Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 51

Trong xe, ánh đèn lờ mờ, Vân Quỳ quỳ gối trước mặt Thái tử. Thấy hắn hơi xấu hổ, nàng dứt khoát giúp hắn một tay, đặt chiếc đai lưng ngọc Thái tử vừa cởi sang một bên, sau đó vươn tay mở vạt áo hắn ra.

Khăn bông quấn quanh vết thương thấm ra chút máu nhạt, che khuất một nửa cơ bụng. Vân Quỳ nhẹ nhàng lướt tay qua là  da dưới lớp băng vải, nơi đó không một chút mỡ thừa, đầu ngón tay lướt qua hơi nóng lên, cũng càng thêm căng thẳng.

「Cũng may không làm tổn thương tiểu điện hạ.」

「Nhưng eo bụng bị thương, trong thời gian ngắn khó mà hành sự, e là phải chăm sóc một thời gian.」

Thái tử: “…”

Hóa ra nàng không mấy quan tâm đến vết thương của hắn, mà là cảm thấy hắn bị thương ở chỗ đó, sẽ ảnh hưởng đến chuyện phòng the.

Vậy nên nàng cũng không hoàn toàn bài xích chuyện đó nhỉ?

Thậm chí còn có chút mong chờ lần tiếp theo với hắn.

Nếu không hôm nay gặp hắn, nàng cũng sẽ không thầm nghĩ đã chuẩn bị sẵn sàng thị tẩm bất cứ lúc nào, thậm chí còn mua cả bảo vật quý giá, nghĩ đến việc cùng hắn khám phá.

Mặc dù đêm giao thừa không làm nàng hài lòng, nhưng hắn hẳn cũng không đến nỗi vô dụng. Thân thể bị nàng sờ soạng khắp nơi, thậm chí nàng còn dùng móng tay cào xước lưng hắn, hắn cũng không truy cứu.

Có một khoảnh khắc đôi mắt nàng ngấn nước ánh lên vẻ tình dục, giọng nói mềm mại run rẩy, lòng bàn tay hắn dính nhớp ướt át…

Vân Quỳ hoàn toàn không nhận ra ánh mắt người đàn ông càng lúc càng sâu và nóng, đầu ngón tay dừng ở những đường cong rõ ràng kia, khẽ hỏi: “Điện hạ đau không?”

Thái tử nhìn chằm chằm tư thế quỳ của nàng, giọng nói trầm khàn: “Vết thương nhỏ này, còn chưa đến nỗi.”

Vân Quỳ nuốt nước miếng, “Vậy ta yên tâm rồi.”

「Eo thon như vậy, lại còn có lực như vậy.」

「Muốn li.ếm.」

「Sách nói li.ếm tốt có ích cho…」

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có gì đó nâng cánh tay nàng lên. Vân Quỳ giật mình nhìn chằm chằm chỗ đột ngột kia, đến khi phản ứng lại, mặt nàng đỏ bừng, “Điện hạ ngài…”

Nàng lắp bắp ngẩng đầu lên, mới phát hiện ánh mắt người đàn ông đen kịt, tựa như ngọn lửa tối vô tận đang cháy dưới vực sâu.

Vân Quỳ chỉ nhìn thôi đã mềm nhũn cả chân.

Thậm chí nghĩ kỹ lại, cũng không phải là nàng quá vô dụng. Dù sao thứ làm nàng sống dở chết dở kia cũng thật đáng nể, dưới lớp áo hoa lệ che đậy, so với cánh tay nhỏ bé của nàng cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu.

Giọng nàng run rẩy, ngoài kinh hãi ra, còn có sự kích động không kìm nén được, “Ta không bao giờ ghét bỏ điện hạ nữa.”

Ánh mắt Thái tử sâu thẳm: “Ngươi còn dám ghét bỏ cô?”

Vân Quỳ mím môi, “Trước kia là ta không hiểu chuyện, sau này ta sẽ hầu hạ tiểu điện hạ thật tốt!”

Đồ tốt đúng là đồ tốt, nếu không sao sách lại nói đàn ông đều lấy làm kiêu hãnh và dùng nó để chinh phục thể xác và tinh thần phụ nữ. Với kích thước hùng vĩ như điện hạ, ngài đúng là tấm gương của đàn ông, chỉ tiếc là chưa nắm được trọng điểm mà thôi.”

