Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 49

Đêm Nguyên Tiêu, cả con phố chính đèn đuốc rực rỡ, dòng người như nước chảy. Những chiếc đèn lồng lớn nhỏ hình thù kỳ lạ treo đầy cả phố, từ xa nhìn lại tựa như một dòng ánh sáng lung linh.

Đi ra ngoài hai bước, vô số gian hàng rực rỡ sắc màu lập tức thu hút ánh mắt Vân Quỳ.

Những chiếc đèn thỏ, tranh đường và tượng đất mà trong mắt người lớn chỉ có trẻ con mới thích, đối với nàng lại tràn đầy sự mới lạ và thú vị.

Hồi bé sống nhờ nhà cậu, nàng chưa bao giờ có một chiếc đèn thỏ thuộc về riêng mình. Một tiếng “muốn” chỉ nhận lại những ánh mắt khinh bỉ và lời mắng nhiếc. Thậm chí nàng chỉ dám nhìn trộm, nếu lộ ra vẻ ngưỡng mộ, tiếng chửi rủa của mợ sẽ lập tức vang lên bên tai.

Nàng không dám đòi, không dám nghĩ, thậm chí có lúc còn cho rằng muốn là sai trái. Nỗi sợ hãi và sự nhút nhát đó bao trùm cả tuổi thơ của nàng.

Nàng thực ra hơi thấy Cửu hoàng tử đáng thương, có lẽ đây cũng là một loại đồng cảm. Bởi vì mợ nói với nàng, nàng cũng là đứa con hoang của mẹ thông dâm với người khác. Một đứa trẻ vốn dĩ không nên đến thế gian này, thì có tư cách gì mà đòi hỏi?

Mợ nói vì nuôi nàng mà trong nhà hết sạch tiền bạc, vì thế nàng phải hiểu chuyện và hiếu thuận. Nhưng sau này nàng mới biết, tiền bạc đều bị anh họ thua bạc hết. Cái gọi là hiếu thuận hiểu chuyện của mợ, là muốn nàng làm thiếp cho lão viên ngoại kia, kiếm một khoản sính lễ hậu hĩnh trả nợ cho anh họ, để hắn ta cưới cô nương xinh đẹp ở trấn trên.

Nàng không muốn, nàng muốn trốn, trốn đến một nơi không ai biết nàng. Cho dù làm ăn xin ngoài đường, cũng có đứa trẻ chịu ném cho nàng một xiên táo mèo ăn dở.

Vào cung, dù cảnh ngộ không tốt hơn, nhưng cũng không ai chỉ vào mặt mắng nàng là đồ con hoang. Nàng còn có thể dần dần tích góp vàng bạc, để dành cho những ngày tốt đẹp sau này.

Thấy mắt nàng không rời khỏi gian hàng làm tranh đường bên đường, Thái tù nói: “Muốn thì mua, lần sau xuất cung cũng không biết là khi nào.”

Vân Quỳ chậm rãi hoàn hồn: “Vậy ta mua nhé?”

Thái tử nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ của nàng, khẽ nói: “Ừ.”

Vân Quỳ sờ túi tiền, ngượng ngùng cười: “Nô tỳ chỉ mang theo một thỏi vàng hai lượng, những người bán hàng bình thường chắc là không có tiền lẻ trả lại, điện hạ xem?”

Tâm tư nhỏ nhặt của nàng lộ rõ mồn một, Thái tử bất đắc dĩ nói: “Cô còn không đến nỗi keo kiệt với cả một bức tranh đường.”

Vân Quỳ lập tức cười đến mắt cong cong: “Cảm ơn điện hạ! Điện hạ có muốn ăn không?”

Thái tử nói: “Cô không ăn.”

Vân Quỳ thấy Tần Qua tiến lên, dường như có việc quan trọng muốn bẩm báo, bèn tự đi xếp hàng.

Tần Qua chắp tay với Thái tử, ghé tai khẽ nói: “Thuộc hạ đã tìm được thợ thủ công biết chuyện hỏi qua, hải đăng Thiên Đô Môn bị bớt xén vật liệu, thiếu trụ đỡ kết cấu quan trọng. Đêm nay trên đỉnh gió lớn, nhiều nhất không quá một canh giờ, thân tháp chắc chắn sẽ sụp đổ.”

Sắc mặt Thái tử lập tức lạnh xuống: “Đã sắp xếp nhân lực ổn thỏa chưa?”

