Khi Thái tử bước vào phòng, Vân Quỳ đang cau mày ngồi trên giường, lơ đãng lật cuốn thoại bản.
Thấy hắn đến, nàng theo phản xạ rụt các ngón tay lại, đứng dậy nghiêm chỉnh: “Điện hạ, ngài… thẩm vấn biểu huynh của ta rồi sao?”
Thái tử ngồi xuống uống trà, “Ừ” một tiếng đơn giản.
Vân Quỳ khẽ hỏi: “Vậy ngài đã hỏi hắn những gì?”
Thái tử hỏi ngược lại: “Nàng sợ cô hỏi hắn điều gì?”
Vân Quỳ mím chặt môi, dù đã cố gắng thuyết phục bản thân nghĩ thông suốt, rằng vinh hoa phú quý chỉ là phù du, yêu thích cũng khó bền lâu. Vả lại nàng vốn dĩ chỉ là một cung nữ thân phận thấp kém, giờ chẳng qua là cảnh ngộ tệ hơn một chút mà thôi.
Thế nhưng tận sâu trong lòng, nàng vẫn không muốn hắn biết, nàng từng bị người ta nói năng tệ hại đến thế nào, dù nàng chẳng hề làm gì sai trái. Song thế gian vốn dĩ là vậy, xuất thân của nàng đã định sẵn phải chịu đựng những ánh mắt lạnh lùng và lời lẽ nhục mạ.
Nàng không thể quyết định xuất thân của mình, nhưng nàng cũng giống như bao người khác, mơ hồ đến với thế giới này, mỗi ngày đều cố gắng sinh tồn, vậy nàng đã làm sai điều gì chứ?
Thái tử lặng lẽ lắng nghe tiếng lòng nàng, trầm ngâm hồi lâu mới hỏi: “Nàng có muốn biết cha ruột của mình là ai không?”
Vừa lứt lời, tim Vân Quỳ chợt thắt lại.
Tựa như một lớp vảy máu dày cộm lâu năm đột ngột bong ra, để lộ làn da mỏng manh yếu ớt bên dưới. Nhìn bề ngoài vết thương đã lành, nhưng khi dùng đầu ngón tay ấn mạnh vào, từ tận đáy lòng vẫn sẽ rỉ ra những vệt máu tươi thẫm.
Tay chân nàng lạnh buốt, giọng nói khẽ khàng run rẩy: “Điện hạ… hỏi ra rồi sao? Thích Thành Nghiệp biết?”
Thái tử lắc đầu: “Không.”
Vân Quỳ dường như khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Nhiều hơn cả là sự bối rối và kháng cự, không biết phải đối diện thế nào với người đàn ông chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nàng, nhưng lại mang đến vô vàn đau khổ cho nàng và mẹ.
Nàng có chút khó mở lời hỏi: “Sao điện hạ đột nhiên muốn biết chuyện này?”
Thái tử đáp: “Có vài việc cần phải xác minh.”
Hắn luôn muốn biết, kẻ đã đẩy hai mẹ con nàng vào cảnh khốn khó như vậy rốt cuộc là người như thế nào.
Sau này dù là đòi lại công đạo cho nàng, hay là để cha con họ nhận nhau, hắn đều cần phải nắm rõ mọi chuyện.
“Có điều nàng đã không muốn nhắc đến, cô cũng không nhắc đến nữa.”
Vân Quỳ khẽ hỏi: “Chuyện của mẹ ta, còn chuyện của nhà cậu, điện hạ cũng biết hết rồi sao?”
Thái tử nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ của nàng, trả lời: “Những gì có thể tra ra đều đã biết.”
Giọng Vân Quỳ càng nhỏ hơn, còn có chút run rẩy: “Thật ra ta… Mẹ ta tính tình lương thiện, thật thà chăm chỉ, tự dùng đôi tay của mình kiếm tiền, trước đây hàng xóm láng giềng cũng đều khen ngợi bà ấy. Bà ấy chỉ làm sai một chuyện này, vậy mà lại bị người người phỉ nhổ, mang tiếng xấu cả đời… Nhưng ta chưa bao giờ trách bà ấy cả.”
Thái tử thở dài không nói gì nữa, hơi nghiêng người kéo nàng vào lòng.