「Có bảo vật trấn giữ cửa hàng rồi, ta nhất định có thể học thành tài, dẫn điện hạ lên đến đỉnh cao!」

Thái tử nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói hơi khàn khàn: “Vậy hôm nay ngươi định buông tay mặc kệ à?”

Vân Quỳ ngạc nhiên, mặt lại hơi nóng: “Nhưng điện hạ… như vậy không được đâu? Ta thì không sao, nhưng chỗ ngài bị thương không ổn, chỉ sợ không chịu nổi kiểu mạnh bạo như đêm giao thừa, lát nữa nếu vết thương nứt ra, Tào công công và quân y sẽ trách ta…”

Thái tử nhìn chằm chằm nàng, “Không phải ngươi thường xem tị hoả đồ sao, không biết hầu hạ cô thế nào à?”

Vừa nói xong, trong đầu Vân Quỳ lập tức hiện ra vô số hình ảnh những người nhỏ bé đang vật lộn.

Vừa định trả lời, lại đột nhiên phản ứng lại một chút: “Sao ngài biết ta thường xem tị hoả đồ?”

「Chẳng lẽ ngài ấy biết ta lót dưới ga trải giường, để dưới gối, dưới đáy rương cùn còn mấy quyển?」

Vân Quỳ nhớ lại trước kia trúng thất nhật tán, sáng hôm sau Thái tử đã ban cho nàng bát canh lê có thuốc giải. Có thể thấy rằng không có chuyện gì có thể qua mắt được hắn, có lẽ hắn đã sớm biết trong phòng nàng giấu tị hoả đồ rồi.

Tang chứng vật chứng đều ở trong phòng, không cho phép nàng chối cãi. Vân Quỳ chỉ có thể cố gắng biện minh cho mình: “Những bức họa đó đều là trước đây Ngụy cô cô cho, bọn ta đều là cung nữ thị tẩm, đương nhiên không thể không biết gì về chuyện phòng the, nếu không làm sao hầu hạ điện hạ, nhưng ta thật sự xem ít…”

Thái tử: “Phì.”

Vân Quỳ: “…”

「Ngài cười làm ta rất xấu hổ!」

Vân Quỳ cắn môi nói: “Trong phòng ta có một ít, nhưng đều bị ta cất đi rồi. Ta vẫn xem thoại bản nhiều hơn, tị hoả đồ đó… bình thường ta không dám xem.”

Thái tử cong môi cười: “Ừ.”

Hắn cũng không vạch trần nàng, chỉ nói: “Cô thấy ngươi rất hiểu biết, xem ra là có thiên phú dị bẩm.”

Má Vân Quỳ ửng hồng, khẽ lí nhí: “Tạ điện hạ khen ngợi, không phải ta không muốn hầu hạ điện hạ, nhưng đây là trên xe ngựa, đường xóc nảy, miệng ta nhỏ, chỉ sợ răng va vào tiểu điện hạ…”

Sau một thoáng ngẩn người, sắc mặt Thái tử lại trở nên xanh mét: “…”

Thật sự là đánh giá thấp nàng rồi.

Hắn còn chẳng nghĩ đến chuyện đó!

Thái tử vốn đã không kìm nén được được, giờ phút này càng thêm mất bình tĩnh. Bàn tay hắn siết chặt, gân xanh nổi lên đập nhẹ nhàng, cuối cùng nắm lấy cổ tay nàng mạnh mẽ áp lên.

Trong chốc lát, cảm giác ấm áp tựa như dòng điện nhỏ từ nơi chạm vào lan toả khắp nơi. Sự tê dại tràn vào tận máu, hô hấp của hai người đều nhanh hơn vài phần.

“Đêm giao thừa, lúc cô tắm rửa, chẳng phải ngươi biết phải làm gì sao?”

Mặt Vân Quỳ đỏ bừng, đầu ngón tay vô thức run rẩy, rồi chậm rãi siết chặt lại trong sự run rẩy căng thẳng đó.

Thái tử hít sâu một hơi, giọng nói vừa khàn vừa trầm, lại mang theo một vẻ mạnh mẽ nghiêm nghị: “Trước khi xuống xe ở Đông Hoa Môn, nếu không làm được, cô sẽ phạt ngươi.”

