiếc mặt nạ đồng thau, nửa khuôn mặt bị vết thương cũ vặn vẹo làm cho càng thêm vẻ dữ tợn.
Gần như không có ai từng thấy mặt thật của ông ta, ngay cả các đại thần văn võ trong triều cũng kiêng kỵ người này như hủi. Chỉ biết ông ta từng cứu mạng Thuần Minh Đế, sau đó được đề bạt làm chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, rất được trọng dụng.
Thuần Minh Đế mặt mày nghiêm nghị: “Hắn đã điều tra ra ngươi rồi. Nếu ngươi không giết hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ làm rõ chân tướng năm xưa. Ngươi ẩn mình bên cạnh trẫm hai mươi năm, chẳng phải là vì đợi ngày Thái tử chết, ngươi có thể phong hầu bái tướng, gia quan tiến tước, vứt bỏ mặt nạ, dùng thân phận thật của mình mà sống đường đường chính chính sao? Lần này tuyệt đối không được xảy ra sai sót nữa!”
Lư Túc nghiến chặt răng hàm, lập tức chắp tay: “Vi thần tuân chỉ.”
…
Lần đầu tiên trong đời, liên tục hơn mười ngày Vân Quỳ không gặp thái tử.
Cả ngày Sùng Minh Điện đều có quan lại nghị sự, nàng cũng mơ hồ nghe nói gần đây có không ít quan lại bị tịch thu gia sản, trong đó có cả Phủ Ninh Đức Hầu, chắc là có liên quan đến Thế tử Ninh Đức Hầu.
Nhưng những chuyện triều chính lớn lao này không liên quan gì đến nàng, nàng quý trọng cái mạng nhỏ, cũng không dám tùy tiện tiết lộ điều gì.
Thái tử không gặp nàng, có lẽ là vì bận rộn chính sự, có lẽ là đã có người mới, có lẽ cho rằng nàng tâm cao ngút trời muốn làm chủ, muốn cho nàng một bài học nên mới lạnh nhạt vài ngày. Hoặc cũng có thể là sắp chọn Thái tử phi, không thể để người ta thấy hắn đêm đêm sủng hạnh một cung nữ thị tẩm mà sinh lòng hiềm khích.
Vân Quỳ nghĩ thoáng, nàng không phải hầu hạ mà vẫn có bổng lộc, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!
Chỉ là hôm đó đi qua hành lang, nghe thấy có cung nữ xì xào bàn tán sau lưng, nói nàng mới đắc ý được mấy ngày đã hoàn toàn thất sủng, trong lòng Vân Quỳ mới cảm thấy có chút trống trải.
Trống trải ở đâu nhỉ, là phú quý vinh hoa thoáng chốc đã thành mây khói ư? Hình như cũng không phải.
Nàng vốn rất biết đủ, chẳng bao giờ mơ tưởng những thứ không thuộc về mình, một thỏi vàng cũng đủ khiến nàng vui vẻ rất lâu rồi.
Đến đêm khuya, chăn đơn gối chiếc, một mình run rẩy cuộn tròn trong chăn, nàng chợt nhận ra cảm giác trống trải ấy từ đâu mà đến——
Người đàn ông đã cho nàng hưởng thụ nhan sắc suốt hai tháng trời không còn nữa.
Nửa đêm tỉnh giấc không sờ thấy cơ bụng săn chắc rõ ràng, muốn vùi đầu vào lồng ng.ực ấm áp thì bên cạnh lại trống không. Cánh tay rắn chắc có thể dễ dàng khống chế cơ thể nàng, còn có thể làm gối cho nàng cũng không còn nữa, chỉ còn lại chiếc gối cứng đơ…
Đổi lại là ai, trong lòng cũng sẽ có một cảm giác hụt hẫng lớn lao phải không?
Nhớ lại đêm giao thừa, thực ra cũng không phải là không có chút vui vẻ nào.
Có vài khoảnh khắc sâu sắc khiến da đầu nàng tê dại, đầu óc trống rỗng, thực ra nàng cũng… khá nhớ.
Thực ra nàng cũng chẳng tốt đẹp gì, vốn dĩ là người hầu hạ thị tẩm, thị tẩm là phận sự của nàng, kết quả lại làm hỏng việc. Nàng không những không tự kiểm điểm, mà còn trách móc chủ nhân… một cung nữ như vậy, chủ nhân nào còn muốn dùng nữa?
Nếu có cơ hội nữa, nàng nhất định sẽ tỉnh táo tinh thần, hầu hạ cho tốt, tận tâm tận lực vì Thái tử điện hạ!
Chớp mắt đã đến rằm tháng giêng.
Thái tử nhiều ngày chưa từng triệu kiến Vân Quỳ khiến Tào Nguyên Lộc không khỏi sốt ruột.
Theo lý thuyết, người đàn ông đã nếm được mùi vị ngọt ngào thì dù đêm đêm triệu hạnh cũng là chuyện thường tình. Huống chi điện hạ nhà mình tuổi trẻ khí thịnh, không gần nữ sắc mới là không bình thường.
「Chẳng lẽ chưa nếm được mùi vị gì sao?」
「Nhưng Vân Quỳ có thể giúp điện hạ giảm bớt chứng đau đầu, dù không sủng hạnh, giữ lại trong phòng hầu hạ cũng tốt mà.」
「Hay là thân thể điện hạ có vấn đề gì? Không muốn đối diện nữa…」
Thái tử ngồi trước án thư xem văn kiện, nghe thấy tiếng lòng của ông ấy, hắn không khỏi nhíu chặt lông mày.
Nha đầu vô tâm vô phế này, thà ra khỏi cung chứ không chịu ở lại Đông Cung. Hắn đường đường là Thái tử, chẳng lẽ lại phải mặt nóng dán mông lạnh một nha đầu cung nữ nhỏ bé?
Tào Nguyên Lộc cẩn thận nói: “Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, điện hạ vẫn không chịu triệu hạnh Vân Quỳ cô nương sao?”
Hóa ra đã qua nửa tháng rồi.
Thái tử xoa xoa thái dương.
Tào Nguyên Lộc lập tức nói: “Điện hạ đau đầu sao? Nô tài lập tức đi mời Vân Quỳ cô nương vào!”
Thái tử còn chưa kịp ngăn cản, Tào Nguyên Lộc đã vội vã rời khỏi đại điện.
Một lát sau, nha đầu búi tóc tai thỏ, mặc áo váy bông màu đỏ bạc hải đường, rõ ràng là đã trang điểm kỹ lưỡng, cúi đầu chậm rãi bước vào điện, khom người hành lễ với hắn: “Nô tỳ thỉnh an điện hạ.”
Nhưng Thái tử lại nghe thấy rõ tiếng mài dao sắc nhọn trong lòng nàng.
「Ta chuẩn bị xong rồi! Bất cứ lúc nào cũng có thể làm lại lần nữa!」