Vân Quỳ được vòng tay ấm áp của người đàn ông bao bọc, vành tai áp vào nhịp tim vững vàng mạnh mẽ của hắn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Điện hạ, ngài không giận sao?”
Thái tử lạnh giọng: “Ta thật sự rất giận.”
Vân Quỳ cứng người, vừa muốn thoát khỏi vòng tay hắn, lại bị hắn siết chặt lấy eo.
Thái tử cúi mắt nhìn nàng: “Mục đích cô cho nàng Hoài Thanh Hoài Trúc là gì, nàng không biết sao? Bị người ta chỉ thẳng vào mặt mắng giữa đường mà còn có thể nuốt trôi cục tức này, nàng thật có bản lĩnh, ngay cả cáo mượn oai hùm cũng không biết à?”
Vân Quỳ mím môi: “Ta chỉ là một cung nữ nhỏ bé, có gan lớn đến đâu, còn dám cáo mượn oai hùm?”
Thái tử lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu nàng có được một phần mười, hai phần mười gan dạ trước mặt cô, cũng sẽ không bị người ta khinh thường đến mức đó.”
Vân Quỳ khẽ nói: “Không phải ta sợ gây thêm phiền phức cho điện hạ à, giết người thật…”
Thái tử lại ngắt lời nàng: “Giết thì sao?”
Vân Quỳ ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên nghĩ đến điều gì: “Điện hạ sẽ không giết biểu huynh của ta chứ?”
Đôi mắt sâu kín của Thái tử nheo lại: “Sao, không nỡ?”
“Sao lại thế được.” Trong lòng Vân Quỳ không có nhiều cảm xúc, “Chỉ là không ngờ lại gặp hắn ở đây, hắn vẫn vậy, vẫn đáng ghét như trước…”
Thái tử nhớ lại những lời Thích Thành Nghiệp đã nói, nhớ lại từ nhỏ đến lớn không biết nàng đã bị hắn ta bắt nạt bao nhiêu lần, thậm chí hắn ta còn từng coi nàng như vợ chưa cưới mà buông lời trêu ghẹo, trong lòng hắn lập tức tràn đầy lửa giận, ngàn đao vạn xẻ cũng không đủ hả giận.
Một đao cắt cổ quá tiện cho hắn ta. Chỉ cần đem cái loại sâu bọ bị người người phỉ nhổ này ra cắt lưỡi, bẻ tay bẻ chân rồi ném ra chợ, không cần hắn ra tay, đám tay sai đòi nợ ở sòng bạc, thanh lâu cũng sẽ khiến hắn ta sống không bằng chết.
Dù hắn ta có mạng lớn chống đỡ được mười ngày, luật pháp cũng sẽ không tha cho hắn ta.
Giọng Thái tử từ từ lạnh xuống: “Hắn ta làm điều gian ác phạm pháp, lừa gạt dối trá, dù cô không giết hắn ta, chắc chắn hắn ta cũng phải chết.”
Vân Quỳ vội vàng gật đầu.
Ánh mắt Thái tử hơi trầm xuống: “Lần sau nếu còn nhát gan như vậy, bị người ta bắt nạt cũng không dám phản kháng, cô…”
「Cô làm sao?」
Trong đầu Vân Quỳ đột nhiên hiện lên một câu này, đến khi phản ứng lại mặt lập tức đỏ bừng, giọng mang theo tiếng nức nở: “Điện… điện hạ, ta không cố ý…”
Thái tử giận quá hóa cười: “Nàng cho rằng trước đây cô không nghe thấy à? Nàng gan to hơn trời, đâu chỉ một hai lần, cô có thể dung thứ nàng, đã là lòng tốt mênh mông rồi.”
Vân Quỳ gật đầu lia lịa.
Thái tử tiếp tục nói: “Nếu lần sau còn để người ta coi như quả hồng mềm mà bóp, cô sẽ tuyệt đối không tha.”
Giọng hắn lạnh lùng cứng rắn, nhưng lại khơi dậy từng đợt sóng gợn trong lòng nàng.
Không hiểu sao nàng lại nhớ đến câu “phu nhân” đột ngột của hắn, nhớ đến lời hắn nói không cần cân nhắc hậu quả, mọi chuyện đều có hắn gánh vác, nàng nửa đùa nửa thật hỏi: “Ta thật sự có thể cáo mượn oai hùm hả? Nếu kẻ muốn hại ta là người có thân phận địa vị cực cao, căn bản không phải người ta có thể trêu vào thì sao?”