“Ngươi còn nửa canh giờ.”

Vân Quỳ nhớ lại đêm giao thừa hắn hành hạ nàng đến tận canh tư, lập tức cảm thấy thời gian eo hẹp.

Nàng không sợ hắn phạt, sợ nhất là đến lúc đó làm giữa chừng không thể dừng lại, chẳng lẽ lại để bao nhiêu người bên ngoài chờ nàng!

Với sự hiểu biết của nàng về Thái tử, rất có thể hắn sẽ đứng ngoài xem lửa, nhìn nàng bị người ta chê cười.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên đường, thân xe lắc lư, che đi mọi động tĩnh ái muội.

Vân Quỳ từng làm việc nặng ở Thượng Thiện Giám, tay có sức, nhưng cũng chỉ cầm cự được một lát rồi chậm lại.

Tiểu điện hạ trong lòng bàn tay nàng phồng to thêm mấy vòng. Dưới ánh nến mờ ảo, chất dịch ở đầu lóe lên ánh sáng nóng rực và nguy hiểm, tựa như ác thú ẩn mình trong đêm tối nheo đôi mắt đáng sợ, ánh mắt mang theo sự xâm lược tiềm ẩn, hung hăng nhìn chằm chằm nàng.

Vân Quỳ không dám nhìn thẳng vào nó, sợ giây tiếp theo sẽ bị chất lỏng nhớp nháp của quái vật nuốt chửng, nhưng lại không thể không an ủi nó, trong lòng cố gắng làm quen với nó.

「Tiểu điện hạ, ngươi chắc là nhận ra ta chứ?」

「Ngươi xem ngươi béo như vậy, lại còn xấu xí như vậy… ta hơi sợ hãi.」

Vừa lẩm bẩm trong lòng xong, tiểu điện hạ như có cảm ứng, mạnh mẽ giật giật trong lòng bàn tay nàng.

Tay nàng mỏi nhừ, suýt chút nữa không thể cầm chắc.

「Sợ quá, ngươi thật sự nghe thấy ta nói?」

「Tiểu điện hạ thông minh thật!」

「Không nói ngươi vừa béo vừa xấu nữa, đây là khí phách hùng dũng của đàn ông!」

「Sau này chúng ta là bạn thân nhé, ngươi nhìn ta phí tâm tổn sức hầu hạ ngươi như vậy, ngươi phải đối tốt với ta đó!」

「Mau ra đi!」

Vân Quỳ xoay xoay cổ tay, thực sự mệt mỏi muốn chết, nhưng tiểu điện hạ vẫn mãi không chịu ngoan, nàng lập tức hơi muốn bỏ cuộc.

“Điện hạ, hay là thôi đi? Sắp đến Đông Cung rồi…”

Sắc mặt Thái tử trầm xuống như nước, đáy mắt ẩn chứa dục vọng sâu thẳm, giọng nói khàn khàn: “Còn một nén hương.”

Vân Quỳ khó  không ra nước mắt, tay thực sự không còn sức lực, mệt mỏi ngồi phịch xuống bên chân Thái tử: “Ta thật sự rất mệt…”

Thái tử nhịn sự xúc động muốn đè nàng xuống, trầm giọng nói: “Tự nghĩ cách đi.”

Xe ngựa rất nhanh đổi hướng, từ con đường hơi gập ghềnh rẽ vào đường đi trong cung bằng phẳng rộng rãi.

Lúc xuất cung cũng đi con đường này, Vân Quỳ biết qua hai cổng cung nữa là đến Đông Hoa Môn. Trán nàng đã đổ mồ hôi hột, nhưng tiến độ vẫn mãi trì trệ.

Mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng người, là thị vệ canh gác cổng cung đang thông báo cho qua.

Trong mắt Vân Quỳ đã phủ một lớp hơi nước, ai oán vội vàng ngước đầu nhìn hắn.

Đáy mắt Thái tử là bao trùm dục vọng, đồng thời mang theo sự nhẫn nại tột độ. Theo động tác căng thẳng và gấp gáp của nàng, hô hấp của hắn cũng bắt đầu rối loạn, đôi mắt càng lúc càng sâu, giống như ác thú bị nhốt trong lồng đang khát khao phá tan xiềng xích.