Tần Qua gật đầu: “Thuộc hạ đã an bài xong xuôi, nửa canh giờ nữa sẽ cho Thủy Kính Đài bắt đầu hát tuồng, dụ hết dân chúng dưới chân hải đăng đến đó. Binh lính tuần phòng doanh cũng đã bí mật bố trí xong, cố gắng bảo đảm an toàn cho dân chúng, tránh có thương vong.”

Thái tử trầm giọng nói: “Ngươi đích thân đi giám sát.”

Tần Qua lập tức lĩnh mệnh đi.

Vân Quỳ làm xong tranh đường, trở về thấy sắc mặt Thái tử lạnh lẽo, không khỏi tiến lên hỏi: “Điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Thái tử quay đầu lại: “Không liên quan đến ngươi, ngươi…”

Chưa dứt lời, ánh mắt Thái tử dừng lại ở hình vẽ trên que tranh đường trong tay nàng, không phải hoa chim sâu cá thường thấy, cũng không phải nhân vật lịch sử, mà hơi giống…

Tào Nguyên Lộc nhìn nhìn bức tranh đường, lại nhìn nhìn điện hạ nhà mình, cái mũi, cái miệng kia, giống thật!

“Cô nương, bức tranh đường này, có phải là vẽ điện hạ không?”

Vân Quỳ xoay xoay que tranh đường trong tay, chớp chớp mắt nói: “Không biết nữa, ta bảo người bán hàng vẽ cho ta một người đàn ông tuấn tú để ăn. Hắn ta tùy tay đổ một cái, người đường đã thành hình rồi. Ngươi thấy giống điện hạ không?”

Nói xong còn dám cắn “rắc” một cái vào đầu người đường ngay trước mặt Thái tử.

Thái tử chợt cảm thấy đầu âm ỉ đau.

Tào Nguyên Lộc cũng không biết nói gì cho phải, cô nương này đúng là người gan to tày trời số một mà!

Mấy người thong thả đi dạo dọc theo phố xá. Tay trái Vân Quỳ cầm đèn thỏ, tay phải ăn hết tranh đường lại đến ăn kẹo hồ lô, còn muốn mua thêm chút mứt hoa quả để ăn.

Mỗi lần muốn mua gì, nàng đều liếc nhìn sắc mặt Thái tử trước. Hắn không nói gì, nàng mới yên tâm mạnh dạn mua. Không lâu sau, trong tay Tào Nguyên Lộc và Đức Thuận đều xách đầy đồ.

Nàng cũng cảm thấy hơi ngại, bèn dùng chút tiền riêng của mình, mua cho hai thầy trò mỗi người một hộp điểm tâm để tỏ lòng cảm ơn.

Tào Nguyên Lộc nháy mắt với nàng, Vân Quỳ cũng hiểu, Tào công công muốn nàng mua cho Thái tử điện hạ một món quà.

Nhưng có thể mua gì đây? Thái tử điện hạ không thiếu thứ gì, người lại kén chọn, đồ ngọt bánh trái bên ngoài đều không vừa mắt. Vả lại trong túi nàng chỉ có vài đồng bạc lẻ, làm sao mua được đồ gì cho Thái tử tôn quý mà không bị chê bai?

Thái tử mặt không biểu cảm dời mắt khỏi người nàng, ánh mắt rơi vào ngọn hải đăng Thiên Đô Môn ở đằng xa.

Hàng năm Công Bộ đều tu sửa, năm nào cũng bớt xén vật liệu. Năm nay thậm chí còn dùng gạch đá và gỗ kém chất lượng còn sót lại từ những năm trước để làm qua loa. Quan lại Công Bộ tham ô phần lớn, bóc lột từng tầng từng lớp, cuối cùng chỉ có thể bớt xén vật liệu của ngọn hải đăng và tiền công của thợ thủ công.

Ngọn hải đăng khổng lồ cao trăm thước, khắp nơi đều lộ rõ nguy cơ, nhưng dưới chân tháp người qua người lại như mắc cửi. Mọi người đều đang chìm đắm trong niềm vui ngày Tết, hoàn toàn không hay biết tai họa sắp ập đến.

Vân Quỳ nhìn thấy ngọn hải đăng ở xa xa, kích động kéo tay hắn: “Điện hạ, chúng ta đến dưới chân ngọn hải đăng xem đi!”

Thái tử ngăn nàng lại: “Đừng đi.”