Thái tử đáp: “Nàng có thể trêu vào, vậy còn cần cô làm gì?”
Cũng phải.
Vân Quỳ lại mạnh dạn thăm dò: “Vậy nếu là quan lớn như Thế tử Ninh Đức Hầu, hay là Hoàng hậu nương nương thì sao?”
Thái tử nửa thật nửa đùa cười: “Nàng có thể thử xem.”
Vân Quỳ nhún vai, nàng đâu dám.
Thái tử nói: “Tóm lại nàng hãy nhớ kỹ, mọi chuyện đều có cô chống đỡ. Hoài Thanh Hoài Trúc về sau sẽ đi theo nàng, ra ngoài đừng có nhát gan như con rùa rụt cổ, làm cô mất mặt.”
Vân Quỳ mím môi cười: “Vâng.”
Thái tử im lặng hồi lâu, vẫn không nghe thấy nàng nhắc đến, cuối cùng hắn không nhịn được hỏi: “Đúng rồi, cái hộ giáp kia đâu, lấy ra cho cô xem.”
“Hộ… hộ giáp?”
Vân Quỳ bị câu nói đột ngột này làm cho ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa rớt cả cằm.
「Chẳng lẽ có người nói cho ngài ấy biết rồi? Là Hoài Thanh hay Hoài Trúc?」
「Ta còn định đợi thêm rồi mới từ từ cầu xin ngài ấy mặc. Dù sao hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, ta luôn cảm thấy tâm trạng của ngài ấy sẽ không tốt lắm.」
Thái tử nhíu mày: “Đã biết tâm trạng cô không tốt, còn không mau lấy ra, ngược lại còn che giấu làm gì?”
Vân Quỳ: “…”
「Đại ca, đợi ngài nhìn thấy đồ thật sẽ hiểu thôi.」
Thái tử mơ hồ có một dự cảm không lành.
Chẳng lẽ cái hộ giáp này quá xấu, hay là quá vô dụng? Nàng lại cần “cầu xin” hắn mặc?
Ngay cả Hoài Thanh Hoài Trúc cũng cảm thấy rất có thể hắn sẽ nổi trận lôi đình vì chuyện này.
“Không sao.” Thái tử tỏ ra vô cùng rộng lượng, “Nàng vốn dĩ vô tâm vô phế, hiếm khi có lòng chuẩn bị lễ vật cho cô. Dù có khó coi đến đâu, cô cũng vui vẻ nhận lấy.”
Vân Quỳ lập tức vui mừng hớn hở: “Ngài thật sự muốn mặc cho ta xem sao?”
Thái tử cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn khích lệ vỗ vai nàng: “Đưa cho cô xem trước đã.”
Vân Quỳ đi tới kệ đa bảo lấy hộp gấm xuống, đến lúc đó còn có chút do dự: “Điện hạ, hay là ngài nhắm mắt lại trước đi?”
Thái tử: “Không nhắm.”
Vân Quỳ: “…”
Thái tử bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, ngược lại muốn xem cái áo giáp này có thể kinh thế hãi tục đến mức nào.
Cho đến khi một chuỗi xích vàng nhỏ được lấy ra khỏi hộp gấm. Chuỗi xích vàng từ từ xòe ra trong đầu ngón tay theo nụ cười tinh nghịch của thiếu nữ, cuối cùng biến thành kiểu dáng giống như trang sức đeo đầy người.
Biểu cảm của Thái tử cũng từ sự tò mò ban đầu, đến nhíu chặt mày, rồi cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, giận quá hóa cười.
“Đây chính là… hộ giáp nàng chuẩn bị cho cô?”
Vân Quỳ ngượng nghịu: “Vốn dĩ là muốn làm hộ giáp cho ngài, sợ ngài ở bên ngoài bị ám sát, bị người ta làm tổn thương điểm chí mạng, đi đời nhà ma…”
Thái tử chỉ vào hai miếng vàng khảm hồng ngọc, còn có viên ngọc bích rủ xuống rốn, gân xanh trên trán giật giật: “Đây chính là cái gọi là, bảo vệ điểm yếu của nàng?”
