Sau Khi Bị Thái Tử Phát Hiện Là Nữ Giả Nam

Chương 93

---

Tạ Du bắt đầu run lên, giọng nói ẩn nhẫn, cuối cùng cũng có thể tách ra một chút tỉnh táo khỏi khoái cảm dồn dập, hung tợn nhìn Tạ Hạc Di: "Cút ra ngoài! Dọn sạch những người bên ngoài cho ta, đổi thành người của ta trông cửa."

"Ta sẽ tìm ngươi tính sổ sau."

"Chuyện hôm nay không được tiết lộ một chữ cho người bên ngoài, nếu không, cho dù có là muội muội của ta đi nữa, ta cũng không thể đảm bảo ngươi sẽ rơi vào kết cục gì đâu."

"Vâng..." Đã gây ra tai họa lớn như vậy, Tạ Hạc Di cũng không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, vội vàng đóng cửa rời đi. hoalantichmich

Người vừa đi, ngay sau đó Phó Ninh Dung đã gấp gáp thoát khỏi vòng tay của Tạ Du, toàn thân bị dục vọng chi phối, nàng nóng lòng muốn giải phóng sự uất ức bị tích tụ bấy lâu nay.

Không biết nàng lấy sức lực đâu ra, Thái Tử điện hạ thân thể cường tráng dễ dàng bị nàng đẩy ngã.

Tính khí của Thái Tử điện hạ chưa bao giờ dễ chịu như bây giờ.

Nút thắt bên hông bị cởi ra, ngay cả chiếc quần trong cũng bị xé toạc, hắn không chút bất mãn, ngược lại còn cười híp mắt nằm xuống, rất phối hợp mặc nàng muốn làm gì thì làm. Một bên tiện tay giúp Phó Ninh Dung tháo lớp vải quấn ngực lỏng lẻo ra, lột bỏ tất cả những gì còn sót lại trên người nàng.

Tạ Du nắm đầu vú nàng lôi kéo.

Quầng vú bởi vì động tình mà sưng lên, nở rộ trong lòng bàn tay, mềm mại như một đóa hoa.

Dưới ánh đèn lờ mờ, vết bầm tím trên cổ tay và trên chiếc cổ trắng ngần của Phó Ninh Dung rơi vào mắt Tạ Du, như thể bị rách ra. Còn chưa có bắt đầu, hắn cũng đã khống chế sức lực của mình, nàng bị như vậy từ khi nào?

"Đau không?" Tạ Du nhẹ nhàng thổi lên vết da bị rách kia.



Giống như lúc nhỏ khi hắn bị đòn roi, Phó Ninh Dung đã làm như vậy cho hắn không biết bao nhiêu lần.

Chỉ là khi đó hai người vẫn còn đơn thuần.

Bây giờ thì không.

Dục vọng như đê vỡ.

Đã đến tình cảnh này, hắn không thể quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, Phó Ninh Dung không trả lời hắn, chỉ thút thít nghẹn ngào muốn hắn an ủi, kéo tay Tạ Du thăm dò xuống nơi e ấp của mình.

Chỉ cần bứt nhẹ lên nhụy hoa đã thấy trơn tuột.

Nàng ướt đến lầy lội.

Cho dù bây giờ trực tiếp đi vào, có lẽ nàng cũng có thể hoàn toàn nuốt chửng hắn, vừa nuốt vừa ôm chặt lấy hắn, run rẩy nhấp nhô, yêu cầu hắn làm nhanh hơn, mạnh hơn.

Những lời căn dặn của Phó Tông bị nàng gạt phăng sang một bên, không cần bận tâm bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn chủ động trong cuộc yêu này.

Tạ Du lấy ra một lọ sứ nhỏ từ trong y phục bị vứt dưới giường, ném một viên thuốc tránh thai vào miệng. Hắn yên lặng nhìn nàng, ngầm thừa nhận mọi hành động của Phó Ninh Dung, tận hưởng sự chủ động hiếm có này.

Hơi vô đạo đức, giống như thừa nước đục thả câu vậy.

Nhưng một khi đã đắm chìm thì không ai có thể làm chủ được.

Mọi thứ đều dựa trên bản năng của chính mình.

Phó Ninh Dung cong đầu gối, hạ eo ngồi vào giữa háng nam nhân, huyệt non mềm mại cùng dương vật dán chặt vào nhau.



Nàng biết phải làm gì, cũng biết cách đút vào sao cho thật sâu, nhưng nàng không ăn nó vào mà chỉ ra sức ưỡn lưng, cọ hạt châu của mình lên gậy thịt nóng hổi, vừa lắc mình vừa cọ xát.

Chơi vui đến nỗi run rẩy phun nước ào ào.

Có vẻ nàng thích mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát của mình nên mới chơi vui đến vậy, miễn sao có thể hài lòng chính mình là được.

Nàng rất thoải mái.

Nhưng đối với Tạ Du, đó chắc chắn là một cực hình.  

Đương nhiên hắn rất vui khi thấy nàng thoải mái, nhưng khi cái miệng nhỏ mềm ướt đó dán lên hắn rồi lại rời đi, lặp đi lặp lại như thể đang trừng phạt hắn.

"Sao nàng không vào? Cứ cọ bên ngoài vậy thôi?"

Giọng nói Tạ Du đã sớm khản đặc, mặc dù rất không muốn nàng hiểu lầm hắn yêu nàng chỉ vì tình dục, nhưng cám dỗ bày ra trước mặt như vậy, hắn căn bản không có cách nào gắng gượng, "Chỉ như vậy sao được? Nàng không muốn ta ư?"

Giải quyết triều chính và xét xử các vụ án là bản lĩnh của hắn, làm cho nàng hạnh phúc trên giường cũng là bản lĩnh của hắn.

Tạ Du ôm lấy eo Phó Ninh Dung, từng bước khích lệ và dụ dỗ nàng, giọng nói thì thầm khe khẽ của hắn khiến nàng run lên, nàng vừa ngước mắt nhìn sang, ánh mắt mê ly và nóng bỏng như tia lửa kia khiến nàng mê mẩn, kích nàng đang ở thế thượng phong càng thêm chủ động.

"Ngoan, ngồi vào đi, hai chúng ta sẽ càng dễ chịu hơn."

Muốn nàng tự nắm lấy của hắn đưa vào.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ là lôi kéo Phó Ninh Dung cùng hắn trầm luân.

Bình Luận (0)
Comment