Vân Quỳ ngơ ngác nhìn hắn, dường như đã lâu không thấy hắn có vẻ mặt âm hàn lạnh lẽo như vậy. Ngay cả giọng nói lạnh băng này cũng khiến nàng có cảm giác tim đập thình thịch đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện.

「Có phải ta quá ngang ngược, chọc giận ngài ấy rồi không?」

Nghe thấy tiếng lòng nàng, Thái tử khẽ thất thần một lát rồi thu lại vẻ lạnh lùng trong mắt, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại kia: “Chúng ta đi xem kịch.”

Bàn tay nóng rực của người đàn ông nắm chặt lấy nàng. Vân Quỳ càng cảm thấy tim đập loạn xạ không ngừng, đặc biệt là nơi bị hắn chạm vào, dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng bùng cháy, từng sợi từng sợi tê dại hóa thành vô số tia lửa lan tỏa trong máu.

Cho đến khi tiếng diễn “í í a a” của Thủy Kính Đài truyền đến, những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng Vân Quỳ mới chậm rãi trở lại.

Cảm giác ấm áp rõ ràng truyền đến từ lòng bàn tay. Nàng vô tình hữu ý muốn rụt ngón tay lại, nhưng hắn vẫn không buông tay, ánh mắt chỉ dừng lại ở đôi nam nữ đang nhìn nhau đắm đuối trên sân khấu.

Vân Quỳ vốn còn cảm thấy vở kịch này không có gì đặc biệt, cho đến khi nghe thấy người đàn ông trên sân khấu gọi người phụ nữ kia là “Ngọc nương nương”, còn người phụ nữ khóc nức nở kia lại gọi “Tạ lang” hết lần này đến lần khác. Nàng mơ hồ cảm thấy hơi quen mắt, nghe thấy trong đám đông có người hô lớn: “Đây là Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần nương nương trong cung!”

Lời này vừa thốt ra, lập tức gây ra một trận xôn xao.

“Phủ Ninh Đức Hầu chẳng phải bị tịch thu gia sản vì mười tội lớn rồi sao? Chẳng lẽ gian tình của Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần bị Hoàng thượng phát hiện?”

“Chuyện này ta biết! Nhà họ Tạ và nhà họ Ngọc vốn là thông gia, Tạ Thế tử và Ngọc Tần nương nương là thanh mai trúc mã. Sau này Tạ đại nhân trở thành Quốc cữu gia, từng bước thăng tiến, ép Tạ Thế tử bỏ rơi con gái nhà họ Ngọc để cưới người khác, lúc này Ngọc Tần nương nương mới vào cung…”

“Không biết các ngươi có nghe nói chưa, Cửu hoàng tử thực ra là con trai của Tạ Thế tử, hiện giờ đang bị Hoàng thượng giam cầm rồi…”

“Đừng nói bậy!”

“Sao lại là nói bậy? Ninh Đức Hầu là Quốc cữu đương triều, Thế tử gia cũng là người thân cận trước mặt hoàng thượng, giờ đây chỉ trong một đêm đã bị tịch thu gia sản, nghĩ thôi cũng biết là chuyện này không hề đơn giản…”

Dân chúng bàn tán xôn xao, hơn nữa cảnh tượng đôi tình nhân trên sân khấu quyến luyến da diết, sống chết có nhau nhanh chóng thu hút rất nhiều ánh mắt.

So với ngọn hải đăng năm nào cũng có thể ngắm, mọi người vẫn hứng thú với bí mật hoàng gia ngay trước mắt hơn. Dân chúng kéo từng tốp ba tốp năm kéo đến dưới Thủy Kính Đài xem náo nhiệt.

Chưa đến một lát, Thủy Kính Đài đã chật kín người, rất nhiều người thậm chí còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy ở đây đông người cũng chen chúc xô đẩy đến xem. Còn ngọn hải đăng Thiên Đô Môn vốn là nơi phồn hoa nhất trên phố chính lại chỉ còn lại lác đác vài người đi lại.

Vân Quỳ được Thái tử che chở đến một nơi vắng vẻ bên cầu Hỉ Thước. Nghe những lời hát trên sân khấu, nàng không khỏi có chút lo lắng.

“Không phải đêm giao thừa Bệ hạ đã phong tỏa Triều Dương Điện rồi sao? Sao chuyện lại truyền ra ngoài cung rồi? Nhanh như vậy đã có người dựng đài hát tuồng, đêm nay qua đi chẳng phải ai ai cũng biết hết sao?”

Thái tử nắm chặt tay nàng, ánh mắt lại nhìn về phía xa, dường như không nghe thấy nàng đang nói gì.