Vân Quỳ vội vàng giải thích: “Là do chưởng quầy của cửa hàng vàng hiểu sai ý ta, tưởng ta làm cái này là để cùng người… cùng người tình thú, lúc nhìn thấy ta cũng rất ngạc nhiên.”
Thái tử: “Nhưng nàng vẫn mua về.”
Hắn nói đúng tâm tư nhỏ nhặt của nàng, Vân Quỳ dứt khoát không giả vờ nữa. Dù sao hắn cũng đọc được tâm, sớm đã biết nàng là quả trứng lòng đào, chọc một cái là chảy hết lòng, nàng cũng đành lộ hết bài, chớp chớp mắt, cười híp mắt nhìn hắn.
「Tuy không phải ý ta, nhưng ta thật sự rất muốn nhìn thấy Thái tử điện hạ mặc. Đúng là quá quá quá đẹp rồi! Chỉ cần mặc cái này, ngài nhất định sẽ trở thàng người đàn ông đẹp trai nhất thế gian! Ta sẽ bị ngài mê mệt đến chảy máu mũi mất!」
Nàng đột nhiên phát hiện đem những lời khó nói, sến súa này thổ lộ ra bằng tiếng lòng quả thực tiện lợi hơn nhiều.
Thái tử lạnh lùng mở miệng, từ chối rất dứt khoát: “Nàng đừng hòng nghĩ tới chuyện đó, cô sẽ không mặc.”
Vân Quỳ tồn thương: “Thử một chút đi mà, cầu xin ngài đó.”
「Hôm nay ta thật sự rất buồn, nếu có người chịu mặc thử cái dây xích vàng cho ta xem một lần, ta nhất định sẽ ôm ấp hôn hít, thích người đó nhất nhất!」
Thái tử nhếch môi: “Nàng còn dám thích người khác?”
「Đã nói là bạn giường rồi mà, ta làm thuốc giải cho ngài, ngài chiều chuộng ta một chút thì sao!」
Hắn lạnh mặt, xoay người muốn đi, Vân Quỳ lại vội vàng kêu thầm trong lòng.
「Ta đương nhiên chỉ thích điện hạ! Nhưng nếu điện hạ nguyện ý mặc một lần vì ta, ta sẽ càng thích, thích điện hạ nhất trên đời!」
Dù nàng gọi thế nào, người kia vẫn không hề quay đầu lại mà bỏ đi, Vân Quỳ nhụt chí ngồi phịch xuống trường kỷ.
Buổi tối, đợi Thái tử tắm rửa xong, Vân Quỳ cũng chuẩn bị đến tịnh thất tắm gội. Đi ngang qua hành lang, thấy hòn non bộ với các tảng đá xếp chồng lên nhau được bao phủ bởi vô số hoa cỏ đang nở rộ, tạo nên một cảnh tượng tươi tắn, rực rỡ và đẹp mắt như một tấm gấm thêu hoa. Nàng không khỏi cảm thán trong lòng, tuy điều kiện nơi này không bằng trong cung, nhưng cũng chạm trổ tinh xảo, khắp nơi đều là cảnh đẹp.
Thấy nàng tò mò, Tào Nguyên Lộc giải thích: “Đây là nhà riêng của điện hạ ở Phủ Bình Châu. Điện hạ nhà ta có sản nghiệp ở tất cả các tỉnh thành, cải trang xuất tuần đều có chỗ dừng chân, có phải không nào?”
Vân Quỳ ngạc nhiên nói: “Khắp nơi đều có sản nghiệp, vậy chẳng phải là giàu nứt đố đổ vách sao?”
Tào Nguyên Lộc mỉm cười nói: “Thái tử là nền tảng lập quốc, điện hạ nhà ta vốn là gốc rễ của quốc gia, sau này nhất định cũng là chủ thiên hạ, bốn biển giàu có, sở hữu chín châu, ranh giới thiên hạ, của cải kì lạ đều là của thiên tử.”
Vân Quỳ không hiểu những lời văn hoa này, nhưng nàng nghe hiểu một điều – Thái tử điện hạ không phải giàu nứt đố đổ vách, mà chính là nền tảng lập quốc.
Tào Nguyên Lộc cười nói: “Cô nương được điện hạ yêu thích sâu sắc, sau này vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết.”