Thời gian trôi qua từng chút trên đầu ngón tay. Vân Quỳ thậm chí còn nghĩ, lát nữa xe ngựa dừng ở ngoài Đông Hoa Môn, Thái tử điện hạ quần áo xộc xệch, còn nàng quỳ gối trong xe, thảm hại vô cùng. Bên ngoài đều là thân vệ tâm phúc của hắn, không biết sẽ chửi nàng là yêu cơ mê hoặc Thái tử thế nào. Thái tử điện hạ vì bảo vệ nàng mà bị thương, nàng lại một khắc cũng không chờ nổi…

Nàng cắn môi, trong lòng hạ quyết tâm, cúi người hôn tiểu điện hạ đang ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

Thái tử mơ hồ đoán được nàng sẽ làm như vậy. Nhưng khi đôi môi mềm mại ấm áp kia chạm vào, hắn vẫn không kìm được mà nổi gân xanh.

Hắn ngửa đầu, hô hấp dồn dập, trầm giọng nhắm mắt lại.

Vào lúc xe ngựa chầm chậm dừng lại, cuối cùng Vân Quỳ cũng thành công hoàn thành nhiệm vụ.

Thật sự là vô cùng chật vật, nàng gần như ngây người quỳ ở đó, khắp mặt đều dính, trên váy áo cũng dính rất nhiều. Sau cùng vẫn là Thái tử cúi người xuống lau sạch mặt cho nàng.

Hốc mắt Vân Quỳ chua xót, vẻ mặt ngơ ngác, còn có chút tủi thân.

Thái tử dùng ngón tay cái vu.ốt ve đuôi mắt hơi ửng đỏ của nàng, yết hầu chậm rãi chuyển động: “Được rồi, cô đưa ngươi hồi cung.”

Hắn nhanh chóng chỉnh trang lại y phục, bế xốc nha đầu đang ngơ ngác không biết làm sao lên, dùng chiếc áo choàng rộng rãi dày dặn bao cả hai người vào trong, sau đó đứng dậy bế người xuống xe ngựa.

Gió đêm mát lạnh thổi qua, đầu óc Vân Quỳ cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút. Nàng hoàn hồn lại, vội vàng vươn tay đẩy hắn ra: “Điện hạ, ngài làm như vậy sẽ không động đến vết thương chứ? Mau thả ta xuống!”

Thái tử bỏ qua những ánh mắt kinh ngạc, lo lắng, muốn ngăn cản nhưng lại không dám tiến lên kia, khẽ nói với người trong lòng: “Yên tâm, có cô ở đây, không ai dám nói ngươi một câu.”

Vân Quỳ mím môi: “… Ta sợ người ta nói ta sao?”

「Chắc chắn rồi.」

“Ta lo lắng vết thương điện hạ bị nứt ra.”

Thái tử lạnh lùng cụp mắt: “Ngươi mà còn giãy giụa nữa, cô thật sự sẽ bị nứt vết thương đấy.”

Vân Quỳ lập tức không dám động đậy nữa, nắm chặt vạt áo hắn, vùi đầu lí nhí: “Ta cũng nặng phết nhỉ…”

Dù sao hai khối thịt trước ngực kia cũng đã không nhẹ rồi.

Nhưng vừa nói xong nàng đã hối hận, đêm giao thừa, hắn còn nâng nàng trong bồn tắm gần một canh giờ.

Lực cánh tay điện hạ, căn bản không cần lo lắng.

Thái tử nhớ ra điều gì đó, bước chân khựng lại, quay đầu nhắc Đức Thuận: “Đem sách nàng mua chuyển hết đến Thừa Quang Điện.”

Vân Quỳ: !!!

「Bảo vật quý giá của ta!」

“Hay là không cần đâu…” Nàng ngượng ngùng giãy giụa một chút, “Điện hạ toàn xem đại lược trị quốc, những tạp thư phố phường của ta, chuyển đến Thừa Quang Điện sợ sẽ làm bẩn mắt ngài…”

Nhưng Thái tử vẫn không lay động: “Dân chúng phố phường cũng là con dân của cô. Cô cũng cần phải hạ mình, đi sâu tìm hiểu sở thích của dân chúng, thấu hiểu nỗi khổ của bá tánh.”

Vân Quỳ: “…”

Bình Luận (0)
Comment