Vân Quỳ nhìn theo ánh mắt Thái tử, thấy ngọn hải đăng kia dường như đang khẽ lay động trong gió, nhất thời còn tưởng mình hoa mắt. Đến khi phản ứng lại, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch: “Điện hạ, ngọn hải đăng kia…”

Còn chưa nói xong, ánh mắt Thái tử đã trở nên sắc lạnh, lập tức giơ tay ra hiệu cho binh lính tuần phòng doanh đang ẩn mình tiến về phía Thiên Đô Môn giải tán dân chúng.

Lúc này nếu hô hoán ầm ĩ quá dễ gây ra hoảng loạn, dẫn đến giẫm đạp lên nhau. Trước khi ngọn hải đăng sụp đổ, binh lính chỉ có thể lấy lý do không nên ở lâu dưới chân để cưỡng chế đuổi người đi.

Đợi đến khi dân chúng lác đác tản đi, mấy chục binh lính nhanh chóng dựng lên một hàng rào cao hai người, che chắn hoàn toàn khu vực mười trượng xung quanh ngọn hải đăng.

Mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã nghe thấy ngọn hải đăng sừng sững lộng lẫy kia đột nhiên phát ra một tiếng “rắc” chói tai. Ngay sau đó, tiếng gạch đá bong tróc, tiếng xà gỗ gẫy toạc liên tiếp vang lên, những chiếc đèn hình rồng hổ khổng lồ quấn quanh thân tháp lay động dữ dội trong gió lạnh.

Trong đám đông đột nhiên vang lên một giọng thét chói tai, kinh hoàng: “Có phải tháp sắp đổ rồi không? Tháp này sắp đổ rồi!”

Tiếng kêu này vừa dứt, tựa như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, lập tức gây ra một trận náo động không nhỏ.

Mọi người từ xa nhìn lại, quả nhiên thấy cột đèn nguy nga ở đằng xa đang lắc lư trong gió, thân tháp không ngừng có đá vụn rơi xuống, các cột chống đỡ thân tháp phát ra tiếng đứt đoạn kinh người.

Dưới con mắt của bao nhiêu người, sau một tiếng nổ lớn, ngọn hải đăng tráng lệ huy hoàng đã ầm ầm đổ sụp! Trong lúc nhất thời tựa như núi lở đất rung, đá bay, đèn lồng, gỗ vụn văng tung tóe khắp nơi, cột đèn đổ sụp lập tức bốc cháy ngùn ngụt.

Trong đám đông không tránh khỏi những tiếng kinh hô và va chạm. May mắn là phần lớn đá vụn và gỗ đều bị hàng rào ngăn lại bên trong, chỉ có một ít mùn cưa và khói bụi bay về phía dân chúng đang xem kịch dưới Thủy Kính Đài.

Binh lính tuần phòng doanh đang ẩn mình lập tức tiến lên dập lửa, quân thân vệ Đông Cung thì phụ trách tiến lên an ủi và giải tán dân chúng, tránh cảnh giẫm đạp gây ra thương vong.

Vân Quỳ trơ mắt nhìn ngọn hải đăng cao trăm thước đổ sụp trước mặt, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, nếu vừa rồi nàng cố ý đến dưới chân ngọn hải đăng kia chơi, giờ phút này e rằng đã sớm bị vùi trong đống đổ nát!

Nàng ngơ ngác hoàn hồn, ngước mắt nhìn người đàn ông đang chắn trước mặt mình.

Đức Thuận phía sau cũng giống như nàng, chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía, mãi một lúc lâu sau vẫn còn sợ hãi. Tào Nguyên Lộc biết từ trước Tết Thái tử đã phái người chú ý đến Công Bộ. Hôm nay hải đăng sụp đổ, điện hạ nhà mình cũng đã có sắp xếp trước, may mắn mọi chuyện đều kinh hãi nhưng không nguy hiểm.

Tuy nhiên ngay lúc này, từ trong đám đông hỗn loạn có hơn chục hắc y nhân cầm đao phi người xông ra.

Chỉ nghe thấy kẻ cầm đầu miệng hô lớn: “Thái tử tàn bạo bất nhân, giết hại người vô tội. Hôm nay chúng ta thay trời hành đạo, tru sát tên ác tặc này, lấy lại vị trí cho càn khôn!”

Vân Quỳ còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm trọn vào vòng tay ấm áp cứng rắn của người đàn ông.

Bình Luận (0)
Comment