Vân Quỳ thầm than trong lòng, cái đó cũng phải có mạng mà hưởng mới được.
Tào Nguyên Lộc nhìn nàng đi vào, nhớ lại tiếng “phu nhân” của điện hạ trên phố, trong lòng cũng đoán được đôi điều.
Người trước mắt đây tuy chỉ xuất thân là cung nữ, nhưng lại được điện hạ vô cùng yêu mến, gọi “phu nhân” ở dân gian, như vậy chính là chính thê trong lòng điện hạ. Người thường có lẽ còn có thể cố ý nói những lời ngon ngọt dỗ người, nhưng điện hạ miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu định, nhất định không phải chỉ nói suông.
Nói đến mức này mà cô nương vẫn còn mơ hồ, không biết vận mệnh tương lai của mình lớn đến nhường nào.
Tắm rửa xong, Thái tử trở về phòng, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng kêu líu ríu trong lòng nàng vừa nãy.
Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, lấy dây xích vàng kia ra ngắm nghía kỹ càng một lần nữa.
Nhìn vị trí của những sợi tua rua và viên đá quý kia, hắn quả thực tức đến bật cười.
Nàng coi hắn là hạng người gì, là đám kĩ nam ở thanh lâu sao?
Hắn đường đường là Thái tử mà ăn mặc như vậy thì ra thể thống gì? Thích khách nhìn thấy chắc chắn phải cười ba tiếng trước đã.
Thế mà nàng lại nói, sẽ bị hắn mê đến chảy máu mũi, sẽ thân mật ôm ấp hắn, chỉ cần hắn mặc một lần, nàng sẽ chỉ thích hắn, thích hắn nhất…
Thái tử cười lạnh, nàng vô tâm vô phế, hiểu thế nào là thích chứ? Chẳng lẽ ai mặc cho nàng xem, nàng cũng sẽ thích người đó sao?
Những viên ngoại bụng phệ kia có thể mặc ra được vẻ gì, hay những tên thị vệ mình đầy mồ hôi đen nhẻm kia có thể mặc đẹp?
Thái tử trầm ngâm hồi lâu, âm thầm nghiến răng, đứng dậy đi ra hành lang nói với Tần Qua: “Tất cả lui ra ngoài sân, không có lệnh của cô, đêm nay không ai được phép tới gần phòng chính.”
Vẻ mặt Tần Qua khựng lại một chút, vội vàng chắp tay đồng ý.
Tắm rửa xong, lúc trở về Vân Quỳ thấy Thái tử mặc một thân áo ngủ trắng như tuyết ngồi bên mép giường, ánh mắt oán nhìn nàng.
Nghĩ đến hắn có lẽ sẽ muốn, nàng cảm thấy chân hơi nhũn ra, cẩn thận bước tới. Vừa tới gần đã nghe thấy một loạt tiếng kim loại như ẩn trong bóng tối cọ xát vào nhau khe khẽ. Chưa kịp mở miệng hỏi, cổ tay đã bị siết chặt, giây tiếp theo, người đã bị hắn kéo đến gần rồi ép xuống.
Nhịp tim chưa ổn định lại, nàng thấy dưới yết hầu nhô cao của người đàn ông có một chiếc vòng cổ bằng vàng mảnh mai. Xuống dưới nữa, bên trong vạt áo hơi hé mở, sợi dây xích bằng vàng luồn qua những rãnh sâu hun hút, ánh vàng mờ ảo lấp lánh trên làn da mịn màng săn chắc.
Thoắt cái, Vân Quỳ chỉ cảm thấy tim mình ngừng đập.
Ánh mắt Thái tử sâu thẳm, giọng khàn khàn: “Đây là hiệu quả ngươi muốn sao?”
Cả người Vân Quỳ ngây dại, vẻ kinh diễm và hưng phấn trong mắt nàng không giấu giếm chút nào, khóe miệng vô thức cong lên: “Đúng, quá đúng rồi!”
Nàng run rẩy đưa tay luồn vào vạt áo vu.ốt ve cơ ngực hắn, lại chạm đến miếng vàng khảm hồng ngọc bóng loáng tinh xảo kia, nhẹ nhàng ấn xuống. Hô hấp của người đàn ông lập tức rối loạn, ngay sau đó, nụ hôn bá đạo ngang ngược lập tức hạ xuống.